Sư Đệ Hắc Liên Hằng Ngày Diễn Kịch Cùng Ta

Tập 12

trước
sau

Tịch Ngọc đỡ lấy một kiếm này của hắn, khẽ rên lên một tiếng, khóe môi tràn ra máu đen sẫm.

“Ngươi thật sự đáng chết.”

 

Thiếu niên cột cao tóc đuôi ngựa, bị kiếm ý cuốn lên bay lượn phía sau. Hắn mím chặt môi, toàn thân như đang ủ dột một cơn bão, tựa như lệ quỷ bò ra từ tu la ngục, sát ý quanh người đậm đặc đến đáng sợ.

 

Hắn không cho Tịch Ngọc chút cơ hội phản ứng nào, chiêu nào cũng trí mạng, hoàn toàn không để ý đến bản thân, ngay cả mệnh môn cũng không che chắn, rõ ràng là một lối đánh không màng sống chết. Toái Kinh trong tay hắn như du long uốn lượn, mũi kiếm mỗi lần xuất ra đều nhắm thẳng vào linh yến huyệt của Tịch Ngọc.

 

Từ đầu đến cuối, ý cười khinh thường pha lẫn khiêu khích trên mặt Tịch Ngọc dần thu lại.

 

Hắn rất mạnh, Tạ Khanh Lễ không phải người mà hắn có thể đối phó.

 

Hắn đã khinh địch.

 

Tịch Ngọc cắn răng bảo vệ mệnh môn, sắc mặt lạnh lùng hỏi: “Tạ Khanh Lễ, chúng ta đã bày bố cục diện này suốt hai mươi lăm năm, dựa vào máu tươi của vô số tu sĩ để nuôi dưỡng thân thể của A Thanh, mục đích chính là để tìm một thân xác thích hợp giúp nàng phục sinh. Thân thể của nàng đang dần mục rữa, ngươi cũng thấy rõ, nếu không nhanh chóng di hồn, nàng sẽ không sống được bao lâu nữa!”

 

“Nàng là cô nhỏ của ngươi! Chúng ta đã tìm kiếm rất lâu mới có thể tìm được một người có ấn hồn tương hợp với nàng. Vân Niệm còn lĩnh ngộ được Kiếm Tâm, thể chất cường tráng, là người thích hợp nhất làm vật chứa!”

 

“Ngươi câm miệng!” Tạ Khanh Lễ vung kiếm chém tới, mũi kiếm lướt qua vai trái của Tịch Ngọc, máu tươi tuôn ra ào ạt. “Ngươi là thứ gì mà dám coi sư tỷ của ta như một cái xác chứa hồn của kẻ đã chết?”

 

Chỉ trong khoảnh khắc, Tịch Ngọc thậm chí còn chưa kịp phản ứng.

 

“…Cái gì?”

 

Nhân cơ hội này, Tạ Khanh Lễ lại đâm tiếp một kiếm, suýt nữa xuyên thủng linh yến huyệt của hắn. “Ngươi ngạc nhiên lắm sao? Ngươi nghĩ ta là kẻ coi trọng huyết thống ư? Trình Niệm Thanh chẳng phải đã chết từ lâu rồi sao, còn nói gì đến phục sinh?”

 

“Nàng chết thì sao, sống thì thế nào, ta cũng chẳng chớp mắt một cái.” Tạ Khanh Lễ đâm xuyên eo bụng Tịch Ngọc, siết chặt chuôi kiếm rồi hung hăng vặn mạnh: “Nhưng hôm nay nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của sư tỷ ta, Thẩm Chi Nghiên, Thẩm Kính, bao gồm cả ngươi—Tịch Ngọc, các ngươi đều phải chôn cùng nàng.”

 

Hắn rút kiếm ra, ném mạnh Tịch Ngọc về phía vách đá phía sau.

 

Tịch Ngọc ôm lấy lỗ máu nơi bụng, quỳ một gối xuống đất, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, máu nhỏ từng giọt xuống.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn thiếu niên cầm kiếm đang từng bước đi về phía mình.

 

Thiếu niên cao ráo, ngũ quan ôn nhuận thanh minh.

 

Tịch Ngọc từng thấy ánh mắt hắn khi nhìn Vân Niệm, khóe môi cong lên ý cười dịu dàng, ngoan ngoãn lại ôn hòa.

 

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ của thiếu niên lạnh lẽo, sát khí tràn ngập như vậy.

 

Tịch Ngọc bật cười: “Người ở đây ta chỉ quan tâm đến A Thanh, ngươi nghĩ rằng—”

 

“Vậy ta giết Thẩm Chi Nghiên trước thì sao?”

 

Thiếu niên thản nhiên cắt ngang lời hắn.

 

Thanh kiếm trong tay đột nhiên đâm ra, vẽ lên không trung một đường kiếm sắc bén, hướng về phía… Thẩm Chi Nghiên.

 

“Đừng!”

 

Tịch Ngọc bất chấp vết thương trên người, lao đến chắn trước Thẩm Chi Nghiên. Toái Kinh kiếm xuyên qua vai phải hắn, đóng đinh hắn tại chỗ.

 

Lưỡi kiếm đâm sâu vào thân thể hắn, một nửa lộ ra trước ngực, máu theo mũi kiếm nhỏ xuống người Thẩm Chi Nghiên.

 

Hắn ho mạnh, từng giọt máu bắn ra.

 

“Ngươi chẳng phải rất để tâm đến Thẩm Chi Nghiên sao?”

 

Thiếu niên bước đến với dáng vẻ ung dung.

 

“Ta vẫn luôn thắc mắc, Quý phi rốt cuộc đóng vai trò gì trong chuyện này. Vì sao Hoàng đế nói Quý phi đã chết, nhưng thi thể chúng ta nhìn thấy lại là giả? Ta không tin một kẻ tàn nhẫn như Thẩm Kính sẽ giữ lại mạng của Quý phi vì chút tình cảm phu thê hơn hai mươi năm. Hắn ngay cả con mình cũng không quan tâm, sao có thể để ý đến một phi tần?”

 

“Cho đến khi ta nhìn thấy Thẩm Chi Nghiên.” Tạ Khanh Lễ đứng trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn Thẩm Chi Nghiên được hắn che chở dưới thân. “Thực Hồn Cổ có thể di hồn, nhưng cần một trận pháp đặc biệt bảo vệ, mà mấu chốt để bày trận này… chính là trái tim của thân nhân.”

 

“Thẩm Kính chẳng phải bảo ngươi đi bắt Thẩm Chi Nghiên sao? Vì sao ngươi không ra tay giết hắn?”

 

Tịch Ngọc lau vết máu nơi khóe môi, rút kiếm khỏi ngực.

 

Tạ Khanh Lễ tiếp tục nói: “Ngươi không nỡ, ngươi không muốn giết hắn.”

 

“Thẩm Chi Nghiên từng nói với chúng ta, Quý phi rất yêu thương hắn, còn thường kể cho hắn nghe chuyện của Hoàng hậu. Một người chưa từng gặp Hoàng hậu, vì sao lại có thể kể những chuyện đó? Rõ ràng chỉ là dưỡng mẫu, nhưng lại thường xuyên nói với con nuôi rằng mẹ ruột hắn yêu hắn đến nhường nào. Quý phi này rảnh rỗi đến thế sao?”

 

“Tịch Ngọc, ngươi chính là Quý phi, cũng là Nguyên Hề, ta nói đúng không?”

 

Tịch Ngọc quay đầu, ngước mắt nhìn thiếu niên, cười nói: “Ngươi rất thông minh, quả nhiên là cháu ngoại của A Thanh.”

 

Tạ Khanh Lễ không đổi sắc mặt: “Ngươi có năng lực thay đổi thân hình và dung mạo. Năm đó, sau khi Trình Niệm Thanh chết, ngươi liền hóa thân thành Quý phi đến bên cạnh Thẩm Kính?”

 

Tịch Ngọc vẫn cười: “Thẩm Kính làm Hoàng đế thì được, nhưng làm cha thì không hợp. Ngoại trừ A Thanh, hắn chẳng để tâm đến ai. Sau khi A Thanh chết, hắn sống mơ mơ màng màng, ngày ngày gọi hồn, chưa từng gặp lại An Chi. An Chi sốt cao suốt nửa tháng, hắn cũng không đến thăm. Trẻ con cần được chăm sóc, ta đương nhiên không đành lòng để con của A Thanh chịu khổ như vậy.”

 

Tạ Khanh Lễ: “Vì vậy, ngươi hóa thân thành Quý phi, hợp tác với Thẩm Kính, điều kiện là hắn phải chuyển Thẩm Chi Nghiên sang danh nghĩa của ngươi. Đồng thời, ngươi còn một thân phận khác, Nguyên Hề. Thân phận này vừa có thể dạy dỗ Thái tử, vừa giúp ngươi thực hiện những chuyện mà một phi tần không tiện làm, như ra khỏi cung bắt tu sĩ, ngươi có thể lấy danh nghĩa công vụ làm lý do.”

 

Tịch Ngọc: “Sau đó thì sao? Ngươi muốn nói gì?”

 

Tạ Khanh Lễ khẽ cười: “Ngươi muốn trái tim của ta, đúng không?”

 

Tịch Ngọc lạnh mặt.

 

“Ngươi không nỡ giết Thẩm Chi Nghiên, cũng không nỡ từ bỏ Trình Niệm Thanh, nhưng trên đời này người thân của Trình Niệm Thanh chỉ còn lại ta và Thẩm Chi Nghiên. Hoàng đế chọn Thẩm Chi Nghiên vì người đó muốn có ta, nên hắn chỉ có thể giết chính con mình. Nhưng ngươi lại định giấu bọn họ để giết ta, giữ lại Thẩm Chi Nghiên, có phải không?”

 

Tịch Ngọc nheo mắt, chống tay ra sau, dựa người một cách lười biếng: “Người nhà họ Tạ các ngươi đúng là thông minh hết phần thiên hạ. Ngươi giống mẹ ngươi, cũng giống cha ngươi. Cha ngươi năm đó là người xuất sắc nhất thiên hạ—”

 

Lời còn chưa dứt, Tạ Khanh Lễ đã trực tiếp bóp chặt cổ hắn: “Ta không muốn phí lời với ngươi ở đây. Cách giải cổ là gì?”

 

Hắn siết chặt tay, mặt Tịch Ngọc dần đỏ bừng lên.

 

Dù vậy, hắn vẫn không nói gì, chỉ nhìn Tạ Khanh Lễ cười.

 

Tạ Khanh Lễ liếc nhìn Vân Niệm đang ngã không xa.

 

Nàng cứ thế mà nằm đó, cổ trùng đã bò đến chân tai, giãy giụa nơi huyệt vị bị phong bế, tìm cách phá vỡ chướng ngại. Nàng đã hôn mê, chẳng biết khi nào huyệt vị sẽ bị cổ trùng xuyên thủng.

 

Những tiếng rên rỉ đau đớn của nàng vẫn văng vẳng bên tai hắn.

 

Dọc đường đi, hắn đã mất quá nhiều người. Hắn liều mạng cũng chỉ muốn giữ lại người cuối cùng này.

 

Hắn muốn giữ lại sư tỷ của mình.

 

Hắn chỉ còn nàng mà thôi.

 

Tạ Khanh Lễ thở gấp, không dám nhìn nàng thêm một cái, quay đầu đi, trầm giọng nói: “Tịch Ngọc, cách giải cổ rốt cuộc là gì?”

 

Tịch Ngọc khó nhọc nói: “Ngươi đúng là ngốc, ta sẽ nói với ngươi… sẽ nói với ngươi sao—Ư!”

 

Lực tay của Tạ Khanh Lễ lại tăng thêm vài phần: “Ngươi không quan tâm sống chết của mình, vậy ta giết Thẩm Chi Nghiên thế nào đây?”

 

Hắn túm lấy cổ áo Tịch Ngọc, quăng mạnh sang một bên. Tịch Ngọc nặng nề ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

 

Ngẩng đầu lên, hắn liền thấy Tạ Khanh Lễ đâm một kiếm xuyên qua ngực trái của Thẩm Chi Nghiên. Chỉ cần lệch thêm một chút nữa là có thể trực tiếp xuyên thủng tim y.

 

Tịch Ngọc gầm lên: “Không được! Hắn là biểu ca của ngươi!”

 

Tạ Khanh Lễ nắm chặt chuôi kiếm, nhấn mạnh xuống, vết thương trên người Thẩm Chi Nghiên ngày càng lớn.

 

Thiếu niên thản nhiên như gió thoảng mây trôi: “Ta ngay cả sống chết của Trình Niệm Thanh còn không quan tâm, sao lại để ý đến một biểu ca như hắn? Trong người hắn chảy một nửa dòng máu của Thẩm Kính đấy.”

 

“Ngươi quan tâm, làm sao có thể không quan tâm?” Tịch Ngọc mắt đỏ lên: “Người nhà họ Tạ các ngươi miệng cứng lòng mềm, thực ra coi trọng tình cảm nhất. Năm đó A Thanh vì người nhà họ Trình mà gả cho Thẩm Kính. Ngươi những năm qua khắp giang hồ điều tra chuyện năm đó, chẳng phải cũng vì muốn báo thù cho người nhà họ Tạ các ngươi sao?”

 

“Trước phần mộ ở Nam Tứ Thành, mỗi năm đều có thêm tiền giấy và mâm quả, chẳng phải là do ngươi đến cúng tế sao? Ngươi liều mạng chịu nguy hiểm bị người đó phát hiện cũng muốn đến bái tế họ.”

 

“Ngươi bái nhập Huyền Miểu Kiếm Tông là vì cái gì? Ngươi vẫn đang điều tra chuyện năm đó, đúng không? Ngươi tham gia trận Cối Trúc Độ, một là vì thanh kiếm kia, nhưng quan trọng hơn, chẳng phải là để nổi danh, khiến người đó chủ động tìm đến ngươi?”

 

“Ngươi bất chấp nguy hiểm tính mạng để dẫn dụ hắn xuất hiện, ngươi chỉ muốn báo thù cho những người đó. Ngươi rõ ràng rất quan tâm đến bọn họ, quan tâm đến những linh hồn đã chết vì ngươi, quan tâm đến Trình Niệm Thanh.”

 

Tịch Ngọc đứng dậy: “Ba năm trước, có kẻ đột nhập hoàng cung. Kẻ đó tu vi cực cao, phá vỡ phòng tuyến của vô số tu sĩ, suýt chút nữa đã giết chết Thẩm Kính.”

 

Hắn hỏi: “Là ngươi đúng không? Ngươi muốn đến mang thi thể A Thanh đi, chôn nàng vào tổ phần nhà họ Tạ, tiện thể giết Thẩm Kính báo thù cho nàng.”

 

Tịch Ngọc cười nhạt: “Tạ Khanh Lễ, ngươi coi trọng tình thân. Ngươi có thể vì một dì ruột mà mình chưa từng gặp mặt mà đơn độc xông vào hoàng cung, có thể chịu nguy hiểm bị phát hiện để đi cúng bái những phần mộ đó. Ngươi không lạnh lùng như chính mình nghĩ đâu.”

 

Tạ Khanh Lễ cầm chặt Toái Kinh, không động đậy, không tiếp tục đè kiếm tổn thương Thẩm Chi Nghiên, cũng không rút kiếm cứu y.

 

Hắn chỉ nhìn Tịch Ngọc, đáy mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng, tựa như một vũng nước chết.

 

Tịch Ngọc vẫn tiếp tục: “Hôm nay, ngươi muốn cứu một người chỉ mới quen ba tháng, hay cứu dì ruột của mình?”

 

“Ta có thể không giết ngươi, cũng có thể từ bỏ An Chi. Chỉ cần chúng ta hợp tác giết Vân Niệm, sau khi A Thanh hồi sinh, ta sẽ cùng ngươi kề vai chiến đấu. Đến lúc đó, chúng ta nhất định có thể giết được người đó, ngươi có thể an toàn rời khỏi Cầm Khê sơn trang, Thẩm Kính cũng sẽ trợ giúp chúng ta.”

 

Hắn chậm rãi tiến gần, giọng nói mang theo cám dỗ: “Tạ Khanh Lễ, chỉ là một nữ nhân mà thôi. Sau này ngươi sẽ gặp người đẹp hơn nàng, thiên phú cao hơn nàng, đối xử với ngươi tốt hơn nàng. Nàng có gì tốt?”

 

“Nghe lời đi, chúng ta cùng giết nàng, cứu A Thanh, rồi hợp tác với Thẩm Kính tìm người đó báo thù cho nhà họ Tạ—không, còn có nhà họ Sài, nhà họ Bùi. Năm đó vì chuyện đó mà ba đại gia tộc mất mạng, tổng cộng mười ba ngàn người. Ngươi không muốn báo thù cho họ sao?”

 

“Hôm nay chính là cơ hội của chúng ta. Tu vi của ngươi là Độ Kiếp sơ kỳ, ta là Đại Thừa hậu kỳ, Thẩm Kính còn mang theo một đội tu sĩ. Chúng ta hợp sức, hôm nay nhất định có thể giết—Tạ Khanh Lễ!”

 

Giọng hắn đột nhiên cao vút vì kinh ngạc.

 

Thiếu niên rút kiếm, lại hung hăng đâm vào bụng Thẩm Chi Nghiên. Hắn vặn xoay kiếm, máu tươi chảy ra không ngừng. Gương mặt góc cạnh không lộ chút cảm xúc, khí tức toàn thân âm trầm.

 

“Ta không cần.”

 

“Thù ta tự báo, hôm nay Trình Niệm Thanh sẽ chết, ngươi cũng sẽ chết, Thẩm Kính cũng sẽ chết, kể cả người đó, các ngươi đều sẽ chết.” Hắn ngẩng đầu, ánh sáng của minh châu chiếu rọi khuôn mặt thiếu niên, làm nó càng thêm u ám khó lường.

 

“Nhưng sư tỷ của ta… sẽ sống.”

 

Tịch Ngọc giận dữ mắng: “Sao ngươi lại hồ đồ như vậy! Đó là dì nhỏ của ngươi—”

 

“A Lễ…”

 

Tiếng thì thào yếu ớt vang lên từ phía sau.

 

Lưng Tạ Khanh Lễ bỗng nhiên cứng đờ, bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm cũng đột ngột bất động, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện bị trưởng bối phát hiện, không dám quay đầu nhìn nàng lấy một cái.

 

Hoàng hậu vẫn nằm trên mặt đất, ánh mắt xuyên qua khoảng cách không xa nhìn bóng lưng thiếu niên.

 

Nàng không để tâm đến Thẩm Chi Nghiên, người đã bị Tạ Khanh Lễ đâm mấy nhát, cũng không vì thế mà nổi giận với y.

 

Giọng nàng rất dịu dàng: “A Lễ… Mẫu cổ của Thực Hồn Cổ ở trong cơ thể ta… Ta biết cách giải nó, ngươi giết ta đi, thì tử cổ trong người Vân cô nương sẽ chết…”

 

“A Thanh! Im miệng!”

 

Tạ Khanh Lễ chớp mắt, cứng ngắc quay đầu lại.

 

Tịch Ngọc vội vàng tiến lên định giành lấy hoàng hậu, nhưng lại bị uy áp của Tạ Khanh Lễ đè ép đến mức không thể nhúc nhích, chỉ có thể quỳ xuống nhìn y quay người, nhìn về phía hoàng hậu đang ngã xuống.

 

“Tạ Khanh Lễ, Tạ Khanh Lễ! Đó là dì nhỏ của ngươi, ngươi không thể làm như vậy!”

 

“Tạ Khanh Lễ!”

 

Nhưng thiếu niên không để ý đến hắn.

 

Y cúi đầu nhìn hoàng hậu.

 

Hoàng hậu không đứng dậy được, vì mẫu cổ đang hút thần hồn của nàng, cả người mềm nhũn, ngay cả sức để tự sát cũng không có.

 

Nhưng nàng vẫn cười: “A Lễ, không sao đâu… Cứ xem như giúp dì nhỏ một lần, được không?”

 

“Dì nhỏ rất đau… Tim dì nhỏ đau, thân thể cũng đau, đau lắm… Ngươi giúp dì nhỏ được không…?”

 

“Dì nhỏ không muốn An Chi chết… Cũng không muốn ngươi chết… Dì nhỏ muốn ngươi và Vân cô nương có thể bên nhau trọn đời… Vân cô nương rất thích A Lễ của chúng ta, nàng ấy hơi chậm chạp một chút, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ hiểu thôi… A Lễ sẽ có gia đình của riêng mình, sẽ có một cuộc sống thật tốt…”

 

Đôi mắt thiếu niên dần dần phủ lên một tầng nước mỏng.

 

Y rút Toái Kinh ra, máu tươi theo đường thẳng bắn lên mặt y, từng đốm nhỏ như hoa mai đỏ trên tuyết.

 

Y cầm kiếm bước đến hoàng hậu, bước chân tuy chậm rãi nhưng ngày càng vững vàng, mỗi bước đi đều củng cố quyết tâm trong lòng.

 

Hoàng hậu mỉm cười khen ngợi: “A Lễ giỏi lắm… Cứ làm như vậy, giết dì nhỏ đi…”

 

Tạ Khanh Lễ giơ kiếm lên.

 

Tịch Ngọc hai mắt trợn trừng: “Tạ Khanh Lễ!!!”

 

“A Lễ, giúp dì nhỏ đi…”

 

Một giọt nước mắt rơi xuống từ hốc mắt thiếu niên.

 

Kiếm Toái Kinh mang theo uy áp không thể chống đỡ, lao thẳng đến hoàng hậu. Hoàng hậu không nhắm mắt, vẫn mỉm cười nhìn mũi kiếm đâm về phía tim mình.

 

Cả cuộc đời nàng như chiếc đèn kéo quân tái hiện trước mắt, nàng từng nghĩ mình sẽ luyến tiếc đứa con duy nhất này, nhưng đến giây phút này, những ký ức còn sót lại trong đầu không phải là những ngày tháng tình cảm tốt đẹp với Thẩm Kính, cũng không phải khoảnh khắc Thẩm Chi Nghiên gọi nàng là “A nương”.

 

Điều nàng muốn lưu giữ nhất là ngày đó, A tỷ dẫn phụ mẫu đến nhà họ Trình thăm nàng.

 

Phụ mẫu ruột, phụ mẫu nuôi của nàng, hai nhà cùng ngồi ăn bữa cơm đoàn viên.

 

A tỷ khoác tay nàng, cười nói rằng mình đã gặp một kiếm tu, tu vi là đệ nhất thiên hạ hiện nay, hai nhà đang bàn bạc chuyện hôn sự.

 

Cha mẹ nhà họ Trình cùng hai vị gia chủ nhà họ Tạ vui vẻ uống rượu, chuyện trò rôm rả.

 

Nước mắt lăn qua sống mũi, theo khóe mắt chảy xuống.

 

Giây phút này, nàng không còn một chút sợ hãi, trái tim yên tĩnh trầm lặng.

 

Chừng ấy năm, cuối cùng mọi chuyện cũng sắp kết thúc. Những người nàng quan tâm đều đã không còn, nàng cũng muốn xuống đó cùng họ uống thêm một chén rượu nữa.

 

Nàng còn chưa từng gặp phu quân của A tỷ, có lẽ xuống đó rồi sẽ gặp được. Nàng cũng muốn xem người có thể khiến A tỷ say mê, còn trẻ đã trở thành đệ nhất kiếm tu thiên hạ, rốt cuộc là người như thế nào.

 

Dù sao thì trước khi chết, vẫn còn một người thân ở bên nàng.

 

Hoàng hậu thì thầm: “A Lễ à…”

 

Lưỡi kiếm cắt rách y phục hoàng hậu, chỉ cần thêm một chút nữa là có thể xuyên thủng tim nàng.

 

Cheng—

 

Một thanh kiếm đỏ rực từ bên cạnh lao thẳng về phía tim Tạ Khanh Lễ.

 

Kiếm ý mạnh mẽ, tinh thuần, uy lực kinh người, chỉ trong nháy mắt đã nghiền nát kết giới phòng hộ mà y bày ra thành bụi phấn.

 

Tạ Khanh Lễ xoay người, vung kiếm đỡ lấy.

 

Áp lực kiếm ý ép y lùi lại, linh lực bùng nổ khiến vách đá xung quanh nứt ra từng đường rạn.

 

Tịch Ngọc nhân cơ hội, lập tức lao đến, một tay ôm lấy Trình Niệm Thanh, tay kia kéo Thẩm Chi Nghiên dậy.

 

Hắn nghiến răng quát khẽ: “Giải trói cho Từ Tòng Tiêu!”

 

Người vừa đến khẽ nhếch môi dưới lớp mặt nạ, không cần quay đầu, chỉ thấy sợi dây trói chặt Từ Tòng Tiêu đột nhiên đứt đoạn.

 

Hắn thản nhiên lên tiếng: “Còn muốn ngủ không, đến lúc làm việc rồi đấy.”

 

Từ Tòng Tiêu đột nhiên mở mắt, bằng một tư thế vặn vẹo quỷ dị bật thẳng dậy.

 

“Đưa Vân Niệm đi.”

 

Từ Tòng Tiêu nhanh chóng vác Vân Niệm lên vai, chỉ trong nháy mắt đã biến mất cùng Tịch Ngọc.

 

“Sư tỷ!”

 

Tạ Khanh Lễ rút kiếm muốn đuổi theo, nhưng vừa nhấc chân, thanh kiếm đỏ rực đã lao thẳng vào mặt y.

 

Người vừa đến có tu vi rất cao, hai thanh danh kiếm va chạm khiến cả gian thạch thất ong ong rung chuyển, như sắp sụp đổ.

 

Kẻ đó khoác áo choàng trùm kín thân, vóc dáng cao lớn, chỉ lộ ra đôi mắt màu lưu ly, đôi môi mỏng tái nhợt và chiếc cằm gầy guộc dưới lớp mặt nạ.

 

Giọng hắn rất dễ nghe, kéo dài âm cuối mà nói: “Tạ Khanh Lễ, ngươi khiến ta tìm thật khổ đấy.”

 

Mắt thiếu niên lập tức tối sầm, bàn tay nắm Toái Kinh siết chặt đến nỗi các khớp ngón tay vang lên tiếng răng rắc.

 

Từng chữ từng câu như rít ra từ kẽ răng: “Là ngươi.”

 

Y vung kiếm chém tới, người áo choàng nhẹ nhàng đón đỡ.

 

“Mười năm không gặp, ngươi đã độ kiếp rồi sao? Thật lợi hại, rõ ràng ta đã phế đan điền của ngươi, vậy mà ngươi có thể tái tạo trong vòng mười năm, từ Luyện Khí tu luyện đến Độ Kiếp? Đúng là đáng ghen tị mà.”

 

Tạ Khanh Lễ không nói gì, từng chiêu từng thức đều mang theo sát ý dày đặc. Đôi mắt trong trẻo ngày càng đỏ lên, thần thái cũng càng lúc càng bất thường.

 

Người mới đến nhướn mày: “Thì ra ngươi tu luyện Đạo Sát Lục à? Năm đó cha ngươi là thiên hạ đệ nhất trong tiên môn, một người chính trực như vậy lại sinh ra một đứa con tu luyện tà đạo sát lục, ngươi không sợ ông ấy dưới suối vàng biết được sẽ tức chết sao?”

 

“Cút! Câm miệng!”

 

“Ngươi vội giết ta để cứu sư tỷ của ngươi? Ta thật không hiểu nổi ngươi, lãng phí một phần ba linh lực trên một tấm gương vô dụng, vì bảo vệ tiểu cô nương đó mà không tiếc tự hạ chú trói buộc chính mình. Giờ đây ngươi vẫn chưa hồi phục sau trọng thương, linh lực tiêu hao quá nhiều, làm sao giết ta?”

 

Hắn cuối cùng cũng chủ động ra tay sau thời gian dài chỉ phòng thủ.

 

Kiếm quang bùng lên mãnh liệt trên thanh kiếm đỏ thẫm, nhát kiếm của thiếu niên bổ xuống, linh lực bắn tung tóe và ngay lập tức khuếch tán, đánh văng hắn mạnh mẽ, đập thẳng vào vách đá.

 

Thiếu niên chống kiếm, quỳ một gối xuống đất, khóe môi tràn ra tia máu.

 

Người kia cầm kiếm lảo đảo tiến lại gần: “Tiểu tử, Thẩm Kính đã đi mở Thiên Cương Vạn Cổ Trận rồi, các ngươi đã đường cùng rồi.”

 

Tạ Khanh Lễ lau vệt máu bên môi, đột nhiên nở nụ cười.

 

Bạch y lóe lên thành tàn ảnh, kiếm ý Toái Kinh cuồn cuộn bùng phát.

 

Hắn bổ kiếm xuống, khóe mắt hơi cong:

 

“Vậy thì thử xem, hôm nay ai sống ai chết?”

 

***

 

Đầu của Vân Niệm đau nhức.

 

Nàng đứng trong một vùng hư vô tối đen, đưa tay không thấy năm ngón, chỉ có bóng tối vô tận bao trùm.

 

Nàng thử gọi hệ thống: “Ngươi ở đó không?”

 

Hệ thống vẫn không hề đáp lại.

 

Cảnh tượng này giống hệt khi nàng bước vào ảo cảnh của vòng ngọc.

 

Vậy nên là hồn nàng bị kéo đi, chứ không phải thân thể nàng đang ở đây, nếu không, hệ thống chắc chắn đã phản hồi.

 

Khoảnh khắc trước khi ngất đi, nàng nghe thấy ai đó đang gọi mình.

 

Phượng Khấu bên hông đột nhiên phát ra ánh sáng nhàn nhạt, luồng sáng ấy hóa thành một con hồ điệp bạc trong suốt, nhẹ nhàng vỗ cánh bay múa trước mặt nàng.

 

Sau đó, nó rời khỏi nàng, bay về phía trước.

 

Vân Niệm không suy nghĩ nhiều về thứ này, nàng lập tức cất bước đi theo.

 

Hồ điệp này đang chỉ đường cho nàng.

 

Xung quanh yên tĩnh đến mức nàng có thể nghe rõ từng hơi thở, từng bước chân, từng tiếng cọ xát của y phục.

 

Nàng đi rất lâu, hồ điệp dần trở nên mờ nhạt, linh lực của nó dường như sắp cạn kiệt.

 

Phía xa có một chút ánh sáng le lói xuất hiện.

 

Vân Niệm nhấc váy chạy về phía đó, càng chạy càng nhanh.

 

Bước chân nàng dần chậm lại.

 

Cho đến khi dừng hẳn.

 

Vân Niệm sững sờ đứng tại chỗ, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt.

 

Hai bên là những cây cột đá sừng sững vươn cao, nhìn không thấy đỉnh, cũng chẳng biết cao bao nhiêu, thân cột khắc những hoa văn phù điêu phức tạp và hùng vĩ, ánh vàng lưu chuyển trên bề mặt.

 

Hai sợi xích lớn gần bằng bắp chân nàng kéo dài từ đỉnh cột đá, vươn đến…

 

Người đang quỳ dưới đó.

 

Xuyên qua bả vai hắn.

 

Người đó cúi đầu, tóc xõa tán loạn, không buộc lên.

 

Thân trên trần trụi, cơ bắp săn chắc, đường nét rõ ràng, nhưng nơi vết thương bị xích xuyên qua đã khô máu từ lâu, mang sắc đen sẫm của năm tháng.

 

Cổ họng Vân Niệm khô khốc.

 

Sợi xích khẽ động, kéo theo âm thanh lanh lảnh của chuông bạc, phá vỡ sự tĩnh lặng, vang lên vô cùng rõ ràng.

 

Người cúi đầu chậm rãi ngẩng lên.

 

Mái tóc đen xõa tung, để lộ gương mặt quen thuộc phía dưới.

 

Hắn vẫn giữ nguyên vẻ phóng đãng, bất cần như trước.

 

“Các ngươi đúng là không để lão tổ ta được yên, sao lại gặp nguy hiểm nữa rồi?”

 

Môi Vân Niệm mấp máy vài lần mới tìm lại được giọng nói của mình.

 

“Bùi Lăng tiền bối…”

 

 

**Chương 43: Cầm Khê Sơn Trang (Hai mươi hai)**

 

Người trước mặt là Bùi Lăng.

 

Sao lại là Bùi Lăng?

 

Rõ ràng mới chỉ hai tháng không gặp, hai tháng trước bọn họ còn chạm mặt ở Thúy Trúc Độ.

 

Nhưng thời gian dường như đã xóa nhòa một phần ký ức về Bùi Lăng, khiến hắn trở nên xa lạ.

 

Trong trí nhớ, Bùi Lăng là một kẻ ngông cuồng, tự do phóng túng, lại có chút bỡn cợt, chẳng giống trưởng bối chút nào, mà giống một kẻ nhàn rỗi thích trêu chọc hậu bối hơn.

 

Thế nhưng lúc này đây, hắn lại trần trụi nửa thân trên, quỳ trên mặt đất, hai sợi xích to bằng bắp chân nàng xuyên qua bả vai hắn, máu khô lốm đốm, chẳng biết đã tích tụ bao nhiêu năm. Hắn hơi cử động, xích sắt liền lay động, làm những vết thương vốn đã đóng vảy rỉ máu trở lại.

 

Máu tươi chảy dọc theo thân trên, lướt qua vòng eo rõ nét, bụng phẳng săn chắc, nhỏ xuống chiếc quần gấm đen.

 

Một số giọt bắn xuống đất, nở rộ thành từng đóa huyết hoa.

 

Xung quanh là bóng tối hư vô, chỉ có chút ánh sáng le lói trên đỉnh đầu Bùi Lăng.

 

“Nhìn gì chứ? Ta biết mình đẹp trai, nhưng ta đã có thê tử, ta rất yêu phu nhân của mình, giữa chúng ta là không thể.”

 

Giọng điệu trêu đùa của Bùi Lăng vang vọng, vẫn mang theo nét tùy tiện thường ngày, chẳng có chút đứng đắn nào.

 

Hắn đang muốn làm dịu bầu không khí, nhưng Vân Niệm lại chẳng cảm thấy buồn cười, nàng nhìn hắn với ánh mắt phức tạp.

 

Ba nghìn năm trước, vị tổ sư kiếm đạo, chưa đến trăm tuổi đã bước vào Độ Kiếp, một mình sáng lập Bùi gia ở Hưu Ninh Thành, sao lại thành ra thế này?

 

Tóc dài rối tung, áo quần xộc xệch, bị giam giữ trong một nơi tối tăm không ánh mặt trời, hai sợi xích to khóa chặt lấy hắn, không phút giây nào ngừng tra tấn.

 

Hắn đã bị giam bao lâu?

 

Bùi Lăng thấy Vân Niệm không đáp, có chút bất mãn bĩu môi: “Sao lại bất lịch sự như vậy? Sư phụ ngươi dạy ngươi thế à?”

 

Ngực hắn loang đầy máu, hắn nhăn mày ghét bỏ liếc nhìn, chậm rãi vận linh lực xóa sạch vết máu, lập tức trở lại trạng thái sạch sẽ như lúc đầu.

 

“Tiền bối.”

 

Vân Niệm khẽ gọi hắn.

 

Bùi Lăng uể oải đáp lại: “Sao, cuối cùng cũng nhớ ra nói chuyện với tổ tông ngươi rồi?”

 

Nếu là ngày thường, Vân Niệm nhất định không nhịn được mà cãi lại hắn, nhưng lúc này, đối diện với một Bùi Lăng tiều tụy như vậy, nàng chẳng thể thốt ra bất cứ lời nào.

 

Cuối cùng chỉ hóa thành một câu: “Ngươi vì sao lại trở thành như thế này?”

 

Nụ cười trên mặt Bùi Lăng thu lại đôi chút.

 

Hiện tại hắn đang quỳ, những xiềng xích dường như rất nặng, đè ép khiến hắn không thể đứng dậy.

 

Vân Niệm đứng, vậy nên hắn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn nàng.

 

Bùi Lăng thở dài: “Ừm… có lẽ, có thể, chắc đại khái là cứ thế mà thành như bây giờ thôi.”

 

Hắn nói một câu vô nghĩa, Vân Niệm nghe một câu vô nghĩa.

 

Thái độ của hắn như vậy, Vân Niệm liền biết hắn sẽ không nói thật, dù nàng có hỏi thế nào, hắn cũng sẽ không nói.

 

Nàng cũng không cưỡng cầu, chỉ nói: “Ngươi kéo ta vào đây làm gì?”

 

Bùi Lăng cười đáp: “Các ngươi quá chật vật, ta đây làm tổ tông thấy có chút mất mặt, đương nhiên phải nghĩ cách giúp đỡ các ngươi.”

 

Vân Niệm: “Ngươi vì sao có thể nhìn thấy những gì chúng ta đã trải qua?”

 

Bùi Lăng cười tít mắt: “He he, vì ta lợi hại mà.”

 

Vân Niệm lườm hắn một cái.

 

Hắn đoán chừng lại chết cũng không mở miệng, nàng cũng không thực sự muốn biết, dù sao Bùi Lăng cũng không có ác ý với bọn họ.

 

Nhưng lúc này, ánh mắt Bùi Lăng rơi xuống chiếc Phượng Khấu đeo bên hông Vân Niệm, thấp giọng lẩm bẩm: “Không ngờ còn có thể gặp lại khối ngọc này.”

 

Vân Niệm cũng theo ánh mắt hắn nhìn xuống.

 

Phượng Khấu vẫn luôn đeo trên thắt lưng nàng, tua rua rủ xuống khẽ lay động, chất ngọc trong suốt lấp lánh, vừa nhìn liền biết là chất liệu thượng hạng, ánh sáng chiếu lên Phượng Khấu, dường như bên trong có những vân chảy nhẹ.

 

Bùi Lăng như tự nói với chính mình: “Tên nhóc đó vậy mà thực sự đưa Phượng Khấu cho ngươi.”

 

Vân Niệm hỏi: “Tiền bối biết về Long Phượng Khấu?”

 

Bùi Lăng: “Đương nhiên biết, khối ngọc này là ba nghìn năm trước ta tặng cho lão tổ nhà Tạ gia, nhưng tên nhóc họ Tạ đó không biết hàng, cứ thế cất vào gia khố mãi không dùng đến. Không ngờ lại truyền đến đời môn chủ này của Tạ gia, hắn còn nhìn ra đây là Mặc Phỉ Ngọc, rồi tặng cho nữ nhi thứ hai mới chào đời của mình.”

 

Nói đến đây, hắn hỏi: “Vân Niệm, ngươi có biết ý nghĩa của Long Phượng Khấu không?”

 

Vân Niệm nhướng mày: “Chẳng phải chỉ là một khối ngọc sao?”

 

Bùi Lăng cười hiền hậu, giọng nói đặc biệt hòa ái, cảm thán: “Cái đầu của ngươi thực sự không ổn rồi.”

 

Vân Niệm: “?… Ngươi sao lại công kích cá nhân rồi?”

 

Bùi Lăng: “Vân Niệm, một vật quý giá như Mặc Phỉ Ngọc, ngươi cho rằng Tạ Khanh Lễ vì sao lại tặng cho ngươi? Đó là thứ mà mẫu thân hắn trao cho hắn.”

 

Vân Niệm: “… Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”

 

Bùi Lăng: “Không có gì, chỉ là cảm thấy tên nhóc đó thực sự không dễ dàng.”

 

Vân Niệm: “Thời thế này ai dễ dàng chứ? Sống được một ngày đã là giỏi lắm rồi, có được không?”

 

Bùi Lăng nghiêm túc gật đầu: “Ừ, ngươi nói đúng.”

 

Vân Niệm: “…”

 

Không đúng, sao nàng lại vô duyên vô cớ tranh luận với Bùi Lăng rồi!

 

Vân Niệm dứt khoát chuyển chủ đề: “Tiền bối đưa ta vào đây không phải để nói chuyện phiếm với ta chứ? Ta cũng không có thời gian ở đây cùng ngươi nói mấy chuyện này. Hiện tại sư đệ ta còn ở bên ngoài, sư huynh và sư tỷ sống chết chưa rõ, ta cần phải đi cứu bọn họ.”

 

Bùi Lăng lại ngẩng đầu hỏi: “Nhưng ngươi định cứu họ như thế nào, Vân Niệm?”

 

Vân Niệm còn chưa kịp đáp, đã nghe thấy Bùi Lăng lại lên tiếng.

 

“Ngươi dựa vào cái gì để đánh thắng Tịch Ngọc? Hay dựa vào cái gì để giết kẻ giam giữ Tạ Khanh Lễ? Hoặc ngươi có thể có sức phản kháng khi Thiên Cương Vạn Cổ Trận mở ra?”

 

Lời Bùi Lăng nói rất sắc bén, rõ ràng là giọng điệu rất bình thản, nhưng mỗi câu đều chính xác đâm thẳng vào tim nàng.

 

Mỗi một câu, đều khiến Vân Niệm không thể phản bác.

 

Bùi Lăng lại hỏi: “Ngươi biết tu vi của kẻ đó không?”

 

Vân Niệm mím môi: “Không biết.”

 

“Hắn là Độ Kiếp.”

 

Trong khoảnh khắc, Vân Niệm ngỡ rằng Bùi Lăng đang lừa nàng.

 

Nàng theo phản xạ phủ nhận: “Không thể nào, trên thế gian này, Độ Kiếp chỉ có thể là—”

 

Chưa nói hết, nàng liền vội vàng nuốt ngược lại trong ánh nhìn dò xét của Bùi Lăng.

 

Nàng suýt nữa đã nói ra nội dung nguyên tác.

 

“Chỉ có thể là ai?”

 

Vân Niệm làm ra vẻ không để tâm: “Không có gì, chỉ có thể là tiền bối ngươi, ngươi không phải thiên hạ đệ nhất sao?”

 

Câu này nghe rất giả, nhưng Bùi Lăng lại không truy hỏi tới cùng.

 

Bùi Lăng: “Bất kể ngươi nghĩ gì trong lòng, tu vi của kẻ đó tuyệt đối không dưới Độ Kiếp. Về phần là giai đoạn đầu, trung hay hậu kỳ… Ta chưa từng giao thủ với hắn, không biết rõ.”

 

Vân Niệm cũng không rõ vì sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này.

 

Theo nguyên tác, sau khi Bùi Lăng phi thăng, suốt ba nghìn năm giới tu chân không hề xuất hiện tu sĩ Độ Kiếp, mãi đến khi Tạ Khanh Lễ xuất thế, trong mười năm liền bước vào Độ Kiếp đầu tiên.

 

Đó là hào quang nam chính của hắn, trong 《Toái Kinh》 không ai có thể mạnh hơn hắn.

 

Nhưng trên thực tế, giờ đây không chỉ có Độ Kiếp, mà còn xuất hiện hai người—một vị Độ Kiếp hậu kỳ không biết bị nhốt nơi nào, một phản diện phía sau màn không rõ là Độ Kiếp giai đoạn nào.

 

“Tạ Khanh Lễ cũng là Độ Kiếp.”

 

Bùi Lăng bất thình lình nói một câu.

 

Lời này khiến Vân Niệm chấn động mạnh.

 

“… Ngươi nói gì?”

 

“Ta nói, tiểu sư đệ của ngươi, người luôn dịu dàng ngoan ngoãn lại xinh đẹp, yếu ớt thiện lương không thể tự lo, lúc nào cũng cần ngươi quan tâm chăm sóc, chính là một tu sĩ Độ Kiếp.”

 

Vân Niệm phản bác: “Sao có thể chứ!”

 

“Sao lại không thể?” Bùi Lăng hỏi, “Ngươi chưa từng thấy biểu hiện của hắn trong Trúc Độ sao? Ngươi không rõ tu vi của hắn sao? Ngươi không biết hắn rất mạnh sao?”

 

Vân Niệm đương nhiên biết Tạ Khanh Lễ rất mạnh.

 

Hắn vung kiếm trong sào huyệt của bọn Khôi Lỗi Sư, một kiếm sánh ngang Phù Đàm chân nhân, hắn bày mưu tính kế trong Cầm Khê sơn trang…

 

Vân Niệm cứ nghĩ rằng Tạ Khanh Lễ là một tu sĩ Đại Thừa.

 

Dù Đại Thừa chỉ cách Độ Kiếp một đại cảnh giới, nhưng thực lực lại khác biệt một trời một vực. Bước vào Độ Kiếp không phải chuyện dễ dàng, chỉ riêng lôi kiếp đã đánh chết vô số tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ, nếu không, trong suốt ba nghìn năm qua tu chân giới đã chẳng đến mức không xuất hiện thêm một tu sĩ Độ Kiếp nào.

 

Một tu sĩ Độ Kiếp có thể đánh mười tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ mà không thành vấn đề, tức là một mình Tạ Khanh Lễ có thể giết mười vị Phù Đàm chân nhân.

 

Sao hắn có thể mạnh đến vậy?

 

Rõ ràng mười năm sau Tạ Khanh Lễ mới bước vào Độ Kiếp, bây giờ hắn mới chỉ mười bảy tuổi.

 

Nhưng hiện tại, bất kể là mối thù gia tộc của Tạ Khanh Lễ, sự xuất hiện của Bùi Lăng hay những chuyện xảy ra ở Cầm Khê sơn trang, tất cả đều không có trong nguyên tác. Từ đầu đến cuối, nàng đã đi chệch khỏi cốt truyện ban đầu.

 

Đây đã là một câu chuyện mới rồi.

 

Trong lòng Vân Niệm ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

 

Bùi Lăng lại nói: “Nhưng cho dù là Tạ Khanh Lễ cũng chưa chắc đánh thắng được người đó. Ngươi có biết hắn muốn làm gì không?”

 

Vân Niệm lắc đầu: “Không biết.”

 

Bùi Lăng nói: “Điều hắn muốn làm chính là thiên mệnh mà ta đã thấy. Ta không thể nói ra, vì vậy chỉ có thể tìm cách để các ngươi ngăn cản.”

 

“Vân Niệm, ta đã từ bỏ đại đạo mà mình truy cầu suốt trăm năm, rơi vào tình cảnh hiện tại, tất cả đều là vì các ngươi. Ta đã đợi các ngươi rất lâu rồi.”

 

“Ta không cho phép xuất hiện bất kỳ sai lệch nào, cho nên, ngươi nhất định phải vực dậy tinh thần, ngăn chặn tất cả những chuyện sắp tới.”

 

Hắn ngẩng đầu lên, sau lưng thiếu nữ là bóng tối hư vô, chỉ có chút ánh sáng le lói chiếu lên mặt nàng.

 

Dung nhan nàng mơ hồ không rõ, nhưng nàng đang nhìn hắn.

 

Hắn cũng đang nhìn nàng.

 

Nàng im lặng rất lâu, Bùi Lăng kiên nhẫn chờ đợi mà không thúc giục, chỉ lẳng lặng quan sát nàng.

 

Mãi đến khi hắn nghe thấy một tiếng thở dài.

 

“Sư huynh thất bại rồi đúng không? Thiên Cương Vạn Cổ Trận sẽ được kích hoạt. Chúng ta đều là kiếm tu, trong trận pháp chuyên khắc chế kiếm tu như vậy, căn bản không thể phản kháng. Nếu không thì năm xưa tiền bối cũng không cần mất gần mười năm để thiêu hủy toàn bộ ghi chép về Thiên Cương Vạn Cổ Trận.”

 

“Trận pháp này ngay cả Tạ Khanh Lễ cũng không có cách nào đối phó, dù hắn là Độ Kiếp. Cho nên tiền bối mới triệu hoán hồn phách ta đến đây, muốn ta giải quyết Thiên Cương Vạn Cổ Trận này?”

 

Bùi Lăng nhướn mày: “Lúc này thì ngươi thông minh ra phết đấy.”

 

Hắn ngồi thẳng dậy, lười biếng dựa ra sau. Nhưng động tác của hắn làm xích sắt vang lên những tiếng lách cách, máu tươi lại trào ra. Hắn kiên nhẫn vận linh lực cầm máu lần nữa.

 

Hết lần này đến lần khác, chẳng biết đã lặp lại bao nhiêu lần rồi.

 

Chỉ có thể bị nhốt ở đây làm một việc khô khan và nhàm chán như vậy.

 

Vân Niệm không nói gì, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

 

Bùi Lăng không nhịn được mở miệng: “Vân Niệm, ngươi sợ mình không làm được sao? Có phải ngươi cảm thấy ta đang ép buộc ngươi quá đáng? Ngươi chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh, mới tu hành năm năm, vậy mà ta lại đặt trọng trách cứu thế lên vai ngươi, khiến ngươi phải gánh vác áp lực vốn không thuộc về mình?”

 

“Nhưng ngươi có muốn thấy sư đệ của mình chết không? Nếu hôm nay các ngươi không phá được Thiên Cương Vạn Cổ Trận, hắn sẽ chết, ta có thể khẳng định điều đó.”

 

“Ngươi có biết vì sao ta không triệu hoán hồn phách của Tạ Khanh Lễ để hắn làm chuyện này không? Rõ ràng hắn mới là tu sĩ Độ Kiếp, là người duy nhất ngoài ta có thể giao đấu với kẻ đó.”

 

Bùi Lăng không biểu lộ cảm xúc, giọng nói bỗng trầm xuống: “Bởi vì sư đệ ngươi tu luyện sát lục đạo. Đạo của hắn nhuốm đầy máu tanh, đạo tâm không thuần khiết. Hắn không phải một kiếm tu đủ tư cách.”

 

Vân Niệm đột nhiên ngẩng đầu lên.

 

Đầu óc trống rỗng, câu nói cuối cùng của Bùi Lăng không ngừng vang vọng trong tâm trí nàng—

 

“Sư đệ ngươi tu luyện sát lục đạo.”

 

“…Ngươi nói cái gì?”

 

“Tạ Khanh Lễ tu luyện sát lục đạo. Đạo tâm của hắn không thuần khiết, đạo của hắn bước trên máu tanh và xương trắng. Đạo của hắn không phải để cứu thế giúp đời. Những thứ ta muốn truyền dạy, hắn vĩnh viễn không thể lĩnh hội.”

 

Bùi Lăng nhìn Vân Niệm.

 

Thiếu nữ dường như bị dọa sợ, thần trí hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, hơi thở dần trở nên gấp gáp.

 

Nàng thực sự bị đả kích rất lớn.

 

Nàng lắc đầu, lẩm bẩm: “Không thể nào… không thể nào… Hắn là Tạ Khanh Lễ… Hắn là Tạ Khanh Lễ…”

 

Hắn là nam chính.

 

Hắn là nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết nam chủ 《Toái Kinh》.

 

Hắn là người dịu dàng lương thiện, một lòng hướng về đại đạo.

 

Sao hắn có thể tu luyện sát lục đạo?

 

“Tạ Khanh Lễ thì sao?” Bùi Lăng cau mày: “Vân Niệm, năm đó hắn mới bốn tuổi đã bị phế bỏ toàn bộ kinh mạch. Ngươi nghĩ hắn làm sao có thể chạy thoát rồi trong vòng mười năm tái tạo kinh mạch, bước vào Độ Kiếp? Ngay cả ta cũng không có thiên phú đến mức ấy.”

 

“Tái tạo kinh mạch cần hủy đạo tâm, lựa chọn một đại đạo khác.”

 

Tiếng xích sắt lay động đánh thẳng vào lòng Vân Niệm.

 

“Tạ Khanh Lễ sau khi chạy trốn đã tự tay hủy đi một đạo tâm của mình, tu luyện sát lục đạo để tái tạo kinh mạch. Hắn chọn con đường bị thế nhân coi là tà ác tội nghiệt, tâm trí tràn đầy thù hận, dùng cách tự hủy hoại bản thân để đi đến bước đường ngày hôm nay.”

 

“Sát tâm của hắn đủ mạnh, mạnh đến mức hắn có thiên phú tuyệt đỉnh trên con đường sát lục. Một tháng luyện khí, ba tháng trúc cơ, nửa năm kết đan, hai năm Nguyên Anh, ba năm Hóa Thần, sau đó Đại Thừa. Tổng cộng chỉ mất mười năm để bước vào Độ Kiếp.”

 

“Hắn đã trải qua những điều kinh khủng hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, sát tâm của hắn cũng mạnh hơn những gì ngươi nghĩ.”

 

Tai Vân Niệm ù đi, những nghi hoặc trong lòng trước nay bỗng chốc được giải đáp.

 

Tại sao Tạ Khanh Lễ lại có trạng thái bất thường như vậy trong Kiếm Cảnh Toái Kinh? Tại sao hắn lại có dáng vẻ như thể giết chóc đến đỏ cả mắt?

 

Bởi vì hắn tu hành Sát Lục Đạo.

 

Sát Lục Đạo sẽ dần dần ăn mòn nhân tính của hắn, xóa sạch mọi ký ức tốt đẹp, chỉ để lại những hồi ức đau khổ nhất, lặp đi lặp lại giày vò hắn, khiến tâm niệm giết chóc của hắn ngày càng mạnh mẽ hơn.

 

Hắn sẽ không nhận ra Phù Đàm chân nhân, không nhận ra Giang Chiêu, không nhận ra nàng.

 

Trong mắt hắn, bọn họ là những kẻ từng bắt nạt hắn, là những kẻ cản đường báo thù của hắn, là những kẻ muốn giết hắn.

 

Là những kẻ mà hắn hận.

 

Nàng từng đối diện với một Tạ Khanh Lễ luôn cười híp mắt gọi nàng là sư tỷ, một thiếu niên có thể cúi thấp thân mình, áp gò má vào lòng bàn tay nàng.

 

Nhưng liệu có một ngày nào đó, mũi kiếm Toái Kinh sẽ nhắm thẳng vào giữa trán nàng không?

 

Hắn sẽ nói: “Ngươi đáng chết.”

 

Trên mặt Vân Niệm thoáng một cơn lạnh lẽo.

 

Nàng mơ hồ đưa tay chạm vào, cảm nhận được một chuỗi ẩm ướt và băng giá.

 

Nàng đã rơi lệ.

 

Nàng không biết vì sao mình lại khóc, lời của Bùi Lăng vang vọng bên tai như một tiếng sấm nổ tung, khiến đầu óc nàng trở nên trống rỗng, không thể phản ứng kịp.

 

“Ta phải làm gì đây… tiền bối, ta phải làm gì đây?”

 

Nàng hoang mang, muốn hỏi Bùi Lăng một cách để giải quyết.

 

Bùi Lăng hạ giọng nói: “Tạ Khanh Lễ không thể từ bỏ con đường này, điều ngươi có thể làm chỉ là đánh thức hắn mỗi khi hắn nhập ma. Mà lúc này đây, hắn cần ngươi.”

 

“Hắn đang giao đấu với kẻ kia. Kẻ đó không phải người chính đạo, một khi phát hiện hắn tu hành Sát Lục Đạo, tất nhiên sẽ tìm đủ mọi cách để khơi dậy tâm ma của hắn, khiến hắn mất đi lý trí rồi tìm cơ hội bắt hắn đi. Nếu lần này Tạ Khanh Lễ lại bị bắt, có lẽ hắn sẽ một lần nữa bị phế bỏ toàn bộ kinh mạch.”

 

Vân Niệm vội vàng tiến lên: “Tiền bối muốn ta làm gì?”

 

Nàng muốn chạm vào Bùi Lăng, nhưng bị một rào chắn vô hình ngăn cản, dù cố gắng thế nào cũng không thể tiến thêm một bước.

 

“Ngươi không chạm được ta đâu, đừng phí công vô ích.”

 

“Tiền bối…”

 

“Vân Niệm, ngày đó ngươi ngộ ra Kiếm Tâm là gì?”

 

Vẻ mặt Vân Niệm trở nên nghiêm nghị: “Trở thành cường giả, bảo vệ những người ta muốn bảo vệ.”

 

“Vậy ngươi cảm thấy bây giờ ngươi mạnh mẽ sao?”

 

Vân Niệm nghẹn lời.

 

Nếu nói mạnh, nàng quả thực mạnh, tu hành năm năm đã có thể lĩnh ngộ Kiếm Tâm, bước vào Nguyên Anh, đạt đến cảnh giới mà người khác cần hàng chục năm mới có thể chạm tới.

 

Nhưng so với những cường giả thực sự, như Bùi Lăng, Phù Đàm chân nhân, Tạ Khanh Lễ, những kẻ luyện rối, thậm chí là kẻ mang mũ trùm kia, nàng yếu ớt đến mức không có chút khả năng phản kháng nào.

 

Nàng không phải cường giả.

 

Bùi Lăng giữ thẳng lưng, dù đang quỳ nhưng khí thế không hề suy giảm. Mái tóc đen của hắn xõa tung, nhưng uy nghiêm của vị kiếm tu mạnh nhất thiên hạ vẫn bức người.

 

Hắn đã nhìn thấu câu trả lời trong lòng Vân Niệm.

 

Giọng hắn lạnh lẽo, vang vọng giữa không gian yên tĩnh.

 

“Ngươi là kiếm tu. Một kiếm tu thực sự có thể vung đao chém đứt dòng nước yếu, một kiếm bổ đôi hoang dã. Ta lĩnh ngộ Kiếm Tâm năm mười lăm tuổi, từ đó tâm cảnh luôn thanh minh, ta biết thanh kiếm trong tay ta không phải vì bản thân, mà là để quét sạch bất công thiên hạ, chém tận yêu ma quỷ quái, sáng lập vạn thế thái bình.”

 

“Vì thế, ta từ bỏ đại đạo, dừng chân ở nơi này chờ đợi các ngươi đến. Dù bị giam cầm trong hư vô, chịu thiên phạt, nhưng mỗi lần cầm kiếm, chí hướng này vẫn chưa từng hối hận.”

 

Lời vừa dứt, một luồng uy áp cuồn cuộn ập đến, khiến mái tóc đen của Vân Niệm tung bay, y bào phần phật lay động.

 

Nàng theo phản xạ giơ tay chắn, nhưng vẫn bị gió mạnh thổi lùi mấy bước.

 

Cơn gió sắc bén như lưỡi dao cắt qua mặt nàng, áp lực kiếm ý nặng nề đè lên tim, khiến nàng không khỏi muốn khuất phục.

 

Vân Niệm cố gắng mở mắt nhìn.

 

Mái tóc đen của Bùi Lăng tung bay phía sau hắn, cuồng phong cuốn lấy xiềng xích hai bên kêu leng keng. Toàn bộ nửa thân trên của hắn đã nhuộm đầy máu.

 

Dù đang quỳ, nhưng gương mặt cương nghị của hắn không còn vẻ bất cần như trước.

 

Hắn lặng lẽ nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước không thấy đáy.

 

Mà phía sau hắn—

 

Một thanh kiếm đủ che lấp cả bầu trời xuất hiện, thân kiếm có màu lam xám, lại luân chuyển ánh sáng đỏ rực. Những văn tự cổ xưa, thần bí uốn lượn trên thân kiếm, kiếm ý mạnh mẽ đến mức khiến tim nàng run rẩy.

 

Vân Niệm không nói nên lời.

 

Nàng không thể nói được gì cả.

 

Điều duy nhất có thể làm là ngẩng đầu nhìn mọi thứ trước mắt.

 

Khác với hình bóng thanh kiếm mà Tạ Khanh Lễ hóa ra bên ngoài sào huyệt của kẻ luyện rối, khi đó chỉ là bóng kiếm ngưng tụ từ kiếm ý.

 

Nhưng thanh kiếm sau lưng Bùi Lăng là một thanh kiếm thực sự.

 

Là một thanh kiếm chân chính.

 

Nhưng rõ ràng hắn không mang kiếm theo bên mình.

 

Ngay lúc đó, Bùi Lăng lên tiếng, kéo nhận thức của nàng trở lại:

 

“Đây là bản mệnh kiếm của ta, tên là Trường Phong.”

 

Vân Niệm chỉ có thể ngây người nhìn thanh kiếm oai phong lẫm liệt phía sau hắn.

 

Trường Phong.

 

Bản mệnh kiếm của Kiếm Đạo Tổ Sư, một kiếm chấn động tứ hải bát hoang. Ba nghìn năm trước, Bùi Lăng từng dùng thanh kiếm này buộc hàng vạn đại quân ma giới phải lui về cực bắc Ma Uyên, rạch trời thành một đường ngăn cách Yêu Vực ở Đông Cảnh, bảo vệ tu chân giới ba nghìn năm thanh bình, ba nghìn năm không còn chiến loạn.

 

Giọng Bùi Lăng lạnh băng: “Vân Niệm, ngươi rất kinh ngạc đúng không? Rõ ràng ta không mang bản mệnh kiếm, tại sao Trường Phong lại xuất hiện ở đây?”

 

Nàng thực sự không thể hiểu nổi tại sao Trường Phong lại xuất hiện ở đây.

 

Rõ ràng không có kiếm, tại sao lại có thể tạo ra một thanh kiếm từ hư không?

 

“Đây là thanh kiếm ngưng tụ từ Kiếm Tâm của ta.” Bùi Lăng dừng một chút, sau đó hỏi ngược lại: “Vậy còn ngươi? Không có kiếm thì ngươi không còn là kiếm tu nữa sao?”

 

Vân Niệm theo bản năng phản bác: “Tất nhiên không phải.”

 

Không có kiếm, nhưng đạo của nàng là Kiếm Đạo, nàng vẫn là kiếm tu.

 

Bùi Lăng hỏi: “Vậy ngươi sợ cái gì ở Thiên Cương Vạn Cổ Trận?”

 

Vân Niệm á khẩu.

 

Bùi Lăng nghiêng đầu: “Thiên Cương Vạn Cổ Trận có thể áp chế kiếm trong tay kiếm tu, đặc biệt là những thanh kiếm đã khai linh trí như Thính Sương và Toái Kinh, chúng sẽ theo bản năng e sợ, không thể nghênh chiến.”

 

**“Lúc này, ngươi còn muốn dùng kiếm sao?”**

 

Vân Niệm như thể bị một chưởng đánh thẳng vào mặt, suy nghĩ bỗng trở nên sáng tỏ.

 

Lúc này còn muốn dùng kiếm sao?

 

Thiên Cương Vạn Cổ Trận mở ra đã là chuyện không thể thay đổi.

 

Kiếm trận này áp chế mọi danh kiếm thiên hạ, khiến bản mệnh kiếm sinh lòng sợ hãi, kìm hãm sức mạnh của nó, từ đó làm cho kiếm tu – chủ nhân của kiếm – cũng vô thức hoảng loạn, không thể ứng chiến.

 

Lúc này nàng phải dùng kiếm sao?

 

Một thanh kiếm sợ hãi kẻ địch, không thể chiến đấu.

 

Kết quả chắc chắn là thất bại.

 

Bóng tối bao phủ tâm trí nàng bỗng nhiên tan biến, nỗi sợ hãi về Thiên Cương Vạn Cổ Trận mấy ngày qua cũng phút chốc tiêu tan.

 

Bùi Lăng đối diện nàng, đôi mắt đen sâu thẳm.

 

Dưới ánh mắt hắn, Vân Niệm khẽ lẩm bẩm: “Không, lúc này ta không thể dùng kiếm.”

 

Bùi Lăng truy hỏi: “Nhưng ngươi là kiếm tu, không dùng kiếm thì làm sao nghênh địch?”

 

Ánh mắt Vân Niệm dừng trên thân kiếm sau lưng Bùi Lăng.

 

Mắt nàng dần sáng lên.

 

Nàng nhìn nó, ngắm nó.

 

Tôn kính nó, rồi dần dần thấu hiểu nó.

 

“Ta là kiếm tu, nhưng đại đạo sinh ra từ tâm, kiếm đạo của ta cũng nằm trong lòng ta, kiếm tâm của ta lại dẫn ta bước về phía đại đạo.”

 

“Ta không cần kiếm, chỉ cần có kiếm tâm, ta vẫn là kiếm tu.”

 

Không có kiếm thì sao?

 

Nàng vẫn còn kiếm tâm.

 

Kiếm tâm của Bùi Lăng có thể ngưng tụ ra bản mệnh kiếm.

 

Vậy tại sao nàng không thể?

 

Nếu Thiên Cương Vạn Cổ Trận áp chế bản mệnh kiếm của nàng, vậy nàng sẽ từ bỏ nó.

 

Tay không có kiếm thì đồng nghĩa với không có sức mạnh sao?

 

Không phải.

 

Trong lòng nàng có kiếm.

 

Chỉ cần kiếm tâm vững chắc kiên cố, chỉ cần kiếm tâm sáng tỏ rõ ràng, chỉ cần mục đích cầm kiếm kiên định.

 

Khắp nơi đều là kiếm của nàng.

 

Kiếm tâm của Bùi Lăng là cứu thế giúp dân, trừ sạch tà ma quỷ quái, chí nguyện ấy kiên định không gì lay chuyển, nên dù không có kiếm, hắn vẫn có thể ngưng tụ kiếm thể.

 

Kiếm tâm của nàng là bảo vệ những người thân bên cạnh. Nàng không có chí hướng cứu vớt thương sinh, nàng chỉ muốn bảo vệ gia đình nhỏ của mình.

 

Những người quan trọng nhất đối với nàng—

 

Giang Chiêu, Tô Doanh, Tạ Khanh Lễ, bọn họ đều đang ở Cầm Khê sơn trang.

 

Nàng không muốn họ chết.

 

Dù có phải liều mạng, nàng cũng muốn giữ họ lại.

 

Bất kể phải trả giá điều gì, nàng cũng muốn đưa họ về nhà.

 

“Tiền bối, ta dường như đã hiểu rồi.”

 

Bùi Lăng cười tùy ý, khóe mắt cong lên, bật cười sảng khoái.

 

“Tạ Khanh Lễ kiếm tâm không vững, Giang Chiêu chưa ngộ ra kiếm tâm, Tô Doanh đã từ bỏ kiếm đạo. Ngươi là người duy nhất có thể phá cục diện hôm nay.” Bùi Lăng nói: “Vậy nên, Vân Niệm, bây giờ hãy nhắm mắt lại.”

 

Vân Niệm ngồi xếp bằng trên đất, đối diện với Bùi Lăng đang quỳ trên mặt đất, hắn gật đầu với nàng.

 

Nàng nhắm mắt, ánh sáng cuối cùng trước mắt cũng biến mất.

 

Trong bóng tối hư vô, từng điểm sáng nhỏ hiện ra trước mắt nàng, dần dần kéo dài, lớn hơn, sáng hơn, càng lúc càng rõ ràng, xua tan bóng tối xung quanh.

 

Một thanh trường kiếm màu bạc đứng sừng sững trong hư không, thân kiếm dường như phủ một lớp sương lạnh, chuôi kiếm thon dài, kiếm ý ôn hòa trong suốt.

 

Cơ thể nó hư ảo, vẫn chưa hoàn toàn ngưng kết thành thực thể.

 

Giọng nói của Bùi Lăng vang lên:

 

“Vân Niệm, hôm nay ta sẽ dạy ngươi cách trở thành một kiếm đạo đại năng.”

 

“Hãy nghe cho rõ, không cần kiếm, ngươi vẫn có thể cứu được những người ngươi muốn cứu.”

 

 

## **Chương 44: Cầm Khê sơn trang – Hai mươi ba**

 

Tiếng kiếm xé gió rít lên, khí thế sắc bén, lại một kiếm nữa chém về phía bả vai thiếu niên.

 

Máu tươi theo vết chém trào ra, loang lổ trên bộ bạch y, sắc trắng và đỏ đối lập chói mắt.

 

Tạ Khanh Lễ nghiêng đầu nhìn vết thương trên vai, thần sắc thản nhiên không chút phản ứng, như thể người bị thương đầy mình không phải hắn vậy.

 

Trước mặt hắn, kẻ trùm mũ choàng có máu nhỏ giọt xuống dưới chân, bụng bị ôm chặt, máu từ kẽ tay rỉ ra, chậm rãi loang rộng, đôi môi tái nhợt sau lớp mặt nạ.

 

Hắn bị thương, nhưng nhẹ hơn thiếu niên nhiều.

 

So với hắn, sắc mặt Tạ Khanh Lễ tái nhợt như tờ giấy, mất máu quá nhiều khiến nguyên khí tổn thương nặng nề, hậu quả từ việc lạm dụng sát lục đạo vô cùng nghiêm trọng.

 

Lông mày và hàng mi dài của thiếu niên phủ đầy băng sương, cả người tựa như bước ra từ trận đại tuyết, khoác lên mình một lớp hoa sương.

 

Áo trắng trên người hắn đầy vết chém, mỗi vết thương đều sâu tận xương, nơi miệng vết thương còn bốc lên từng luồng hắc vụ quỷ dị.

 

Kẻ trùm mũ nhếch môi cười:

 

“Bao năm không gặp, ngươi ngày càng lợi hại. Trước đây ngươi từng bị ta giẫm dưới chân mà không có sức phản kháng, đúng là thiên phú theo cha ngươi—kẻ mạnh nhất thiên hạ. Ngươi chỉ cần tu luyện qua loa cũng có thể đạt đến cảnh giới mà người khác phải mất hàng trăm năm.”

 

Tạ Khanh Lễ mặt không biểu cảm:

 

“Ngươi vẫn không thay đổi, vẫn hạ tiện như vậy. Ngoài việc hạ độc, ngươi còn làm được gì?”

 

Hắc vụ từ vết thương của hắn không ngừng khuếch tán, mặc kệ hắn dùng linh lực bịt chặt thế nào cũng vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn máu chảy ra, nhuộm đỏ bạch y. Máu dính chặt vào người, mùi tanh nồng gay mũi khiến hắn buồn nôn.

 

“Ta không nên phí lời với ngươi, ngươi thực sự rất chướng mắt.”

 

Thiếu niên vung kiếm lao tới, lại một lần nữa giao chiến cùng kẻ trùm mũ.

 

Dưới áp lực từ hai vị kiếm đạo đại năng, vách đá xung quanh đã đầy rạn nứt, cả thạch thất không ngừng rung lắc dữ dội, chỉ cần thêm một kích cuối cùng, nơi này sẽ sụp đổ, vùi lấp cả hai.

 

“Tạ Khanh Lễ, ngươi vội giết ta như vậy là vì muốn đi cứu cô bé kia? Ừm, Vân Niệm, phải không? Cái tên nghe cũng hay đấy.”

 

“Câm miệng!” Giọng thiếu niên đột nhiên cao lên.

 

“Ngươi là thứ gì mà dám gọi tên sư tỷ ta!”

 

Người đội mũ trùm vẫn không ngừng khiêu khích: “Nhắc đến nàng là ngươi liền tức giận như vậy, xem ra là thật sự thích nàng rồi. Ngươi thích nàng sao? Ta thấy nàng cũng rất bảo vệ ngươi đấy, hóa ra hai người các ngươi có quan hệ như vậy à…”

 

Giọng nói kéo dài đầy ẩn ý, Tạ Khanh Lễ – người hiểu rõ hắn nhất – lập tức nhận ra hắn đang tính toán điều gì.

 

Đôi mắt thiếu niên thoáng chốc đỏ sẫm, giọng nói lạnh lẽo: “Ngươi dám động đến một sợi tóc của nàng, hôm nay ta nhất định sẽ lột da, rút xương, bóp nát thần hồn của ngươi!”

 

Hai người lao vào giao đấu trong gian thạch thất rộng lớn, đều ra tay chí mạng.

 

Sự khác biệt duy nhất là thiếu niên hoàn toàn không màng đến tính mạng, chẳng hề để ý đến việc lộ sơ hở, quyết tâm giết chết kẻ trước mặt càng sớm càng tốt.

 

“Ngươi và phụ mẫu của ngươi đều giống nhau. Vốn dĩ kế hoạch của ta sẽ không thuận lợi như vậy, nhưng phụ thân, mẫu thân ngươi, kể cả ngươi, tất cả đều có một điểm yếu chí mạng—quá nhiều nhược điểm.”

 

“Câm miệng!”

 

“Phụ thân ngươi năm đó vì bảo vệ mẫu thân ngươi—người đang mang thai ngươi—mà chết tại Sinh Tử Cảnh. Đệ nhất kiếm tu thiên hạ cứ thế ngã xuống, đến giờ ngay cả hài cốt cũng không tìm thấy.”

 

“Cút! Không được nhắc đến ông ấy!”

 

“Mẫu thân ngươi trúng độc của ta khi đang mang thai ngươi. Vì muốn sinh hạ ngươi, nàng chuyển toàn bộ độc lên người mình, dùng nửa viên kim đan để bảo đảm ngươi ra đời an toàn. Từ đó tu vi dừng lại ở Hóa Thần, mãi mãi không thể tiến thêm bước nào. Cuối cùng chết trong tay ta. Trước khi chết, toàn bộ xương cốt nàng đều bị nghiền nát, vậy mà vẫn không chịu tiết lộ bất cứ tin tức gì về ngươi, khiến ta phải tìm ngươi suốt một tháng.”

 

Đôi mắt thiếu niên ngày càng đỏ rực: “Ngươi đáng chết!”

 

“Chậc, tức giận đến vậy sao?” Người đội mũ trùm cợt nhả: “Trước khi chết, phụ thân ngươi đã truyền toàn bộ tu vi cho mẫu thân ngươi, còn mẫu thân ngươi lại truyền cho ngươi—lúc ấy vẫn chỉ là một thai nhi. Nếu không, ngươi nghĩ tại sao mình có thể mười năm đã tu luyện đến Độ Kiếp? Thành công của ngươi là giẫm lên xác của phụ mẫu ngươi mà có được. Bọn họ đều vì ngươi mà chết.”

 

Thiếu niên thở dốc, sơ hở trên người ngày càng nhiều, thế tấn công đã có dấu hiệu mất kiểm soát.

 

“Sài gia, Bùi gia, Tạ gia—ba đại gia tộc vì ngươi mà bị diệt môn. Mười ba ngàn sinh mạng, trong đó không thiếu những hài nhi vừa chào đời, những đôi vợ chồng vừa mới thành thân, những người vừa được làm cha làm mẹ lần đầu tiên. Ngươi đi đến đâu cũng có người chết, thật đúng là một ngôi sao tai họa.”

 

“Ta bảo ngươi câm miệng!”

 

Tạ Khanh Lễ lao tới, kiếm ý ngưng tụ thành những đường vân xoắn, quấn chặt quanh thân kiếm Toái Kinh.

 

Sát khí trên người hắn ngày càng đậm.

 

Người đội mũ trùm giơ kiếm đỡ, nụ cười càng sâu: “Tạ Khanh Lễ, ngươi đoán xem hôm nay Vân Niệm có chết không?”

 

Kiếm của thiếu niên khựng lại.

 

Kẻ đến đây lập tức thừa cơ đâm xuyên qua bụng hắn, xoay kiếm trong vết thương, khiến máu tươi tuôn ra như suối. Hắn nhìn dòng máu chảy xuống với vẻ thích thú và tán thưởng.

 

“Tịch Ngọc hẳn là đã bắt đầu bày trận rồi. Ta biết hắn không nỡ xuống tay với Thẩm Chi Nghiên, nhưng giữa Thẩm Chi Nghiên và Trình Niệm Thanh, hắn chắc chắn sẽ chọn Trình Niệm Thanh. Vì vậy, hôm nay Vân Niệm tất sẽ chết.”

 

Hơi thở thiếu niên run rẩy, đồng tử co lại.

 

“Tạ Khanh Lễ, ngươi có biết vì sao chúng ta tìm ra Vân Niệm không? Chính là nhờ trận pháp ngươi bày ra dẫn đến Thúy Trúc Độ. Nàng tiến vào Thúy Trúc Độ, gặp Bùi Lăng, thức tỉnh Kiếm Tâm, lấy được Thính Sương Kiếm, cùng ngươi danh chấn tiên môn.”

 

“Thẩm Kính vừa điều tra, liền phát hiện nàng và Trình Niệm Thanh có hồn ấn tương hợp, vậy nên bọn họ đương nhiên chọn nàng…” Hắn nói, “Suy cho cùng, vẫn là do ngươi dẫn nàng vào Thúy Trúc Độ. Nếu không, Thẩm Kính và Tịch Ngọc căn bản sẽ không chú ý đến nàng.”

 

“Ngươi chính là sao tai họa. Người đối tốt với ngươi đều sẽ chết. Ngươi không thể giữ được họ, ngươi chỉ mang đến tai họa cho họ.”

 

Tai họa.

 

Ngươi chính là tai họa.

 

Tạ Khanh Lễ không còn nhìn rõ kẻ trước mặt nữa. Thanh kiếm đỏ thẫm xoay tròn trong bụng hắn, nghiền nát nội tạng, máu tươi tràn ra ướt đẫm y phục.

 

Không biết là do mất máu quá nhiều hay trúng độc quá sâu, trước mắt hắn chỉ còn lại một màu đỏ. Thứ gì đó trong cột sống hắn đang rục rịch, gào thét muốn phá vỡ sự kiềm chế, giành quyền kiểm soát thân thể này.

 

Hắn muốn nghịch hành kinh mạch để áp chế nó.

 

Toàn thân hắn lạnh lẽo, vừa đau đớn vừa rét buốt.

 

Cái lạnh ấy còn xen lẫn một nỗi sợ mơ hồ.

 

Chỉ vì trận pháp hắn bày ra dẫn đến Thúy Trúc Độ, Vân Niệm vô tình bước vào đó, gặp Bùi Lăng, thức tỉnh Kiếm Tâm, cùng hắn vang danh tiên môn.

 

Hắn vốn không định kéo nàng vào vũng nước đục này. Ngay từ đầu, hắn chỉ muốn lấy bản thân làm mồi nhử.

 

Nhưng tại sao lại khiến nàng bị Thẩm Kính và Tịch Ngọc để mắt đến?

 

Tất cả những gì nàng phải chịu hôm nay đều là vì hắn.

 

Là vì hắn.

 

Kẻ đội mũ trùm trước mặt nở nụ cười dữ tợn, gương mặt hắn ta dần trở nên mơ hồ, nhòe nhoẹt, rồi vỡ vụn.

 

Sau đó, nó lại ngưng tụ, trở nên rõ ràng hơn—biến thành một gương mặt khác.

 

Nàng mặc áo xanh, gương mặt trắng nõn với những đường nét thanh lệ. Đôi mắt vốn luôn cong cong ý cười, giờ đây đong đầy nước mắt.

 

Toàn thân nàng nhuốm máu, đôi mày liễu nhíu chặt.

 

Nàng khóc, gọi hắn.

 

“Sư đệ, ta đau quá…”

 

“Sư tỷ…”

 

Nước mắt hắn cũng rơi theo. Cơn đau thắt đến mức không thở nổi, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, hít thở thôi cũng đau đến xương tủy.

 

“Sư đệ, tất cả đều tại ngươi… Ta ghét ngươi đến chết…”

 

Nàng vừa tủi thân vừa đau đớn, trong mắt tràn đầy oán hận.

 

Oán trách, căm hận, hối hận.

 

“Đừng nhìn ta như vậy… Đừng nhìn ta như vậy… Sư tỷ, sư tỷ…”

 

Hắn lảo đảo lao tới, muốn ôm lấy nàng, muốn giữ nàng lại, muốn cầu xin nàng đừng nhìn hắn như thế.

 

Nhưng không biết từ khi nào, trong tay nàng đã xuất hiện một thanh kiếm dài.

 

Nàng đột nhiên quát lên giận dữ: “Là ngươi hại ta thành ra thế này! Ta giết ngươi!”

 

Nàng khóc lóc, mạnh mẽ đâm thanh kiếm vào tim hắn, chỉ cần lệch sang trái một chút nữa là có thể xuyên thủng tim hắn.

 

Tạ Khanh Lễ dường như không cảm thấy đau, hắn tiến về phía trước, hướng về lưỡi kiếm của nàng.

 

“Sư tỷ, tỷ có đau không? Tỷ có đau không, sư tỷ… Xin lỗi… Xin lỗi…”

 

Hắn rơi lệ, thở dốc, cơ thể run rẩy, mở rộng hai tay muốn ôm lấy nàng vào lòng. Thanh kiếm ngày càng cắm sâu hơn, cho đến khi xuyên qua lồng ngực hắn, đầu kiếm lộ ra, máu nhỏ giọt xuống.

 

Một người khoác áo choàng đen mỉm cười, nhìn hắn với dáng vẻ thất thần.

 

Người đó càng ấn sâu thanh kiếm vào tay hắn, giọng nói khàn đi: “Ngươi là một kẻ xui xẻo, ta hối hận vì đã quen biết ngươi… Sao ngươi không chết đi?”

 

Thiếu niên đã mất đi lý trí, càng tiến lại gần, đôi môi run rẩy: “Vậy thì ngươi giết ta đi, được không? Đừng khóc… Đừng khóc, sư tỷ…”

 

Người trong áo choàng hạ tay trái xuống, lòng bàn tay ngưng tụ linh lực mạnh mẽ, chỉ cần hắn bước thêm một bước nữa, kinh mạch của hắn sẽ lập tức bị phế bỏ.

 

Đôi mắt người đó tràn ngập ý cười, dường như nhìn thấy thiếu niên chật vật như vậy là một chuyện vô cùng đáng vui mừng.

 

Chỉ một bước nữa.

 

Bước thêm một bước, Tạ Khanh Lễ.

 

Nụ cười trên môi càng lúc càng sâu, chiếc mặt nạ trên mặt hắn cũng khẽ rung động theo. Mười năm tìm kiếm chỉ để đợi đến ngày hôm nay, sao hắn có thể không vui được?

 

Kẻ thua cuộc vĩnh viễn sẽ là Tạ Khanh Lễ.

 

Còn hắn, sẽ là kẻ chiến thắng mãi mãi.

 

Thiếu niên vô tri vô giác bước đến trước mặt hắn, người áo choàng giơ tay lên.

 

Bước cuối cùng…

 

Tạ Khanh Lễ nhấc chân lên, đôi môi dưới lớp áo choàng run rẩy.

 

Cuối cùng…

 

Ầm—

 

Có thứ gì đó bùng nổ bên cạnh, một tảng đá khổng lồ trên đỉnh đầu ầm ầm rơi xuống. Một bóng áo xanh lướt nhanh qua, kéo lấy thiếu niên đã rơi vào ma đạo lùi lại.

 

Thanh kiếm dài đỏ thẫm rút khỏi lồng ngực thiếu niên, máu lạnh bắn tung tóe lên mặt hắn.

 

Những tảng đá khổng lồ trong phòng lúc này đồng loạt rơi xuống, chôn vùi hắn hoàn toàn.

 

“Không—”

 

Hắn gầm lên giận dữ muốn đuổi theo, nhưng cả căn thạch thất sụp đổ hoàn toàn. Nữ tử áo xanh ôm lấy thiếu niên áo trắng, kịp thời lao ra ngoài trong khoảnh khắc cuối cùng.

 

Chỉ còn lại hắn bị vùi dưới vô số tảng đá.

 

Tô Doanh cõng Tạ Khanh Lễ chạy ra, thoát khỏi thạch thất ngay trước khi nó sụp đổ.

 

Nàng nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ phía sau, cũng biết những tảng đá đó không thể cầm chân hắn được lâu.

 

Nàng dừng bước, bàn tay nhuốm đầy vết máu vẽ nhanh trong không trung.

 

“Vạn cân đỉnh, hiện!”

 

Nàng lập tức bày ra mấy trận pháp, linh lực tiêu hao quá nhanh. Đảm bảo có thể giữ chân hắn ít nhất một nén nhang, rồi lại cõng Tạ Khanh Lễ chạy trốn.

 

Thiếu niên dường như rơi vào cơn ác mộng, khóe mắt đẫm lệ, thấp giọng lẩm bẩm gì đó.

 

Tô Doanh ghé sát vào mới nghe được hắn đang gọi ai.

 

“Sư tỷ… Đừng khóc… Đừng khóc…”

 

Tô Doanh đương nhiên biết hắn đang gọi ai.

 

Nàng cố nhịn cơn đau dữ dội trong lồng ngực, gắng gượng đỡ lấy thân hình cao lớn của hắn, chạy điên cuồng dọc theo địa đạo.

 

“Tạ sư đệ, Vân sư muội không có ở đây! Mau tỉnh lại, chúng ta đi cứu muội ấy!”

 

Tạ Khanh Lễ tựa đầu lên vai nàng, mùi máu tanh nồng đậm đã lấn át cả mùi trúc hương trên người hắn.

 

Tô Doanh rơi nước mắt, nỗi sợ hãi tột cùng khiến nàng không thể bình tĩnh được nữa: “Tạ sư đệ, ta thực sự cần đệ! A Chiêu trọng thương sắp chết, Vân sư muội không rõ tung tích, đệ tỉnh lại đi! Giúp ta một tay, có được không?”

 

“Tất cả đều là giả dối! Đều là giả dối! Vân sư muội đang đợi đệ! Đệ đã nói sẽ bảo vệ muội ấy mà!”

 

Thiếu niên hét lên: “Sư tỷ… Đừng bỏ rơi ta…”

 

Tô Doanh có chút sụp đổ: “Muội ấy làm sao có thể bỏ rơi đệ! Muội ấy thích đệ như vậy, vì đệ đã làm bao nhiêu chuyện, đệ có biết không?”

 

“Vân Niệm sẽ không bỏ rơi đệ! Dù đệ ở đâu, muội ấy cũng sẽ tìm thấy đệ! Sao muội ấy có thể bỏ rơi đệ chứ!”

 

Câu nói ấy tựa như đánh thẳng vào linh hồn hắn.

 

“Dù đệ ở đâu, ta cũng sẽ tìm thấy đệ.”

 

Bên tai Tạ Khanh Lễ lại vang lên lời của nàng.

 

Sợi tơ đỏ trên cổ tay hắn tỏa ra từng tia sáng mỏng manh, men theo kinh mạch của hắn tràn vào thức hải, cẩn thận quét sạch những thứ quấy nhiễu trong đó.

 

Lông mi hắn khẽ run.

 

Nữ tử trước mắt toàn thân đẫm máu bỗng chốc hóa thành một làn khói bay đi.

 

Thay vào đó, là một gương mặt khác.

 

Đôi mắt nàng cong cong như trăng lưỡi liềm, ánh nhìn sáng rực như những vì sao, dưới ánh sáng chói chang, nàng buộc một sợi tơ đỏ lên cổ tay hắn.

 

“Tạ sư đệ, dù đệ ở đâu, ta cũng sẽ tìm thấy đệ.”

 

Lúc nói chuyện, nàng trông giống như một con mèo kiêu ngạo, hơi ngẩng cằm lên, đáng yêu vô cùng.

 

Cảnh tượng vụt chuyển, trở lại địa đạo tối tăm, sâu hun hút. Hắn tựa vào hõm cổ nàng, nàng vòng tay ôm lấy hắn.

 

Nàng nói: “Bởi vì chúng ta rất quan trọng với nhau, nên việc hy sinh vì đối phương là xứng đáng. Ta sẽ không bao giờ hối hận.”

 

Nàng từng nói, nàng không hối hận.

 

Nàng cũng từng nói, nàng sẽ không bỏ rơi hắn.

 

Nàng sẽ không vì vô tình bị cuốn vào chuyện này mà căm ghét, oán hận hắn.

 

Bởi vì… hắn rất quan trọng với nàng.

 

Là kẻ đó đã lừa hắn.

 

Vân Niệm không thể nào hận hắn.

 

Ngực Tô Doanh ngày càng đau, hơi thở ngày càng yếu ớt. Trong địa đạo, ngoài tiếng bước chân rối loạn của hai người, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của nàng.

 

Linh lực đã cạn kiệt khi cứu Giang Chiêu và Tạ Khanh Lễ. Thể chất nàng vốn yếu, giờ lại phải cõng một thiếu niên cao lớn như vậy, ngày càng kiệt sức.

 

Một nén nhang sắp hết, trận pháp của nàng không thể giữ chân hắn lâu hơn nữa.

 

Tô Doanh nghiến răng, đẩy đầu Tạ Khanh Lễ đang trượt xuống lên vai, định tiếp tục chạy trốn thì—

 

Sát ý ập đến từ phía sau, toàn thân nàng sởn gai ốc, từng giác quan đều réo lên cảnh báo.

 

Nàng theo bản năng đè Tạ Khanh Lễ lăn xuống đất, một thanh kiếm bay vụt qua hai người, cắm thẳng xuống trước mặt.

 

Chỉ thiếu một chút nữa thôi là đã có thể chém hai người làm đôi.

 

Tô Doanh loạng choạng đứng dậy.

 

Tiếng bước chân giòn tan như giẫm lên tim nàng, ngày càng gần. Từ sâu trong địa đạo, một người bước ra, bóng dáng bị ánh sáng từ hai bên kéo dài.

 

Chiếc mũ trùm đầu che kín toàn thân hắn, chỉ có thể nhìn thấy dáng người cao lớn, tựa như một bức tường đè xuống.

 

“Một kẻ ốm yếu mà dám nhiều lần đùa giỡn với ta. Ta đã không truy sát ngươi và tên nhãi đó, coi như nương tay, vậy mà ngươi còn không biết điều, lại còn tự tìm đường chết. Đạp Tuyết Phong sao toàn sinh ra những kẻ không biết chừng mực thế này?”

 

Tô Doanh không thể đứng dậy, nàng ôm lấy ngực, dùng thân hình mảnh mai chắn trước thiếu niên đang ngã trên đất.

 

Người kia dừng bước, cúi đầu nhìn hai người:

 

“Từ Tòng Tiêu năm đó cũng như thế, không biết lượng sức mà muốn cứu người. Nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn bị ta nghiền nát thức hải, trở thành một kẻ phế nhân hay sao?”

 

Đồng tử của Tô Doanh run rẩy: “… Gì cơ? Ngươi đã gặp Từ sư huynh?”

 

Người kia không muốn nói nhiều với nàng, nghe vậy chỉ “chậc” một tiếng.

 

“Đệ tử Đạp Tuyết Phong các ngươi ai cũng không biết quý mạng, cứ khăng khăng muốn tìm chết. Vậy ta cũng chỉ có thể tiễn các ngươi một đoạn đường.”

 

Hắn giơ kiếm lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào huyệt mệnh môn của Tô Doanh.

 

“Ta sẽ tiễn ngươi xuống trước, để đợi tình lang và sư muội tốt của ngươi.”

 

Thanh kiếm đỏ như máu ép sát về phía họ, Tô Doanh cố gắng nằm phủ lên người Tạ Khanh Lễ, muốn thay hắn đỡ nhát kiếm này.

 

Lúc sắp chết, trong đầu nàng lại chỉ toàn hình bóng của Giang Chiêu.

 

Một kẻ giỏi ăn nói, luôn thích tranh cãi với Vân Niệm, vậy mà lúc bày tỏ lòng mình với nàng lại nói năng lắp bắp, đến một câu trọn vẹn cũng không thốt ra được.

 

Còn chưa kịp nghe câu trả lời của nàng, hắn đã vội đeo chiếc nhẫn ngọc lên tay nàng.

 

Hắn cứng cổ, mặt đỏ bừng: “Ta… ta sẽ dùng mạng để bảo vệ nàng, ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt, thật tốt!”

 

Nhưng nàng vẫn chưa thành thân với hắn, hôn kỳ của họ rõ ràng là mùa xuân năm sau.

 

Lần cuối cùng gặp nhau, hắn bảo nàng hãy cứu lấy các sư đệ, sư muội.

 

Mà nàng chẳng làm được gì cả.

 

Cũng không cứu được hắn.

 

“A Chiêu, xin lỗi…”

 

Nàng nhắm mắt, chờ đợi cơn đau ập đến.

 

Nhưng không có gì xảy ra cả.

 

Không có đau đớn, cũng chẳng có sát chiêu.

 

Xung quanh im lặng đến lạ thường.

 

Hàng mi dài của Tô Doanh run lên, nàng mở mắt, phát hiện thiếu niên mà mình che chở đã tỉnh lại từ lúc nào.

 

Không phải đôi mắt đỏ ngầu, cũng không phải gương mặt đẫm nước mắt chìm trong ác mộng.

 

Ánh mắt hắn thản nhiên vô cùng, đen láy như mực, không chút gợn sóng.

 

Hắn nắm lấy hai cánh tay Tô Doanh, nhẹ nhàng đỡ nàng dậy.

 

“Tô sư tỷ, vất vả cho tỷ rồi.”

 

Giọng thiếu niên rất bình tĩnh.

 

Tô Doanh quay đầu lại, lúc này mới nhận ra…

 

Một lớp linh lực hộ thể mạnh mẽ bao bọc hai người, thanh kiếm đỏ bị chặn lại bên ngoài.

 

Người đội mũ trùm kia thậm chí còn kinh ngạc hơn cả nàng.

 

Hắn lắc đầu: “Không thể nào… Ngươi chưa từng trải qua lôi kiếp, sao có thể từ tiền kỳ Độ Kiếp nhảy vọt lên trung kỳ Độ Kiếp được? Lôi kiếp của ngươi đâu?”

 

Tạ Khanh Lễ đứng dậy, những vết thương trên người hắn đang khép lại với tốc độ mắt thường cũng thấy được.

 

“Những điều ngươi không biết còn nhiều lắm, có điều… ngươi cũng không có cơ hội để biết nữa rồi.”

 

Dứt lời, khi Tô Doanh còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên đã lao thẳng vào đối phương, giao đấu kịch liệt.

 

Hai bóng đen trắng quấn lấy nhau, Tạ Khanh Lễ cố tình ép hắn rời xa Tô Doanh.

 

Tô Doanh ngồi bệt dưới đất, nhìn thấy Tạ Khanh Lễ đâm mạnh một kiếm vào kẻ kia, linh lực bùng nổ làm sập địa đạo, bụi đất lẫn đá vụn rơi xuống, phía trên đã bị khoét một lỗ lớn.

 

Ánh mặt trời từ đó chiếu xuống, Tạ Khanh Lễ túm lấy cổ đối phương, kéo hắn rời khỏi địa đạo.

 

Tô Doanh biết hắn lo nếu đánh nhau ở đây sẽ khiến địa đạo sụp đổ, mà Vân Niệm còn chưa biết đang ở đâu, hắn sợ nàng ấy bị chôn vùi.

 

Nơi này hạn chế sức mạnh của hắn, thế nên hắn mới mang kẻ kia đi.

 

Tô Doanh thở phào, mơ màng nhìn ánh sáng từ trên cao.

 

Đêm qua có một trận mưa, mưa tạnh trời lại quang, quả đúng như vậy.

 

Lúc này trời đã về chiều, ánh tịch dương nhuộm đỏ nửa bầu trời, sau đám mây ráng chiều là vầng mặt trời chưa kịp lặn.

 

Nàng nghe thấy tiếng đánh nhau dữ dội.

 

Kẻ kia nói, bây giờ Tạ Khanh Lễ là trung kỳ Độ Kiếp.

 

Mà Tạ Khanh Lễ nhất định sẽ không để Vân Niệm chết.

 

Bất giác, nàng buông lỏng toàn thân, kiệt sức nằm xuống.

 

Chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái phản chiếu ánh tà dương lấp lánh sắc vàng nhạt.

 

“A Chiêu, sư đệ sư muội sẽ không chết nữa.”

 

Nàng chống người dậy, dồn chút linh lực cuối cùng trèo lên từ lối mở.

 

Nàng không bận tâm đến hai người đang kịch chiến sau lưng, mà chỉ chạy điên cuồng theo lối cũ.

 

“A Chiêu, A Chiêu, đợi ta…”

 

***

 

Những con rắn to lớn trườn trên mặt đất, hoa văn loang lổ chói mắt, tiếng “xì xì” vang vọng.

 

Trên mặt đất la liệt những thân người nằm song song.

 

Tất cả bọn họ đều nhắm mắt, môi tím đen, trên cổ có hai lỗ máu chồng khít.

 

Hoàng đế đứng trên đài cao, phía sau là cung nhân và thị nữ đều cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào hắn.

 

Hắn khẽ cụp mắt, thờ ơ nhìn bãi đất trống nay đã thành ổ rắn.

 

Từ xa truyền đến âm thanh giao đấu dữ dội, lớn đến mức dù cách xa thế này vẫn cảm nhận được mặt đất rung chuyển.

 

Hoàng đế chỉ liếc mắt một cái rồi lười biếng thu hồi tầm nhìn.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, ánh sáng dần mờ nhạt, vầng mặt trời lẩn khuất sau dãy núi, chỉ còn lại đỉnh chóp.

 

Mặt trời sắp lặn rồi.

 

Hắn lạnh giọng ra lệnh: “Chuẩn bị mở Thiên Cương Vạn Cổ Trận.”

 

“Tuân lệnh.”

 

Một người lập tức đáp rồi xoay người rời đi.

trước
sau
Hide
Show