Không chỉ là Côn Luân tra ra được vị trí tổng đàn của Phán Long giáo, hoàng thất cũng đã tra ra được, một số tông môn và thế gia đỉnh cấp khác cũng có được manh mối.
Chuyện sao có thể trùng hợp đến vậy?
Trước đó, bọn họ hao tâm tổn sức tra xét bấy lâu mà không thu được gì. Vậy mà bây giờ, nàng vừa mới tấn cấp liền có được tin tức tốt thế này.
Không phải không có người nhận ra điểm bất thường trong đó, nhưng gần đây Phán Long giáo thực sự quá mức ngang ngược, nhiều cường giả liên tiếp bị hại, ai nấy đều cảm thấy bất an, đã đến mức không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
Các đại thế gia tông môn, bao gồm cả tán tu, gần như không một ai là không muốn diệt trừ Phán Long giáo.
Chỉ khi Phán Long giáo hoàn toàn biến mất, bọn họ mới có thể yên tâm ngủ ngon.
Lần này, lấy hoàng thất và Côn Luân làm chủ lực, các tông môn thế gia nổi danh trên Cửu Tư cùng với các tán tu cấp cao gần như đều đã xuất động. Gộp lại, có đến hơn ngàn tu sĩ từ Hóa Thần trở lên. Với chiến lực đỉnh cấp như vậy, dù có vài tu sĩ Đại Thừa cùng đến cũng không dám hành động khinh suất.
Thừa Niểu và Thừa Phong, hai người đã tấn cấp Hợp Thể, đương nhiên cũng có mặt.
Là Thái thượng trưởng lão của Côn Luân, lại là chiến lực mạnh nhất Cửu Tư, Lận Sương Nghệ dĩ nhiên cũng không thể vắng mặt.
Lo sợ tin tức bị lộ khiến Phán Long giáo đào tẩu, nên hành động lần này cực kỳ nhanh chóng. Ngay ngày thứ ba sau khi nhận được tin tức về tổng đàn của Phán Long giáo, đoàn người đã bao vây vùng đất U Minh.
Bên ngoài vùng đất U Minh, trời quang mây tạnh. Nhưng khi bước vào phạm vi của U Minh, lại tựa như từ ban ngày thoắt cái chuyển sang màn đêm, không khí vẩn đục, linh khí cạn kiệt, một mảnh u ám khó lường.
Linh khí ở nơi này đã khô kiệt, tử khí thẩm thấu không chừa khe hở, vì vậy trận chiến lần này tốt nhất là phải tốc chiến tốc thắng.
Từ lúc tiến gần đến U Minh, không hiểu sao, trong lòng Thừa Niểu lại dâng lên một cơn bồn chồn khó tả. Không chỉ có nàng, Hồi Thiên Châu dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, đang xoay tròn không ngừng trong đan điền nàng.
“Ta cảm thấy bên trong như có thứ gì đó đang gọi ta.” Hồi Thiên Châu càng xoay càng nhanh, “Ta muốn vào xem thử!”
Nó kết nối với thần hồn của Thừa Niểu, cảm giác của nó tự nhiên cũng truyền đến lòng nàng một cách rõ ràng.
Chính vì loại cảm giác kỳ quái này, Thừa Niểu cũng không kìm được mà bước vào sâu hơn.
“Có chuyện gì vậy?”
Lận Sương Nghệ vẫn luôn ở bên cạnh nàng, thấy vậy liền lập tức muốn giữ nàng lại, thế nhưng Thừa Niểu lại bất ngờ vùng khỏi tay hắn, thân hình lóe lên, bay thẳng vào nơi sâu trong vùng đất U Minh.
“Niểu Niểu!”
Đồng tử Lận Sương Nghệ co lại, nhận ra có điều bất ổn, không chút do dự liền đuổi theo.
May mà tu vi hắn cao hơn một bậc, tốc độ cũng nhanh hơn, chẳng bao lâu đã đuổi kịp Thừa Niểu phía trước. Hắn lập tức nắm chặt cổ tay nàng, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Ngươi phát hiện điều gì?”
“Ta—”
Vẻ mặt Thừa Niểu hiếm khi thất thần, vừa định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên một luồng lực hút khổng lồ ập tới cuốn cả hai người vào.
“Không ổn, là khe nứt không gian!”
Sắc mặt Lận Sương Nghệ khẽ biến, lúc này mới phát hiện bọn họ đã đụng phải một khe nứt thời không nguy hiểm nhất, lập tức muốn đưa Thừa Niểu lùi lại, nhưng lực hút ấy quá mạnh mẽ.
Trừ phi là tiên nhân, nếu không dù là tu sĩ Đại Thừa cũng không thể chống lại được.
Không chút do dự, Lận Sương Nghệ kéo Thừa Niểu vào lòng, xoay người lại, định lấy thân thể mình làm tường chắn, ngăn mọi tổn thương cho nàng.
Lực hút dữ dội khiến Thừa Niểu lập tức tỉnh táo lại.
Ý thức được mình vừa làm gì, ánh mắt nàng lạnh đi, nhưng không hề có chút sợ hãi nào, chỉ lạnh lùng gọi một tiếng: “Hồi Thiên Châu.”
Lời vừa dứt, trong khoảnh khắc cả hai người sắp bị hút vào khe nứt, một luồng ánh sáng trắng từ cơ thể Thừa Niểu bắn ra, bao phủ lấy hai người.
Hồi Thiên Châu là chí bảo có khả năng truy ngược thời không, có nó bên người, bọn họ tự nhiên sẽ không bị lạc trong khe nứt.
Thừa Niểu chỉ thấy trước mắt tối sầm, trời đất xoay chuyển, đến khi mở mắt ra lần nữa thì đã đến một nơi quen thuộc.
Nàng vậy mà đã quay lại điện Phù Phượng của mình.
Thừa Niểu sững người trong chốc lát, rồi rất nhanh nhận ra có gì đó không ổn. Hiện tại dường như nàng chỉ còn là trạng thái thần hồn, không ai nhìn thấy nàng, nàng cũng không thể chạm vào bất kỳ người hay vật nào.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Một người bước vào.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, Thừa Niểu hơi nheo mắt. Chỉ thấy người đẩy cửa bước vào kia có dung mạo y hệt nàng. Nhưng người hiểu rõ bản thân nhất luôn là chính mình, nàng chỉ liếc một cái liền biết người đó không phải là mình.
Nhưng rõ ràng những người khác không phát hiện ra, nên mới để ‘Thừa Niểu’ kia tự nhiên bước vào phòng.
“Niểu Niểu.”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên, tràn ngập vui mừng.
Đó là giọng của Hồi Thiên Châu.
Thừa Niểu quay đầu theo tiếng, lúc này mới phát hiện trên bàn có một chiếc hộp, Hồi Thiên Châu đang ở bên trong. Giờ phút này, thấy ‘Thừa Niểu’, nó hưng phấn bay vọt ra khỏi hộp, lượn quanh ‘Thừa Niểu’.
“Cuối cùng ngươi cũng trở về rồi!” Hồi Thiên Châu không nhịn được oán trách, “Lần này ngươi rời đi thật lâu, ta đã chờ ngươi rất lâu. Ngươi nói sẽ đến thăm ta mỗi ngày, ngươi lừa ta.”
Nó vẫn chưa hồi phục, cần tĩnh dưỡng, nên sau khi được Thừa Niểu mang về, vẫn luôn ở trong phòng, người duy nhất có thể tiếp xúc cũng chỉ có Thừa Niểu.
Thừa Niểu lập tức hiểu ra.
Đây hẳn là ký ức của Hồi Thiên Châu, ký ức về cái gọi là ‘kiếp trước’ trong lời nó nói.
Hồi Thiên Châu bay quanh ‘Thừa Niểu’ hai vòng, rồi định đáp xuống người nàng ta, nhưng ‘Thừa Niểu’ né tránh, không để nó chạm vào, chưa kịp để Hồi Thiên Châu hỏi, nàng ta đã mang theo vẻ áy náy mà nói: “Ta còn chưa tắm, trên người chưa sạch.”
Nghe vậy, Hồi Thiên Châu chỉ đành tiếc nuối dừng lại giữa không trung.
Là người ngoài cuộc, Thừa Niểu đương nhiên nhìn ra được rằng “Thừa Niểu giả” kia chỉ đang kiếm cớ để lấp liếm, nàng không muốn tiếp xúc với Hồi Thiên Châu, chẳng qua là vì sợ Hồi Thiên Châu phát hiện ra nàng là giả mà thôi.
Người này thuật ảo ảnh vô cùng xuất sắc, quả thực đã đạt đến mức độ thật giả khó phân, bất kể là ngoại hình hay khí tức, đều giống nàng như đúc, khó trách Hồi Thiên Châu lại không phát hiện ra điểm khác biệt.
“Ngươi sao mắt lại đỏ thế?” Hồi Thiên Châu bỗng nhiên phát hiện viền mắt của Thừa Niểu giả đỏ hoe, như thể vừa khóc xong, lập tức hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy, ai bắt nạt ngươi rồi?”
Thừa Niểu giả mấp máy môi, rất lâu sau mới nói: “Hồi Thiên Châu, ngươi có nguyện ý giúp ta không?”
Trong lòng Hồi Thiên Châu, nó và Thừa Niểu là bằng hữu, đã là bằng hữu thì đương nhiên sẵn lòng giúp đỡ, nghe vậy liền không chút do dự đáp: “Ngươi muốn ta giúp thế nào?”
“Mọi chuyện đều sai cả rồi, đã là sai thì phải sửa lại cho đúng, ngươi nói có đúng không?” Trong mắt Thừa Niểu giả như ẩn hiện nước mắt, thoạt nhìn yếu đuối hơn bình thường, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ kiên định, “Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện, được không?”
Hồi Thiên Châu rất thích nghe kể chuyện, nên đương nhiên không từ chối.
Thừa Niểu dường như hiểu ra điều gì.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, nàng nghe Thừa Niểu giả kể một câu chuyện rất đỗi quen thuộc. Nam nữ chính trong câu chuyện đó, chính là Quý Hành và nàng.
Nội dung câu chuyện hoàn toàn giống với những gì Hồi Thiên Châu từng kể cho nàng.
Nam nữ chính yêu nhau, nhưng vì hiểu lầm mà chia xa, dù sau này đã hóa giải hiểu lầm, nhưng lại bỏ lỡ quá nhiều. Cả hai đều đã mang đầy vết thương.
Tuy họ đã làm lành, nhưng chẳng thể quay lại như ban đầu nữa.
Nam chính vì cứu thế gian mà hao hết tâm lực và tu vi, con đường tu tiên từ đó chấm dứt.
Nữ chính, cũng chính là “Thừa Niểu”, bởi vì hối hận và áy náy, dù đứng ở nơi cao nhất vẫn hiếm khi có được niềm vui trọn vẹn.
“Ah Hành chưa từng yêu Văn Hỉ, người chàng yêu từ đầu đến cuối luôn là ta. Văn Hỉ với chàng từ trước đến nay chỉ là một sư muội đồng môn mà thôi, là ta hiểu lầm chàng, mới dẫn đến cục diện ngày hôm nay. Ah Hành không nên có kết cục như vậy, Hồi Thiên Châu, ta muốn sửa lại sai lầm này.”
“Chỉ có ngươi mới giúp được ta.” “Thừa Niểu” chăm chăm nhìn viên châu trước mặt, như thể bị ma nhập, khẽ lẩm bẩm: “Chỉ cần quay ngược thời gian, thì có thể bắt đầu lại từ đầu.”
Hồi Thiên Châu: “Nhưng ngươi biết mà, ta đã bị thương, năng lượng hiện tại không đủ để quay ngược thời gian.”
“Đủ rồi.” Thừa Niểu giả vừa rơi lệ vừa mỉm cười nói: “Ta đã là tu sĩ Đại Thừa, cộng thêm cả mạng sống của ta, thì đủ rồi.”
Hồi Thiên Châu muốn khuyên nàng, nhưng rõ ràng nàng đã quyết tâm, cho dù nó có khuyên thế nào, nàng cũng không thay đổi ý định.
“Hồi Thiên Châu, giúp ta một lần đi.”
Nàng đâm xuyên ngực mình, moi tim ra, dùng máu tim làm dẫn, dùng máu thịt làm tế lễ, lấy toàn bộ tu vi làm cầu nối, dùng mạng sống của mình để khởi động Hồi Thiên Châu.
Quay ngược thời gian, đó là chuyện mà chỉ tiên nhân mới có thể làm.
Dù là tu sĩ Đại Thừa, nếu chưa phi thăng thì vẫn là phàm nhân. Phàm nhân lại vọng tưởng làm chuyện của tiên nhân, nghịch thiên cải mệnh, làm sao có thể không trả giá?
“Sau khi quay về, chỉ cần kể câu chuyện đó cho ta lúc ấy là được, còn những chuyện khác, đừng nói gì cả…” Sắc mặt nàng ngày càng tái nhợt, nhưng giọng nói lại càng lúc càng kiên định, “Cho dù ta có ép hỏi thế nào, ngươi cũng không được nói.”
“Ngươi chỉ cần để ta biết rằng, Ah Hành từ đầu đến cuối chỉ yêu mình ta là đủ rồi.”
“Ngươi nhớ lấy, Quý Hành chỉ yêu Thừa Niểu.”
Câu cuối cùng, nàng gần như gào thét mà nói ra, giọng the thé chói tai.
Linh quang quanh người Hồi Thiên Châu bỗng bùng nổ.
Đất rung núi chuyển, trời đất biến sắc.
Máu của “Thừa Niểu” cũng chảy cạn, toàn bộ tu vi đều rót vào Hồi Thiên Châu, mà nàng thì lại mỉm cười thanh thản, khoảnh khắc tiếp theo, cả người liền hóa thành tro bụi, tan biến giữa trời đất.
Đoàng——
Chỉ còn một thanh kiếm rơi xuống đất.
Đó là thanh Kiếm Hoan Hỉ của Văn Hỉ.
Cả thế giới như chìm vào bóng tối và tĩnh lặng.
Quang mang trên người Hồi Thiên Châu càng lúc càng sáng, gần như chiếm lấy mọi ngóc ngách của thế gian, nhưng cuối cùng vẫn thiếu một chút. Việc mà tiên nhân mới làm được, làm sao một tu sĩ Đại Thừa có thể đủ sức?
Một khi quay ngược thời gian được khởi động, thì không thể dừng lại.
Nếu không, thế giới sẽ bị đảo lộn.
Ngay cả bản thân Hồi Thiên Châu cũng không thể khống chế được sức mạnh vốn dĩ không thuộc về phàm trần này.
Thần hồn của Thừa Niểu phiêu đãng giữa cỗ nghịch thiên chi lực ấy, chao đảo không ngừng, lại như bị tảng đá lớn đè lên, không cách nào nhúc nhích. Nàng hoảng hốt trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại.
Hồi Thiên Châu đã tìm được nàng, vậy lần quay ngược thời gian này nhất định đã thành công.
Nhưng nếu không có đủ năng lượng, thì làm sao lại thành công được?
Đột nhiên, một cơn đau dữ dội truyền đến từ sâu trong tim, lan ra khắp tứ chi bách hài, thậm chí khiến cả thần hồn nàng cũng cảm nhận được nỗi đau ấy.
Mắt nàng bỗng nhức nhối, khô rát.
Lại có những giọt nước lặng lẽ trào ra nơi khóe mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Thừa Niểu đột ngột ngẩng đầu.
Chỉ thấy phía trên luồng ánh sáng bạc chói mắt ấy, một bóng dáng cao lớn quen thuộc không chút do dự lao thẳng về phía Hồi Thiên Châu. Hắn vận một thân hồng y, đó là sắc phục dành riêng cho hôn lễ, vạt áo bay bay, cả người phong hoa tuyệt đại, rực rỡ chói lóa.
Chỉ một thoáng nhìn, Thừa Niểu đã nhận ra khuôn mặt ấy.
“——Lận Sương Nghệ!”
Trong câu chuyện của Hồi Thiên Châu, Vô Hạ kiếm quân lẽ ra đã sớm ngã xuống, vậy sao hắn lại xuất hiện?
Nhìn bộ hỷ phục đỏ rực kia, nàng bỗng hiểu ra điều gì đó.
Người kia dường như nghe thấy tiếng gọi của nàng, quay đầu nhìn lại một cái, nhưng còn chưa kịp nói gì thì cả người đã hòa vào ánh sáng bạc.
Không còn tăm hơi.
Hắn đã hiến tế chính mình để đảm bảo thuật pháp thành công.
Mà lúc đó ý thức của Hồi Thiên Châu đã sớm mơ hồ, tự nhiên cũng không biết vào giây phút cuối cùng, là một người khác đã lao ra, cung cấp cho nó năng lượng đầy đủ.
Trong nhận thức của nó, chính là “Thừa Niểu” đã dùng mạng sống của mình làm cái giá để nghịch chuyển thời không.
Thuật thời không thuận lợi hoàn thành, thần hồn của Thừa Niểu cũng bị đẩy ra khỏi đoạn ký ức thời gian không thuộc về nàng, trở về hiện thực. Nàng được một người ôm chặt trong lòng, không tổn hao gì.
Vòng tay đó lạnh lẽo nhưng lại khiến người ta vô cùng an tâm.
Nàng ngẩng đầu lên, ép những giọt nước mắt sắp trào ra vào trong.
“Lận Sương Nghệ.” Nàng vươn tay ôm chặt lấy cổ hắn, đột nhiên cắn một cái lên cổ hắn, như nghiến răng mà nói: “…Ta yêu chàng.”
Lận Sương Nghệ khẽ rên một tiếng, siết người trong lòng càng chặt hơn.
—
Chương 110
Có Hồi Thiên Châu bảo vệ, cho dù cả hai bị cuốn vào khe nứt thời không cũng không bị thương, hơn nữa rất nhanh đã tìm được đường quay về.
Chỉ trong vài hơi thở, Thừa Niểu và Lận Sương Nghệ đã thoát ra khỏi khe nứt, trở về hiện thực.
Hồi Thiên Châu lặng lẽ nằm trong đan điền của Thừa Niểu, tựa như đã chìm vào giấc ngủ, không có bất kỳ phản ứng nào.
Nhưng lòng Thừa Niểu thì mãi chẳng thể bình lặng.
Trước đây, nàng tuy đã đoán được một phần sự thật, biết người khởi động Hồi Thiên Châu chắc chắn không phải là mình, cũng đã suy đoán người đó có lẽ là Văn Hỉ, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là lờ mờ đoán được đôi chút.
Mãi đến lần này, khi bước vào không gian ký ức của Hồi Thiên Châu, nàng mới hiểu rõ chân tướng thực sự của việc quay ngược thời không.
Dù vẫn chưa khôi phục ký ức kiếp trước, trong lòng Thừa Niểu cũng đã có suy đoán. Kiếm Quân Vô Hạ – người được đồn đoán thất bại khi phi thăng và đã ngã xuống, kỳ thực… chưa từng chết.
Không những không chết, mà có lẽ còn có một đoạn cố sự khác.
Một đoạn chuyện xưa không ai hay biết, giữa hắn và nàng.
Nàng vẫn tưởng mình là người cầm cờ điều binh, tưởng rằng mình có thể khống chế toàn cục, nhưng thực tế đã chứng minh, nàng vẫn chỉ là một phàm nhân, không phải thần tiên liệu sự như thần.
“Sao chàng lại làm vậy?” Một lúc sau, Thừa Niểu cuối cùng cũng buông miệng, giọng mũi có chút nặng nề, “Chàng cũng thấy rồi đúng không.”
Cũng như Thừa Niểu, Lận Sương Nghệ đương nhiên cũng bị cuốn vào không gian ký ức của Hồi Thiên Châu, nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng ấy.
“Đừng buồn, đừng khóc.” Lận Sương Nghệ vươn tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ run rẩy nơi khóe mắt nàng, dù đã đối mặt với cái chết của bản thân, hắn vẫn vô cùng bình thản, “Đó là lựa chọn của hắn, nàng không cần cảm thấy áy náy.”
Huống hồ hắn không tin bản thân kiếp trước sẽ không chừa đường lui cho chính mình.
Cũng giống như đời này, khi đạo Vô Tình bị phá, hắn không hề chịu trọng thương, chẳng qua là vì đạo tâm của hắn đã từng một lần bị phá vỡ.
Khoảnh khắc ngắn ngủi trong ký ức của Hồi Thiên Châu đã giúp hắn giải đáp rất nhiều nghi vấn.
“Niểu Niểu, nàng nên vui lên, vì nàng đã làm rất tốt.”
Hắn không có ký ức của “Lận Sương Nghệ” đời trước, nhưng dù không có ký ức, vẫn còn bản năng. Mãi đến giây phút này, Lận Sương Nghệ mới hiểu vì sao bản thân lại yêu Thừa Niểu nhanh đến thế.
Bởi vì yêu nàng, đã trở thành bản năng.
Cho nên khi Thừa Niểu cùng Quý Hành đến Vô Hạ phong bái kiến hắn, lẽ ra hắn nên tặng nàng một thanh kiếm, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy nàng, lại đổi thành Bạch Linh tiên.
Một roi linh khí được chế tạo từ máu thịt hắn, hoàn toàn dành riêng cho nàng.
Thừa Niểu rốt cuộc không phải kẻ yếu đuối, nàng lau mặt, hừ một tiếng, lập tức thu lại cảm xúc mềm yếu, khôi phục sự bình tĩnh. Lận Sương Nghệ nói đúng, nàng nên vui mừng, bởi vì cuối cùng, người chiến thắng vẫn là nàng.
Nơi này dù sao cũng là U Minh chi địa, là tổng đàn của Phán Long giáo, không phải nơi để cảm xúc chi phối lý trí.
“Xem ra kẻ đứng sau lại phải thất vọng rồi. Hắn tưởng dẫn chúng ta vào đây là có thể tóm gọn tất cả, đáng tiếc,” Thừa Niểu cười đắc ý, “Dù là kiếp trước hay kiếp này, thiên mệnh đều nằm trong tay ta.”
Lận Sương Nghệ rất thích dáng vẻ rạng rỡ đắc ý của nàng, thích cả nụ cười của nàng. Hắn động nơi cổ họng, đã sinh lòng muốn hôn.
Nhưng ngay khi hắn cúi đầu xuống, chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên không xa.
Đó là chấn động do hai luồng linh lực mạnh mẽ va chạm.
Có người đang đấu pháp.
Cảm nhận được khí tức quen thuộc trong một luồng linh lực ấy, Thừa Niểu lập tức thu lại nụ cười, rời khỏi vòng tay Lận Sương Nghệ, không do dự bay về phía nơi phát ra giao tranh.
Lận Sương Nghệ thấy vòng tay trống rỗng, khẽ nhíu mày, cũng đuổi theo.
—
Khi Thừa Niểu và Lận Sương Nghệ bị cuốn vào khe nứt không gian, những người khác đã tìm được tổng đàn của Phán Long giáo và phát động tổng tiến công.
Do đã chuẩn bị kỹ càng, giáo chúng của Phán Long giáo căn bản không có cơ hội trốn thoát.
Trên đường tiến công, máu chảy thành sông.
Dù là người của tiên đạo hay giáo chúng của Phán Long giáo, đều hiểu rõ đây là trận chiến sinh tử, vì vậy ra tay cực kỳ tàn nhẫn, không hề lưu tình.
Theo tin tức họ điều tra được, Phán Long giáo có một giáo chủ và hai vị phó giáo chủ, đều là tu sĩ Đại Thừa. Bên phía tiên đạo, tu sĩ Đại Thừa cũng có ba người, lần lượt là lão tổ Hoa gia, lão tổ Dung gia và Vô Hạ kiếm quân.
Ngoài ra, còn có vài vị hợp thể đại năng.
Chiến lực nhỉnh hơn một chút.
Vì vậy, khí thế của tiên đạo vô cùng mạnh mẽ, chiến ý dâng cao, tiến thẳng vào trong. Giáo chúng Phán Long giáo bị tiêu diệt hoàn toàn, không ai sống sót, hai vị phó giáo chủ cũng bỏ mạng dưới tay hai vị lão tổ Đại Thừa, chỉ còn giáo chủ Phán Long giáo là không rõ tung tích.
“Chẳng lẽ hắn đã nhận được tin tức chúng ta vây công, nên đã trốn trước rồi?”
Mọi người đoán.
Nếu quả thật là như vậy, thì trận chiến lần này, tuy bọn họ nhìn như đã thắng, nhưng kỳ thực cũng là thua. Bởi lẽ chỉ cần Giáo chủ Bàn Long chưa chết, hắn vẫn còn cơ hội quay lại và làm loạn.
Hơn nữa, đã là Giáo chủ thì tu vi tất nhiên phải vượt trội hơn cả Phó giáo chủ.
Nghĩ đến việc liên tiếp có nhiều vị đại năng bị tập kích, trong đó không thiếu cả những lão tổ Đại thừa, đủ để chứng minh Giáo chủ Bàn Long lợi hại đến mức nào. Nếu không thể trừ khử hắn, hậu hoạn tất sẽ vô cùng vô tận.
Nghĩ đến đây, sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng, lo lắng không yên.
“Chúng ta đã lục tung tổng đàn Bàn Long giáo, cũng không tìm thấy tung tích Giáo chủ Bàn Long, e là hắn đã trốn thoát rồi.”
“Người của chúng ta đã sớm bao vây toàn bộ U Minh chi địa, hễ có động tĩnh gì là sẽ lập tức báo tin. Cho nên hắn muốn chạy thoát, đâu dễ như vậy! Chắc chắn vẫn còn ở trong U Minh chi địa.”
“Không biết Kiếm Quân và Đế Nữ đã đi đâu rồi, có lẽ nào đã phát hiện tung tích Giáo chủ Bàn Long nên đuổi theo giết hắn?”
“Chắc chắn là vậy!”
Đó là kết quả mà tất cả đều mong đợi, nên rất nhiều người tán đồng.
Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán, khi chưa tận mắt nhìn thấy Vô Hà Kiếm Quân, bọn họ cũng không dám chắc, trong lòng vẫn đầy lo âu.
Mai Vọng Tuyết trầm ngâm một lúc rồi nói: “U Minh chi địa không nhỏ, chi bằng chúng ta chia nhau ra tìm kỹ lại một lần, biết đâu có thể tìm ra manh mối.”
Hiện giờ cũng chỉ có thể làm vậy.
Những người khác cũng không có dị nghị gì.
Xét đến việc Giáo chủ Bàn Long nhất định là tu sĩ Đại thừa, vô cùng nguy hiểm, nên mỗi tổ đều do hai vị đại năng Hợp thể dẫn đầu.
Thừa Phong và Mai Vọng Tuyết được phân vào cùng một tổ.
Hai người đều có thực lực đỉnh phong Hợp thể, nếu liên thủ thì ngay cả khi đối mặt với lão tổ Đại thừa cũng có thể đánh một trận.
“Bên kia hình như có động tĩnh, ta qua đó xem thử.”
Sau khi đoàn người đi được một đoạn, Mai Vọng Tuyết bỗng chỉ về một hướng rồi cất tiếng. Lời còn chưa dứt, y đã phi thân bay vút lên, lao về phía vừa chỉ.
Tốc độ của đại năng Hợp thể tự nhiên không thể so với tu sĩ bình thường, chỉ trong nháy mắt, y đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Chỉ có Thừa Phong là đuổi kịp theo sau.
“Mai chưởng môn hình như rất hiểu rõ nơi này.”
Hai người đáp xuống trước sau, nhìn về vùng u ám mịt mờ phía trước, cảm nhận tử khí ngày càng điên cuồng, Thừa Phong bỗng mở miệng.
Lời còn chưa dứt, hắn bất ngờ xoay người, bất thình lình tung một chưởng đánh về phía Mai Vọng Tuyết.
Mai Vọng Tuyết dường như đã có chuẩn bị từ trước, ngay khoảnh khắc Thừa Phong ra tay, y đã cấp tốc lui lại phía sau, vừa khéo tránh được chưởng lực toàn lực kia.
“Thiếu quân đây là có ý gì?” Mai Vọng Tuyết trầm mặt, ánh mắt u tối nhìn Thừa Phong, “Bản tọa rốt cuộc đã làm sai điều gì, lại khiến thiếu quân muốn lấy mạng ta?”
Chưởng vừa rồi của Thừa Phong không hề lưu tình, nếu trúng phải, dù không chết cũng trọng thương.
Một kích không thành, Thừa Phong không chút do dự lại tung ra chiêu thứ hai.
Toàn là sát chiêu.
Mai Vọng Tuyết chỉ một mực phòng thủ, không hề hoàn thủ.
Thừa Phong lại lạnh lùng cười, không thèm để ý, từng chiêu càng lúc càng tàn độc và dứt khoát.
“Đừng giả vờ nữa.” Hắn lạnh lùng nhìn Mai Vọng Tuyết, “Mai chưởng môn, hay ta nên gọi ngươi là Giáo chủ Bàn Long?” Bốn chữ “Giáo chủ Bàn Long” mang đầy sát ý.
Ánh mắt Mai Vọng Tuyết sâu thẳm nhìn Thừa Phong, trong mắt thoáng lóe lên một tia giận dữ.
“Giáo chủ Bàn Long? Câu này có ý gì?” Y nhíu mày, lộ vẻ phẫn nộ và khó hiểu vì bị hiểu lầm, “Thiếu quân sao lại nói vậy? Dù gì cũng phải cho ta một lý do.”
“Sự ngụy trang của ngươi không hoàn hảo đến thế đâu. Trên người ngươi và tên kia có cùng một mùi thối rữa gây buồn nôn!”
Thừa Phong không muốn phí lời với hắn, trong lòng chỉ muốn lấy mạng đối phương.
Hắn nhớ lại bóng đen từng lấy sai lầm của hắn ra uy hiếp, trong mắt không còn chút nhiệt độ, chỉ còn đầy ắp sát ý.
Diễn kịch với kẻ địch đến tận bây giờ, hắn đã sớm muốn kết thúc rồi.
Đôi khi, chẳng cần bằng chứng.
Hắn đã là đỉnh phong Hợp thể, mơ hồ còn nhỉnh hơn Mai Vọng Tuyết một bậc, thế nhưng qua mấy chiêu, lại chẳng thể thực sự làm y bị thương.
Mai Vọng Tuyết nhìn như chật vật né tránh, nhưng thật ra lại ung dung dễ dàng.
Ầm một tiếng!
Hai người chưởng đối chưởng, phát ra tiếng nổ vang trời. Cả Mai Vọng Tuyết và Thừa Phong đều bị đánh lui mấy bước, nơi khóe miệng Mai Vọng Tuyết rỉ ra một dòng máu, trông như bị thương nặng hơn.
Nhưng chỉ có Thừa Phong biết, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của người này.
Một chiêu vừa rồi, người bị nội thương là hắn.
Nhưng không sao cả, hôm nay hắn vốn không định sống mà quay về. Đỉnh Hợp thể, đã là đích đến cuối cùng mà hắn có thể bước tới rồi.
Mai Vọng Tuyết mặt trắng bệch nói: “Thiếu quân, ta không biết vì sao ngươi lại khẳng định ta là Giáo chủ Bàn Long, nhưng Mai mỗ dám thề với trời, ta không phải! Nếu lời này là giả, ta nguyện chịu thiên phạt!”
Thừa Phong vận dụng toàn bộ linh lực, mặc cho kinh mạch đau nhức dữ dội, lấy thân hóa kiếm, tung ra đòn mạnh nhất của mình.
Một kích này có uy lực không thua kém gì Đại thừa kỳ.
Vậy mà Mai Vọng Tuyết, với tu vi Hợp thể, dường như không thể tránh né, liền bị xuyên thủng tim, đan điền bị phá hủy, máu tươi lập tức phun trào.
Thế nhưng Thừa Phong lại không hề lộ vẻ vui mừng, trái lại sắc mặt còn khẽ biến.
Hắn không tin Mai Vọng Tuyết lại dễ dàng bị thương như thế.
“Sư tôn!”
Đúng lúc này, một tiếng kêu chói tai vang lên. Văn Hỉ như tia chớp bay đến, đỡ lấy thân thể đang rơi xuống của Mai Vọng Tuyết.
“Sư tôn, người không sao chứ?”
Nàng muốn cầm máu, chữa thương cho Mai Vọng Tuyết, không tiếc dốc hết linh lực truyền vào người y, nhưng tim và đan điền của Mai Vọng Tuyết đều đã bị phá hủy.
Máu không ngừng chảy, vết thương không thể hồi phục, khí tức của y ngày càng yếu đi.
Nước mắt Văn Hỉ tuôn rơi lã chã, sắc mặt tái nhợt.
“A Hỉ…” Mai Vọng Tuyết không ngừng phun máu, mỗi một chữ thốt ra đều vô cùng khó khăn, “Sư tôn… không phải là Giáo chủ Bàn Long… vì ta…”
Lời còn chưa dứt, hắn rốt cuộc vẫn không cam lòng mà nuốt xuống hơi thở cuối cùng.
Cho dù Văn Hỉ có truyền linh lực thêm bao nhiêu, cho dù nàng có gọi thế nào, vị sư tôn từng yêu thương nàng nhất cũng vĩnh viễn không thể hồi đáp nàng nữa.
Hắn đã chết rồi.
Sư tôn của nàng đã chết.
Văn Hỉ nhìn người trong lòng đã không còn lấy một chút hơi thở, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Thừa Phong bên kia với vẻ mặt lạnh lùng đến vô tình: “Tại sao? Tại sao ngươi lại làm vậy?”
“Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng sư tôn ta là Giáo chủ Bàn Long?”
“Thiếu quân, ngươi có bằng chứng gì?!”
Thừa Phong lạnh lùng nhìn nàng, hoàn toàn không còn nửa phần dịu dàng như trước, nghe vậy liền cười lạnh: “Một ma đầu như ngươi thì có tư cách gì chất vấn bản Thiếu quân? Ngươi, thì là thứ gì cơ chứ?”
Thấy Văn Hỉ xuất hiện đúng lúc, Thừa Phong liền hiểu rõ ý đồ của Mai Vọng Tuyết.
Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt tràn đầy khinh miệt và chán ghét, lông mày và ánh mắt lạnh lùng đến mức tàn nhẫn. Rõ ràng không lâu trước đây, hắn còn không tiếc lấy thương đổi thương để cứu nàng, vậy mà trong chớp mắt, mọi thứ đã thay đổi.
Văn Hỉ bị ánh mắt như vậy làm đông cứng tại chỗ, cơ thể và trái tim nàng dường như cũng đang dần trở nên lạnh giá như thi thể sư tôn.
Không, có lẽ vốn dĩ chưa từng thay đổi.
Ngoài giới đồn rằng Thiếu quân đối xử tốt với nàng, xem nàng như muội muội ruột, thậm chí còn có người suy đoán Thừa Phong đã động tâm với nàng, bằng không vì sao lại đối xử với nàng tốt như vậy, vì sao luôn luôn bảo vệ nàng?
Văn Hỉ từng cũng từng hiểu lầm như thế, nhưng mỗi lần nàng muốn thử dò xét, Thừa Phong lại khéo léo chuyển chủ đề đi.
Hắn dường như đối xử tốt với nàng mọi mặt, nhưng sự tốt đó lại giống như mây trôi trên trời, chỉ cần một chút sơ suất là có thể tan biến, thậm chí biến mất hoàn toàn.
Kỳ thực nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Thừa Phong thích mình.
Và giờ đây, quả nhiên nàng đã thấy rõ sự chán ghét dành cho mình trong ánh mắt Thừa Phong.
Hắn ghét nàng.
“Ngươi ghét ta… tại sao?”
Nàng cảm thấy bản thân như rơi vào một vực sâu lạnh lẽo ẩm ướt, dù có dùng hết sức cũng không thể thoát ra.
“Ta vì sao lại không thể ghét ngươi?” Thừa Phong mặt lạnh như sương, từng bước đi tới gần nàng, cúi người, ghé sát bên tai nàng, giọng nói đầy châm biếm lạnh lẽo: “Tại sao ư? Bởi vì ngươi chính là vết nhơ của ta.”
Trước đây hắn từng ngu ngốc muốn che giấu vết nhơ này, để chứng minh bản thân không làm sai, nhưng lại không biết, cách hiệu quả nhất để xóa đi vết nhơ xưa nay chỉ có một—đó là cắt bỏ đi phần huyết nhục đã bị vết nhơ làm ô uế kia.
Nhưng giờ vẫn còn kịp.
“Ngươi nghĩ ngươi có thể so với Thừa Niểu?” Hắn cười nhạt, đầy chế giễu, “Lật lọng hai mặt, ích kỷ tư lợi, giả dối vô sỉ, vong ân bội nghĩa, thứ ghê tởm như ngươi căn bản không xứng để so với nàng ấy.”
Văn Hỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đến cực điểm, nàng không kìm được mà hỏi: “Ngươi chẳng phải muốn giết điện hạ sao?”
Thiếu quân và Đế nữ trở mặt, huynh muội tương tàn, cảnh tượng cả hai quyết giết đối phương trên đài chiến đấu từng được vô số người chứng kiến.
Giờ đây ở Cửu Tư, ai mà chẳng biết màn kịch cốt nhục tương tàn đó?
Chẳng lẽ đều là giả sao?
“Là thật.” Thừa Phong cười khẽ, “Trên đài chiến đấu, nếu nàng ta thua, ta sẽ giết nàng. Nếu ta thua, nàng ta cũng sẽ giết ta.”
Nhưng cuối cùng, lại thành một trận hòa được tính toán kỹ lưỡng.
Hắn và nàng, hóa ra đều đang nói dối.
Hiện tại họ là kẻ địch, nhưng trước đây lại là huynh muội ăn ý nhất, ăn ý đến mức không cần nói cũng hiểu được ý đối phương.
Dưới đài là vậy, trên đài cũng vậy.
“Nhưng đây là chuyện giữa huynh muội chúng ta, liên quan gì đến ngươi?”
“Cho nên—ngươi đi chết đi.”
Lời còn chưa dứt, Thừa Phong đã không chút do dự đánh thẳng về phía trái tim Văn Hỉ.
Cả người Văn Hỉ như rơi vào địa ngục băng giá.
Trong mắt Thừa Phong, hóa ra nàng là một thứ ghê tởm đến vậy sao? Nàng thấy rõ sát ý và chán ghét không hề che giấu trong mắt hắn.
Ma âm cười khanh khách: “Ngươi là Ma chủng, ngươi vốn dĩ không phải là người.”
Bản năng cơ thể khiến nàng tránh được một kích này.
Nhưng nàng lại quên mất thi thể của sư tôn.
Dưới một kích ấy, thân thể của Mai Vọng Tuyết lập tức bị nghiền nát thành vô số máu thịt, rải rác trong không trung, rơi đầy lên mặt và người nàng.
Sư tôn của nàng… vậy mà lại tan xương nát thịt.
“Ta phải giết ngươi.” Giận dữ và hận ý dần dần tích tụ, càng lúc càng nhiều, cho đến khi hoàn toàn nhấn chìm lý trí của Văn Hỉ, đôi mắt nàng hoàn toàn bị huyết sắc chiếm cứ.
Ma âm: “Giết hắn đi. Chỉ là một tu sĩ kỳ Hợp Thể, ngươi dễ dàng có thể đoạt mạng hắn, báo thù cho sư tôn của ngươi.”
“Giết hắn.”
“Giết hắn đi!”
“Báo thù, báo thù!”
Khí thế trên người Văn Hỉ không ngừng tăng vọt, khiến Thừa Phong có chút nghẹt thở. Nhưng hắn không tránh né, mà chỉ cười một tiếng, rồi xông tới.
Hắn đích thực không đánh lại Văn Hỉ, nhưng có thể cùng nàng đồng quy vu tận, dù không thể lấy mạng nàng thì cũng có thể khiến nàng trọng thương.
Một ma chủng ghê tởm, vốn không nên tồn tại trên đời.
Phải chết!
Nhưng chưa kịp xông tới, một bóng roi đã rơi xuống giữa hai người, chặn đứng đòn công kích của Văn Hỉ. Ngay sau đó là một luồng kiếm khí vô cùng sắc bén, trực tiếp chém lên người nàng, để lại một vết thương sâu thấy xương.
Kiếm này uy lực cực lớn, nhưng khi đánh lên người Văn Hỉ, lại chỉ gây ra vết thương ngoài da.
Thân thể nàng rõ ràng mạnh hơn tu sĩ cùng cảnh giới nhiều lần.
Thừa Phong quay đầu lại, liền thấy Thừa Niểu và Lận Sương Nghệ đang lao nhanh tới.
Hắn khẽ kéo khóe môi, nhưng không cười nổi.
Ba người đồng thời lao về phía Văn Hỉ, thế nhưng Văn Hỉ tuy trông như đã mất lý trí, lại vẫn giữ được bản năng của dã thú, không hề do dự mà xoay người bỏ chạy.
Tốc độ của nàng cực nhanh, đến cả Lận Sương Nghệ cũng nhất thời không đuổi kịp.
Chẳng bao lâu, đã mất dấu.
“Thấy chưa? Bọn họ đều chán ghét ngươi, bọn họ đều muốn mạng của ngươi.” Văn Hỉ toàn thân đau đớn kịch liệt, càng đau, ma âm trong thức hải lại càng rõ ràng, “Bọn họ còn giết cả sư tôn yêu thương ngươi nhất, ngươi cam lòng sao?”
Không, nàng không cam lòng.
“Vậy thì hãy tiếp nhận ta đi, chỉ cần ngươi không còn kháng cự, ngươi sẽ có được sức mạnh cường đại nhất. Cái gì mà Vô Hà Kiếm Quân, đều không phải đối thủ của ngươi. Ngươi sẽ có thể báo thù, đòi lại công đạo cho sư tôn ngươi!”
Ánh sáng le lói trong mắt Văn Hỉ hoàn toàn vụt tắt.
Thương tích trên người nàng nhanh chóng lành lại, khí thế quanh thân cũng tăng vọt, rất nhanh đã đạt đến đỉnh phong Đại Thừa. Khoảnh khắc ấy, Văn Hỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Chỉ một mình nàng, vẫn chưa đủ. Nàng cần vô số trợ thủ.
“Rất đơn giản thôi mà, nhân tộc chối bỏ ngươi, nhưng ngươi vẫn còn hung thú.” Ma âm cười khúc khích, “Ngươi là ma, sinh ra đã có thể hiệu lệnh thiên hạ hung thú.”
“Hãy đi đi, dẫn dắt quân đoàn hung thú của ngươi tấn công đế đô, buộc bọn họ giao Thừa Phong ra.”
“Hãy báo thù cho sư tôn ngươi!”
Không, không thể như vậy.
Hung thú chỉ biết giết chóc, không có lý trí, sẽ làm hại rất nhiều người vô tội.
Nàng không thể tạo thêm sát nghiệt nữa.
Dù sư tôn còn sống, cũng sẽ không cho phép nàng làm vậy.
“Sư tôn ngươi đã chết rồi, người yêu thương ngươi cũng đã chết cả rồi, thế giới này, còn gì để lưu luyến nữa?” Ma âm dịu dàng dụ dỗ, “Ngươi không muốn làm hại người vô tội cũng không sao, chỉ cần bọn họ giao ra hung thủ Thừa Phong, sau đó ngươi cho hung thú rút lui là được mà.”
“Nếu không phải bọn họ bức ngươi tới bước đường cùng, ngươi cũng không cần làm vậy.”
“Đây không phải lỗi của ngươi, dù sư tôn ngươi có biết, cũng sẽ không trách ngươi, chỉ càng thương tiếc ngươi hơn thôi.”
Đúng vậy, nàng chỉ là muốn báo thù cho sư tôn mà thôi.
Ánh mắt Văn Hỉ dần trở nên kiên định.
Nàng ngẩng đầu, đột nhiên ngâm vang một tiếng, âm thanh đó vang vọng càng lúc càng xa. Theo tiếng gọi ấy, từng đợt tiếng gào thét chói tai của hung thú vang lên không dứt, vọng tận chín tầng mây.
Vô số hung thú từ khắp nơi tụ hội về phía nàng.
Ngũ châu tứ hải đều chấn động.
“Không ổn rồi, hung thú bạo động, thú triều đến rồi!”
Đế đô.
Chỉ trong một đêm, đế đô đã bị vô số hung thú vây kín.
Văn Hỉ đứng trên lưng một con hung thú có tu vi Đại Thừa kỳ, nhìn về phía tường thành sừng sững, từng chữ một cất lời:
“Người Thừa thị nghe đây, giao Thừa Phong ra, nếu không, bản tọa tất sẽ san bằng đế đô!”
—
Chương 111
Khi phát hiện hung thú bạo động, Thừa Túc lập tức mở trận đại phòng ngự của đế đô. Khác với trận pháp phòng hộ thông thường, đại trận này cần phải hiến tế ít nhất hai mạch linh khí thượng phẩm, đồng thời năm vị đại năng Hợp Thể trở lên phải trấn giữ năm phương vị, dùng bản thân làm mắt trận. Một khi khởi động hoàn toàn, cho dù là cường giả Bán Bộ Phi Thăng cũng có thể tạm thời ngăn cản.
Chỉ là tổn hao quá lớn, không thể tùy tiện sử dụng.
Nhưng đây cũng chỉ là kế sách tạm thời. Nếu Văn Hỉ thật sự dẫn theo đại quân hung thú xông vào, trận pháp này sớm muộn gì cũng bị tiêu hao đến cạn kiệt. Cho nên, bọn họ nhất định phải giải quyết Văn Hỉ trước khi trận bị phá.
Tất cả mọi người đều thấy được tu vi của Văn Hỉ tăng mạnh, có lẽ chỉ có Vô Hà Kiếm Quân mới có thể đánh một trận cùng nàng.
“Lại là Vô Hà Kiếm Quân, Thừa thị không còn ai sao?” Văn Hỉ cười lạnh, “Chẳng lẽ lần nào cũng phải nhờ người ngoài trợ giúp?”
Văn Hỉ nói không sai.
Dù Lận Sương Nghệ đã kết đạo lữ với Thừa Niểu, nhưng hắn rốt cuộc không mang họ Thừa, không thể đại diện cho Thừa thị. Nếu hôm nay hoàng thất lại núp sau lưng người ngoài, cho dù vượt qua được kiếp nạn này, thanh danh hoàng thất cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Chớ nói chi đến việc tái hiện vinh quang của tiên tổ.
Thừa thị sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Thế nhưng hiện tại, Thừa thị không có một tu sĩ Đại Thừa nào. Thừa Niểu và Thừa Phong dù thiên tư trác tuyệt, nhưng vẫn chưa thực sự trưởng thành.
Nhưng thời gian không còn nữa.
Nếu không thể vượt qua nguy cơ hôm nay, Thừa thị sẽ không còn tương lai.
Văn Hỉ, hoặc nên nói là ma chủng, phát triển quá nhanh, với sức lực hiện tại của bọn họ, căn bản không phải đối thủ.
Trong chính điện, ngoại trừ năm vị trưởng lão Hợp Thể, những người con cháu họ Thừa có tu vi từ Nguyên Anh trở lên hầu như đều đã tụ họp ở đây, ai nấy sắc mặt trầm trọng. Trận chiến này, họ không thể lùi bước.
Kẻ địch đã kéo đến tận cửa, đã không còn đường lui, cũng không được phép lùi.
“Hay là xông ra liều mạng với ả một trận đi!” Người trẻ tuổi thì máu nóng hơn, nghiến răng nói, “Cùng lắm là một cái chết! So với việc sống nhục nhã, thà chết oanh liệt còn hơn!”
“Chết cái gì mà chết?!” Thừa Túc quát, “Chưa đến nước đó, đừng nói bậy!”
“Vậy bây giờ phải làm gì? Chẳng lẽ cứ để ma chủng đó ngang ngược ngoài kia sao?”
Lời còn chưa dứt, liền có một Kim Giáp Vệ hoảng hốt chạy vào bẩm báo:
“Thưa tôn thượng, không ổn rồi! Cổng bắc đã bị phá!”
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều đại biến.
Thừa Túc bỗng nhắm mắt lại, nhưng trên mặt lại không có vẻ kinh ngạc.
Đúng lúc này, một đội Kim Giáp Vệ áp giải một người đi vào — chính là Mộc trưởng lão trấn thủ phương bắc. Giờ phút này ông vô cùng chật vật, sắc mặt tái nhợt, toàn thân bị trói chặt.
Mới chỉ chưa đến nửa canh giờ, dù hung thú do Văn Hỉ dẫn đầu có lợi hại đến đâu, cũng không thể nhanh như vậy phá vỡ đại trận của họ — trừ phi có người tiếp ứng từ bên trong.
“Quả nhiên là ngươi.”
Nhìn Mộc trưởng lão đang bị áp giải quỳ dưới đất, Thừa Túc dường như già đi mấy tuổi trong chớp mắt.
Mộc trưởng lão ngẩng đầu nhìn ông: “Ngươi đã sớm biết rồi sao?”
“Trong tộc có nội gián, sao ta có thể không biết?” Thừa Túc cười lạnh.
Nghe vậy, mọi người có mặt đều xôn xao.
“Tại sao?” Có người nhìn Mộc trưởng lão, không kìm được chất vấn: “Sao ngươi lại làm như vậy?” Trong tộc, địa vị của Mộc trưởng lão chỉ dưới một mình Thừa Túc, uy vọng còn cao hơn cả Đế quân.
Vậy thì vì sao lại phản bội gia tộc?
Mắt Mộc trưởng lão đỏ bừng, nhưng không hề có vẻ hối hận, trong mắt ẩn chứa điên cuồng: “Thừa thị đã đến đường cùng rồi! Cho dù ta không ra tay, Thừa thị cũng không thể chống đỡ được bao lâu nữa.”
“Hoàng thất? Hừ, không có tu sĩ Đại Thừa, không có cường giả chí tôn, thì tính là hoàng thất gì? Ai sẽ để chúng ta vào mắt?!”
“Ta chỉ lựa chọn một con đường đúng đắn mà thôi.”
“Thiên tài thì sao chứ? Chỉ cần lời nguyền chưa được giải trừ, thì dù là thiên tài tuyệt thế cũng không thể tiến giai Đại Thừa!” Ánh mắt mỉa mai của hắn lướt qua gương mặt Thừa Niểu và Thừa Phong, “Nhớ năm đó, ta cũng là thiên tài được người người ca tụng, ta vốn có thể đột phá đến Đại Thừa!”
“Chỉ vì ta mang họ Thừa, vì ta là con cháu Thừa thị, nên mới bị đoạn tuyệt đường tiến giai.”
Lời này vừa dứt, gần như tất cả mọi người đều biến sắc.
“Lời nguyền? Lời nguyền gì?”
“Chúng ta, Thừa thị nhất tộc bị hạ lời nguyền, nên mới lâu nay không có tu sĩ Đại Thừa?”
“Lời nguyền chỉ là lời đồn nhảm nhí!” Thừa Túc quát lạnh, “Tất cả chỉ là lòng tham và tư dục của ngươi tác oai tác quái. Nếu thật sự có lời nguyền, có thể duy trì lâu như vậy sao? Dù là Vệ Cửu U có đến đây, cũng không thể!”
“Vậy ngươi giải thích sao cho việc bao năm nay Thừa thị không thể xuất hiện tu sĩ Đại Thừa? Rõ ràng tộc ta không thiếu thiên tài, vậy mà hoặc là chết giữa chừng, hoặc bị kẹt mãi ở Hợp Thể kỳ không thể đột phá!”
Mộc trưởng lão chất vấn.
Phải đó, tại sao?
Trong lòng không ít người không kìm được nảy sinh nghi vấn.
“Áp giải hắn đi trước.” Thừa Túc lạnh mặt nói: “Các ngươi đừng để bị hắn mê hoặc. Tu hành cũng là tu tâm, dù thiên phú có tốt đến đâu, nếu đạo tâm không vững, thì cũng không thể tiến giai. Tất cả những điều này, hoàn toàn không liên quan gì đến lời nguyền cả.”
Dù Mộc trưởng lão đã bị áp giải đi, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
Một vị trưởng lão Hợp Thể khác kịp thời bổ sung vào vị trí của Mộc trưởng lão, nhưng cũng không thể chống đỡ được lâu. Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng mọi người đều sinh ra một tia tuyệt vọng.
Thừa Hoằng bất ngờ lên tiếng: “Giao Thừa Phong ra đi.”
Lời này vừa thốt ra, đại điện lặng ngắt như tờ.
Thừa Phong đứng yên với vẻ mặt đờ đẫn, không có phản ứng gì, không nói một lời, chỉ có ánh mắt thoáng qua một tia chế giễu.
Thừa Túc không chút do dự từ chối: “Tuyệt đối không thể!”
“Vậy phải làm sao?” Thừa Hoằng mặt mày âm trầm, “Chẳng lẽ để con cháu tộc ta từng người một chết trong tay hung thú? Kéo dài nữa, chúng ta cũng không thể thắng.”
Không có chiến lực tương đương, thì lấy gì để thắng?
Trận chiến này, tất thua không nghi ngờ gì.
“Phong nhi là con cháu Thừa thị, là thiếu quân của Cửu Tư, sao có thể giao thiếu quân cho kẻ địch?” Thừa Túc tức giận quát, “Hành động này rõ ràng là giẫm nát Thừa thị ta dưới chân, cho dù đổi lấy sự yên bình tạm thời thì có ích gì?”
“Con cháu Thừa thị có thể chết, nhưng không thể mất đi cốt khí!”
Thừa Hoằng cũng lớn tiếng quát: “Đã đến nước này, còn giữ gìn cốt khí gì nữa? Chết rồi thì cái gì cũng không còn! Đây là cách duy nhất để bảo toàn tộc ta.”
Chưa đợi Thừa Túc lên tiếng, Thừa Hoằng bất ngờ lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng, trầm giọng nói: “Gia gia, ta mới là Đế quân của Cửu Tư. Đây là lệnh của Đế quân!”
“Người ngoài không công nhận lệnh bài này, chẳng lẽ cả Thừa thị chúng ta cũng muốn vứt bỏ nó sao?”
Tấm lệnh bài trong tay hắn chính là Đế quân lệnh.
Khi hoàng thất còn chưa suy tàn, Đế quân lệnh đại diện cho quyền lực tối cao. Một khi lệnh này xuất hiện, tất cả đều phải thần phục.
Thừa Túc cũng không thể phản bác.
Ông đứng đó, sắc mặt trắng bệch, có một thoáng trong mắt dường như ánh lên tia lệ quang.
Trong chính điện, im phăng phắc.
Ngay khi Thừa Hoằng lấy ra Đế quân lệnh, gần như tất cả mọi người đều cúi đầu.
“Vậy thì đổi người làm Đế quân đi.”
Giọng nữ trong trẻo phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong đại điện, truyền vào tai mọi người.
Thừa Niểu bước qua đám đông, từng bước một đi tới trước mặt Thừa Hoằng, vẻ mặt bình tĩnh: “Ngôi vị Đế quân, xưa nay vốn là người có tài thì được giữ. Quân thượng, thần muốn cùng ngài quyết đấu.”
“Nếu thua, ta sẽ lấy cái chết tạ tội. Nếu thắng, ta muốn lệnh bài trong tay ngài, muốn cái vị trí dưới chân ngài!”
“Ngài, có dám ứng chiến không?”
Sắc mặt Thừa Hoằng tối sầm.
Ánh mắt u ám của Thừa Túc dần sáng lên.
Thừa Phong ngẩng đầu, yên lặng nhìn bóng dáng mảnh khảnh giữa chính điện, như có ý cười thoáng qua trong mắt.
Thừa Hoằng chỉ là xuất khiếu kỳ, sao có thể là đối thủ của Thừa Niểu.
Điều duy nhất hắn có thể dùng để áp chế Thừa Niểu, chỉ là thân phận phụ thân. Nhưng trên chiến trường, không có huynh muội, tự nhiên cũng không có cha con, chỉ có đối thủ.
Thừa Niểu chỉ dùng ba chiêu đã giành được tấm Đế quân lệnh đại diện cho quyền lực tối cao.
Nàng đứng trên cao nhất, giơ cao lệnh bài, từng chữ từng câu nói rõ ràng:
“Muốn chiến thì chiến, cho dù chỉ còn lại một người, chỉ còn một hơi thở, cũng tuyệt không đầu hàng!”
“Con cháu Thừa thị thà chết chứ không chịu khuất phục!”
Mọi người ngẩng đầu nhìn tấm lệnh bài, quỳ một gối xuống đất, đồng thanh hô lớn:
“Thà chết không khuất!”
Tổ tiên đã hao tốn biết bao tâm huyết mới có được vinh quang vạn năm của Thừa thị.
Cái chết không đáng sợ, đáng sợ là đánh mất dũng khí.
Năm đó, Nguyên Tổ với thân phận thường dân, đối mặt với những kẻ địch cao cao tại thượng, mạnh mẽ vô cùng, nào từng biết sợ? Nào từng lui bước?
Họ là hậu duệ của bà, dẫu không thể rạng danh như bà từng làm, nhưng cũng tuyệt đối không thể không đánh mà lui, lại càng không thể làm một kẻ đào binh.
“Thừa Phong.” Thừa Niểu đứng nơi cao, nhìn về phía huynh trưởng mình, trầm giọng nói: “Theo muội xuất thành, nghênh chiến!”
Thừa Phong nhìn nàng, bước đến sau lưng nàng.
Những người khác cũng theo sát phía sau.
Cổng thành mở ra.
Thừa Niểu và Thừa Phong cùng nhau bước ra ngoài, đối diện với mấy vạn hung thú, mặt không đổi sắc.
“Cuối cùng cũng chịu ra rồi.” Văn Hỉ khẽ nhếch môi, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, “Sao? Nghĩ thông suốt rồi, tới nhận thua sao?” Nàng nhìn Thừa Phong bằng ánh mắt băng giá, sát ý không che giấu chút nào.
Khi chuyển ánh mắt sang Thừa Niểu, nàng thoáng ngẩn ra một thoáng, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ lạnh lùng, cao ngạo nói: “Điện hạ, ta không muốn thế này, nhưng sư tôn với ta ân nặng như núi, thù này ta nhất định phải tự tay báo!”
Dứt lời, nàng toàn lực giải phóng áp lực uy nghiêm của bản thân, như ngọn núi nặng trĩu ép về phía hai huynh muội Thừa Niểu.
Sắc mặt Thừa Niểu và Thừa Phong đều trắng đi một phần.
Nhưng cả hai vẫn giữ thẳng lưng, không hề lay động, càng không lùi bước.
Trên tường thành, Lận Sương Nghệ không biểu cảm nhìn cảnh tượng này, siết chặt thanh Vô Hà kiếm trong tay, cố gắng kiềm chế cơn冲 động muốn lao xuống dưới.
Hắn biết, hiện tại Thừa Niểu không cần sự giúp đỡ của hắn.
Nàng có kiêu ngạo và trách nhiệm của riêng mình.
Dưới thành, Thừa Niểu và Thừa Phong bay vút lên, cùng nhau tấn công về phía Văn Hỉ. Họ là những người có tu vi cao nhất của dòng họ Thừa, đương nhiên không thể lùi.
Cũng tuyệt đối không thể thua.
Hai người phối hợp ăn ý, sau khi liên thủ chiến lực tăng mạnh, cho dù tu vi kém Văn Hỉ một đại cảnh giới, trong thời gian ngắn cũng không hề rơi vào thế hạ phong.
Tất nhiên, dù sao vẫn là chênh lệch một đại cảnh giới, nên dù họ có dốc toàn lực, cũng không thể thắng được Văn Hỉ.
Huyết Thần cung và Thôn Hồn đằng, một tấn công, một trói buộc.
Thôn Hồn đằng hóa thành vô số dây leo vây chặt lấy Văn Hỉ, Huyết Thần cung bắn ra vạn mũi tên nhắm thẳng vào chỗ hiểm của nàng. Hai người liên thủ, chiến lực sánh ngang Đại Thừa.
“Trò mèo.” Văn Hỉ cười lạnh một tiếng, “Chút công kích này, vẫn chưa làm gì được bản tọa!”
Bị ma tính khống chế, nàng sớm đã vứt bỏ Hoan Hỉ kiếm.
Đối với nàng, thân thể chính là vũ khí mạnh mẽ nhất. Hai tay hóa chưởng, tựa như sinh ra ngàn vạn bóng chưởng, dễ dàng chặn lại toàn bộ mũi tên, cũng ngăn được Thôn Hồn đằng đang muốn tiếp cận nàng.
Huyết Thần tiễn hóa thành bụi phấn, Thôn Hồn đằng cũng bị bẻ gãy thành nhiều đoạn.
Đòn này, không hề gây tổn thương gì cho nàng.
Sắc mặt đám người Thừa Túc hết sức ngưng trọng.
Trên chiến trường, sắc mặt Thừa Niểu và Thừa Phong vẫn bình tĩnh, không có vẻ gì là sa sút. Một chiêu không thành, hai người lại tiếp tục phối hợp tấn công.
“Vô ích thôi. Chỉ là uổng phí linh lực.” Ánh mắt Văn Hỉ dừng trên người Thừa Niểu, bật cười, dịu dàng nói: “Điện hạ nhận thua đi. Ta đã nói rồi, ta chỉ muốn mạng của Thừa Phong.”
Thừa Niểu đã sớm dự tính, sau khi giao chiến vài chiêu, nàng sẽ dùng bí thuật, giả vờ đột phá trên chiến trường để thăng cấp Đại Thừa. Sở dĩ hiện tại chưa làm vậy, cũng là để chứng minh cho tộc nhân thấy, dòng họ Thừa vẫn chưa đi đến bước đường cùng.
Linh lực trong cơ thể đang nhanh chóng tiêu hao.
Nàng liếc nhìn Văn Hỉ vẻ ung dung, lại nhìn quanh các tộc nhân đang căng thẳng quan chiến, cùng với những người ẩn mình trong bóng tối, mỉm cười nhẹ: “Vậy thì cứ xem ngươi có bản lĩnh đó không.”
“Văn cô nương, thắng bại còn chưa định.”
Nàng thầm niệm tâm pháp, điều động toàn bộ tinh huyết, khí tức trên người nhanh chóng tăng vọt. Trên trời mây đen hội tụ, từng đám lôi vân khổng lồ dần hình thành, sấm chớp rền vang.
Văn Hỉ khẽ nhíu mày.
“Điện hạ định đột phá sao?!”
“Điện hạ đã là Hợp Thể đỉnh phong, một khi đột phá, sẽ là Đại Thừa!”
Những người đang quan chiến bên dưới, đặc biệt là con cháu họ Thừa, ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
Việc Thừa Niểu tiến cấp không chỉ tượng trưng cho sức mạnh, mà còn mang lại hy vọng cho họ. Lời của Mộc trưởng lão dù sao cũng để lại bóng đen trong lòng họ, nhưng chỉ cần Thừa Niểu thành công tiến giai Đại Thừa, bóng đen ấy nhất định sẽ hóa thành dũng khí dồi dào không dứt.
Văn Hỉ tất nhiên không thể trơ mắt nhìn Thừa Niểu đột phá, nhưng dưới lôi kiếp, ngay cả nàng cũng phải tránh né.
Song, nàng không thể bận tâm nữa.
Nàng tuyệt đối không thể để Thừa Niểu tiến cấp!
Dù có bị thương, nàng cũng phải ngăn cản.
Ngay lúc Văn Hỉ lao tới, Lận Sương Nghệ vừa định phi thân cản lại nàng, thì một bóng người đã nhanh hơn hắn một bước.
Là Thừa Phong.
Hắn cứng rắn đỡ một chưởng của Văn Hỉ, lập tức phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt như giấy vàng, thân thể loạng choạng, nhưng trên mặt lại hiện ra nụ cười.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn không chút do dự lao vào trong lôi kiếp.
“Thiếu quân?!”
Đang bị lôi kiếp bao phủ, đồng tử Thừa Niểu khẽ co rút.
“Ta tự nguyện lấy máu tế lễ.” Thừa Phong rơi xuống bên cạnh Thừa Niểu, mặc cho những tia lôi điện đánh lên người, giọng nói rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ người bên cạnh mới nghe thấy rõ, “Thừa Niểu, những gì ta nợ muội, hôm nay trả hết rồi.”
Mười một năm trước, hắn từng sinh lòng đố kỵ với muội muội mình, chỉ cảm thấy vị trí của bản thân đang lung lay, hắn sợ nàng thay thế mình, cũng không thể chấp nhận bản thân lại kém hơn muội muội luôn được hắn bảo vệ phía sau.
Một đời ghen tỵ, từ đó chẳng thể làm huynh muội thân thiết nữa.
Vì thế cuối cùng hắn đã nảy sinh ý xấu, khi thú triều kéo đến, vì tư tâm mà thả lỏng cảnh giác với kẻ phía sau, để Văn Hỉ trà trộn vào, khiến Thừa Niểu bị tổn thương căn cơ, ngủ say suốt mười năm.
Hắn nợ nàng một lần.
Giờ đã trả lại cho nàng.
Hắn – Thừa Phong – lòng dạ hẹp hòi, tự cao tự đại, ghen ghét chính em ruột của mình, vì thế có thể không từ thủ đoạn, có thể phớt lờ huyết mạch thân tình, có thể làm đủ chuyện đê hèn, nhưng tuyệt đối sẽ không phản bội gia tộc.
Lại càng sẽ không phản bội đất nước mình.
Hắn là Thiếu quân của Thừa thị, hắn phạm sai, hắn nhận, hắn cũng có thể dùng chính mạng sống của mình để bù đắp.
Quý thị tham vọng bừng bừng, mưu đồ tạo phản, mất đi vị Thiếu chủ thiên tư trác tuyệt, lại không còn lão tổ Đại Thừa viên mãn, tất sẽ từ đây suy bại.
Những kẻ lòng mang dị tâm, mưu đồ phản quốc kia.
Đại trưởng lão Côn Luân, lão tổ nhà họ Dạ… tất cả đều đã chết.
Hắn cuối cùng vẫn không thẹn với Cửu Tư.
“Nếu có kiếp sau, nếu có kiếp sau…”
Lời còn chưa dứt, thân thể Thừa Phong đã hóa thành tro bụi. Không ai nhìn thấy, vào khoảnh khắc hắn tan biến, có một giọt máu tươi đỏ thắm dung nhập vào cơ thể Thừa Niểu.
Họ là anh em ruột cùng cha cùng mẹ, mang mối quan hệ huyết thống thân thiết nhất.
Máu của hắn, chính là tế phẩm tốt nhất.
Nhất định có thể giúp nàng thăng lên mây xanh.
Đến khoảnh khắc cuối cùng, bọn họ vẫn không cần nói nhiều, đã hiểu rõ tâm ý của đối phương.
Như trên đài đấu chiến ngày ấy, trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, họ đã hiểu rõ lựa chọn của nhau.
Giống như những gì người đời mong muốn nhìn thấy, họ cùng nhau diễn nên một màn kịch huynh muội phản mục đầy xuất sắc.
Thừa Niểu đột ngột nhắm mắt lại, đè nén dòng lệ sắp tuôn trào, vận chuyển toàn bộ khí huyết trong cơ thể, dẫn ra tiên lực tĩnh lặng nơi đan điền sâu thẳm, không chút do dự mà toàn lực thúc đẩy!
Đại Thừa sơ kỳ, Đại Thừa trung kỳ, Đại Thừa đỉnh phong… cho đến nửa bước Chân Tiên!
Nàng mở mắt, ngay khoảnh khắc đó, một tay hóa trảo, trực tiếp bóp chặt lấy cổ Văn Hỉ.
Thừa Niểu ra tay quá nhanh, uy áp tỏa ra từ người nàng thậm chí còn mơ hồ vượt qua Văn Hỉ, khiến nàng ta kinh hoảng phát hiện – mình căn bản không thể né tránh.
Nàng bị bóp chặt cổ, nơi cổ truyền đến cơn đau dữ dội.
Trong thoáng chốc ấy, nàng cứ ngỡ Thừa Niểu sẽ trực tiếp bẻ gãy cổ mình.
Nhưng đến giây cuối cùng, không hiểu vì sao, những ngón tay đang siết chặt cổ nàng đột nhiên buông lỏng. Văn Hỉ không kịp nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng mà thở hổn hển từng ngụm lớn.
Ngay trong sát na cận kề cái chết ấy, thần trí mơ hồ của nàng bởi sợ hãi cái chết mà đột nhiên tỉnh táo lại.
“Văn cô nương,” giọng Thừa Niểu vẫn dịu dàng như xưa, như gió xuân thoảng qua tai nàng, nhưng lại khiến toàn thân Văn Hỉ lạnh buốt, “ngươi từng nghe qua huyết mạch truy tung thuật chưa?”
“…Cái gì?”
“Một loại pháp thuật rất đơn giản mà cũng rất thực dụng, ta chỉ cần một giọt máu của ngươi, là có thể truy tung đến huyết thân của ngươi, ví dụ như,” Thừa Niểu cong môi, nở nụ cười nhạt, “—phụ thân ruột của ngươi.”
Văn Hỉ trừng to mắt.
Sao có thể?
Cha nàng đã sớm qua đời rồi.
Văn Hỉ há miệng định phản bác, nhưng đã thấy Thừa Niểu lấy ra một giọt tinh huyết của mình, niệm một câu chú, khoảnh khắc tiếp theo, chỉ thấy giọt máu ấy khẽ rung trong không trung, như thể nó đang sống.
Chưa kịp phản ứng, giọt máu đã lao vút về một hướng.
“Không chỉ phụ thân ngươi còn sống, mà sư tôn mà ngươi kính yêu cũng còn sống.” Thừa Niểu cười hỏi, “Muốn ta giúp ngươi tìm thấy hắn không?”
“Không thể nào…”
Nàng tận mắt chứng kiến sư tôn tử vong.
Thừa Niểu chỉ mỉm cười nhìn nàng, tay vẫn giữ chặt lấy nàng, đồng thời tế ra Thôn Hồn Đằng. Sau khi nàng đột phá Đại Thừa, cây đằng kia cũng phình to gấp mấy lần, không chỉ cực kỳ cường tráng mà còn mọc ra vô số nhánh phụ, đâm sâu vào máu thịt của hàng vạn hung thú kia.
Chỉ trong chớp mắt, hàng vạn hung thú đã bị hút cạn.
Kẻ đứng sau muốn dùng Cửu Tư làm tế phẩm, thì nàng cũng có thể dùng quân cờ của hắn để nuôi dưỡng bản thân.
Hàng vạn hung thú ấy, tất cả đều trở thành dưỡng chất đưa nàng thăng lên mây xanh.
Thôn Hồn Đằng sau khi hút đầy máu tươi cũng chuyển từ màu lục sang đỏ như máu, dường như có huyết dịch đang chảy trong đó.
Cùng lúc ấy, giọt tinh huyết kia cũng dừng lại trước mặt một người đàn ông chẳng mấy bắt mắt phía dưới.
—
Chương 112
Văn Hỉ khựng người.
Chưa kịp phản ứng, đã thấy người đàn ông tu vi chỉ ở Nguyên Anh kia khi giọt máu dừng trước mặt, lập tức xoay người bỏ chạy mà không chút do dự.
Nhưng hắn đã sớm bị bao vây.
Lận Sương Nghệ chắn trước mặt, xung quanh còn có mấy vị đại năng từ Hợp Thể trở lên bao vây lấy hắn.
Có cả nhân tộc lẫn yêu tộc.
Họ chặn hết mọi con đường thoát thân của người đàn ông kia.
Văn Hỉ mờ mịt nhìn tất cả những điều này.
“Xem ra phụ thân ngươi rất quan tâm đến ngươi, nên mới sớm ẩn thân ở đây.” Thừa Niểu vẫn siết chặt cổ nàng, cứng rắn kéo nàng đáp xuống trước mặt người đàn ông kia, “Văn cô nương, nhìn thấy chưa? Đây chính là phụ thân ruột của ngươi, một kẻ đã làm nhục mẫu thân ngươi.”
Văn Hỉ đương nhiên không muốn tin.
Thế nhưng khi nàng nhìn thấy người đàn ông kia, rõ ràng là một gương mặt xa lạ, nhưng lại mang theo cảm giác vô cùng quen thuộc, vô thức gọi một tiếng: “Sư tôn.”
“Thì ra Văn cô nương đã nhận ra rồi.” Thừa Niểu mỉm cười, ánh mắt lại như vực thẳm băng giá, “Đúng vậy, người này vừa là phụ thân của ngươi, lại vừa là sư tôn của ngươi.”
“Ngươi là con gái ruột của hắn, là đồ đệ mà hắn dốc lòng bồi dưỡng, đồng thời cũng là…” – đến đây, Thừa Niểu khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói – “là tế phẩm tốt nhất mà hắn dày công chuẩn bị.”
Hai chữ “tế phẩm” khiến sắc mặt Văn Hỉ trắng bệch.
Người đàn ông kia thấy không thể trốn thoát, bèn dừng lại tại chỗ, nhưng gương mặt lại không hề lộ vẻ hoảng sợ vì bị vây bắt, ngược lại còn khẽ cười một tiếng: “Quả nhiên là đế nữ, thông minh tuyệt đỉnh.”
“Ngươi phát hiện từ bao giờ? Bản tọa tự nhận là chưa từng để lộ sơ hở.”
“Phải rồi, để bản tọa giới thiệu lại. Họ Vệ, tên một chữ Lôi.”
Hắn đã thừa nhận rồi.
Văn Hỉ ngơ ngác nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt.
Nhưng người đàn ông kia không hề nhìn nàng, chỉ chăm chăm nhìn Thừa Niểu, có lẽ trong mắt hắn, nàng căn bản không đáng để nhắc đến, nên không xứng được hắn liếc mắt một cái.
Phải rồi, điện hạ từng nói, nàng là tế phẩm.
Một tế phẩm, đương nhiên không xứng để được đặt vào mắt.
Trong lúc nói chuyện, dung mạo của người đàn ông dần thay đổi, cuối cùng biến thành bộ dáng của Mai Vọng Tuyết. Nhìn gương mặt quen thuộc ấy, Văn Hỉ lại chẳng cảm nhận được chút vui mừng nào, chỉ thấy trong lòng lạnh toát.
Nàng bỗng nhận ra, mình vẫn luôn sống trong một lời nói dối khổng lồ.
“Không cần sơ hở, cũng không cần chứng cứ.” Thừa Niểu nhìn thẳng vào người đàn ông ấy, “Bản quân ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy ngươi rất chướng mắt.”
Ý cười trên mặt người đàn ông dần phai nhạt.
“Các ngươi cho rằng có thể giết được ta?” Mai Vọng Tuyết, hay đúng hơn là Vệ Thính, cười khinh miệt, “Ngươi đã đoán ra đây là tế phẩm của ta, thì cũng nên hiểu, các ngươi không phải là đối thủ của ta. Muốn giết ta, đâu dễ vậy.”
Hắn không còn che giấu khí tức của mình.
Chỉ trong chớp mắt, một áp lực khủng khiếp bộc phát xung quanh hắn, thậm chí mơ hồ đè ép tất cả mọi người.
“Vậy sao?” Thừa Niểu không hề sợ hãi, ung dung nói, “Ta đã có thể giết ngươi một lần, thì cũng có thể giết ngươi lần thứ hai!”
Lời vừa dứt, ánh mắt Vệ Thính tối sầm lại.
“Ngươi chắc đã thấy rồi chứ?” Thừa Niểu giơ đầu ngón tay trắng trẻo thon dài chỉ về tim hắn, “Tiêu hồn đằng của ta đã xuyên qua huyết nhục ngươi, chui vào tim ngươi, hút cạn máu của ngươi.”
“Chính vì ngươi thấy được điều đó, nên ngươi mới hoảng loạn, tìm đủ mọi cách để giết ta. Tiếc thay, ngươi đều thất bại.”
Vệ Thính quả thực đã thấy.
Từ một năm trước, hắn thường xuyên mơ thấy một giấc mộng.
Trong mộng, một nữ tử yếu đuối dùng một cành đằng xấu xí đâm xuyên tim hắn, từ từ hút khô huyết nhục của hắn.
Cảm giác chết chóc ấy quá chân thực.
Dù chỉ là mộng, Vệ Thính cũng không thể phớt lờ.
Hắn tuyệt đối không thể để giấc mộng ấy thành sự thật.
Cho nên hắn quả thật đã vội vàng, không theo kế hoạch ban đầu từng bước thực hiện, mà là tăng tốc, muốn giết Thừa Niểu càng sớm càng tốt.
Hắn vốn nghĩ, đó chỉ là chuyện nhỏ.
Chỉ là một tu sĩ cấp thấp, giết nàng chẳng khác nào bóp chết một con kiến. Kết quả lại là thất bại hết lần này đến lần khác.
Điều đó khiến hắn dần mất đi sự bình tĩnh.
Một tế phẩm hoàn mỹ cần có thời gian để trưởng thành, nhưng hắn đã chẳng còn quan tâm đến điều đó nữa.
Văn Hỉ quả thật là huyết mạch của hắn, là đứa trẻ sinh ra từ một “dụng cụ” đặc biệt được hắn lựa chọn—một người sinh vào năm âm, tháng âm, giờ âm. Khi nàng còn ở trong bụng mẹ, hắn đã gieo vào nàng một ma chủng.
Ma chủng phát triển cực nhanh, còn có thể nuốt chửng sinh linh khác, là vật chứa tốt nhất.
Đây là tế phẩm hoàn mỹ mà hắn chuẩn bị cho bản thân, chỉ cần chờ nàng trưởng thành, hắn liền hấp thu tế phẩm ấy, lập tức phi thăng.
Thừa Niểu lạnh lùng nhìn hắn, như thể nhìn thấu tận tâm can hắn: “Ngươi tư chất bình thường, ngộ tính lại kém, tốc độ tu luyện chậm hơn đồng lứa rất nhiều, cho nên ngươi đố kỵ, không cam lòng, ngươi cũng muốn phi thăng.”
“Nhưng cho đến khi thọ nguyên cạn kiệt, ngươi vẫn không đạt được điều mình mong muốn. Để kéo dài mạng sống, ngươi lấy huyết thân làm tế, hút tinh huyết, tu vi và sinh mệnh của họ để nuôi dưỡng bản thân.”
“Ngươi căn bản không phải vì muốn phục quốc Vệ triều, ngươi chỉ là một con sâu hút máu yếu đuối và bẩn thỉu mà thôi.”
“Cửu Tư mấy ngàn năm không ai phi thăng, hầu hết đều cho rằng là Thiên Môn đã đóng, con đường phi thăng bị chặn đứng. Nhưng thực ra là ngươi—ngươi nhân lúc những đại năng sắp phi thăng, vào lúc họ yếu ớt nhất, đã ra tay giết họ, hút lấy sinh mệnh của họ.”
Ở kiếp trước, Lận Sương Nghệ có lẽ là ngoại lệ duy nhất.
“Ngươi chỉ là một lão quái vật mục nát không thể phi thăng, giết ngươi, dễ như trở bàn tay.”
Vệ Thính giận quá hóa cười: “Ngươi biết thì đã sao? Đã quá muộn rồi.”
Hắn nhìn về phía Văn Hỉ, nở một nụ cười từ ái, dịu dàng nói: “A Hỉ, đến với sư tôn, đến với phụ thân nào. Những năm qua là ta sơ suất với con, sau này ta nhất định sẽ đối tốt với con.”
Văn Hỉ mồ côi cha từ nhỏ, trong sâu thẳm tâm hồn luôn khát khao một người cha. Mà trong lòng nàng, sư tôn chính là phụ thân nàng.
Nàng gần như bị mê hoặc, đột nhiên thoát khỏi sự kiềm chế của Thừa Niểu, chầm chậm tiến về phía Vệ Thính.
Trên mặt Vệ Thính hiện lên vẻ mãn nguyện.
“Phải rồi, đến đây với phụ thân. Phụ thân là người yêu con nhất trên đời này.”
Hắn dang hai tay, làm ra tư thế muốn ôm nàng.
Thấy vậy, những người khác muốn lao tới ngăn cản, nhưng lại bị Thừa Niểu và Lận Sương Nghệ ngăn lại.
Mọi người đều không hiểu.
Vệ Thính vốn đã rất lợi hại, nếu lại hấp thu thêm Văn Hỉ, chẳng phải sẽ vô địch hay sao? Dù cho Thừa Niểu và Lận Sương Nghệ không ngăn cản, với tu vi của họ, trong lúc nhất thời cũng không thể tiếp cận được Vệ Thính.
Dù cùng là đại thừa kỳ, nhưng vẫn có cao thấp.
Giọng Lận Sương Nghệ lạnh lùng: “Chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.”
Văn Hỉ đã bước vào lòng Vệ Thính.
Sau lưng, Thừa Niểu khẽ nói: “Văn cô nương, cô còn nhớ đã hứa gì với ta không?”
Thân thể Văn Hỉ khựng lại, nhưng không quay đầu.
“Sư tôn… Phụ thân…”
“Ngoan lắm.”
Nụ cười trên mặt Vệ Thính càng đậm, ôm chặt lấy Văn Hỉ, chuẩn bị hút sinh mệnh của nàng. Nhưng ngay khoảnh khắc kế tiếp, sắc mặt hắn bỗng thay đổi đột ngột.
“——Ngươi đang làm gì?!”
Hắn quát lớn, trên mặt rốt cuộc cũng hiện lên một tia hoảng sợ, muốn đẩy người trong lòng ra, nhưng lại không sao tách được.
Một nửa cơ thể của Văn Hỉ đã hòa vào thân thể hắn.
Toàn thân nàng, máu và linh lực đều đang sôi trào, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Nàng đang tự bạo!
Vệ Đình điên cuồng muốn đẩy nàng ra, nhưng vô dụng — bọn họ cùng chung huyết mạch, đã không thể tách rời.
“Phụ thân của ta là một thợ săn, không phải ngươi.” Giọng Văn Hỉ khàn khàn, không biết nghĩ đến điều gì vui vẻ, nàng lại nở nụ cười, “Sư tôn là sư tôn, phụ thân là phụ thân.”
Ngay khoảnh khắc hoàn toàn dung hợp vào thân thể Vệ Đình, Văn Hỉ khó nhọc quay đầu nhìn về phía Thừa Niểu: “Điện hạ, người có hối hận vì đã cứu ta không?”
Nàng không chờ Thừa Niểu trả lời, lời vừa dứt, thân thể đã hoàn toàn tan nhập vào người Vệ Đình.
Rồi — ầm vang nổ tung!
Trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng rốt cuộc cũng trở thành người có thể đưa ra lựa chọn của chính mình.
Vệ Đình đã mưu tính bao năm, dĩ nhiên không thể cam chịu chờ chết. Khi nhận ra Văn Hỉ cố chấp không quay đầu, hắn liền dốc hết cách để giữ lại một đường sống cho bản thân.
Thân thể hủy rồi thì cũng không sao, chỉ cần thần hồn còn, hắn vẫn còn hy vọng!
Hắn vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu!
Ngay khi máu thịt nổ tung, thần hồn của Vệ Đình hóa thành một luồng khói không màu cực kỳ mờ nhạt, toan theo gió mà chạy trốn.
Hắn đã sống hơn vạn năm, thần hồn mạnh mẽ chẳng kém gì Chân Tiên, trừ khi có tiên nhân giáng thế, bằng không thì dù Thừa Niểu và Lận Sương Nghệ liên thủ cũng không thể làm gì được hắn!
Thế nhưng, ngay lúc hắn vừa thoát ra, đã bị một bàn tay trắng trẻo mảnh mai nắm chặt trong lòng bàn tay.
Một luồng tiên lực bao vây lấy hắn, rồi từng chút từng chút một, nghiền nát thần hồn của hắn thành tro bụi.
Luồng tiên lực ấy mang theo một khí tức vô cùng quen thuộc, đến từ người từng khiến hắn đố kỵ đến tột cùng, cũng sợ hãi đến tột cùng.
“Vệ Cửu U…”
Thừa Niểu bỗng nhiên khép lại bàn tay, triệt để nghiền nát thần hồn của kẻ địch.
Không biết từ khi nào, mặt trời đã lên cao, ánh nắng ấm áp xua tan bóng tối.
Thừa Niểu ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong thuần khiết, dường như trông thấy một vương tọa hoa lệ.
Tôn quý, uy nghi, đẫm máu.
Trên ngai là vạn trượng hào quang.
Dưới ngai là đầy đất xương khô.
Hết.