Tống Ý Hoan nghĩ đến đây thì giật mình bởi suy nghĩ của chính mình. Thái tử tâm tư thâm trầm, nếu như có ký ức tiền kiếp, tất sẽ tránh được chuyện bị hạ độc, đồng thời truy ra kẻ dùng độc.
Người này vốn dĩ đã thâm sâu khó lường, đời trước chỉ vì bệnh tật mà xa rời Thịnh Kinh, nay có được ký ức kiếp trước, chẳng phải sẽ từng bước trừ bỏ chướng ngại hay sao?
Dù Thái tử vì lý do gì mà để mắt đến nàng, thì trước mắt, con đường mà Tống Ý Hoan có thể đi cũng chẳng có bao nhiêu.
Nàng ngồi trên tháp trong khuê phòng, nghĩ đi nghĩ lại, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng dâng lên. Lúc sau, Liễu Vi mang cơm tối đến, nhưng nàng chẳng có khẩu vị, chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống.
Thấy vậy, Liễu Vi khuyên nàng ăn thêm một chút, đừng để đói hại thân.
Nhưng Tống Ý Hoan chỉ khẽ phất tay bảo mang đồ đi, rồi lên giường nằm nghỉ. Nhìn ánh đèn trong phòng, lòng nàng trĩu nặng như đá tảng.
Lần đầu gặp Thái tử khi còn nhỏ, nàng vô tình thả mất con kim tước mà hắn yêu thích, liền bị hắn dọa nạt, thậm chí còn hung dữ nói rằng sẽ nhốt nàng vào lồng chim. May mà phụ thân đón nàng về nhà kịp thời.
Điều nàng không thể quên được là ánh mắt Thái tử nhìn nàng trước lúc rời đi, như thể giây tiếp theo sẽ bắt nàng lại rồi nuốt từng chút một vào bụng, vừa đáng sợ vừa kinh hoàng.
Quả nhiên, vào ngày thành nhân lễ năm mười tuổi của Thái tử, phụ thân dẫn nàng đến dự, nhưng lại bị hắn tóm được cơ hội trả đũa, lén nhốt nàng vào tẩm thất của Đông cung, còn nói không được phép rời đi.
Tống Ý Hoan sợ đến mức khóc suốt, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, phụ thân mời hoàng hậu nương nương ra mặt, nàng mới được tìm thấy và mang về nhà.
Người này dường như từ nhỏ đã muốn bắt nàng lại, chỉ là kiếp trước, trong mắt nàng chỉ có Mục Duệ, hoàn toàn không nhìn thấy ý đồ của Thái tử.
Tống Ý Hoan từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm cẩn, luôn coi trọng danh tiết, kiếp trước cũng chưa từng có hành động vượt khuôn phép với nam nhân nào…
—
Gần đây tuyết đã ngừng rơi, trên phố dài dân chúng qua lại tấp nập. Thịnh Kinh, kinh đô phồn hoa, cầu vẽ liễu mờ, cảnh sắc rực rỡ, tuyết dày chưa tan cũng chẳng che lấp nổi sự náo nhiệt nơi phố phường.
Một cỗ xe ngựa từ từ dừng lại trước phủ Lục gia, sau đó một tỳ nữ bước xuống, đỡ một nữ tử dung mạo kiều diễm từ trong xe ra, chính là Tống Ý Hoan.
Nàng khoác áo choàng viền lông, mái tóc dài hơi xoăn buông đến tận eo, làn da trắng tựa tuyết. Nàng ngẩng mắt nhìn tấm biển nhà họ Lục, rồi bảo Liễu Vi mang theo bình rượu Thượng Tửu.
Mùa đông càng thêm lạnh giá, trong đại lao ẩm ướt rét buốt, thân thể phụ thân làm sao còn khỏe mạnh cường tráng như trước. Tống Ý Hoan đương nhiên không thể ngồi yên.
Kiếp trước còn có Chu Lâm Văn giúp đỡ, đưa chăn đệm cùng đồ dùng chăm sóc, nhưng nay ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có.
Vì thế, nàng gửi thiếp bái tới phủ Đại Lý tự khanh, song lại bị từ chối.
Nghe nói Đại Lý tự khanh thích rượu, may sao Tống thái y cũng là người sành rượu, trong phủ vẫn còn cất giữ mấy hũ Thượng Tửu, đành phải mang theo đến phủ Đại Lý tự khanh thử vận may.
Tống Ý Hoan đứng trước cửa, do dự một hồi rồi giơ tay gõ cửa.
Chốc lát sau, một gia đinh ra mở cửa. Nàng tiến lên báo danh.
Gia đinh kia nhìn nàng một lượt rồi đáp: “Lão gia nhà ta nói án chưa định, không gặp người nhà họ Tống. Mời Tống tiểu thư quay về.”
Dứt lời, gia đinh ấy chẳng chờ nàng nói thêm câu nào, lập tức đóng cửa phủ lại.
Tống Ý Hoan mím môi, nửa lời cũng chẳng thốt nên. Liễu Vi nhìn nàng một cái, khẽ gọi: “Tiểu thư…”
Bị từ chối ngoài cửa, người đi đường dừng chân ngoảnh lại nhìn, chỉ một thoáng đã nhận ra nữ tử trước cửa.
Dạo gần đây, chuyện của Tống gia làm náo động khắp Thịnh Kinh, ai ai cũng bàn tán xôn xao.
Có kẻ chỉ đến xem náo nhiệt, cũng có người mang ý xấu. Nhiều kẻ vẫn luôn nhòm ngó vị tiểu thư kiều diễm này, vậy mà nàng lại tới cầu xin nhà họ Lục, xem ra phủ Vệ Quốc công thật sự đã quyết không quan tâm đến Tống gia.
Trước kia qua lại thường xuyên, tựa như thế giao, vậy mà giờ đây lại không đoái hoài, bỏ mặc không ngó ngàng.
Tống Ý Hoan cụp mi mắt, liếc nhìn bình rượu mang theo, đành phải lui bước khỏi cửa phủ, dáng người mảnh mai thoáng chút chông chênh.
Đợi xe ngựa rời đi, trước phủ Lục gia mới khôi phục sự yên tĩnh.
Tống Ý Hoan lên xe, sắc mặt ảm đạm. Liễu Vi đưa lò sưởi tay cho nàng sưởi ấm, do dự hồi lâu rồi nói: “Tiểu thư, hay là đến phủ Vệ Quốc công một chuyến…”
Tống Ý Hoan nghiêng mắt nhìn nàng.
Bỗng xe ngựa rung mạnh, nàng không đứng vững, đầu va mạnh vào vách xe, đau nhói.
Liễu Vi vội đỡ nàng, chỉ thấy trán nàng đỏ một mảng.
Xe ngựa cũng dừng lại, Liễu Vi nóng nảy, liền trách mắng phu xe bên ngoài: “Đi đứng kiểu gì vậy! Giữa đường phố mà cũng có thể để bánh xe đụng phải đá sao?”
Phu xe vén rèm nhìn Tống Ý Hoan, vội nói: “Cô nương bớt giận, không phải lỗi của tiểu nhân. Không biết kẻ nào đã ném đá vào trục bánh xe.”
Nghe vậy, Tống Ý Hoan vén váy xuống xe, nhìn dòng người qua lại ngoài đường.
Dưới xe quả nhiên có một tảng đá, trục bánh xe đã bị hỏng.
Phu xe nói: “Ngựa chạy nhanh quá, tiểu nhân không nhìn rõ là ai.”
“Người nào mà thất đức đến thế!” Liễu Vi tức giận.
Tống Ý Hoan nhíu mày, Thịnh Kinh rộng lớn, đi bộ về nhà phải mất nửa canh giờ.
Không xa đó, từ một quán rượu, một nam tử mặc áo tím nhàn nhã bước ra, cất giọng: “Hôm nay thật trùng hợp, lại gặp nhị tiểu thư nhà họ Tống.”
Tống Ý Hoan theo tiếng nhìn qua.
Nam tử ấy hơi đẫy đà, dáng vẻ đoan chính, tay cầm một chiếc quạt gấp, sau lưng có hai tiểu tư theo hầu. Chính là thiếu chủ Nhân Phong Đường, Phan Văn.
Tống Ý Hoan dời mắt, không muốn để ý đến hắn, chỉ đưa bạc cho phu xe rồi kéo Liễu Vi rời đi.
Phan Văn lập tức sai người cản nàng lại, cười nói: “Khó khăn lắm mới gặp được, chi bằng chúng ta đến tửu quán hàn huyên một chút rồi đi, dù sao Tống thái y cũng là sư phụ của ta.”
Tống Ý Hoan đánh giá hắn một lượt, nhàn nhạt nói: “Không cần, ta với ngươi chẳng có gì để ôn chuyện cả.”
Giọng nàng mềm mại, lời nói nhẹ nhàng.
“Không ngại chốc lát đâu, ta sai xe ngựa nhà mình đưa Tống tiểu thư về.” Phan Văn vẫn bám riết, ánh mắt không rời khỏi Tống Ý Hoan.
Vài năm trước khi bái nhập môn hạ của Tống thái y, hắn đã gặp nàng. Đừng nhìn Tống gia không phải danh môn phú quý, tiểu nữ nhi này lại được nuôi dưỡng vô cùng tinh tế, eo nhỏ đến mức một vòng tay cũng có thể ôm trọn. Mấy năm nay nàng càng thêm diễm lệ.
Mấy ngày trước nàng đến Nhân Phong Đường, hắn không gặp được, nay bắt gặp, sao có thể để nàng rời đi dễ dàng?
Tống Ý Hoan không muốn dây dưa với người này, liền vòng qua hắn mà đi.
Phan Văn cản đường, cười nhạt: “Tình cảnh Tống gia hiện tại ai ai cũng biết, chẳng bao lâu nữa sẽ không còn nữa đâu. Rồi sẽ có ngày ngươi phải cầu xin ta.”
Tống Ý Hoan lạnh lùng đáp: “Kẻ bội tín bội nghĩa như ngươi, ta còn chẳng buồn nhìn lấy một cái.”
Phan Văn xưa nay ngang ngược quen rồi, bị lời này chọc giận, liền vươn tay túm lấy cổ tay nàng, quát: “Ngươi hôm nay là không nể mặt gia rồi!”
Hai người giằng co, rất nhanh liền thu hút không ít ánh mắt hiếu kỳ xung quanh, lời bàn tán nổi lên không dứt.
“Buông tiểu thư nhà ta ra!” Liễu Vi lao tới, định kéo tay Phan Văn ra nhưng lại bị hắn thô bạo đẩy ngã.
Tống Ý Hoan bị hắn nắm chặt đến đau nhức, sức nữ tử vốn không bằng nam nhân, bị hắn cường hành kéo về phía tửu quán.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau: “Nhân Phong Đường từ bao giờ lại ngang ngược vô lý như vậy, giữa ban ngày ban mặt mà cưỡng ép nữ tử?”
Lời vừa dứt, Phan Văn lập tức dừng lại, ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy người đứng sau chính là Mục thế tử Mục Dịch.
Hắn thân khoác trường bào thêu hoa văn xanh thẫm, mày kiếm mắt sáng, khí chất bất phàm.
Bên cạnh Mục Dịch còn có một nữ tử váy hồng, dáng người yểu điệu, dung nhan thanh thuần, chính là đích nữ của Tiết Vũ hầu – Tiết Du Ngôn.
Tiết gia năm xưa từng theo Hoàng đế bình định phản loạn, công lao hiển hách, trong nhà có trưởng tử Tiết Lê, còn đích nữ Tiết Du Ngôn thuở nhỏ thất lạc người thân, đến năm mười ba tuổi mới được tìm về từ thôn dã.
Ba năm trước, trong một lần săn bắn mùa thu, Mục Dịch vô tình bị thương, chính là nhờ Tiết Du Ngôn khi đó vừa hồi kinh cứu giúp, từ đó hắn liền đối với nàng nhất kiến chung tình.
Những chuyện này, đời trước Tống Ý Hoan đều biết rõ. Chỉ là khi ấy nàng nhu nhược, thêm vào Tiết Du Ngôn luôn tỏ ra dịu dàng thiện lương, nàng không dám có bất kỳ bất mãn nào.
Thấy người tới, Phan Văn lập tức buông tay nàng ra, cười nói: “Mục thế tử nói gì vậy, ta chẳng qua chỉ muốn cùng Tống tiểu thư tìm một nơi ôn chuyện, chẳng lẽ người quên Tống thái y là sư phụ của ta?”
Mục Dịch nhìn về phía Tống Ý Hoan. Nàng khẽ cúi đầu, khuôn mặt trắng bệch, nhẹ nhàng xoa cổ tay bị bóp đau, không hề đối diện với ánh mắt hắn.
Từ ngày Tống gia gặp chuyện, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng. Vẫn như trước, xinh đẹp động lòng người, nhưng dường như đã gầy đi rất nhiều.
Hốc mắt nàng phiếm hồng, khiến lòng người không khỏi thương tiếc, lạnh lùng nói: “Gia phụ chưa từng có một người học trò như ngươi. Tống gia người người đều tránh còn không kịp, không cần Phan thiếu đường chủ trèo cao nhận thân.”
Mục Dịch tiến lên một bước, đứng chắn trước Phan Văn, trầm giọng: “Tống Ý Hoan dù sao cũng là người có hôn ước với bổn thế tử, há để ngươi tùy tiện khinh nhờn?”
Phan Văn vội cúi đầu, tự nhủ anh hùng không chấp nhặt trước mắt, lập tức nói: “Là ta thất lễ, Mục thế tử đừng để bụng, ta liền rời đi ngay.”
Nói xong, hắn liếc nhìn Tống Ý Hoan một cái, rồi dẫn theo tùy tùng rời đi, đám đông cũng dần tản ra.
Tống Ý Hoan liếc nhìn Mục Dịch, khẽ nhún gối hành lễ: “Đa tạ Mục thế tử tương trợ.”
Mục Dịch hơi ngừng lại, thấy Tiết Du Ngôn đứng bên cạnh nhìn mình, hắn liền mất kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: “Giữa phố xá đông người tranh chấp với kẻ khác, ta chỉ sợ ngươi làm mất mặt Vệ Quốc Công phủ.”
“Tiểu thư không sao chứ? Ta sợ đến chết rồi.” Tiết Du Ngôn bước lên, tức giận nói: “Loại người như vậy thật quá đáng.”
Tống Ý Hoan ngước mắt nhìn nàng. Không thể phủ nhận, Tiết Du Ngôn rất biết cách tận dụng vẻ bề ngoài thuần khiết của mình để chiếm lấy lòng người và sự đồng cảm.
Chỉ là, loại giả tạo này, nàng đã nhìn đủ rồi.
Tống Ý Hoan nhàn nhạt cười đáp: “Không sao.”
Sau đó cúi người hành lễ cáo từ, dẫn theo Liễu Vi rời đi, từ đầu đến cuối không nói thêm một lời khách sáo nào. Nàng hiện tại đã mệt mỏi rã rời, không muốn phí lời với bọn họ nữa.
Mục Dịch ngẩn ra, có chút bất ngờ.
Hắn cứ tưởng với tính cách mềm yếu của nàng, chắc chắn sẽ khóc lóc kể khổ với hắn, rõ ràng nước mắt đã ngập tràn trong mắt kia mà.
Chẳng lẽ nàng đã thay đổi?
Tiết Du Ngôn bĩu môi, liếc nhìn bóng lưng Tống Ý Hoan, giọng nhỏ nhẹ: “Sao nàng ấy lại lạnh nhạt với ta như vậy, chẳng thèm để ý đến ta…”
Mục Dịch cười nhạt: “Đừng bận tâm đến nàng, thật đúng là làm mất hứng.”
…
Cùng lúc đó, ở đầu phố xa xa, một cỗ xe ngựa xa hoa lặng lẽ đỗ lại, yên tĩnh không hề kinh động đến bất kỳ ai.
Bên trong xe rộng rãi, nam tử khoác trường bào gấm vàng nhạt, đôi mắt thâm sâu, qua cửa sổ xe khép hờ nhìn tất cả những gì vừa diễn ra.
Một lát sau, hắn tựa lưng vào vách xe, một tay đặt lên bàn, ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt gỗ, lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, lặng lẽ rời khỏi đầu phố.
—
Chương 5: Mài Mực
Ngày mười ba tháng mười một, gió lạnh buốt xương.
Nghe đồn Tống Sơ Diêu bị hình trượng trong ngục, thương tích chồng chất, người ngoài không được phép thăm nom. Trong Tống phủ, ai nấy đều thấp thỏm bất an.
Đêm hôm sau tại cửa hông Tống phủ, một cỗ xe ngựa bất chấp sương tuyết lao thẳng về Thanh Minh Phường ở phía nam thành, không ai hay biết.
Thịnh Kinh lạnh lẽo tiêu điều, đất trời mênh mông vô tận.
…
Đêm tối mịt mù, biệt viện yên tĩnh, chỉ có tiếng tuyết rơi xào xạc, vạn vật chìm vào giấc ngủ, mây mù dày đặc.
Một tiểu tư nâng đèn lồng, bước đi trong hành lang uốn khúc, gió lạnh thổi qua khiến đèn lồng trong tay đung đưa, vài lần suýt tắt.
Phía sau hắn là một nữ tử khoác áo choàng lông trắng, hai người bước chân bình thản, nàng kéo cao cổ áo, ánh sáng yếu ớt dọc đường lướt qua khuôn mặt, dung nhan mềm mại quyến rũ, đôi môi anh đào mọng nước.
Tống Ý Hoan cúi mắt, không biết đang nghĩ gì, gió thổi làm mái tóc xoăn trước ngực nàng hơi rối, ngay cả tay cũng lạnh buốt.
Cho đến khi qua góc ngoặt, tiểu tư dừng lại trước một gian nhã các, bên trong ánh đèn mờ ảo, hắn đẩy cánh cửa hoa văn, cung kính nói một tiếng “Mời” với người phía sau.
Tống Ý Hoan dừng lại một lát, cuối cùng nàng vẫn phải chọn bước này, nhẹ nhàng nâng giày thêu bước vào nhã các.
Nơi đây có hai gian trong ngoài, gian ngoài có tỳ nữ chờ sẵn, tiến lên cởi áo choàng của Tống Ý Hoan, để lộ bên trong một bộ y phục hồng nhạt viền trắng, phối với váy mã diện dệt gấm, tôn lên dáng người thướt tha, đoan trang thanh nhã.
Trong phòng có lò than sưởi, ấm áp dễ chịu, Tống Ý Hoan hít sâu một hơi, chậm rãi bước qua tấm rèm mầu đàn trầm buông xuống, tiến vào gian trong.
Bên trái là một bình phong khảm ngọc, trên bàn nhỏ hoa văn xanh đặt bút mực giấy nghiên, tờ giấy Tuyên trải ra có nét mực trượt qua, từng nét vẽ gọn gàng dứt khoát, ngón tay cầm bút thon dài đẹp mắt.
Tống Ý Hoan dừng trước bình phong, nhìn người ngồi bên bàn, lòng hơi rối, lần này không có chim săn hung dữ nào, nhưng nàng vẫn bất an.
Chỉ thấy Thái tử dung mạo thanh tú, ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ du, khẽ liếc nhìn người đến, đầu bút mực hơi khựng lại.
Tống Ý Hoan cúi người hành lễ, nhẹ giọng: “Thái tử điện hạ kim an.”
Phụ thân trong ngục bệnh nặng, nàng chỉ có thể mượn đêm tối đến đây.
Ánh mắt Thái tử rơi trên văn thư, như đã đoán trước nàng sẽ đến, chỉ nhàn nhạt nói: “Lại đây mài mực.”
Áo bào của hắn cài chỉnh tề, không chút sơ suất, đoan chính trầm ổn, vô tình toát ra cảm giác xa cách ngàn dặm.
Tống Ý Hoan chậm rãi bước tới, đứng bên Thái tử với vẻ bất an, vẫn có chút sợ sệt.
Mực trong nghiên trên bàn đã nửa khô, vài giọt nước nhỏ vào, nàng vén tay áo cầm thỏi mực, cẩn thận ấn mạnh rồi đẩy nhẹ, cúi mắt không dám nhìn nội dung hắn viết.
Thái tử dường như không để tâm đến sự hiện diện của nàng, tập trung vào việc dưới ngòi bút, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng nghiên mực.
Không biết qua bao lâu, mực trong nghiên dần thành hình, Tống Ý Hoan đặt thỏi mực xuống, Thái tử nhấc bút mài mực, đột nhiên hỏi: “Đã nghĩ kỹ chưa? Điều cô muốn.”
Hắn không ngẩng lên nhìn nàng, Tống Ý Hoan khựng lại, biết hắn đang nhắc đến chuyện hôm đó, giờ đây nàng không còn lựa chọn nào khác.
Thay vì mặt dày đi cầu Vệ Quốc Công phủ, không bằng cầu Thái tử che chở cho Tống gia, vì sự an toàn của gia đình, cũng vì chính nàng.
Thái tử là chủ Đông cung, trữ quân của nước, nếu một ngày nàng nhờ Thái tử mà xoay chuyển tình thế, những gì Vệ Quốc Công phủ nợ nàng, nàng sẽ từng bước đòi lại, có ơn báo ơn, có oán báo oán.
Kiếp trước đủ chuyện, nàng hiểu không tranh không giành thì chẳng có gì thuộc về mình, từ nay vứt bỏ tính nhút nhát yếu đuối, nàng muốn trở thành người trên kẻ khác.
Tống Ý Hoan trong lòng nghĩ lời cứng rắn, cẩn thận liếc Thái tử một cái, lập tức lại thấy hèn nhát, khẽ nói: “Ừm…”
Thái tử khẽ nhướn mắt, không đáp.
Tống Ý Hoan đứng bên hắn thấy khó chịu, muốn lùi lại chút, vừa nhúc nhích chân thì nghe hắn nói: “Đừng động.”
Nàng lập tức cứng người tại chỗ, hơi căng thẳng, bàn tay mảnh khảnh vô thức nắm chặt váy mã diện.
Thái tử ít nói trầm lặng, tuấn tú nghiêm nghị, không ít quý nữ tới tuổi cập kê trong khuê phòng thầm thương trộm nhớ, nhưng nàng lại sợ đến chết.
Lý Quân Hách đặt bút xuống, khép văn thư đã viết xong.
Hắn ngả người ra sau, nghiêng đầu nhìn Tống Ý Hoan, ánh mắt lạnh nhạt: “Rất sợ cô sao?”
Tống Ý Hoan suýt gật đầu, lại vội nói: “Không có.”
Lý Quân Hách nhướn mày, nhìn chiếc cổ trắng mảnh của nàng, mái tóc xoăn dài buông vai, hắn vươn tay ôm lấy eo nàng kéo vào lòng.
Tống Ý Hoan nín thở, ngã ngồi lên đùi Thái tử, trước mặt tràn ngập hơi thở của hắn, kèm chút hương long diên nhàn nhạt, trong lòng hoảng sợ nhưng không dám cử động.
“Sau này quen là được.”
Thái tử nói, Tống Ý Hoan cảm nhận được lồng ngực hắn khẽ rung, đầu óc nàng mơ màng, đôi mắt trong veo ngỡ ngàng nhìn hắn.
Thấy vậy, Lý Quân Hách khẽ cong môi, thờ ơ nói: “Thái y viện lưu phương có sai sót, Tống Sơ Nghiêu chưa rõ trắng đen.”
Tống Ý Hoan chớp mắt, hiểu ý hắn.
Nàng đặt tay mềm lên vai hắn, giọng nhỏ như muỗi kêu: “…Thần nữ nguyện phục vụ điện hạ, chỉ mong điện hạ khai ân thả phụ thân khỏi ngục.”
Tay Lý Quân Hách nắm eo nàng thon thả, môi mỏng kề sát tai nàng, nhàn nhạt nói: “Vậy thì tự cởi ra.”
Khẩu khí hắn không cho phép phản đối, gò má Tống Ý Hoan lập tức đỏ ửng, đôi mắt phượng của Thái tử trầm xuống, không có ý cho nàng đường lui.
Như hắn từng nói, muốn một người vừa xinh đẹp vừa nghe lời…
Do dự một lúc, Tống Ý Hoan cúi đầu cởi nút áo, đến đây nàng đã sớm đoán được sẽ xảy ra gì, nàng dựa vào quyền thế của hắn, hắn ham sắc đẹp của nàng, mỗi người một nhu cầu.
Áo hồng nhạt trượt khỏi vai ngọc, cuối cùng rơi xuống dưới bàn, chỉ còn lại chiếc yếm mỏng, ôm lấy phần mềm mại đầy đặn.
Da trắng của Tống Ý Hoan ánh lên sắc hồng, tóc xoăn buông đến eo, nàng ngại ngùng không dám cởi tiếp, ngồi trên đùi Thái tử, rụt rè nhìn hắn.
Lý Quân Hách lại chẳng chút động lòng, thần sắc điềm nhiên chờ đợi nàng.
Hắn càng như vậy, Tống Ý Hoan càng như ngồi trên đống kim, lần đầu tiên gần gũi với một nam tử như thế này, nàng có thể cảm nhận được sự hiện diện của bàn tay hắn ở sau eo mình.
Dừng lại một lúc, Lý Quân Hách khẽ hạ mắt, giọng ôn hòa: “Ngươi định hầu hạ cô thế nào, nhìn cô đến nở hoa sao?”
Tống Ý Hoan nghẹn lời, đành nắm lấy vạt áo hắn, thử hôn nhẹ lên môi Thái tử, mềm mại ngọt ngào, nàng chưa từng làm chuyện này, huống chi là với người này.
Lý Quân Hách khựng lại, không thỏa mãn với điều đó, ngón tay nâng cằm nàng, xâm chiếm mà vào, hơi thở mạnh mẽ.
Tống Ý Hoan đồng tử khẽ mở to, rất nhanh mềm nhũn người, tay hắn vuốt lên dải lụa sau lưng nàng, nhẹ nhàng kéo ra, phần mềm mại trước ngực liền mất đi ràng buộc.
Kiếp trước hình như bên Thái tử không có nữ nhân nào, chỉ có tin đồn hắn thầm thương Tiết Du Nghiêm…
Ngoài phòng tuyết rơi như lông ngỗng, gió lạnh không ngớt, tỳ nữ chờ ở gian ngoài đã lui từ lâu, chỉ còn lò sưởi thêm vài miếng than.
Hai tay Tống Ý Hoan bị Thái tử giữ ngược ra sau eo, buộc nàng ưỡn ngực lên, giọng run rẩy: “Thái tử điện hạ…”
Nàng thở hơi gấp, ngực khẽ phập phồng, áo lót thêu hoa sen ngủ, đầy đặn mê người.
Lý Quân Hách đỡ Tống Ý Hoan ngồi ngang trước người, “Ừ.”
Tống Ý Hoan thân thể ửng hồng, tim đập dữ dội, ngay cả giọng cũng mềm mại quyến rũ: “Sau này sẽ cho Ý Hoan danh phận chứ?”
Dù nàng không sánh được với con gái nhà hầu môn, nhưng Tống gia bao đời phong thái đoan chính, cũng là một gia đình tử tế, chuyện tự bỏ danh tiết như vậy, huống chi nàng còn có hôn ước với Vệ Quốc Công phủ.
Nàng không cam chỉ làm tình nhân bí mật, càng không muốn thế.
Lý Quân Hách mắt phượng khẽ híp, để lại một dấu đỏ xinh đẹp như hoa mai trên xương quai xanh tinh tế, cong môi nói: “Ngươi có lý do gì để bàn chuyện này với cô?”
Tống Ý Hoan khựng người, quay mặt đi, chẳng qua chỉ cầu một sự đảm bảo, nếu Thái tử chán chơi, rút lui, nàng cũng chẳng làm được gì.
Nàng đã đoán được Thái tử sẽ trả lời thế nào, công việc là công việc, danh tiết nữ tử quan trọng, nàng bán đi sự trong sạch của mình, nhưng để đạt mục đích, dùng chút thủ đoạn cũng cần thiết.
“Có thể cho ngươi.” Lý Quân Hách ôm lấy váy nàng, để lộ đôi chân thon, hắn hạ giọng: “Theo cô rồi, tránh xa vị hôn phu của ngươi một chút.”
Đôi mắt nàng đầy hình bóng Mục Dịch, người hắn đã không ưa từ lâu.
Lúc này đèn trên bàn đã cháy đi một nửa, Tống Ý Hoan ôm vai Thái tử, gò má đỏ bừng, y phục bị cởi ra.
Cho đến khi thứ đó chạm vào nàng, Tống Ý Hoan tim giật thót, tựa vào vai Thái tử, liếc thấy kích thước ấy, chưa bắt đầu đã sợ đến rơi nước mắt, Thái tử đành phải dỗ dành.
Tống Ý Hoan vốn sợ đau, sao chịu nổi chuyện này, nhưng eo bị giữ chặt, cuối cùng trong phòng toàn tiếng khóc nhẹ liên hồi của nàng.
Tỳ nữ chờ ngoài phòng đều nghe thấy, giọng vừa kiều mị vừa đáng thương, trong Tĩnh Vũ Nhã Viện, tuyết lạnh dần nhẹ đi.
Trong phòng hương diễm kéo dài đến nửa đêm, từ bàn đến giường, nến cháy đến tận cùng, đêm tối mê hoặc.
Chương 6: Hồi phủ
Đến giờ Thìn, tuyết dần ngừng rơi, trời đất trắng xóa, lạnh lẽo tiêu điều.
Than trong lò sưởi tắt đi nhiều, trong phòng còn chút ấm áp nhàn nhạt, Tống Ý Hoan dưới chăn gấm ngủ say, an ổn nép bên người nam tử, hơi thở đều đặn.
Hắn ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, cúi đầu ngửi thấy hương thơm nữ nhi nhàn nhạt, một lúc sau, Thái tử chống người dậy vén rèm lên, không tiếp tục ôn tồn, cũng không đánh thức nàng, kéo chăn đắp kín cho Tống Ý Hoan, rồi rời giường.
Thiếu đi một người, giường trở nên trống trải, Tống Ý Hoan cuộn người, ngủ ngoan ngoãn đáng yêu, lò sưởi được thêm vài miếng than.
Buổi sáng yên tĩnh, đến giờ Ngọ, tỳ nữ chờ ở gian ngoài bước vào, qua rèm khẽ gọi vài tiếng.
Người trong trướng được chăn đắp kín, mi mắt nàng khẽ động, tỉnh dậy, đôi mắt còn ngái ngủ, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, giọng mang theo nét quyến rũ, khiến lòng người mềm nhũn.
Tống Ý Hoan khẽ chống người dậy, một cơn đau nhức ập đến, như muốn rã rời, nàng không khỏi nhíu mày.
Chỉ thấy làn da trắng điểm đầy dấu đỏ, dưới xương quai xanh có vết răng mờ, cảnh đêm qua hiện rõ mồn một, gò má Tống Ý Hoan ửng hồng.
Tỳ nữ ngoài giường đã mang khăn và nước nóng cùng y phục sạch tới, nàng tên Thanh Liên, cẩn thận thông minh, làm việc nhanh nhẹn đúng mực, vốn là cung nữ Đông cung.
Rèm được vén lên treo hai bên, Thanh Liên bước tới đỡ Tống Ý Hoan, thấy dấu vết trên người nàng, vội cúi đầu, không dám nói nửa lời.
Tiểu thư Tống gia thân thể yếu ớt, Thái tử điện hạ quả thật hành hạ hơi quá.
Tống Ý Hoan mắt khẽ cụp, lòng khó chịu, ngoài Liễu Vy ra, nàng không thích bị tỳ nữ khác hầu tắm, nhưng tự mình khó đứng dậy, đành để Thanh Liên đỡ vào thùng tắm.
Tóc dài của Tống Ý Hoan được búi lên, hai tay đặt trên thùng tắm sạch sẽ, hơi nước nóng bốc lên, xoa dịu cơ thể.
Thanh Liên dùng gáo múc nước nóng dội lên lưng ngọc sạch sẽ của nàng, Tống Ý Hoan nói: “Ngươi ra ngoài trước đi, ta tự làm được.”
Nghe vậy, Thanh Liên đành buông việc đang làm, đặt xà phòng hoa và thuốc mỡ ở chỗ nàng với tới được, rồi lui ra khỏi phòng.
Tống Ý Hoan nhìn xà phòng hoa thoáng thất thần, không biết nghĩ gì, thật lâu sau mới chống người ra khỏi thùng, dùng thuốc mỡ xong, nàng thay y phục sạch.
Sau đó, Lê Thuật bước vào phòng, phía sau hắn là một nha hoàn bưng một bát thuốc, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Trên chiếc ghế gỗ lê hoa có đệm nhung mềm mại, Tống Ý Hoan ngồi xuống, nhìn bát thuốc trước mặt, không cần nha hoàn phải nói gì, nàng cũng biết đó là thứ gì.
Với thân phận của Thái tử, tự nhiên mắt hắn không dung nổi hạt cát, cũng sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Quả thật, hiện tại Tống gia không yên ổn, đối với nàng mà nói, mượn chuyện con nối dõi để bảo vệ địa vị cũng là một việc đáng giá.
Nếu như đêm qua Thái tử không nói sẽ cho nàng một danh phận, thì vì Tống gia, có lẽ nàng thực sự sẽ làm như vậy.
Tống Ý Hoan cầm bát thuốc, cúi mắt từ từ uống hết. Thái tử là Đông cung chi chủ, sau này nữ nhân bên cạnh hắn sẽ nhiều vô số kể, nhưng chỉ cần có được lời hứa này của hắn, với nàng mà nói, như vậy là đủ.
Lê Thuật ra hiệu cho nha hoàn mang bát thuốc ra ngoài, rồi lại bưng lên một bát cháo thanh đạm, cung kính nói: “Thái tử điện hạ nói thân thể Tống cô nương còn yếu, hãy nghỉ ngơi thêm hai ngày rồi hãy về.”
Trong phòng, chăn đệm trên giường đã được thay mới, gọn gàng sạch sẽ, hương vị sót lại của đêm qua sớm đã tiêu tán.
Tống Ý Hoan hỏi: “Điện hạ… còn ở trong viện không?”
Lê Thuật đáp: “Điện hạ đã hồi cung từ sáng sớm.”
Tống Ý Hoan khẽ giọng hỏi: “Thái tử có nói gì không?”
Lê Thuật cúi người đáp: “Đến lúc đó, lão nô sẽ dẫn Tống tiểu thư vào Đại Lý Tự.”
“Làm phiền Lê công công.” Tống Ý Hoan mím nhẹ môi, “Ngày mai đi đi.”
Không đợi Lê Thuật đáp lại, nàng đã khoác áo choàng lên người, nói: “Tống phủ còn nhiều chuyện, không cần nghỉ ngơi nữa.”
Nói xong, Tống Ý Hoan bước ra khỏi nhã các, Lê Thuật thấy nàng kiên quyết, chỉ đành sai người chuẩn bị xe ngựa.
—
Tuyết đọng thành lớp dày, con hẻm vắng vẻ không một bóng người, một cỗ xe ngựa từ từ tiến đến, dừng lại trước cửa Tống phủ. Trục bánh xe dính đầy sương tuyết, con ngựa phả ra từng hơi thở trắng xóa.
Cửa xe mở ra, một nữ tử khoác áo choàng từ bên trong bước xuống, giẫm lên ghế đôn chạm khắc hình hoa mai. Nàng che mặt bằng lớp lụa mỏng, chuỗi tua rua trên tóc khẽ đong đưa theo gió.
Bàn tay nhỏ nhắn của Tống Ý Hoan lạnh buốt, nàng giơ tay gõ nhẹ hai cái lên cánh cửa hông. Người mở cửa là Liễu Vi, thấy nàng, nàng ấy thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu thư, cuối cùng người cũng trở về rồi.”
Hôm qua, Liễu Vi theo Tống Ý Hoan đến biệt viện, nhưng sau đó bị nàng bảo quay về, suốt cả đêm lo lắng không yên.
Tống Ý Hoan bước vào, đây là hậu viện của Tống phủ. Nàng hắng giọng, hỏi một số chuyện vụn vặt.
Liễu Vi bẩm báo: “Phu nhân và quản gia vẫn chưa biết tối qua tiểu thư không ở trong phủ.”
Tống Ý Hoan khẽ gật đầu: “Ừm.”
Nhưng Liễu Vi vẫn nhận ra bước chân của nàng có gì đó khác lạ, thoáng nhìn thấy dấu vết dưới tai nàng, cổ họng như nghẹn lại: “Tiểu thư…”
Tống Ý Hoan nhìn nàng một cái, kéo chặt áo choàng, có chút không tự nhiên. Liễu Vi cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Trở lại phòng, Tống Ý Hoan thay y phục, uống một chén trà rồi uể oải lên giường. Cảm giác đau nhức trên cơ thể vẫn chưa thuyên giảm.
Giấc ngủ này kéo dài đến tận chiều, khi tỉnh dậy, nàng mới cảm thấy có chút sức lực. Liễu Vi từ nhà bếp mang tới bữa tối, thức ăn nhạt nhẹ.
Tống Ý Hoan cúi mắt cầm bát cơm, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai đi địa lao gặp phụ thân, ngươi cùng ta đi.”
Liễu Vi đứng bên cạnh, nhìn tiểu thư nhà mình, chóp mũi chợt cay xè: “Tiểu thư…”
Tống Ý Hoan lặng lẽ ăn một miếng cơm mềm dẻo, nhai chậm rãi.
Liễu Vi cảm thấy xót xa, giọng nghẹn ngào: “Nếu sau này hôn sự của tiểu thư và Mục thế tử thì phải làm sao đây… Chuyện này rốt cuộc là thế nào…”
Ánh mắt Tống Ý Hoan thoáng trầm xuống, nàng che môi nuốt miếng cơm trong miệng, giọng điềm nhiên: “Ta sẽ không gả cho hắn, ngươi cũng không cần lo lắng cho ta.”
“Không gả nữa?” Liễu Vi nghẹn giọng: “Nô tỳ không hiểu ý của tiểu thư.”
Tống Ý Hoan không đáp, chỉ lặng lẽ dùng bữa.
Lúc này, quản gia của phủ, Trương quản gia, vén áo chạy đến, sắc mặt khẩn trương, cúi người bẩm báo: “Tiểu thư, vừa nhận được tin, Thái tử điện hạ đã tỉnh rồi.”
Tống Ý Hoan hơi nâng mắt, bàn tay mảnh khảnh cầm đôi đũa màu đỏ thẫm chợt khựng lại.
Trương quản gia lo lắng nói: “Nếu Thái tử muốn định tội lão gia, vậy thì Tống gia thật sự không cứu vãn được nữa.”
“Không đâu.” Tống Ý Hoan nhìn ông, giọng mềm mại: “Phụ thân không làm chuyện đó, thì không cần phải sợ quỷ gõ cửa.”
Liễu Vi khẽ cúi đầu, nàng biết rõ tiểu thư vừa từ chỗ Thái tử trở về, nếu hắn muốn định tội, đã sớm ra tay rồi.
Thấy Trương quản gia vẫn lo lắng, Tống Ý Hoan mỉm cười nhẹ nhàng: “Làm phiền quản gia rồi. Chuyện trong phủ, ông chỉ cần chú ý một chút là được, còn lại ta sẽ lo liệu.”
Trương quản gia thở dài: “Khổ cực cho tiểu thư, Tống phủ đều trông cậy vào người.”
Tống Ý Hoan thần sắc bình thản, bảo Liễu Vi thu dọn bát đũa rồi căn dặn: “Quản gia, lát nữa chuẩn bị một ít chăn đệm, để phụ thân có cái dùng trong địa lao.”
Trương quản gia biết nàng sắp đến Đại Lý Tự, chuyện này hai ngày trước đã đề cập qua, lập tức đáp: “Lão nô đã rõ.”
“Thuốc của mẫu thân đã dùng hết chưa?” Tống Ý Hoan lại hỏi: “Ngày mai ta sẽ nhờ người mang đến, ông nhớ nhận lấy.”
Trương quản gia có chút bất ngờ, nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của nàng, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ Vệ Quốc Công phủ đã ra mặt rồi? Tuy có chút nghi ngờ, nhưng ông không dám hỏi nhiều.
Sau khi Trương quản gia rời đi, Tống Ý Hoan đến Di viện thăm Lục Vân Liên. Dọc đường đi, nàng bước chậm rãi, eo đau đến không chịu nổi, Liễu Vi vội vàng đỡ lấy nàng.
Lục Vân Liên dạo gần đây sức khỏe không tốt, trời lại giá rét, bà hiếm khi ra ngoài, sắc mặt có chút nhợt nhạt, đang tựa trên tháp mỹ nhân.
Nhìn thấy mẫu thân, trong lòng Tống Ý Hoan không khỏi cảm thấy uất ức. Nàng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng dựa vào lòng bà.
Trước khi Tống thái y gặp chuyện, Tống Ý Hoan thường làm nũng với phụ mẫu. Lục Vân Liên không nhận ra điều gì bất thường, chỉ khẽ vuốt tóc nàng, giọng nói đượm vẻ chua xót: “Làm con mệt rồi.”
“Nương thân.” Đôi mắt của Tống Ý Hoan ươn ướt, nước mắt thấm vào vạt áo của mẫu thân, giọng nàng nghẹn ngào: “Ngày mai con có thể đi gặp phụ thân rồi.”
Lục Vân Liên nghe vậy, lòng không khỏi siết chặt, giọng bà run rẩy: “Được… được… Ông ấy bị đau chân mãn tính, lần này lại chịu hình phạt trong đại lao, ta chỉ lo ông ấy không chịu nổi…”
“Nương thân đừng lo lắng, Hoan nhi nhất định sẽ không để phụ thân xảy ra chuyện.” Tống Ý Hoan siết chặt vòng tay ôm lấy Lục Vân Liên.
Lục Vân Liên chỉ có thể gật đầu, không dám suy nghĩ theo hướng tồi tệ hơn. Khi bà cúi mắt xuống, vô tình nhìn thấy lọn tóc xanh của Tống Ý Hoan rơi xuống, để lộ trên làn da bên dưới một vệt hồng nhàn nhạt. Bà nhẹ nhàng đưa tay vén tóc nàng.
Tống Ý Hoan lập tức cảnh giác, vội vàng ngồi thẳng dậy, mái tóc dài buông xõa che trước ngực. Lục Vân Liên nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc.
Tống Ý Hoan khẽ đứng lên, ánh mắt có phần né tránh: “Mẫu thân đã dùng thuốc tối nay chưa?”
Lục Vân Liên sắc mặt vẫn như thường: “Đã dùng rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tống Ý Hoan cầm lấy một quả quýt trên bàn, bóc vỏ rồi đặt vào tay bà: “Nương thân chỉ cần dưỡng bệnh cho thật tốt là được.”
“Ta biết rồi.” Lục Vân Liên chăm chú nhìn dung nhan của nàng.
Bà có hai nữ nhi, đại nữ nhi thanh tú đoan trang, đã xuất giá. Còn tiểu nữ nhi thì ngọc tuyết đáng yêu, yếu ớt mềm mại, những năm gần đây lại càng nở rộ nét kiều diễm.
Lục Vân Liên thu lại ánh nhìn, khẽ thở dài. Có lẽ là do bà bệnh lâu ngày đến hồ đồ rồi, Tống Ý Hoan từ nhỏ đã nhát gan, ngoan ngoãn hiểu chuyện…
—
Chương 7: Đại Lý Tự
Giữa đêm khuya, Đông Cung yên ắng không một tiếng động, ánh đèn trong tẩm điện vẫn chưa tắt. Cửa sổ gỗ đỏ hé mở, gió lạnh len lỏi vào trong.
Trong phòng, một nam tử vận trang phục dạ hành đứng ngay chính giữa, lưng thẳng tắp, bên hông đeo trường đao. Người này chính là Tả Suất Vệ của Đông Cung—Ngụy Ương.
Thái tử dựa vào ghế đàn hương, thần sắc hờ hững. Hắn mặc trường bào màu kim nhạt thêu hoa văn tinh xảo, bên hông đeo ngọc bội bạch xích. Trên bàn, chén trà còn tỏa hơi nóng, bên cạnh là tập văn thư viết từ đêm trước.
Ngụy Ương cúi đầu, chậm rãi nói: “Kim thực thảo, khi hòa vào nước không màu không vị, kẻ trúng độc sẽ tê mỏi tay chân, toàn thân vô lực, trở thành phế nhân.”
“Loại độc này chỉ có ở Lương Quốc phía Nam, hình thái tương tự Cam Tụy, vô cùng hiếm thấy. Không phải ngự y bình thường có thể nhận ra. Hôm ấy, trong bát thuốc của điện hạ chính là bị bỏ loại độc này.”
Lời vừa dứt, trong thư phòng lặng như tờ. Ngụy Ương cúi đầu chờ đợi ý chỉ.
Thái tử nâng chén trà nhấp một ngụm, lạnh nhạt phân phó: “Trước tiên, giám sát Nhân Phong Đường.”
Nhân Phong Đường là hiệu thuốc phồn thịnh nhất kinh thành, tàng trữ vô số danh dược. Ngay cả những loại dược liệu quý hiếm được cung ứng cho Thái Y Viện, phần lớn cũng xuất phát từ nơi này. Rõ ràng đã có người động tay động chân.
Thái tử đặt chén trà xuống, ngón tay thon dài đẩy văn thư trên bàn về phía trước: “Giao cho Đại Lý Tự thiếu khanh. Kẻ thu thập dược liệu kia, không cần giữ lại.”
“Tuân lệnh.” Ngụy Ương đáp lời, tiến lên nhận lấy văn thư, vô tình nhìn thấy trên cổ Thái tử một dấu vết ám muội đỏ hồng. Hắn vội vàng cụp mắt, thu lại tầm nhìn.
Trong thư phòng, không khí trầm mặc lạnh lẽo. Thái tử phất tay, ý bảo hắn lui ra. Ngụy Ương cẩn thận cất văn thư vào trong áo, thi lễ rồi lui khỏi thư phòng.
Thái tử từ khi đội mũ lưu quan, bên người không có lấy một phi tần thị thiếp. Ba tháng trước, không ít đại thần đã dâng tấu, cho rằng để bảo đảm dòng dõi hoàng gia, Thái tử nên sớm lập gia thất.
Hoàng thượng cũng đã có ý định chọn chính phi và trắc phi cho Thái tử, đồng thời định ra con gái trưởng của Vũ Hầu Tiết gia, chờ ngày lành sắc phong.
Không biết bằng cách nào, Mục thế tử nghe được phong thanh, trong lúc Thái tử du hồ trên họa thuyền liền bí mật đến bái phỏng. Không ngờ họa thuyền bốc cháy, cả hai rơi xuống nước.
Thái tử nhiễm phong hàn, trở về cung triệu Tống thái y bắt mạch. Sau đó, công chúa Cẩm Mật hay tin, đích thân đến Đông Cung thăm hỏi, vô tình làm đổ bát thuốc.
Từ đó, sự việc bại lộ. Để không kinh động rắn trong bóng tối, Thái tử giả bệnh, ‘hôn mê bất tỉnh’, khiến cả Thịnh Kinh chấn động. Việc chọn chính phi cho Thái tử cũng bị hoàng thượng gác lại.
Vụ án này do Đại Lý Tự thiếu khanh Phí Tử Khiêm thẩm lý. Trong mắt thế nhân, Thái tử trọng bệnh, thực chất, không có thánh dụ của hắn, ai cũng không dám tùy tiện động vào vụ án này.
Ngụy Ương siết chặt chuôi đao bên hông, nhanh chóng rời khỏi Đình Vũ biệt viện.
Rắn chưa kinh động, nhưng lại dọa sợ con chim nhỏ của Tống gia rồi.
—
Sáng hôm sau, trước cửa Tống phủ, tuyết đọng đã được quét sang hai bên. Trương quản gia gọi gia nhân chuyển những vật dụng cần mang vào ngục lên xe ngựa, khiến không ít người qua đường phải dừng chân tò mò quan sát.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, nhị tiểu thư của Tống gia từ trong phủ chậm rãi bước ra. Nàng khoác áo choàng cổ lông màu đỏ nhạt, mái tóc vấn lơi, làm tôn lên nước da trắng mịn như tuyết, dung mạo đoan trang mềm mại.
Chỉ là, sắc mặt có phần tiều tụy, nàng cầm khăn lụa khẽ che miệng, nhẹ nhàng ngáp một cái, hàng mi dài cong vút ươn ướt, trông vừa đáng thương lại vừa kiều mỵ.
Tống gia xảy ra chuyện, nhị tiểu thư tất nhiên phải bôn ba lo liệu, cũng khó tránh khỏi mệt mỏi.
Dạo gần đây, Tống Ý Hoan không ngủ đủ giấc, hôm nay lại dậy từ sớm để trang điểm chỉnh tề. Việc trong phủ khiến nàng chẳng có thời gian nghỉ ngơi.
Gió lạnh buốt giá, Liễu Vi tiến lên đưa cho nàng một chiếc lò sưởi tay bọc gấm hồng phấn, lo nàng bị nhiễm hàn khí.
Hai người lên xe ngựa, chầm chậm rời khỏi Tống phủ.
—
Trước cửa Đại Lý Tự, Lê Thuật đứng chờ từ sớm, phía sau còn có hai thị vệ.
Nhìn thấy xe ngựa của Tống phủ từ từ dừng lại, hắn liền tiến lên đón.
Tống Ý Hoan xuống xe, thi lễ, sau đó đi theo Lê Thuật vào trong.
Đồng thời, ở phía xa, Mục Dịch cùng đồng môn Tô Trần đi ngang qua, vô tình thoáng thấy một bóng dáng thướt tha, hắn lập tức dừng bước.
“Chốc nữa ta phê duyệt xong văn thư, chúng ta đến Toái Hương Lâu uống rượu…” Tô Trần đang nói, thấy hắn dừng chân, liền thuận theo ánh mắt của Mục Dịch mà nhìn, liền nhận ra bóng dáng đó.
Tô Trần giữ chức Đại Lý Tự thừa, còn Mục Dịch làm việc tại Hình Bộ, tuy không phải đồng liêu nhưng thường xuyên qua lại.
Hắn nhìn nữ tử vừa bước vào Đại Lý Tự, cười nói: “Chẳng phải đây là vị hôn thê của Mục thế tử sao? Vì nhà họ Tống mà đúng là đi khắp nơi thật.”
Mục Dịch hơi cau mày: “Đại Lý Tự đã nghiêm lệnh không cho người ngoài gặp Tống Sơ Nghiêu, nàng ta đến đây chẳng phải phí công vô ích sao?”
“Không hẳn đâu.” Tô Trần bước đến bên cạnh hắn, nói: “Hôm qua Bùi Tử Khiêm đã lên tiếng, nếu nhị tiểu thư Tống gia muốn gặp Tống Sơ Nghiêu, có thể cho phép một lần.”
“Thì ra là vậy.” Mục Dịch thu hồi ánh mắt, tiếp tục cất bước.
Tô Trần theo sau hắn, cười bảo: “Người ta nói nhị tiểu thư Tống gia dung mạo không tầm thường, khí chất cũng rất hơn người.”
“Nhà họ Tống gặp chuyện, ngươi lại cứ bàng quan không màng đến, mà Bùi Tử Khiêm cũng chẳng phải người dễ dàng mở miệng, chỉ sợ bây giờ nàng ta đã nhờ cậy hắn giúp đỡ rồi.”
Tô Trần vốn hay nói nhiều, không nhịn được nói thêm vài câu, nhưng đúng lúc chạm đến tâm trạng bực bội của Mục Dịch, khiến hắn buông một câu không đi uống rượu nữa.
Tuy rằng phụ thân Vệ Quốc Công từng nói với hắn, chuyện của nhà họ Tống cứ để tự qua đi, chờ thời điểm thích hợp sẽ hủy bỏ hôn ước.
Nhưng nghĩ đến việc nàng ta lại đi tìm Đại Lý Tự thiếu khanh, vậy mà chưa từng đến tìm hắn lấy một lần, Mục Dịch bỗng thấy phiền muộn. Trước kia chẳng phải Tống Ý Hoan rất thích quấn lấy hắn sao?
—
Sau một hồi di chuyển, nàng đã đến trước cửa đại lao, bên trong lạnh lẽo thấu xương. Vừa bước vào, Tống Ý Hoan đã cảm nhận được một cơn rét buốt, trong không khí còn phảng phất một mùi hôi thối khó tả.
Ánh sáng mờ mịt, trên bức tường đen có đèn dầu leo lét, xà lim có phần lộn xộn, liếc mắt một cái liền thấy những hình cụ treo đầy, Tống Ý Hoan không khỏi rụt người lại. Những kẻ ở đây đều là hạng lòng dạ ác độc, chuyện chịu nhục hình ép cung xảy ra như cơm bữa.
Theo chân ngục tốt đi qua hành lang, đến trước một nhà lao có cửa sổ thì dừng lại. Chỉ thấy bên trong có cỏ khô rải rác, nhưng lại có một chiếc giường đơn sơ.
Tống Sơ Nghiêu đang ngồi dựa trên giường, đắp chăn kín người, sắc mặt tiều tụy, cắn hạt dưa nhấm nháp. Tuy trông không được khỏe, nhưng cũng chẳng giống như bị tra tấn.
Tống Ý Hoan không nghĩ nhiều, vội vã vén váy bước lên trước, cách song sắt gọi hắn: “Phụ thân!”
Tống Sơ Nghiêu nghe thấy giọng nàng, nghiêng đầu nhìn, thấy đúng là con gái Ý Hoan, trong mắt lập tức hiện lên sự khó tin.
Hắn vui mừng đến mức đánh rơi hạt dưa trong tay, ho khẽ một tiếng.
Nhanh chóng quấn chăn xuống giường, hắn bước chân run rẩy đi đến trước cửa lao: “…Ý Hoan!”
Ngục tốt xung quanh đều lùi ra xa, Lê Thuật đứng chờ ở một góc, tránh để hai cha con họ nói chuyện riêng.
Tống Ý Hoan nhìn thấy gương mặt tái nhợt của phụ thân, có thể thấy rõ hắn đã tiều tụy đi nhiều, tóc mai cũng lấm tấm bạc. Đôi mắt nàng lập tức đỏ lên, lại liếc nhìn hạt dưa hắn đang cắn dở, không nói được lời nào.
Tống Sơ Nghiêu một tay nắm chăn, một tay vịn song cửa, nhẹ giọng nói: “Là ngục tốt trong này đưa cho, cắn hạt dưa cho đỡ lạnh.”
Hắn dừng lại một chút, giọng nghẹn ngào: “Con làm sao mà vào được đây?”
“Bên ngoài có lệnh, có thể vào thăm cha. Con nghe nói cha chịu khổ trong này, còn bị đánh nữa.”
Tống Sơ Nghiêu nói: “Cha không sao, chỉ là bệnh phong thấp tái phát thôi. Đừng để mẹ con quá lo lắng, bà ấy có bệnh tim.”
Tống Ý Hoan nước mắt rơi lã chã, nàng nhìn quanh giường và chăn của cha mình, so với những nhà lao khác quả thực tốt hơn nhiều. Hỏi thăm thì biết, từ khi vào đây, những vật dụng này đã được chuẩn bị sẵn.
Ngục tốt cũng đối xử không tệ, nào có chuyện bị tra tấn như lời đồn.
Tống Ý Hoan nghe vậy, cúi đầu nức nở, cha nàng lần này không giống với kiếp trước. Suy nghĩ kỹ lại, khả năng cao là nhờ thái tử đã ra lệnh.
Thái tử biết cha nàng trong sạch, đương nhiên sẽ không làm khó ông. Còn tin đồn bị tra tấn, chẳng biết là do ai truyền ra.
Tống Sơ Nghiêu vốn là đại phu, những ngày qua hắn được một thái y tới chữa trị, nhưng y thuật vô cùng kém cỏi. Thuốc kê cho hắn không những không có tác dụng, mà hai chân còn ngày càng đau nhức.
Hắn đã chỉ dạy thái y đó hai lần mà đối phương vẫn không hiểu, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Sau đó, Tống Sơ Nghiêu hỏi han tình hình trong phủ, Tống Ý Hoan không nhắc đến thái độ của Vệ Quốc Công phủ, cũng không nói về chuyện Nhân Phong Đường. Nàng chỉ đưa mấy lớp bông đến cho ông.
Tống Sơ Nghiêu run rẩy ho khan, dù sao cũng là đại lao, vẫn rất lạnh.
Về chuyện vụ án, hắn nói với Tống Ý Hoan rằng phương thuốc không có vấn đề, nhưng không biết tại sao trong bát thuốc lại có độc.
Những vị thuốc sau cùng của đơn thuốc, hắn chưa từng kê, thế nhưng chữ trên giấy rõ ràng là của hắn.
Những điều này, Tống Ý Hoan đều biết. Đời trước cha nàng cũng như vậy, cho đến tận cuối cùng, mọi chuyện vẫn chưa sáng tỏ, chỉ có một thái giám đứng ra nhận hết tội lỗi.
Thời gian không nhiều, hai cha con chưa nói được bao lâu thì ngục tốt đã tới mời người ra.
Tống Ý Hoan chỉ có thể lau nước mắt, nói rằng nhất định sẽ giúp cha minh oan.
Sau đó, nàng theo ngục tốt rời khỏi đại lao.
Kiếp trước, khi đến nơi này, nàng rất sợ hãi, chỉ biết rụt rè nép mình, bọn ngục tốt cũng chẳng khách khí thế này.
Lúc bước ra khỏi cửa ngục, Tống Ý Hoan mới thấy lòng nhẹ nhõm đôi chút. Nhưng thái dương vẫn âm ỉ đau, nàng vừa đi vừa nhẹ nhàng xoa trán.
Liễu Vi đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy?”
Tống Ý Hoan khẽ lắc đầu, dịu giọng đáp: “Không sao đâu.”
Bước ra khỏi nhà lao, xe ngựa đã chờ sẵn ở bên trái không xa.
Lê Thuật đứng đó với vẻ mặt cung kính.
Tống Ý Hoan thu lại tâm tư, cơn gió lạnh thổi đến, nàng kéo chặt áo choàng, chậm rãi bước tới.
Chương 8: Cơn Sốt Cao
Trong khoảnh khắc xoay người, nàng thoáng thấy một thân ảnh khoác cẩm bào màu lam thẫm đứng ở phía trước—Mục Dịch đang đợi nàng.
Bước chân của Tống Ý Hoan hơi chững lại.
Mục Dịch thân là Thị Lang bộ Hình, việc thỉnh thoảng đến Đại Lý Tự cũng không có gì lạ. Nàng không nói gì, chỉ hành lễ rồi định lướt qua hắn mà đi.
Mục Dịch hơi cau mày. Hắn và Tống Ý Hoan từ nhỏ lớn lên bên nhau, quen với việc nàng luôn xoay quanh hắn.
Nhưng dạo gần đây mỗi khi gặp mặt, nàng lại chẳng thèm để ý đến hắn. Sự thờ ơ ấy khiến hắn không khỏi bực bội. Nhìn nàng sắp đi qua, Mục Dịch bất chợt đưa tay giữ lấy cổ tay nàng.
Tống Ý Hoan khựng lại, ánh mắt thoáng nghi hoặc nhìn về phía hắn. Bên cạnh nàng, Liễu Vi cũng giật mình.
Mục Dịch ngừng lại một chút, rồi cất giọng: “Nàng đi tìm Thiếu khanh Đại Lý Tự?”
Tống Ý Hoan hơi nheo mắt, chỉ nhẹ nhàng rút tay khỏi hắn. Lúc trước đến đây, nàng đã nghe Lê Thuật nói rằng nàng mượn danh nghĩa đại nhân Phí để vào ngục.
Nàng lạnh nhạt đáp: “Chuyện của Tống gia, không cần Mục thế tử bận tâm.”
Sắc mặt Mục Dịch trầm xuống, giọng điệu mang theo chút lạnh lẽo: “Nàng có ý gì?”
“Chỉ là nghĩa trên mặt chữ.” Tống Ý Hoan ngước mắt nhìn hắn, thanh âm nhẹ bẫng: “Dù ta có cầu viện ai đi nữa, Mục thế tử hỏi chuyện này làm gì?”
Mục Dịch nghẹn lời, một lúc lâu sau mới nói: “Ta chỉ không ngờ hắn sẽ ra mặt giúp nàng.”
Tống Ý Hoan thản nhiên đáp: “Chuyện Vệ Quốc Công phủ không dám dính líu, tự nhiên sẽ có người khác ra mặt. Mục thế tử, mong người đừng làm phiền ta nữa.”
Mục Dịch bất mãn với thái độ của nàng, cơn giận nhất thời bốc lên, hừ lạnh một tiếng: “Ta điên rồi mới phải tìm đến nàng!”
Dứt lời, hắn hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.
Tống Ý Hoan không đáp lại, chỉ lãnh đạm nhìn theo. Liễu Vi bên cạnh khẽ cắn môi, nàng không hiểu vì sao thái độ của tiểu thư đối với Mục thế tử và cả Vệ Quốc Công phủ lại thay đổi lớn như vậy.
Thà rằng đi tìm Thái tử, cũng không muốn đặt chân đến Vệ Quốc Công phủ.
—
Từ Đại Lý Tự trở về, có lẽ vì hôm nay gió lạnh quá lớn, Tống Ý Hoan cảm thấy đầu đau như búa bổ. Nhưng nàng biết mẫu thân chắc hẳn đang mong tin của nàng, vì vậy cố nén khó chịu mà đi đến Di viện.
Vừa đặt bát thuốc xuống, Lục Vân Liên đã thấy con gái bước vào, liền vội vàng đứng dậy hỏi nàng có gặp khó khăn gì không.
Tống Ý Hoan tiến lên đỡ mẫu thân ngồi xuống, cười nhẹ nhàng, khiến Lục Vân Liên cũng yên tâm phần nào.
Có người của Thái tử dẫn đường, ai dám làm khó nàng được chứ?
Tống Ý Hoan kể lại tình hình của Tống Sơ Nghiêu trong ngục, Lục Vân Liên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bao ngày nay bà lo lắng đến mất ăn mất ngủ, sợ phu quân bị tra tấn, bị lạnh mà chịu không nổi.
May mà tất cả những điều bà lo đều chưa xảy ra.
Thấy mẫu thân an tâm, Tống Ý Hoan cho người dọn bữa tối để dùng cùng bà.
Lục Vân Liên không ăn được đồ cay, nên trên bàn toàn những món thanh đạm.
Dùng bữa, Tống Ý Hoan liên tục xoa huyệt thái dương, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi.
Lục Vân Liên cầm chén cơm nhỏ, ngước mắt nhìn con gái. Dung nhan thanh tú, má phơn phớt hồng, hàng mày cong thanh lệ.
Bà bỗng trầm giọng nói: “Dạo gần đây con có vẻ khác trước, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói với mẫu thân.”
Tống Ý Hoan khẽ run lên, ngước mắt nhìn mẫu thân, vội nở nụ cười: “Hài nhi có thể có chuyện gì chứ? Mẫu thân đừng suy nghĩ nhiều.”
Lục Vân Liên nhìn nàng một lúc, mím môi cười nhạt, không nói thêm gì nữa.
Rời khỏi Di viện, Tống Ý Hoan tìm quản gia Trương. Khi đi qua hành lang, giọng nói của nàng nhẹ nhàng: “Phụ thân trong ngục vẫn ổn, ngươi hãy báo cho đại tỷ một tiếng, để tỷ ấy khỏi lo lắng.”
Quản gia Trương vội đáp: “Tiểu nhân sẽ cho người qua phủ Chu ngay.”
Tống Ý Hoan khẽ gật đầu. Quản gia Trương chần chừ giây lát, nghĩ đến vị quý nhân trong Đông cung, rồi hỏi: “Tiểu thư có cần gửi thiệp đến Đông cung không?”
Trán Tống Ý Hoan nóng bừng, bàn tay đặt trên trán thoáng khựng lại, nàng đáp: “Thái tử đang bệnh nặng, ta đến cũng chỉ khiến người thêm phiền. Tống gia thế nhỏ, nếu vội vàng tiến cung, e rằng sẽ làm người chán ghét.”
Quản gia Trương đáp “vâng” rồi lui xuống.
Về đến khuê phòng, cơn sốt của Tống Ý Hoan càng nặng hơn, nàng lảo đảo suýt ngã, may có Liễu Vi đỡ kịp. Các nha hoàn trong phòng hoảng hốt, vội vàng sắc thuốc.
Nàng cố gắng uống thuốc rồi mơ màng nằm xuống giường. Chăn đắp kín người, mồ hôi lấm tấm trên trán, giọng nói yếu ớt: “Đừng để mẫu thân biết, tránh người lo lắng.”
Lần trước chưa khỏi hẳn, lần này lại phát sốt nặng hơn.
Liễu Vi cẩn thận lau mồ hôi trên trán nàng, nhẹ giọng đáp: “Tiểu thư cứ yên tâm nghỉ ngơi, đừng lo lắng chuyện khác.”
Tống Ý Hoan nhắm mắt lại, gương mặt ửng đỏ vì sốt cao, lồng ngực nghèn nghẹn, người nóng ran, mồ hôi ướt đẫm áo trong.
—
Nửa đêm giá rét, Tống phủ tĩnh lặng trong màn đêm. Chỉ có căn phòng ở Nam uyển vẫn còn sáng đèn, ánh nến lay động mờ ảo.
Một bóng dáng khoác cẩm bào huyền kim lặng lẽ đi qua hành lang uốn lượn, bước chân trầm ổn, tiến vào trong phòng mà không gây ra chút tiếng động.
Tống Ý Hoan mê man trên giường, mồ hôi túa ra khiến áo trong ướt đẫm. Đến canh ba, cơn sốt mới dần lui.
Giữa đêm khuya, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra. Người nọ bước đến bên giường, động tác chậm rãi mà vững vàng.
Tấm áo bào màu xanh sẫm tôn lên dáng người cao lớn, quý khí. Ngón tay thon dài vén tấm rèm trướng, ánh mắt thâm sâu chăm chú nhìn người trên giường.
Lý Quân Hách ngồi xuống cạnh nàng, đôi mắt phượng trầm lặng, ánh nhìn như sóng nước lặng lẽ bao phủ lấy nàng.
Tống Ý Hoan khẽ nhíu mày trong giấc ngủ, y phục mỏng manh lại ướt đẫm, mồ hôi chảy dọc xuống gò má, giấc ngủ không an ổn.
Hắn đưa tay chạm nhẹ vào trán nàng, làn da mềm mại mang theo hơi nóng chưa tan.