Trước phủ, Mục Dịch nhìn bóng dáng y phục hồng nhạt của nàng, vô tình thấy một bàn tay thon dài vươn ra từ trong màn xe, dễ dàng nắm lấy cổ tay mảnh mai của Tống Ý Hoan, kéo nàng vào trong xe.
Hắn đứng đúng hướng, nhìn rõ ràng cảnh tượng ấy, nhất thời tâm loạn như ma. Đó là tay của một nam nhân, trên ngón cái còn đeo một chiếc ban chỉ bạch ngọc vô cùng bắt mắt, tuyệt đối không phải vật của một tên nô tài tầm thường.
Lê Thuật hơi dịch người, chặn lại tầm nhìn của hắn, rồi truyền lời với người trong phủ Quốc Công:
“Trước khi vụ án hạ độc được làm sáng tỏ, ai cũng không được động đến Tống gia, càng không thể tùy tiện triệu gọi. Đông Cung sẽ tự mình xử lý.”
Mục Dịch nhìn về phía Lê Thuật. Dáng vẻ của y cung kính, nhưng lời nói lại không hề khách khí. Vệ Quốc Công liếc nhìn chiếc xe ngựa, bàn tay vừa rồi dìu lấy Tống Ý Hoan, dường như không có mấy người nhìn thấy.
Thái tử thân thể yếu nhược, không tiện lộ diện, Vệ Quốc Công cũng không dám nói gì nhiều, chỉ đáp:
“Phủ Quốc Công sao có thể động đến Tống gia, điện hạ hiểu lầm rồi. Chỉ là nhân dịp Tống tiểu thư đến chúc thọ trưởng tử, tiện thể vào thăm lão phu nhân một chút mà thôi.”
“Vậy thì thật khéo.” Lê Thuật đáp, lời nói chuyển sang chuyện của Ngọc Cầm.
“Hạc Lệ Thanh Tiêu là một trong bốn danh cầm của Đại Thịnh, trên đời chỉ có duy nhất một chiếc, vậy mà lại bị tứ tiểu thư của phủ làm hỏng. Quốc công gia không định truy cứu hay sao?”
Vệ Quốc Công vội đáp:
“Tiểu nữ bướng bỉnh, ta nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ, ngày mai sẽ đích thân đến Đông Cung tạ tội. Ta cũng sẽ mời danh cầm nổi tiếng nhất Thịnh Kinh đến căng lại dây đàn.”
Lê Thuật hơi ngừng một chút, rồi nói:
“Nếu muốn dạy dỗ, vậy thì để Đông Cung dạy dỗ đi. Điện hạ nói, nếu tứ tiểu thư dám cắt dây đàn này, ắt hẳn cũng có thể tự căng lại, cũng có thể đàn được nó.”
“Chuyện này…” Vệ Quốc Công thoáng căng thẳng. “Tiểu nữ không hiểu cầm luật, không thể tu sửa cây đàn này.”
Phía sau cánh cổng sơn son của phủ Quốc Công, Mục Lạc Lạc trốn ở đó nghe lời của Lê Thuật, sợ đến mức run rẩy. Đông Cung muốn dạy dỗ nàng, e rằng không đơn giản chỉ là trách mắng.
“Đây là ý của điện hạ. Tứ tiểu thư hành xử không hợp lễ giáo, cần phải được nghiêm khắc quản giáo.”
Lê Thuật trầm giọng nói, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh.
“Dây đàn này được làm từ tơ lộc tàm, với khả năng của phủ Quốc Công, chắc hẳn không khó sửa chữa đâu nhỉ? Ngày mai, tứ tiểu thư nhớ tự mình đến Đông Cung tu sửa lại dây đàn. Nếu đàn không hay, hoặc lỡ làm đứt một sợi, thì trùng hợp thay, bầy bạch lang mà điện hạ nuôi gần đây đang thiếu thức ăn.”
Mục Lạc Lạc nghe vậy thì sợ hãi đến mức ôm mặt khóc nức nở. Nàng ta nào đã từng thấy bạch lang bao giờ, giờ thì đã hiểu bản thân gây họa lớn thế nào rồi.
“Gia muội nào có biết tu sửa đàn, mong điện hạ rộng lượng, đừng làm khó nàng ấy.” Mục Dịch mở lời, cố gắng xin tha cho Mục Lạc Lạc. Ý tứ của Thái tử rõ ràng là muốn làm khó muội muội hắn.
Lê Thuật đáp:
“Không biết thì có thể học, tứ tiểu thư thông minh lanh lợi như vậy, hẳn là sẽ học rất nhanh.”
Vệ Quốc Công còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Lê Thuật đã lên tiếng:
“Gió tuyết lạnh lẽo, điện hạ thân thể yếu nhược, để tránh nhiễm hàn khí, không thể dừng lại lâu hơn nữa.”
Dứt lời, Lê Thuật chắp tay từ biệt, quay người đi về phía xe ngựa. Phía sau, Tiết Du Ngôn gọi y lại, hỏi thăm tình hình sức khỏe của Thái tử dạo gần đây.
Lê Thuật chỉ lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái, hơi cúi đầu, nhưng không trả lời.
Tiết Du Ngôn thoáng trầm mặc. Có lẽ bệnh trạng của Thái tử không nghiêm trọng như nàng ta tưởng.
***
Tuyết rơi lẫn mưa lạnh, xe ngựa chầm chậm lăn bánh, trên nóc xe đã phủ một lớp tuyết trắng.
Bên trong xe rộng rãi, lót đầy đệm nhung, một góc còn đặt một lò sưởi nhỏ kín nắp, không hề lạnh lẽo.
Bị Thái tử kéo vào xe, Tống Ý Hoan ngồi thẳng lưng, an vị ở phía đối diện, không dám cử động dù chỉ một chút. Đệm nhung rất mềm, ngồi xuống không đau, nhưng nàng lại có cảm giác như ngồi trên đống lửa.
Người đàn ông bên cạnh không nói một lời. Hắn dựa vào vách xe, chăm chú xem xét cây Hạc Lệ Thanh Tiêu đã đứt dây, gương mặt tuấn tú không chút biểu cảm, dáng người vẫn cao lớn cường tráng như cũ, y bào bạch kim sạch sẽ chỉnh tề.
Tống Ý Hoan nuốt khẽ một ngụm nước bọt. Ở bên ngoài xe, nàng nghe người ta nói hắn bệnh tật yếu nhược, nhưng vừa rồi khi kéo nàng lên xe, lực tay lại mạnh đến giật mình.
Nàng có thể đoán được, hôm nay Thái tử không lộ diện, chứng tỏ hắn không hài lòng, thậm chí còn giận dữ.
Cây đàn này là quà hắn tặng cho nàng hai ngày trước. Nàng đã nói dối trong yến tiệc, bịa ra chuyện về buổi yến hội năm năm trước, là vì thấy cây đàn quý giá nên mới cố tình mang theo.
Không khí trong xe trầm lặng. Trên chiếc kỷ thấp bên trái Thái tử đặt một đĩa bánh đậu đỏ. Tống Ý Hoan cúi đầu, không biết hắn sẽ tức giận khi nào, nhưng nàng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ là… Ở phủ Quốc Công, nàng ngay cả cơ hội ngồi xuống cũng không có, chiều nay chưa ăn gì, giờ bụng có hơi đói.
Lý Quân Hách ngẩng đầu lạnh lùng nhìn nàng, đóng lại hộp đàn được chế tác tinh xảo. Mang cây đàn này vào phủ Quốc Công, chẳng phải là muốn hắn đứng ra bảo vệ nàng sao? Những trò khôn vặt của nàng, hắn đương nhiên nhìn thấu.
Vậy mà lại không biết trân trọng món quà hắn tặng, cứ thế mà mang đi chịu khổ.
Biết nàng đến phủ Quốc Công, hắn liền lập tức sai Phí Tử Khiêm đến diện thánh, xin hoàng đế thả Tống Sơ Nghiêu ra, cũng chỉ vì có lý do để đưa nàng đi.
Lý Quân Hách nghĩ đến đây, càng thêm tức giận.
Tống Ý Hoan bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn chằm chằm, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Nàng cứng người, tay siết chặt lấy góc váy, dù trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại không dám lên tiếng.
Nàng muốn biết Nhân Phong Đường vì sao lại dính líu đến vụ án này? Phụ thân hôm nay đã được thả ra chưa? Quản gia Trương có đến đón người không, hay phải đợi đến ngày mai…
Trong lúc nàng suy nghĩ miên man, Thái tử bỗng lạnh mặt vẫy tay với nàng, mang theo khí thế không thể kháng cự.
Tống Ý Hoan trong lòng thoáng lạnh, cây ngọc cầm này đứt dây, e là sẽ bị hắn trị tội, nàng lấy hết can đảm, khẽ tiến lại gần hắn chút nữa.
Lý Quân Hách mang theo chút không vui ẩn hiện, trầm giọng hỏi: “Đi Vệ Quốc Công phủ làm gì?”
Chẳng qua là một bữa tiệc sinh thần gia đình, còn muốn dùng đàn của hắn để tấu khúc cho Mục Dịch nghe, Mục Dịch đã cho nàng uống thứ thuốc mê gì mà khiến nàng vui vẻ đến vậy?
Tống Ý Hoan nghẹn giọng, khẽ nói: “Đi gặp Mục lão phu nhân, muốn hủy hôn ước.”
Lý Quân Hách nhướn mày, thần sắc dường như dịu đi đôi chút, nhàn nhạt hỏi: “Hủy chưa?”
Tống Ý Hoan nghĩ một lát, đáp: “Hình như hủy rồi, mà cũng hình như chưa.”
Lý Quân Hách khựng lại một thoáng, khẽ quan sát nàng, bất ngờ vươn tay bóp má phải của nàng, chẳng nói gì thêm, chỉ biết nàng luôn là kẻ bị người ta bắt nạt.
Tống Ý Hoan ngẩn ra, chưa kịp phản ứng, má bị hắn bóp đến phát đau, vành mắt liền ướt át: “Ta… ta đau…”
Thấy nàng như vậy, Lý Quân Hách mím môi mỏng, buông tay ra, người tựa lại vào thành xe, không nói thêm gì nữa.
Tống Ý Hoan cúi đầu, xoa má hơi đau, hôm nay nàng đã đủ ủy khuất rồi, suýt nữa còn bị người Vệ Quốc Công phủ đuổi ra ngoài.
Xe ngựa chạy êm ru, đang hướng về Đông cung, trời dần tối, đèn lồng trên phố đã được thắp sáng, tuyết mưa rơi trên nóc xe, phát ra tiếng xào xạc.
Thái tử thần sắc không đổi, chỉ có đĩa bánh đậu đỏ trên bàn được hắn bưng lên, đặt trước mặt Tống Ý Hoan, bánh còn ấm, thoảng chút hương ngọt nhẹ.
Chương 18: Phòng tắm
Bánh đậu đỏ trên xe ngựa của Thái tử thơm ngọt, không hề ngấy, Tống Ý Hoan cúi đầu ăn hai cái, cơn mệt mỏi khiến nàng không kìm được buồn ngủ, tựa vào thành xe chìm vào giấc mơ màng.
Thịnh Kinh rộng lớn, trải dài hàng chục dặm, dân chúng đông đúc, phố chợ nhộn nhịp, lầu cao tay áo đỏ xen lẫn tuyết trắng, phồn hoa mang theo chút lạnh lẽo nhàn nhạt.
Chẳng bao lâu, Tống Ý Hoan đã tựa vào vai Thái tử ngủ say, tay nắm chặt tay áo hắn, đến khi hắn xuống xe mới gọi nàng tỉnh.
Tống Ý Hoan mở đôi mắt ngái ngủ nhìn thẳng vào Thái tử, hắn chẳng nói gì, dường như ngoài chuyện trên giường và vụ án Tống gia, những lúc khác họ chẳng có gì để nói.
Xuống xe, gió lạnh thổi qua khiến đầu óc Tống Ý Hoan tỉnh táo hơn, ngói biếc tường cao, đèn sáng rực rỡ.
Thái tử đi phía trước, dáng người cao lớn thẳng tắp, lạnh lùng cao quý, tuyết rơi lất phất, đọng trên tóc đen của hắn, dọc đường ít thấy thái giám cung nữ, chắc đã được dọn đường trước.
Lê Thuật đi sau hắn, chỉ nghe Thái tử dặn dò, nửa canh giờ sau, chỉ cần đưa tỳ nữ thân cận của Tống Ý Hoan là Liễu Vy về Tống phủ là được.
Tống Ý Hoan thu ánh mắt, cúi đầu kéo mạng che mặt bên tai, trong lòng đã hiểu rõ, tối nay nàng không thể về phủ.
…
Đêm tối xám xịt, tiếng tuyết rơi xào xạc, chắc sáng mai thức dậy, trời đất lại trắng xóa, trong điện đèn cung dựng bên cột, ánh sáng rực rỡ.
Liễu Vy đã được đưa về Tống phủ, nhưng trong xe ngựa không có Tống Ý Hoan. Thái tử còn chính sự chưa xong, liền đến thư phòng.
Dù trong lòng có nhiều lời muốn hỏi, nàng cũng chỉ đành chờ thêm.
Ở tẩm cung, Tống Ý Hoan uống một bát chè hạt sen ngân nhĩ, thơm ngon thanh mát, không đợi được Thái tử, nàng nằm trên ghế mỹ nhân ngủ thiếp đi, người đắp chăn gấm mỏng.
Đến đêm khuya, cánh cửa chạm khắc bị cung nữ đẩy ra, khẽ gọi người trên ghế tỉnh dậy, Tống Ý Hoan tựa vào ghế mềm, khẽ chống người dậy, vẫn còn hơi mơ màng.
Cung nữ cúi đầu, không nhìn rõ thần sắc, không thể không nói nàng là người đầu tiên được lưu lại qua đêm ở Đông cung.
“Tiểu thư, điện hạ triệu tiểu thư đến hầu hạ.”
Tống Ý Hoan tỉnh táo hơn, khựng lại rồi vén chăn mỏng đứng dậy, váy lụa đỏ nhạt tôn lên dáng người, thướt tha uyển chuyển.
Lúc này mưa tuyết vẫn chưa ngừng, bên ngoài hơi lạnh.
Tống Ý Hoan theo cung nữ cầm đèn, qua hành lang quanh co, đến trước cửa trượt của phòng tắm trong tẩm cung, ánh đèn bên trong chiếu lên dung nhan nàng.
Cung nữ kéo cửa, trước mắt là rèm mầu đàn vàng buông nhẹ, trong phòng ấm áp liên tục.
Tống Ý Hoan bước qua rèm, liền thấy bóng dáng cao lớn sau ba tấm bình phong khảm ngọc, Thái tử đang quay lưng lại nàng, áo bào lỏng lẻo, đai ngọc buộc quanh eo treo trên bình phong.
Cách đó không xa, bồn tắm đã chuẩn bị nước nóng, sương khói lượn lờ, bàn thấp bên bồn đặt các loại xà phòng hoa, hương liệu, trong phòng không có cung nữ hầu hạ.
Thái tử nghiêng đầu khẽ liếc nàng, thần sắc lạnh nhạt, hơi nâng hai tay, tư thái lười biếng, hắn đang đợi nàng.
Tống Ý Hoan khựng lại, cụp mắt chậm rãi đến bên Thái tử, cúi đầu cởi y phục cho hắn, vải lụa đều là loại thượng hạng, sờ vào có chút trơn nhẵn.
Thái tử dáng người cao, Tống Ý Hoan chỉ đến vai hắn, cởi áo ngoài ra, qua lớp áo trắng mỏng, nàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, cứng rắn.
Nửa thân trên của hắn cân đối khỏe khoắn, vai rộng eo hẹp, ngược lại khi mặc áo trông có phần gầy, Tống Ý Hoan mím môi, mở lời: “Cảm ơn điện hạ đã đến đón Ý Hoan.”
Hai người đứng gần, ánh mắt Thái tử rơi trên người nàng, Tống Ý Hoan ngẩng lên nhìn hắn, khẽ hé môi: “Cỏ Kim Thực kia có phải từ Nhân Phong Đường không?”
Nghe Lê Thuật nói, người của Nhân Phong Đường bị giam trong địa lao, đường chủ Phan và con trai Phan Văn cùng bị trị tội, Phan Văn có thể giả chữ của Tống thái y, làm giả đơn thuốc, nhưng chưa tra ra kẻ chủ mưu phía sau.
Lý Quân Hách thần sắc không đổi, nhàn nhạt đáp nàng một tiếng “Ừ”.
Tống Ý Hoan hơi nín thở, lại nói: “Phụ thân ta đã vô tội chưa? Ngày mai Ý Hoan có thể đến ngục đón cha không?”
Phía sau nàng, bồn tắm nóng bốc hơi nghi ngút, nước trong sạch, mặt nước lững lờ vài cánh hoa.
Lý Quân Hách chậm rãi kề sát nàng, trầm giọng: “Tự có người đưa về Tống phủ.”
Ý hắn là không thả nàng đi.
Hắn tiến sát như vậy khiến Tống Ý Hoan vô thức lùi một bước, dù họ đã thân mật bao lần, nàng vẫn không quen được hơi thở của Thái tử.
Lý Quân Hách khẽ nhíu mày, chân nàng gần mép bồn tắm, hắn lạnh nhạt nói: “Ai cũng biết, Mục thế tử và tiểu nữ Tống gia từ nhỏ đã có hôn ước, thanh mai trúc mã, ngây thơ trong sáng, nếu không phải Tống thái y bị nhốt vào địa lao Đại Lý Tự, e là hôn sự này chẳng còn bao lâu nữa.”
Tống Ý Hoan hơi ngẩn ra, mím môi nhìn hắn, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này…
Lý Quân Hách đôi mắt đen như mực: “Ngươi nỡ hủy hôn ước này sao?”
Tính nàng, hắn vốn hiểu rõ, bị động và nhát gan, xưa nay không phải người dám một mình đến Vệ Quốc Công phủ hủy hôn, huống chi đó là Mục Dịch mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm.
Giọng Thái tử không mấy dễ chịu, Tống Ý Hoan lòng bất an, khẽ nhích chân, mỉm cười gượng gạo, giọng hơi run: “Trong lòng Ý Hoan chỉ có điện hạ, sao lại không nỡ.”
Lý Quân Hách mặt không chút cảm xúc quan sát nàng, Tống Ý Hoan bản năng né tránh ánh mắt, khí thế trầm thấp của hắn khiến nàng không khỏi chột dạ lùi lại.
Nàng thừa nhận mình nói dối, chỉ để thoát khỏi Vệ Quốc Công phủ, dù không thành công, có Thái tử ở đây, hắn sẽ giúp nàng, phải không?
Không khí trở nên nặng nề lạ thường, cuối cùng chỉ nghe hắn hừ lạnh một tiếng, người này tâm tư sâu xa, sao không nhìn thấu ý nghĩ của nàng.
Lý Quân Hách lướt qua vai Tống Ý Hoan, ánh mắt lạnh lẽo, bước vào bồn tắm, thân hình cao lớn tựa vào thành bồn, không nói một lời.
Chính vì vậy, nàng mới đem cây ngọc cầm hắn vất vả tìm được đến Vệ Quốc Công phủ, nàng chẳng hề coi trọng ngọc cầm, cũng chẳng coi trọng hắn.
Tống Ý Hoan nghiêng người, rụt rè nhìn Thái tử, hai tay nắm chặt váy, lòng thoáng lạnh, không biết mình sai ở đâu.
Chương 19: Thật hung dữ
Nhiệt độ trong phòng tắm ẩm nóng, theo cánh hoa trôi nổi trên mặt nước, tiếng nước róc rách, trước sự lạnh lùng của Thái tử, Tống Ý Hoan đứng tại chỗ chẳng biết làm sao.
Cho đến khi giọng hắn vang lên: “Ngẩn ra đó làm gì, lại đây.”
Thái tử không quay đầu, giọng mang theo chút không kiên nhẫn, Tống Ý Hoan khựng lại, nhìn tấm lưng rộng của hắn, trên đó có vài vết cào nhàn nhạt, là do nàng để lại lúc không chịu nổi.
Tống Ý Hoan lòng hơi căng thẳng và sợ hãi, không dám ngẩn ngơ nữa, chậm rãi đến bên mép bồn quỳ ngồi xuống.
Trên bàn thấp cạnh đó đặt xà phòng hoa, khăn mềm sạch sẽ, nàng làm ướt khăn rồi bôi xà phòng, mùi hương thoang thoảng.
Tống Ý Hoan cúi mắt, dùng khăn ướt lau nhẹ vai hắn, trước mặt Thái tử, nàng luôn cẩn thận từng li từng tí, động tác cũng đặc biệt nhẹ nhàng, ánh mắt không dám động đậy, dù đã nhìn qua cơ thể hắn.
Dù là về khí thế hay sức mạnh, nàng đều không sánh bằng.
Mép bồn lót đệm mềm ướt, không cứng, Lý Quân Hách khép hờ mắt, giữa lông mày thoáng không kiên nhẫn, hai tay đặt trên thành bồn, giọt nước từ đầu ngón tay rơi xuống.
Vô tình đưa tay xoa ấn đường, chỉ nghe Tống Ý Hoan bên cạnh giật mình thu tay, khăn ướt rơi xuống nước, gợn sóng liên hồi.
Lý Quân Hách khẽ mở mắt, bàn tay lớn chuyển sang nắm cổ tay nàng, nghiêng đầu nhìn thẳng, mở lời: “Cô chẳng lẽ muốn ăn thịt ngươi sao?”
Lúc nào cũng vậy, chỉ một chút động tĩnh của hắn cũng khiến nàng giật mình, như con thỏ lúc nào cũng sẵn sàng bỏ chạy.
Tống Ý Hoan ngẩn ra, cứng người không biết trả lời sao, tiến thoái lưỡng nan: “Ta…”
Lý Quân Hách ánh mắt tối lại, nghiêng người, bàn tay phủ lên eo nhỏ nhắn của nàng, khẽ dùng sức kéo, Tống Ý Hoan lập tức từ mép bồn ngã xuống nước, lao vào lòng hắn.
Tiếng “tùm” vang lên, nước bắn tung tóe, nước bồn ấm áp không nóng, nhưng rất ấm.
Tống Ý Hoan hoảng loạn, sặc vài ngụm nước vào cổ họng, nàng đành ôm chặt Thái tử, cả người bám vào thân thể hắn, khẽ ho, hơi thở gấp gáp, đôi tay hồng hào run rẩy nắm vạt áo.
Lý Quân Hách ôm eo thon của Tống Ý Hoan, nhìn người nhỏ bé ngã vào lòng, bị dọa đến đáng thương, ngực mềm áp sát hắn phập phồng không ngừng, tóc dài ướt át xoăn tít.
Tống Ý Hoan ngẩng mắt nhìn hắn, đôi mắt đẹp dần ướt át, y phục ướt sũng dính chặt vào người, đường cong uyển chuyển, giọt nước từ cằm nhỏ nhắn tinh xảo rơi xuống.
Nước nóng trong bồn dần yên ả, sương khói nghi ngút.
Lý Quân Hách khẽ cúi người, chóp mũi hai người chạm nhẹ, hạ giọng: “Nghe đây, cô là chủ của ngươi, buồn vui đều vì cô, càng không được phép sợ cô.”
Tống Ý Hoan nhìn Thái tử không nhúc nhích, nước mắt bắt đầu rơi lả tả, tim đập thình thịch, giọng mang theo tiếng khóc: “Điện hạ hung dữ quá, ngài muốn Ý Hoan làm sao đây.”
Trong bồn nước có bậc ngồi, nhưng nàng lại ngồi trên đùi Thái tử, như ôm trẻ con vậy.
Lý Quân Hách cọ mũi nàng, thân mật nói: “Hung dữ chỗ nào, nói với cô xem.”
Tống Ý Hoan cúi đầu, hắn chỗ nào cũng hung dữ, từ nhỏ đã vậy, mỗi lần nàng đều phải cẩn thận từng chút.
Không nghe nàng đáp, Lý Quân Hách nâng cằm Tống Ý Hoan, cắn nhẹ môi đỏ, ngang ngược xâm nhập vào trong.
Tống Ý Hoan gò má ửng hồng, hé miệng mặc hắn chiếm lấy, đôi tay mảnh khảnh không biết đặt đâu, đành tựa lên cánh tay hắn, Thái tử là người khiến nàng sợ hãi trong lòng nhưng lại không biết từ chối.
Bồn tắm này không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để tấm bình phong khảm ngọc che khuất khung cảnh, chỉ còn tiếng nước chảy và hơi thở hơi rối.
Chỉ một lát sau, y phục của nàng bị ném xuống nước, chậm rãi chìm xuống đáy bồn lát ngọc, mặt nước gợn sóng, mang theo vài cánh hoa.
Tống Ý Hoan tóc xoăn ướt át, dính vào làn da trắng ngần, áo lót thấm nước tôn lên vẻ đầy đặn mê hoặc của nàng, quyến rũ tự nhiên, đôi chân thon dài ẩn trong nước nóng.
Nàng nhìn người đàn ông trước mặt bằng đôi mắt long lanh như nước, tối nay nàng không tránh được, bao lần của nàng cũng chỉ đổi lấy một lần của hắn.
Tống Ý Hoan vòng tay trắng mềm quanh cổ hắn, đành thì thầm bên tai Thái tử: “Điện hạ nhẹ nhàng chút.”
Rõ ràng là lời nhắc nhở cẩn thận, nhưng khi thốt ra lại thành giọng mềm mại quyến rũ như tiếng Ngô nùng.
Lý Quân Hách ngẩng mắt nhìn nàng, mà nàng trước mặt hắn lúc này đặc biệt娇媚, vậy nên hắn quá hung dữ sao?
Lò than trong phòng tắm cháy rực, khiến Tống Ý Hoan càng thêm nóng, cơ thể mềm nhũn như không còn sức.
Thực ra Thái tử cười lên rất đẹp, chỉ là lúc này nàng không còn tâm trí để ý.
Lúc này bên ngoài, mưa tuyết ẩn trong màn đêm đen như mực, dần dần nhỏ lại, ngọn nến chắn gió trên hành lang đung đưa, bất ngờ bị thổi tắt hai chiếc.
Cung nữ chờ ở cửa lấy que đánh lửa, mở chao đèn đốt lại, ánh sáng rực rỡ, gió lạnh rét buốt.
Trần phòng tắm lơ lửng lụa mỏng xanh, Tống Ý Hoan tựa vào lòng Thái tử khẽ nức nở, đôi chân mảnh hai bên đạp nước qua lại, bàn chân dính cánh hoa, nổi bật lạ thường.
**
Ra khỏi phòng tắm, Tống Ý Hoan không còn sức lực, chỉ có thể dựa vào Thái tử để hắn bế nàng về phòng ngủ, bàn tay lớn buộc eo nàng mặc áo mỏng vào, Tống Ý Hoan chỉ đành đỏ mặt nghe lời.
Thực tế, những việc vặt vãnh này hắn chẳng cần bận tâm, chỉ có cung nữ sẽ đỡ nàng về phòng, nhưng Thái tử dường như thích bế nàng, dù hắn không nói. Nếu nàng xấu hổ muốn tránh, hắn sẽ nhíu mày, mặt tối sầm lại.
Trên chiếc bàn gỗ tử đàn trong phòng có đặt một bát thuốc màu nâu. Tống Ý Hoan không hề do dự, cầm lên uống cạn, chỉ cảm thấy mùi vị có chút khác lạ.
Nàng quá mức mệt mỏi nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ lẳng lặng nằm trên giường, nheo mắt nhìn thái tử với góc nghiêng tuấn tú. Ánh mắt hắn dừng trên một quyển sách mỏng, nhưng cụ thể là sách gì, nàng không nhìn rõ.
Nàng lẩm bẩm hỏi: “Điện hạ khi nào mới để Ý Hoan hồi phủ…”
Lý Quân Hách chỉ nghiêng đầu liếc nàng một cái, không đáp. Vừa mới đến đã nghĩ chuyện rời đi rồi sao?
Tống Ý Hoan dáng vẻ lười nhác, quyến rũ, chiếc áo đơn rộng lỏng lẻo để lộ làn da trắng nõn nơi ngực, điểm xuyết những dấu vết mờ đỏ, thoạt trông vô cùng diễm lệ. Nàng ngơ ngác một lúc rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơi thở nhẹ nhàng.
Ở Đông Cung quá lâu, nếu bị phát hiện, e rằng sẽ bị người đời chê cười là hồ ly mê hoặc quân vương.
Căn phòng yên ắng. Một lát sau, Lý Quân Hách buông quyển sách xuống, nghiêng người tới gần, nhẹ nhàng ngửi lấy mùi hương tỏa ra từ nàng.
Bất kể trong lòng nàng nghĩ đến ai, giờ phút này, nàng chỉ có thể là con chim hoàng yến của hắn. Nếu dám bay đi nơi khác, hắn sẽ bẻ gãy đôi cánh ấy.
Bàn tay hắn trượt vào trong lớp áo đơn, khiến Tống Ý Hoan trong mộng khẽ rên nhẹ. Đầu ngón tay hắn lướt qua bắp đùi nàng, cảm giác mịn màng mềm mại vô cùng.
Trên quyển sách đặt trên giường, trang giấy hiện lên bức họa một đóa bạch liên nhỏ mềm mại yêu kiều. Ánh mắt Lý Quân Hách trầm xuống. Hắn cần lưu lại một dấu ấn thuộc về mình.
—
Chương 20: Bạch Liên
Tống thái y đã được Đại Lý Tự thả ra, lại còn được hộ vệ của Đại Lý Tự đích thân đưa về phủ. Thế là lời đồn trong kinh thành bỗng xoay chuyển, ai nấy đều nói Tống Sơ Nghiêu là người tốt, y thuật cao minh, tuyệt đối không thể nào mưu hại thái tử.
Nhưng có ai ngờ, vị thái y vốn đã bị định tội chết lại đột nhiên trở thành kẻ bị oan uổng?
Nhân Phong Đường cũng đóng cửa toàn bộ các tiệm thuốc. Phan gia, từ chưởng quầy đến thiếu chưởng quầy, đều bị kết tội, tống vào địa lao Đại Lý Tự, chờ ngày lưu đày.
Dù thế lực Nhân Phong Đường không dễ dàng bị bứng tận gốc, nhưng lần này e là cũng sẽ đổi chủ nhân rồi.
Ngoài ra, trong các trà lâu tửu quán ở kinh thành, người ta còn rôm rả bàn tán về chuyện tiểu thư Tống gia cùng Mục thế tử của Vệ Quốc Công phủ từ hôn. Nghe nói chính vị Tống tiểu thư ấy đã một thân một mình đến tận phủ Quốc Công để từ hôn, nhưng lại bị Mục lão phu nhân từ chối thẳng thừng.
Sau đó, Tống tiểu thư trở về liền ngã bệnh, chẳng còn tin tức gì. Mà Tống gia thì vì chuyện của thái tử mà không còn ai khỏe mạnh.
—
Bức tường cao của Đông Cung phủ đầy tuyết trắng.
Mùa đông năm nay dường như lạnh lẽo hơn hẳn những năm trước.
Trong cung điện, có một gian phòng ấm, hơi nóng lan tỏa khắp nơi. Một cung nữ mặc áo xanh đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, trời vừa quá trưa, nàng ta ngáp một cái.
Người trên giường đã ngủ suốt một ngày một đêm. Cung nữ đã thay phiên chờ đợi hai lượt người, nhưng vì thái tử có lệnh, bọn họ không dám lơ là.
Tống tiểu thư này, không biết nên nói nàng số khổ hay có phúc đây? Xưa nay chưa từng có nữ nhân nào được leo lên giường của thái tử. Chuyện thái tử mang bệnh đã bị che giấu rất kín kẽ, không ai biết trong cung điện xa hoa này lại đang giấu một nữ tử kiều diễm.
Ánh sáng le lói xuyên qua màn trướng. Hàng mi của Tống Ý Hoan khẽ run, chăn đắp kín người, nàng đưa tay nhẹ xoa trán, chậm rãi tỉnh lại.
Nàng cảm thấy mơ hồ, cổ họng khô khốc, bèn vươn tay vén màn, giọng khàn khàn: “Nước…”
Cung nữ đứng hầu bên giường nghe tiếng, lập tức đứng dậy vén màn, rót một chén nước đưa đến, dìu nàng ngồi dậy.
Tống Ý Hoan uống cạn một hơi, có phần vội vã nên bị sặc, ho khẽ mấy tiếng. Cung nữ liền nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Nàng chậm rãi lấy lại tinh thần, sau khi giải khát, đưa mắt nhìn quanh, chợt nhận ra nơi này không phải Tống phủ. Nàng ngủ đến hồ đồ rồi, bèn cất giọng hỏi: “Bây giờ là canh mấy?”
Cung nữ đặt chén sứ xuống bàn, nhẹ giọng đáp: “Bẩm tiểu thư, đã là giờ Thân.”
“Muộn như vậy rồi sao…” Tống Ý Hoan thoáng sững sờ, khẽ cựa mình, cảm giác nơi bắp đùi đau nhè nhẹ.
Tấm chăn gấm dưới thân ấm áp mềm mại. Nàng chỉ mặc một chiếc áo đơn trắng, bên trong không có gì khác.
Tống Ý Hoan kéo màn xuống, che đi ánh nhìn từ bên ngoài, rồi vén áo kiểm tra. Chỉ thấy trên đôi chân trắng nõn quấn một lớp vải mỏng, phần da bên trong hơi đau rát, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.
Cung nữ quỳ bên giường, dường như đoán được nàng định làm gì, khẽ nhắc nhở: “Tiểu thư không thể tùy tiện gãi loạn.”
Tống Ý Hoan khẽ khựng lại, không để ý tới nàng ta, vén lớp sa mỏng, lộ ra một đóa hoa sen hồng phấn tinh xảo nơi mặt trong đùi ngọc, vừa chói mắt lại vừa yêu dã quý giá. Vị trí ấy khiến người ta không khỏi xấu hổ.
Nàng cảm thấy sống lưng lạnh toát, đưa tay chạm vào, muốn lau đi nhưng không thể, hơn nữa còn đau rát từng cơn. Đây là hình xăm, dường như đã được bôi thuốc, thoang thoảng hương hoa nhàn nhạt.
Là khi nào mà có thứ này trên người nàng…
Sắc mặt Tống Ý Hoan trắng bệch, cất giọng run run: “Đây là gì?”
Cung nữ cúi thấp mắt, đáp: “Nô tỳ không rõ, chỉ biết điện hạ dặn dò không để tiểu thư tùy tiện động đến.”
Thân thể tiểu thư Tống gia chỉ có Thái tử chạm qua, muốn hỏi đám nô tỳ khác, e cũng không ai biết đây là dấu ấn gì.
Tống Ý Hoan nghĩ đến điều gì đó, nhìn xuống hình xăm trên đùi, trong lòng vừa hổ thẹn vừa khó chịu, siết chặt lấy vạt áo, suýt nữa thì rơi nước mắt. Cũng may nàng kịp kéo màn giường xuống, miễn cưỡng che đi nỗi nhục nhã này.
Nàng dụi mắt, thấp giọng hỏi: “Thái tử điện hạ đâu rồi?”
Cung nữ đáp: “Điện hạ đã rời khỏi Đông cung, vẫn chưa hồi phủ.”
Tống Ý Hoan thấy lạnh lẽo trong lòng, không muốn nhìn nữa, chậm rãi kéo chăn đắp kín người.
Từ nhỏ, nàng đã học đủ tứ thư khuê giáo, nào biết đến những thủ đoạn của nữ tử thanh lâu? Chuyện này nếu để mẫu thân nàng biết thì thôi đi, nhưng vết xăm này tính là gì? Tự rước lấy nhục sao?
Nàng cắn môi, nhẹ giọng nói: “Ta muốn về Tống phủ.”
Cung nữ dịu dàng đáp: “Điện hạ đã căn dặn, nếu không có lệnh của ngài, tiểu thư không được đi bất cứ đâu.”
Tống Ý Hoan mím chặt môi, ngưng lại hồi lâu rồi không nói gì nữa, chỉ quay lưng nằm xuống.
Giường chiếu lặng như tờ, không biết người bên trong đang nghĩ gì. Cung nữ thoáng ngước nhìn, thử dò hỏi: “Tiểu thư bớt giận, nô tỳ đi lấy ít cháo thanh đạm, người dùng một chút nhé?”
Tống Ý Hoan kéo chăn trùm kín, trong lòng khó chịu vô cùng, cuối cùng úp mặt vào gối, giọng lạnh lùng: “Ta không ăn, lui ra đi.”
Cung nữ thoáng do dự, tiểu thư đã ngủ lâu như vậy, chưa ăn được bao nhiêu. Nàng ta lưỡng lự vài bước, rốt cuộc cũng đành lui ra ngoài.
**
Gần đây, Thái tử giả bệnh, hành tung bất định, ngay cả đám nô tài trong Đông cung cũng không rõ ngài đi đâu. Tiểu thư Tống gia giận dỗi không chịu dùng bữa, không ai dám khuyên bảo.
Mãi đến khi Thái tử từ Đại Lý Tự trở về, trời đã gần tối. Đám nô tài vội vã thắp đèn.
Tiểu thái giám chạy đến, còn chưa kịp hầu hạ thì đã nghe Thái tử hỏi: “Tống Ý Hoan tỉnh chưa?”
Tiểu thái giám cúi mình đáp: “Bẩm điện hạ, đã tỉnh, nhưng tiểu thư không ăn không uống, e rằng đang giận dỗi.”
Lý Quân Hách hơi dừng lại, cởi bỏ áo choàng lông chồn tím, nhàn nhạt nói: “Bảo ngự trù làm chút cháo thanh đạm.”
Tiểu thái giám nhận lấy áo choàng, cung kính vâng dạ.
Sau đó, Lý Quân Hách lướt qua tầng tầng màn trướng, đi thẳng vào nội thất.
Trong phòng yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở. Ánh mắt hắn quét qua giường, màn gấm màu vàng nhạt vẫn còn buông xuống, không xa đó, bát canh sen trên bàn đã nguội lạnh.
Hắn chậm rãi tiến đến, thong thả vén màn giường, thấy nữ tử trên giường quay lưng về phía mình. Mái tóc xoăn mềm mại xõa trên gối gấm, nàng thu mình trong chăn, nhỏ bé vô cùng.
Tống Ý Hoan không ngủ, hắn nhìn là biết ngay. Đôi tay mảnh khảnh siết chặt lấy chăn, gương mặt tinh xảo vùi vào gối, không đoái hoài đến hắn.
Một bàn tay lớn trượt vào trong chăn, tìm được vòng eo thon, nhẹ nhàng ôm lấy.
Tống Ý Hoan ngước lên, ánh mắt trong trẻo liếc nhìn hắn, sau đó đẩy hắn ra, lại rúc về phía trong chăn, rõ ràng là đang kháng cự.
Lý Quân Hách hơi nhíu mày, có phần không vui. Lúc này, cung nữ bưng cháo tiến vào, hắn liếc một cái, ra hiệu nàng ta đặt xuống rồi lui ra.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Lý Quân Hách kéo chăn ra, ôm lấy Tống Ý Hoan. Y phục nàng mỏng manh, bàn tay hắn dễ dàng chạm vào làn da trắng mịn, giọng điệu nhàn nhạt: “Còn đau không?”
Tống Ý Hoan xấu hổ giận dữ, nắm lấy bàn tay hắn. Đóa hoa sen trên đùi vẫn đỏ hồng, yêu kiều quyến rũ.
Nàng dụi trán vào hõm vai hắn, hốc mắt nhanh chóng ươn ướt, giọng nghẹn ngào: “Ta không cần…”
Nàng ngủ một giấc dài, tỉnh lại đã qua một ngày một đêm. Nhìn thấy hình xăm này, lòng nàng lạnh buốt, không biết khi nào bị khắc lên, chỉ cảm thấy uất ức và khó chịu, không biết phải xóa đi bằng cách nào.
Nữ tử khuê các nhà ai lại có thứ này, chẳng phải biến nàng thành loại yêu tinh dụ dỗ nam nhân sao?
Trong mắt Thái tử, nàng chính là hạng người như vậy sao? Nàng bán thân cầu hắn, vậy mà hắn lại sỉ nhục nàng đến thế.
Ngón tay Tống Ý Hoan lạnh buốt, siết chặt lấy tay hắn, đôi mắt hoe đỏ, giọng yếu ớt: “Xin điện hạ đừng đùa giỡn Ý Hoan nữa.”
Lý Quân Hách không đổi sắc mặt, ánh mắt phượng dài hẹp nhìn nàng. Nàng nhỏ bé, gương mặt ấm ức đến mức rơi nước mắt, cổ áo hơi lỏng, thấp thoáng lộ ra xuân sắc bên trong.
Tống Ý Hoan vốn đã sợ hắn, liền co rúm lại, rời khỏi vòng tay hắn, lui vào góc giường, ôm lấy chân ngồi thu mình. Giọng nàng khẽ khàng, lắp bắp nói thêm một câu: “Ta muốn về nhà.”
Lý Quân Hách nhướng mày, nắm lấy cổ chân nàng, nhẹ nhàng kéo một cái, lập tức kéo nàng về phía mình. Mái tóc dài xõa xuống như thác nước, mỹ lệ vô cùng.
Hắn nhìn chằm chằm dung nhan nàng, dịu giọng: “Không được sợ cô.”
Một tay hắn giữ lấy bàn tay nàng, cúi người phủ xuống. Tống Ý Hoan có phần hoảng loạn, trong lòng dâng lên bất an.
“Cô không hề chơi đùa với nàng.” Lý Quân Hách khẽ liếc nhìn đóa sen ngủ, cố gắng dịu giọng nói với nàng: “Đây là cô tự tay khắc cho nàng, xem như đã đóng dấu, nhận chủ. Từ nay về sau, bất kỳ ai cũng không được phép thấy đóa sen này.”
Tống Ý Hoan hàng mi khẽ run, ngây ngẩn nhìn hắn, khí thế của hắn khiến nàng nghẹt thở.
“Muốn gì, cô đều có thể cho nàng, yêu chiều nàng.”
Đôi mắt phượng của Lý Quân Hách hơi trầm xuống, giọng điệu lạnh nhạt: “Nhưng nếu dám đến bên Mục Dịch, cô sẽ khiến nàng vĩnh viễn không thể bước ra khỏi Đông Cung nửa bước.”
Tống Ý Hoan mím chặt môi, trái tim run lên vì lời uy hiếp của hắn.
—
Chương 21: Cháo thanh đạm
Bàn tay của Thái tử rộng lớn, nóng ấm, năm ngón tay siết chặt lấy tay nàng. Tống Ý Hoan có thể cảm nhận rõ ràng lớp mồ hôi mỏng trên lòng bàn tay hắn.
Mắt nàng hơi ươn ướt, y phục xộc xệch. Nàng không hiểu thâm ý trong lời nói của hắn, nhưng dưới áp lực của hắn, nàng chỉ có thể đờ đẫn gật đầu.
Thấy vậy, sắc mặt Thái tử dịu đi, hắn giơ tay nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt nàng, dặn dò không được khóc nữa, sau đó mới lui ra.
Trên bàn không xa, bát cháo thanh đạm vẫn còn bốc khói, còn bát cháo hạt sen nguội lạnh từ trước đã được cung nữ dọn đi. Bầu không khí trong phòng có chút vi diệu.
Tống Ý Hoan chống tay ngồi dậy, kéo chặt áo ngoài, bàn tay đặt lên đôi chân trắng nõn. Mà nam nhân trước giường cũng không nói gì thêm, chỉ nghiêng người đi về phía bàn trầm hương.
Nàng và Mục Dịch từ nhỏ đã có hôn ước. Không bàn đến tình cảnh hiện tại đã trở nên bế tắc, trước đây, mỗi khi có cơ hội xuất phủ, nàng luôn vây quanh Mục Dịch.
Hiện tại, quan hệ giữa nàng và Thái tử vốn không thể để người ngoài biết, nhưng dù sao… thân thể nàng cũng đã thuộc về hắn.
Tống Ý Hoan tâm loạn như ma, giữa hai chân vẫn âm ỉ đau vì đóa sen ngủ màu đỏ nhạt. Thái tử là người kiêu ngạo, trong mắt không thể dung nạp cát bụi. Hắn sợ nàng vẫn lưu luyến tình cảm cũ với Mục Dịch, sợ nàng sẽ làm điều gì đó phản nghịch lại hắn.
Đang chìm trong suy nghĩ, Tống Ý Hoan đã thấy Thái tử ngồi xuống mép giường. Dung mạo hắn tuấn tú thanh nhã, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi. Bát cháo trong tay hắn nhỏ hơn bàn tay to lớn của hắn rất nhiều.
Tống Ý Hoan nuốt một ngụm nước bọt, không biết vì đói hay vì căng thẳng. Hôm nay nàng giận dỗi suốt cả ngày, cuối cùng vẫn bị Thái tử áp chế.
Thái tử vòng tay ôm lấy nàng, dễ dàng kéo nàng vào lòng: “Uống cháo đi.”
Nghe vậy, Tống Ý Hoan đưa tay ra đón lấy bát cháo trong tay hắn, nhưng còn chưa chạm đến, hắn đã dịch bát cháo đi chỗ khác, không chịu đưa cho nàng.
Nàng ngước mắt nhìn hắn, sắc mặt hắn bình thản, không nói lời nào. Đôi tay thon dài cầm lấy chiếc thìa, cẩn thận múc một muỗng cháo, đưa đến bên môi nàng.
Hai người đối diện nhau, Tống Ý Hoan có chút ngẩn ngơ, không biết phải làm sao. Nhìn thấy Lý Quân Hách hơi nhíu mày, nàng đành hé miệng ăn miếng cháo, đưa tay che môi, chậm rãi nuốt xuống.
Cháo để một lúc nên không quá nóng, bên trong có thêm nhãn nhục, vị hơi ngọt, rất dễ ăn.
Chỉ là… cách hắn đút cho nàng như vậy, nàng không quen lắm. Không biết bát cháo này có bị bỏ thêm thứ gì khác không, Tống Ý Hoan bỗng khựng lại.
Trước đây nàng đã từng uống canh tránh thai, hương vị rất kỳ lạ, lẽ ra nàng nên phát hiện sớm, nhưng do quá mệt mỏi mà bỏ qua. Giờ này, trước mặt Thái tử, nàng không thể không tiếp tục uống.
Tống Ý Hoan khẽ nắm lấy tay áo hắn, ngập ngừng nhìn bát cháo, thấp giọng nói: “… Ta không muốn ngủ nữa.”
Lý Quân Hách ngước mắt nhìn nàng, gương mặt tuấn mỹ không đổi sắc. Mỹ nhân trong lòng hắn đẹp như ngọc, nhưng lúc này lại lộ rõ vẻ cảnh giác.
Cháo tỏa hương thơm nồng, thìa cháo vẫn còn vương chút nước sánh nhẹ. Lý Quân Hách thong thả múc một muỗng, đưa lên môi mình nếm thử, sau đó đặt thìa xuống, bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên sau gáy Tống Ý Hoan.
Hắn cúi đầu, chia cho nàng một nửa cháo từ môi mình.
Tống Ý Hoan vô thức siết chặt tay áo hắn. Lý Quân Hách khẽ liếm môi nàng rồi mới lùi lại, đôi mắt phượng sâu thẳm: “Cô cũng ăn rồi, nàng còn sợ gì nữa?”
Hắn vừa tùy tiện, lại vừa nghiêm nghị. Tống Ý Hoan mặt đỏ bừng, nuốt xuống, vội vàng quay mặt đi không nhìn hắn nữa. Nàng ngoan ngoãn, không dám phản bác thêm, cũng sợ hắn lại đút cháo theo cách đó một lần nữa.
Trên người Thái tử phảng phất mùi long diên hương, khiến nàng không cách nào thư giãn được, đành tìm cách chuyển dời sự chú ý.
Tống Ý Hoan nhẹ giọng nói: “Điện hạ… ngày mai Ý Hoan muốn về phủ… Phụ thân trở về, ta lại không có mặt ở phủ, như vậy không ổn.”
Lý Quân Hách thần sắc lạnh nhạt, môi mỏng khẽ nhếch. Lần này, hắn không bác bỏ, chỉ tùy ý đáp một tiếng, xem như đồng ý.
Sau khi uống xong cháo, cung nữ mang nước và khăn đến cho nàng rửa mặt. Lý Quân Hách thay y phục màu nguyệt sắc đơn giản, gọi người mang đến một hũ thuốc mỡ.
Hắn vốn định tự tay bôi thuốc cho nàng, nhưng nàng lại xấu hổ, không chịu phối hợp, hắn cũng sợ mình nhịn không được.
Thế nên, Lý Quân Hách chỉ ngồi xuống ghế lê hoa, cầm một quyển Xuân Thu Phồn Lộ, đọc qua loa. Ánh mắt vô tình quét qua màn trướng trên giường, hắn hừ nhẹ một tiếng. Dù gì cũng đã thấy qua rồi, giờ nàng tránh né hắn làm gì?
Đêm khuya thanh vắng, Tống Ý Hoan lại ngủ thiếp đi. Nàng vốn thích ngủ, gần đây vì chuyện của phụ thân mà hao tâm tổn trí, giấc ngủ chẳng được bao nhiêu.
Đèn dầu trên bàn chập chờn, một lát sau liền tắt.
Lý Quân Hách lên giường, ôm nàng vào lòng. Tống Ý Hoan trong mơ khẽ gọi vài tiếng, may mắn lần này không phải là tên của Mục thế tử.
Hắn khẽ vuốt tóc nàng, giọng nói trầm thấp: “Gọi ca ca.”
Tống Ý Hoan mê man vùi vào lồng ngực hắn, mơ màng lẩm bẩm vài câu. Bị hắn dẫn dắt, nàng ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ca ca…” Giọng mềm mại như kẹo đường.
Trong màn trướng mờ tối, Lý Quân Hách cong môi cười, bàn tay vuốt ve lọn tóc xoăn mềm mại của nàng. Đóa sen ngủ vừa mới xăm lên, vẫn chưa thể chạm vào nhiều, sợ viêm nhiễm thì không hay.
Đóa hoa này, quả thật rất giống nàng—vừa đẹp vừa mị hoặc.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời vừa tờ mờ sáng. Cung nữ mang đến y phục, không phải của Tống Ý Hoan, nhưng mặc vào lại vừa vặn. Trên váy thêu hoa văn thanh tao quý phái, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.
Hẳn là do Thái tử ban cho. Sau khi rửa mặt đơn giản, nàng dùng bữa sáng. Trong cung, không ai dám nghị luận về sự tồn tại của nàng, càng không dám thất lễ.
Một lát sau, Lê Thuật cho người truyền lời, nói rằng xe ngựa đã chuẩn bị xong.
Trước khi đi, Tống Ý Hoan che mặt bằng sa mỏng, chân có chút bất tiện nên để cung nữ đỡ lên xe ngựa. May mắn hai ngày qua không có tuyết rơi, đường sá ổn định, xe ngựa đi lại vững vàng.
—
Tại thư phòng Đông cung, thái giám bưng đến cây cầm Hạc Lệ Thanh Tiêu, dây đàn bạc mảnh đã được mắc lại, âm sắc vang lên chuẩn xác, du dương.
Đương nhiên, đàn này không thể để Mục Lạc—một kẻ mù tịt về nhạc lý—chỉnh sửa, mà phải giao cho nghệ nhân chuyên nghiệp.
Chỉ là hai ngày nay, mỗi lần Mục Lạc vào Đông cung, lúc đến thì ngoan ngoãn, lúc về lại khóc thút thít. Đôi tay vốn trắng nõn, chưa từng dính đến việc nặng nhọc, nay vì thử đàn mà bị dây cắt đến đầy vết thương.
Vệ Quốc Công xót con gái, vội vã chạy đến cầu xin Hoàng đế. Hoàng đế tuy không quá để tâm, nhưng cũng sai người truyền lời đến Đông cung.
Ngồi dựa vào ghế bành, Lý Quân Hách liếc nhìn cây đàn ngọc một lúc, hờ hững nói:
“Bảo Mục Lạc mang đến Tống phủ, xem như tạ lỗi.”
Thái giám vâng lời, đặt đàn ngay ngắn rồi lui xuống.
Trên án thư, bút lông xếp ngay ngắn, bản tấu đã mở nhưng chưa có chữ nào. Ngón tay Lý Quân Hách gõ nhẹ lên tay vịn ghế.
Phụ hoàng vốn mưu sâu kế hiểm, chỉ sợ sẽ phát hiện chuyện hắn giả bệnh. Gần đây, hắn phải ít ra khỏi Đông cung một chút.
—
Ngoài trời mùa đông lạnh lẽo, xe ngựa chầm chậm chạy dọc theo con phố dài.
Tống Ý Hoan ôm lò sưởi nhỏ trong tay, trong lòng nặng trĩu tâm tư. Nàng muốn về phủ xem tình hình của phụ thân, nhưng hai ngày không ở nhà, lại sợ ông phát hiện điều gì.
Nàng vén rèm xe, phong cảnh tuyết trắng của Thịnh Kinh đẹp đến nao lòng, cảnh sắc vẫn phồn hoa. Gió lạnh thổi qua, khiến nàng bớt đi phần nào bức bối.
Lúc đóng cửa sổ xe, một bóng người khoác áo choàng xanh biếc vừa đi lướt qua. Phố xá vắng vẻ, trời đông rét mướt.
Thiếu nữ nọ cầm trên tay một gói hạt dẻ rang đường, chợt dừng bước, ngoảnh đầu nhìn chiếc xe ngựa dần khuất xa.
Nàng dung nhan rạng rỡ, nụ cười nhàn nhạt, đường nét khuôn mặt có đôi phần giống Thái tử.
Nàng đưa gói hạt dẻ cho hộ vệ bên cạnh:
“Đến Đông cung một chuyến đi.”
Dù sao cũng rảnh rỗi, vừa hay đến hỏi ca ca, xem người đó có gửi thư về không. Năm nay, liệu có thể hồi kinh ăn Tết?
—
Chương 22: Cẩm Mật
Năm Thiên Huyền thứ hai mươi mốt, biên giới Lĩnh Nam của Đại Thịnh bị sơn tặc hoành hành, thiên tai nhân họa liên tiếp xảy ra, chẳng bao lâu sau, dân chúng bị kẻ xấu xúi giục, nổi dậy khởi nghĩa tại Nam Chiếu.
Nhị hoàng tử lập tức xin xuất chinh dẹp loạn, mang theo con trai của Bình Tây Vương—Tạ Khải Diễn—cùng chinh phạt. Đến nay đã tròn một năm nam chinh.
Năm xưa, khi Hoàng đế vừa đăng cơ, để củng cố quyền lực trung ương và bình định phản loạn phía Nam, đã giao chiến tại Thục Trung suốt nhiều tháng trời, cuối cùng mới bắt được loạn thần Tuyên Bình Hầu.
Đám phản loạn lần này chính là tàn dư còn sót lại của trận chiến năm đó. Nhị hoàng tử lần đầu ra trận, khó tránh khỏi một lần thất bại. Nhưng cuối năm nay, tình hình đã chuyển biến tốt, dự kiến mùa xuân sang năm sẽ ca khúc khải hoàn.
—
Tại Đông cung, tuyết đọng trên mái hiên dần tan, từng giọt nước nhỏ xuống tí tách, tĩnh lặng và xa vắng.
Thư phòng mở hé cửa sổ, gió bấc rít gào. Trong phòng phảng phất mùi hạt dẻ ngọt lịm, trên bình phong treo một chiếc áo choàng xanh biếc.
Lý Cẩm Mật ngồi trên ghế tròn gỗ lim, nhấm nháp hạt dẻ, chân khẽ đung đưa, ánh mắt hướng về phía ca ca đang thản nhiên đọc sách trước án thư.
Nàng thầm nghĩ, nếu phụ hoàng biết đại ca giả bệnh, khiến mẫu hậu lo lắng không thôi, e rằng sẽ bị trách phạt nặng nề. Nhưng chuyện này, nàng không định nói ra.
Nàng còn nhớ kiếp trước, đại ca bị trúng độc nặng, hôn mê suốt một tháng, đến khi tỉnh dậy thì đã gầy đi trông thấy. Dù gắng gượng trụ lại kinh thành vài tháng, nhưng rồi cũng phải rời đi.
Nam cảnh có thuốc giải. Không còn cách nào khác, hắn liều mình đi cầu y, một đi ba năm. Khi trở về, cảnh còn người mất.
Lý Cẩm Mật không rõ đêm đó đại ca đã nghĩ gì, chỉ biết rằng từ đó về sau, hắn càng ít nói, hiếm khi thấy hắn giãn mày nở nụ cười.
Một năm sau, nàng và Tạ Khải Diễn thành thân, còn đại ca vẫn cô độc một mình. Rồi dần dần, nàng cũng đi đến cái chết của chính mình. Mọi chuyện như khói mây thoảng qua, tán đi theo gió.
Nhưng lần này thì khác, nàng đã đổ chén thuốc của đại ca.
—
Ngoài chuyện đó, nàng còn một điều chưa hiểu. Đó là việc Nhị ca chinh phạt phản loạn. Kiếp trước, Tạ Khải Diễn vốn ở lại Thịnh Kinh, chưa từng theo Nhị ca ra trận.
Hơn nữa, sau khi dẹp yên phản loạn, Nhị ca liền ở lại phương Nam trấn thủ, rất hiếm khi trở về kinh thành. Nay Tạ thế tử đang ở cùng Nhị ca, chẳng lẽ hắn cũng sẽ ở Lĩnh Nam nhiều năm trời? Đây chính là điều khiến Lý Cẩm Mật lo lắng nhất.
—
Trong phòng, lò sưởi tỏa nhiệt ấm áp. Án thư gọn gàng ngay ngắn, đầu bút vẫn còn ẩm, bức thư lông chim trải trên bàn, nét chữ rõ ràng sắc sảo.
Lý Quân Hách ngồi thẳng lưng, rồi khẽ tựa người vào ghế.
“Vài ngày nữa Thục Trung có trận chiến, các tướng lĩnh Lĩnh Nam đều phải cảnh giới cao độ. Nhị ca của muội chưa thể về kinh được.”
Lý Cẩm Mật dừng động tác đung đưa chân, ngón tay dính đường của hạt dẻ hơi siết lại, rồi nhẹ nhàng cho vào miệng.
Nàng đứng dậy, chậm rãi bước tới, đặt túi hạt dẻ thơm ngọt lên án thư ngay ngắn của Thái tử.
Sau đó, nàng lấy từ trong áo ra một phong thư, đưa cho hắn:
“Vậy đại ca giúp muội gửi thư cho Khải Diễn ca ca đi. Muội muốn mùa xuân năm sau, khi hoa nở, có thể gặp được huynh ấy.”