Chương 1: Quạ đậu cành trơ
Đông chí, trời rét buốt, nửa đêm bắt đầu rơi tuyết nhẹ, khiến đất trời ngập trong cái lạnh thấu xương. Sáng sớm đã phủ kín một lớp tuyết trắng xóa, tựa như khoác lên vạn vật tấm áo bạc tinh khôi.
Trong hành lang uốn lượn của Tống phủ, một nha hoàn mặc áo xanh lục khẽ đưa tay chỉnh lại chiếc áo choàng gấm đỏ cho Tống Ý Hoan, cả hai bước chân hơi vội vã.
Liễu Vi nói: “Dạo này trời trở lạnh nhiều, tiểu thư đừng quên mặc áo choàng.”
Người phía trước vẫn không dừng bước, chỉ khẽ gật đầu kéo chặt áo, suối tóc dài hơi xoăn rủ xuống tận eo khẽ đong đưa theo từng cử động, dáng vẻ uyển chuyển thanh tao.
Nàng chính là nhị tiểu thư của Tống gia – Tống Ý Hoan, tinh thông cầm kỳ và y thuật, danh tiếng vang khắp Thịnh Kinh. Mười bảy tuổi, độ tuổi rực rỡ nhất đời người, ai ai cũng gọi nàng là tiên tử của Tống gia, nhan sắc đứng đầu Thịnh Kinh, không ai sánh kịp.
Thế nhưng, nàng lại có tính cách nhút nhát yếu đuối, đặc biệt ham ngủ. Từ nhỏ, nàng đã có hôn ước với Mục Dịch – thế tử Vệ Quốc Công phủ, nhờ vậy mà không ít người muốn cầu thân đều phải rút lui.
Tống Ý Hoan cúi mắt, bàn tay mảnh mai trắng nõn cẩn thận buộc chặt dây áo choàng. Khuôn mặt nàng tuyệt mỹ nhưng hàng mày liễu lại nhíu chặt, từ sau khi chuyện kia xảy ra, trong Tống phủ chẳng còn ai có thể vui vẻ nổi.
Nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, Liễu Vi khẽ trấn an: “Lão gia phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không sao đâu ạ.”
Tống Ý Hoan hơi nâng mắt, khe khẽ thở dài, khuôn mặt kiều diễm bỗng căng cứng. Chuyện này, đâu thể đơn giản như vậy được.
Tống thái y viết nhầm phương thuốc, trong đó có cam thảo phản cam toại, độc tính cực mạnh, khiến thái tử Đông Cung trúng độc. Ông bị giam vào đại lao Đại Lý Tự, trước khi tra xét rõ ràng thì không thể thả ra.
Những ngày gần đây, chuyện mà người dân Thịnh Kinh bàn tán sôi nổi nhất chính là sự việc thái tử đương triều và thế tử Vệ Quốc Công phủ tranh nhau tiểu thư nhà họ Tiết trên thuyền hoa, vô tình rơi xuống hồ nước.
Vì thế, thái tử Lý Quân Hách bị nhiễm phong hàn, triệu Tống thái y vào Đông Cung chẩn trị, từ đó mới xảy ra chuyện này.
Đối với Tống gia, đây chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang. Cam thảo phản cam toại là điều tối kỵ trong y thuật, Tống Sơ Nghiêu thân là y quan của Thái Y Viện, hành nghề đã nhiều năm, sao có thể phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy?
Tống gia mấy đời hành y, tổ tiên từng theo Hoàng đế khai quốc chinh chiến bốn phương, y thuật cao minh, từng được Tiên Hoàng ban tấm biển đề bốn chữ “Diệu thủ hồi xuân”. Nhưng đến đời phụ thân nàng – Tống Sơ Nghiêu, Tống gia đã có dấu hiệu sa sút.
Từ khi Thái Y Viện do thái y Nghiêm Sở làm Thái y lệnh, phụ thân nàng cũng chỉ là một y quan mà thôi. Nay lại xảy ra chuyện lớn như vậy, mẫu thân vì bệnh tim mà đổ bệnh nằm liệt giường.
Nghĩ đến đây, bàn tay trong ống tay áo của Tống Ý Hoan siết chặt. Gió lạnh thổi qua làm châu ngọc trên tóc nàng khẽ lay động. Khi đi đến cổng phủ, xe ngựa đã chờ sẵn.
Tống gia có hai nữ nhi, đại tỷ của nàng – Tống Nguyệt Thấm đã thành thân từ sớm, gả cho Chu Lâm Văn, phó tư trực thuộc Đại Lý Tự, phẩm cấp chính Lục phẩm hạ.
Hiện tại, tỷ tỷ đã mang thai sáu tháng, việc đi lại bất tiện, mẫu thân lại bệnh nặng, nên lần này nàng phải tự mình đến nhà tỷ phu.
Nếu có thể nhờ tỷ phu giúp đỡ, tìm cách vào nhà lao gặp phụ thân Tống Sơ Nghiêu một lần cũng là chuyện tốt, chí ít cũng giúp mẫu thân yên lòng hơn.
Tuyết rơi dày, Liễu Vi đỡ Tống Ý Hoan lên xe ngựa. Trong khoang xe cũng lạnh lẽo không kém, nàng lấy một tấm chăn mỏng đắp nhẹ lên chân.
Dọc theo con phố lớn ở Thịnh Kinh, tuyết và sương giá đã được quét sang hai bên. Xe ngựa lắc lư nhẹ, đôi tay của Tống Ý Hoan lạnh buốt, trong lòng trĩu nặng tâm sự, ngay cả Liễu Vi ngồi bên cạnh cũng im lặng.
Chỉ có Tống Ý Hoan hiểu rõ, mọi thứ đã không còn giống như trước nữa. Ngày hôm qua tỉnh lại, tinh thần nàng hoảng hốt rất lâu, đến khi hoàn hồn mới nhận ra, bản thân vẫn còn sống, quay về năm mười bảy tuổi.
Lúc này, nàng vẫn chưa gả cho Mục Dịch, nhưng cũng đã là sau khi thái tử ngã bệnh nặng, nàng vẫn chưa kịp nhắc nhở phụ thân về phương thuốc kia.
Kiếp trước, sau khi phụ thân viết nhầm đơn thuốc cho thái tử, ông bị giam suốt nửa năm trong đại lao Đại Lý Tự. Về sau tra ra được phương thuốc đã bị kẻ khác tráo đổi, nhưng lúc ấy ông đã gầy yếu héo hon, lại bị bãi chức thái y, khiến Tống gia suy tàn hoàn toàn.
Tống Ý Hoan cúi đầu, trong lòng trào dâng từng cơn chua xót. Từ nhỏ, nàng đã nhút nhát yếu đuối, không làm được gì. Chính sự nhu nhược của bản thân khiến nàng chịu đủ mọi khổ sở ở kiếp trước, sống một đời bi thảm.
Khoang xe chật hẹp, từng cơn gió lạnh luồn qua khe hở. Liễu Vi vội vàng kéo kín rèm cửa, rồi ngồi xuống, dè dặt nói: “Hiện giờ thái tử vẫn hôn mê bất tỉnh… Nếu thật sự không còn cách nào, tiểu thư có lẽ nên đến Vệ Quốc Công phủ một chuyến. Dù sao hai nhà cũng có hôn ước mà.”
Nghe vậy, Tống Ý Hoan khẽ liếc nhìn Liễu Vi. Kiếp trước, nàng cũng đã từng nghĩ như vậy.
Nàng và Mục Dịch có hôn ước, đây là chuyện ai ai cũng biết. Vậy mà bao ngày qua, Vệ Quốc Công phủ ngay cả một người đến thăm hỏi cũng không có, thái độ đã quá rõ ràng.
Hôn sự này vốn là Tống gia trèo cao.
Tống Ý Hoan cất giọng nhàn nhạt: “Giờ đây, ai nấy đều muốn tránh xa Tống gia, Vệ Quốc Công phủ càng không muốn rước thêm phiền phức. Ta đến đó, e rằng chỉ rước lấy sự chê cười. Những kẻ hả hê còn nhiều lắm.”
Liễu Vi bĩu môi: “Nhưng năm đó, Mục lão thái thái cũng từng nợ lão gia một ân tình mà.”
Tống Ý Hoan không thèm liếc nàng lấy một cái, chỉ dứt khoát nói: “Đừng nhắc tới Vệ Quốc Công phủ nữa.”
Liễu Vi nghe vậy, đành im lặng không nói thêm lời nào.
Bên ngoài, trời đông lạnh lẽo, vạn vật tiêu điều. Những con chim sẻ trên cành cũng co ro vì rét.
Mục gia quyền cao chức trọng, tổ tiên từng theo Thái Thượng Hoàng chinh chiến tứ phương, được phong Vệ Quốc Công. Trải qua ba đời, vinh hiển vẫn không suy.
Năm xưa, khi Hoàng đế và Tiên Thái hậu tranh đấu, Mục gia ngầm viện trợ lương thảo cho quân đội, lập công lớn, trở thành gia tộc hiển hách bậc nhất kinh thành.
Nếu không phải mười hai năm trước, Mục lão thái thái đột ngột lâm bệnh nặng, tìm khắp danh y mà không ai chữa khỏi, may mắn gặp được Tống thái y cứu chữa, thì cuộc hôn ước này đã chẳng bao giờ được định ra.
Mục lão thái thái tên là Mục Thúy Anh, khi còn trẻ mang phong thái của nữ tướng, anh minh nhân từ, nhưng nay tuổi đã xế chiều, chẳng còn để tâm đến chuyện ngoài cửa sổ.
Những năm gần đây, Vệ Quốc Công ngày càng coi thường nhà họ Tống, Tống Ý Hoan sau khi đến tuổi cập kê vẫn chưa thành thân, rõ ràng nhà họ Mục có ý muốn hủy bỏ hôn ước này.
Tống Ý Hoan từ lâu đã hiểu rõ điều đó, nhưng nàng chưa bao giờ bận lòng. Dù Mục Dịch chưa từng bày tỏ thái độ về hôn ước, dù nàng biết trong lòng hắn chỉ hướng về thiên kim phủ hầu Tiết Du Ngôn, nàng vẫn một lòng muốn gả cho hắn.
Chỉ là nàng không tin rằng mình cùng Mục Dịch thanh mai trúc mã lại thua kém một tiểu thư Tiết chỉ gặp mặt vài lần.
Nhưng sự thật chứng minh nàng đã thua, kiếp trước nàng nhút nhát nhu nhược, ngu ngốc đến cùng cực.
Sau khi nhà họ Tống xảy ra chuyện, đúng như lời Liễu Vi nói, nàng tìm đến Vệ Quốc Công phủ, nhưng chỉ nhận được trà nguội cơm lạnh, chờ đợi suốt mấy canh giờ mới được gặp Vệ Quốc Công phu nhân, những lời cay nghiệt của bà ta khiến Tống Ý Hoan sợ hãi đến mức tay run rẩy, sững sờ đứng đó không biết phải làm sao.
Mục Dịch chỉ thốt ra một câu nhẹ nhàng: “Nghe theo lời phụ thân,” rồi từ chối lời cầu cứu của nàng. Cuối cùng, chuyện này kinh động đến Mục lão thái thái, người vốn an dưỡng trong hậu viện.
Chỉ có lão phu nhân là nhân từ thiện lương, giúp nàng giải vây, nhưng tội danh mưu hại thái tử Đông Cung không phải chuyện nhỏ. Lão phu nhân đã không còn quản chuyện gia tộc, chỉ có thể nhận được một câu “sẽ cố gắng hết sức” từ Vệ Quốc Công, rồi mọi chuyện chẳng đi đến đâu.
Tống Ý Hoan cũng trở thành trò cười của giới quyền quý kinh thành, chịu đủ sự ghét bỏ và gièm pha từ nhà chồng tương lai.
Mãi đến khi thái tử khai ân, phụ thân thoát khỏi tội chết, được thả ra từ đại lao, nàng cứ nghĩ sẽ đợi được hôn ước bị hủy bỏ, nhưng không ngờ lại đón nhận việc Mục lão thái thái sai Mục Dịch đích thân đến bồi tội.
Cùng lúc đó, vì chất độc trong người quá sâu, thái tử Đông Cung lâm trọng bệnh, buộc phải đến Lĩnh Nam cầu y, từ đó lời đồn về việc phế bỏ thái tử để lập hoàng tử thứ hai ngày càng rầm rộ, nhà họ Tống cũng trở thành cái gai trong mắt bao người.
Nhà họ Mục nể mặt lão phu nhân mà giúp đỡ Tống gia vài lần. Đến khi tình hình lắng xuống, Tống gia đã không còn huy hoàng như trước, nhưng với Tống Ý Hoan mà nói, chỉ cần người thân bình an đã là niềm an ủi duy nhất.
Mục Dịch chưa bao giờ là kẻ vô tình, dù sao cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, hắn vẫn thường xuyên qua lại Tống gia, chỉ là đối với chuyện hôn ước thì chẳng bận tâm.
Nửa năm sau, hắn mang sính lễ đến cầu hôn, Vệ Quốc Công cho Tống gia một lối thoát. Một nữ nhi nếu bị Vệ Quốc Công phủ từ hôn, chẳng những danh tiếng bị hủy hoại, mà còn không ai nguyện ý cầu thân, khiến Tống gia mất hết thể diện.
Đối diện với dung nhan của Mục Dịch, nàng lựa chọn nghe theo sự sắp đặt của mẫu thân, bởi vì sự nhu nhược của bản thân, và cũng bởi vì tình cảm nàng dành cho hắn.
Kiếp trước, nàng vẫn luôn nghĩ mọi chuyện đang phát triển theo hướng tốt đẹp, nhưng không phải vậy.
Sau khi sính lễ được đưa đến, ai ngờ Mục lão thái thái lại đột ngột qua đời, chuyện vui hóa thành tang sự, Mục Dịch phải để tang ba năm.
Vì vậy, Tống Ý Hoan đã chờ đợi hắn suốt ba năm. Nhưng trong ba năm hắn giữ đạo hiếu, lại cùng Tiết Du Ngôn tình sâu nghĩa nặng. Không còn lão phu nhân bảo vệ, nàng trở thành người có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Chẳng bao lâu sau, Mục Dịch đính hôn với thiên kim họ Tiết, còn nàng thì bị vu oan tư thông với kẻ khác, chỉ trong một đêm trở thành đối tượng bị người đời khinh bỉ, mang danh bất trinh bất khiết, dâm loạn đê tiện, khiến Tống gia bị liên lụy.
Mẫu thân vì thế tức giận qua đời, phụ thân đau đớn tột cùng. Ngày Mục Dịch thành thân, hắn thậm chí còn không cho nàng một cơ hội được gặp mặt.
Vệ Quốc Công phu nhân thông đồng với Tiết Du Ngôn, hai nhà danh gia vọng tộc kết thân, ai nấy đều vui mừng, còn nàng chẳng có gì, trở thành vật cản đường, mặc người giẫm đạp.
Không cam chịu bị sỉ nhục thêm nữa, nàng đã tự vẫn ngay tại đại hôn của Mục Dịch, lấy máu tươi chứng minh trong sạch, dù có chết cũng phải khiến hôn lễ của bọn họ nhuốm vận xui.
…
Tuyết rơi lả tả, xe ngựa chậm rãi dừng trước cửa phủ. Bên ngoài, phu xe nhắc nhở: “Tiểu thư, đã đến phủ họ Chu.”
Tống Ý Hoan hoàn hồn, thầm nhủ kiếp này nhất định phải bảo vệ tốt người thân, không thể sống trong nhục nhã nữa. Nhưng chuyện phụ thân vào ngục đã xảy ra, khiến nàng một lần nữa rơi vào bế tắc.
Nha hoàn Liễu Vi vén rèm xe, đỡ Tống Ý Hoan bước xuống. Cánh cổng lớn sơn son trước phủ họ Chu đóng chặt. Dù phủ Chu không thể so với Vệ Quốc Công phủ, nhưng tỷ phu Chu Lâm Văn dù gì cũng là Đại Lý Tự Trực, nàng vẫn phải đến thử một lần.
Tống Ý Hoan đưa tay gõ hai tiếng lên vòng cửa, gia đinh bên trong mở cửa, đánh giá nàng vài lần rồi mời vào sảnh bên. Hạ nhân dâng trà nóng, lúc này nàng mới sưởi ấm đôi tay lạnh giá.
Lần này đến đây, e là đã làm khó đại tỷ. Tuy rằng Chu gia đối xử với tỷ tỷ rất tốt, nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhi đã gả đi, lần này nàng mặt dày đến cầu xin tỷ phu giúp đỡ.
Một lát sau, chỉ thấy Tống Nguyệt Thấm quấn chặt áo bước nhanh đến, dung nhan thanh tú nhưng mang theo vẻ lo lắng. Nàng đang mang thai, được nha hoàn đỡ bên cạnh. Đi cùng nàng chính là Chu Lâm Văn, người trông phong độ nho nhã.
Chưa kịp ngồi xuống, Tống Nguyệt Thấm đã vội hỏi han tình hình của mẫu thân. Tống Ý Hoan tự nhiên chỉ nói những điều tốt đẹp, còn nhớ rõ kiếp trước, chính nhờ tỷ phu mà nàng mới có cơ hội gặp phụ thân trong ngục.
Sau vài câu nói, Tống Nguyệt Thấm đã hiểu được mục đích đến đây của muội muội, liền đưa mắt nhìn Chu Lâm Văn, chờ đợi quyết định của hắn.
Nhưng lần này, hắn chỉ phủi nhẹ ống tay áo, thần sắc mang vài phần bất đắc dĩ, mở miệng nói: “Trên kia đã ra lệnh, không ai được phép gặp Tống thái y, đây là mệnh lệnh chết.”
Nghe thấy vậy, Tống Ý Hoan khẽ sững người, lời này không giống với kiếp trước.
Tống Nguyệt Thấm nghiêng người nói: “Phu quân chẳng phải đã nói có thể đi đường tắt, nhờ đồng liêu trong ngục giúp đỡ một chút sao?”
“Lệnh từ trên mới vừa ban xuống hôm nay.” Chu Lâm Văn liếc nhìn Tống Ý Hoan, chứ đừng nói là lệnh từ trên ban xuống, trong nhà cha hắn cũng đã dặn dò rằng chuyện của Tống gia tốt nhất nên tránh xa, kẻo rước họa vào thân.
Hắn khó xử nói: “Dù ta có lòng cũng bất lực…”
Ba người im lặng, bầu không khí trở nên trầm xuống. Tống Nguyệt Thấm nghiêng người lau nước mắt, “Đang yên đang lành, sao lại rước phải họa này.”
Chu Lâm Văn dù sao cũng chỉ là một quan lục phẩm, ở Đại Lý Tự thì có gì là quyền lên tiếng, chuyện đã đến nước này, ai cũng không muốn bị liên lụy.
Tống Ý Hoan mím môi, “Ta tin phụ thân là trong sạch, vụ án này vẫn chưa định, nếu vào ngục thăm người e rằng sẽ bị người ta nghi ngờ, không gặp cũng tốt.”
Nói xong, nàng đứng dậy hành lễ, “Quấy rầy tỷ tỷ và tỷ phu rồi, Ý Hoan xin cáo từ.”
Tống Nguyệt Thấm thấy vậy, liếc nhìn Chu Lâm Văn, trong lòng có chút áy náy nhưng lại bất lực. Nữ nhân đã xuất giá thì phải nghe theo nhà chồng.
Thấy Ý Hoan rời đi, nàng cất lời: “Nhớ là mẫu thân có chút quan hệ với Đại Lý Tự khanh Lục đại nhân, dù có xa một chút…”
Liễu Vi lại khoác áo choàng lên cho Tống Ý Hoan, lúc này tuyết đã rơi, gió lạnh từng cơn.
Mẫu thân và Lục Nguyên Triết của Đại Lý Tự là huynh muội đường đường, nhà họ Lục là thế gia sĩ tộc ở kinh thành. Nhưng mẫu thân không phải đích nữ, năm đó cũng chỉ là tam tiểu thư, còn Lục Nguyên Triết là con của Trưởng công chúa, quan hệ này chẳng những xa mà còn rất nhạt nhòa.
Tống Ý Hoan nghe tỷ tỷ nói vậy, chỉ có thể khẽ đáp: “Ừm.”
Tống Nguyệt Thấm ngập ngừng, rồi lại nói: “Nếu thật sự không được, thì thử đến Vệ Quốc Công phủ…”
“Tỷ tỷ đang mang thai, đừng bận tâm chuyện này nữa.” Tống Ý Hoan cắt ngang lời nàng, “Đại Lý Tự xưa nay công chính nghiêm minh, nhất định sẽ trả lại trong sạch cho phụ thân.”
Tống Nguyệt Thấm không nói thêm, Tống Ý Hoan khẽ nắm tay nàng, rồi quay người rời khỏi sảnh.
—
Chương 2: Thái Tử
Rời khỏi Chu phủ, kinh thành Thịnh Kinh đã phủ trắng một màu tuyết, tầm mắt tràn ngập sắc trắng mờ mịt. Không mang theo ô giấy dầu, Tống Ý Hoan đội tuyết quay trở lại xe ngựa.
Phủi đi tuyết đọng trên áo choàng, nàng tựa người vào vách xe, đôi hàng mi dài hơi rủ xuống, mệt mỏi vương trên khóe mắt.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên đường về phủ, trời đông rét buốt, đường phố vắng tanh, không một bóng người, tĩnh lặng đến lạ.
Chuyến đi này có lẽ đã nhiễm phải chút lạnh, đầu nàng nhức âm ỉ, tinh thần cũng sa sút đi vài phần. Chuyện của phụ thân cứ canh cánh trong lòng, gần đây bôn ba khắp nơi, chưa từng có giấc ngủ yên ổn, lúc này cơn mệt mỏi lại càng kéo đến.
Liễu Vi nhẹ nhàng kéo chăn mỏng đắp lên người nàng, khi ra ngoài cũng không mang theo lò sưởi tay, tiểu thư vốn yếu ớt, dễ mệt mỏi, bị lạnh đến phát run.
Tiếng bánh xe nghiến trên đường vang lên đều đều, trong lúc mơ màng, Tống Ý Hoan không khỏi thắc mắc—tại sao tỷ phu không còn có thể giúp nàng vào ngục thăm cha?
Ngục giam vốn có những ngục tốt độc ác và tàn nhẫn, nhớ lại kiếp trước, khi có cơ hội gặp phụ thân, người đã bị tra tấn đến thương tích đầy mình, sau đó lại lâm bệnh nặng.
Tống Ý Hoan không chờ đợi được nửa năm, chỉ mong có thể nhanh chóng giúp phụ thân rửa sạch tội danh, thoát khỏi chốn lao tù. Giờ đây nàng đã hiểu rõ lòng người lạnh lẽo, ai cũng chỉ mong giẫm lên Tống gia mà thôi.
Nghĩ đến đây, nàng đưa ngón tay mảnh khảnh xoa nhẹ thái dương, đôi chân mày thanh tú vương chút mệt mỏi. Giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ lại phải đi cầu xin Mục gia…
Đang lúc mơ màng, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, phu xe kéo cương, Tống Ý Hoan lập tức tỉnh táo, cơn buồn ngủ tan đi ít nhiều.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, thị nữ Liễu Vi tiến lên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bên ngoài trả lời, nhưng giọng nói lại không phải của phu xe.
“Xin hỏi trong xe có phải là Nhị tiểu thư Tống gia?”
Là một giọng nam xa lạ, xe ngựa của bọn họ bị chặn lại.
Liễu Vi vén rèm nhìn ra, chỉ thấy trước xe có ba thị vệ cao lớn. Người đứng đầu vận y phục bó sát màu lam bảo, mái tóc phủ tuyết trắng, đang cúi người hỏi han.
Tống Ý Hoan khẽ siết chặt áo choàng, ló người ra khỏi xe, nghi hoặc nhìn mấy người kia. Lúc này tuyết rơi ngày càng dày, gió rét cắt da cắt thịt, cuốn theo vài bông tuyết nhỏ đậu lên hàng mi nàng.
“Chính là ta.”
Người kia lập tức chắp tay hành lễ, cung kính nói: “Chủ nhân nhà ta muốn mời Nhị tiểu thư đến Thành Nam gặp mặt.”
Giọng nói trầm ổn, y phục dùng chất liệu thượng hạng, bên hông treo miếng ngọc bạch kim tinh xảo, trông như người trong cung.
Liễu Vi đứng bên cạnh thay Tống Ý Hoan hỏi: “Chủ nhân nhà các ngươi là ai?”
Người nọ cười nhạt, đáp: “Chủ nhân của ta, Trúc Hiền công tử, Nhị tiểu thư chắc hẳn biết.”
Trúc Hiền…
Tống Ý Hoan sững sờ trong khoang xe, bàn tay đang cầm rèm xe siết chặt hơn.
Miếng ngọc bạch kim trước mắt đã chứng minh thân phận của người này—là thái giám Lê Thuật của Đông Cung, nàng từng may mắn được gặp qua.
Thái tử triều Thịnh tên là Lý Quân Hách, tự Trúc Hiền, trong ký ức nàng, gương mặt người ấy hiện lên thật rõ ràng.
Con ngựa phía trước xe rét đến phát run, con phố vắng lặng, tuyết trắng phủ đầy, Lê Thuật mỉm cười, ánh mắt sâu xa, ý tứ quá rõ ràng—đây là lời mời không thể từ chối.
Bất chợt một cơn gió rét quét qua, thổi bừng thần trí của Tống Ý Hoan, quét sạch cơn mệt mỏi vừa rồi.
Một trận lạnh buốt chạy dọc sống lưng, nàng không kìm được mà rùng mình. Không biết là vì giá rét, hay vì nàng đã sinh lòng khiếp sợ.
Thái tử Đông Cung, từ nhỏ Tống Ý Hoan đã luôn tránh né, cẩn thận từng li từng tí, không dám có chút liên lụy nào. Trong ấn tượng của nàng, vị thái tử này chưa bao giờ là người dễ đối phó.
Giờ phút này, hắn đáng lẽ đang nằm trên giường bệnh, hôn mê bất tỉnh, hơi thở mong manh.
Kiếp trước, khi tự vẫn trong cơn hấp hối, nàng nằm trong tân phòng đỏ rực, khoảnh khắc khép mắt lần cuối cùng, chính là lúc người đó vội vã bước vào, ánh mắt hung ác quen thuộc vô cùng.
—
Biệt viện Thính Vũ ở thành Nam, nơi này vắng người, yên tĩnh, bầu trời u ám, chỉ có tiếng tuyết rơi lất phất.
Trong hành lang quanh co, bước chân của Tống Ý Hoan nhẹ nhàng, đôi mắt nàng thoáng thất thần, chóp mũi vì lạnh mà hơi ửng đỏ. Nàng nghiêng đầu nhìn sân viện, tuyết đọng vừa được quét sạch lại tiếp tục phủ xuống.
Dẫn đường phía trước chính là thái giám Lê Thuật, người vừa đến mời nàng. Biệt viện rộng lớn, tĩnh mịch, hành lang kéo dài, tường trắng mái đen một màu. Suốt dọc đường, gần như không thấy gia nhân nào, không phải Đông Cung, đây là một cuộc gặp mặt riêng.
Mọi chuyện đều khác biệt. Ở kiếp trước, thái tử chưa từng phái người đến triệu nàng, điều này khiến lòng Tống Ý Hoan bất an.
“Gần đây thân thể điện hạ đã khá hơn chút nào chưa?” Sau hàng ngàn suy nghĩ, nàng vẫn cất tiếng hỏi.
Thái tử cao quý như vậy, nếu muốn giáng tội nàng vì chuyện của phụ thân, cũng là lẽ thường tình.
Lê Thuật bước đi không dừng, cũng không lập tức trả lời nàng. Hắn chỉ thoáng khựng lại rồi đáp: “Tống tiểu thư gần đây bôn ba khắp nơi tìm cách cứu cha, chẳng phải đã rất mệt mỏi sao?”
Tống Ý Hoan thoáng sững người, Lê Thuật tiếp tục nói:
“Tống thái y cùng kẻ gian âm mưu hạ độc Thái tử, tội danh tày trời. Dù có trong sạch, e rằng cũng khó thoát khỏi liên lụy.”
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn nàng, chậm rãi nói tiếp: “Hôm nay, thái tử có lòng truyền triệu Tống tiểu thư đến gặp, mong rằng tiểu thư đừng bỏ lỡ cơ hội.”
Tống Ý Hoan hỏi: “Điện hạ vẫn còn hôn mê sao?”
Lê Thuật chỉ khẽ cười: “Điều đó còn tùy Tống tiểu thư nghĩ như thế nào.”
Nghĩa là đã tỉnh.
Nàng mím môi, không dám hỏi thêm, suy ngẫm lời hắn nói. Ở Thịnh Kinh, ngoài Vệ Quốc Công phủ, người nàng có thể cầu cứu chỉ đếm trên đầu ngón tay, đã đến đường cùng rồi.
Cảm thấy lạnh, nàng khẽ kéo chặt áo choàng trên vai, đầu vẫn đau, hơi choáng váng.
Lê Thuật liếc mắt nhìn nàng, giọng điệu mang theo ý vị sâu xa: “Gần đây điện hạ tính tình không tốt lắm.”
Hắn quan sát dung nhan kiều diễm của nàng, đôi môi đỏ như son, sắc đẹp tuyệt trần, cả Thịnh Kinh hiếm có ai sánh kịp.
Dời mắt đi, hắn chậm rãi nói: “Luôn phải có người đến dỗ dành một chút.”
Nghe vậy, bàn tay đang siết chặt cổ áo choàng của Tống Ý Hoan hơi khựng lại. Nàng khẽ xoa thái dương đang đau nhức, không biết đang nghĩ gì.
Đi qua hành lang, đến trước một gian phòng chính phía Đông, Lê Thuật dừng lại trước cửa, liếc nhìn thị nữ của nàng – Liễu Vi.
Liễu Vi hiểu ý, tháo áo choàng trên vai Tống Ý Hoan xuống, đứng chờ bên ngoài.
Lê Thuật dẫn nàng vào nhã gian.
Bên trong, hơi ấm phả ra, bước qua bình phong khắc hình bướm, hương trầm thoang thoảng, nhẹ nhàng mà sâu lắng. Lò than đồng đỏ rực, tỏa hơi ấm khắp phòng, hoàn toàn khác biệt với băng tuyết bên ngoài.
Chính giữa là một chiếc trường kỷ phủ lụa, hai bên buông rèm, bên trong có một bóng người đang nghỉ ngơi.
Bên trái gian phòng, trên giá gỗ lim mạ vàng đặt một con đại bàng xám, thân dài hai thước, bộ lông đen trắng xen kẽ, móng vuốt sắc bén không hề bị xích trói, uy thế mạnh mẽ.
Khi có người bước vào, ánh mắt sắc lạnh của nó lập tức nhìn chằm chằm.
Tống Ý Hoan không ngờ trong phòng lại có loài mãnh cầm này, suýt nữa hốt hoảng kêu lên. Nàng bất giác lùi lại vài bước, dừng chân cách khá xa.
Thái tử Đông Cung vốn thích nuôi thú dữ, kéo sói, thả ưng, đều là chuyện thường tình.
Hồi ức như thủy triều ập đến, nàng hít sâu một hơi, ngón tay đang siết chặt vạt áo run rẩy khe khẽ.
Năm mười hai tuổi, nàng từng vào cung vấn an hoàng hậu, lúc trở về đi ngang Ngự Hoa Viên, tình cờ gặp thái tử dắt sói trắng hồi cung. Hoảng sợ, nàng vô tình rơi xuống hồ cá.
Nước không sâu, nàng được kéo lên ngay, nhưng hoảng loạn đến mức níu chặt lấy vạt áo thái tử mà khóc nức nở. Cuối cùng, toàn thân ướt sũng, nàng bị hắn xách thẳng về Đông Cung.
Vừa thay xong y phục sạch sẽ, kinh nguyệt đầu tiên ập đến. Đau đớn, hoảng sợ, nàng trốn trong phòng không dám ra ngoài.
Khi thái tử phá cửa bước vào, thấy vết máu loang lổ…
Không ngoài dự đoán, thiếu niên năm ấy đen mặt, ánh mắt đáng sợ đến cực điểm, khiến nàng run rẩy bật khóc.
Từ xưa, nữ tử đến tháng bị coi là ô uế, có thể nghĩ rằng hắn sẽ căm ghét nàng đến nhường nào.
Ánh mắt hắn như muốn nghiền nát xương nàng, dường như hắn có thể ăn thịt người.
Chiều hôm đó, nàng bị thái tử véo đến đỏ cả hai má, khóc thút thít gọi hắn mấy tiếng ca ca. Không xa đó, con sói trắng dữ tợn lẳng lặng đứng chờ, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Cứ như thể, chỉ cần nàng không nghe lời, sẽ bị nó nuốt trọn vào bụng.
Nàng vừa khóc vừa run rẩy, sau cùng tựa vào mép giường, mơ màng ngủ thiếp đi.
Từ đó về sau, nàng hiếm khi vào cung, phần lớn thời gian chỉ ngủ vùi trong khuê phòng, cũng chẳng muốn tham gia bất kỳ yến tiệc hay hội thơ nào…
Lúc này, trong nhã gian, ánh mắt đại bàng vẫn không rời khỏi nàng, khiến toàn thân nàng lạnh buốt, như thể quay lại năm ấy.
Lê Thuật thấy nàng đứng bất động sau bình phong, không dám tiến lên, cũng không ép buộc, chỉ lặng lẽ vào trong màn trướng để truyền lời.
Lê Thuật bước lên nói vài câu rồi lui xuống. Lúc này, người bên trong bức màn cũng ngồi dậy. Từ xa, Tống Ý Hoan có thể thấy bóng dáng người ấy cao lớn, khí độ bất phàm, mang theo khí thế trời sinh khiến người khác phải cúi đầu bái lạy, hoàn toàn không giống một người đang trọng bệnh.
Tống Ý Hoan chỉ liếc nhìn thoáng qua rồi lập tức cúi đầu, vô thức nuốt nước bọt. Người này luôn khiến nàng sinh lòng sợ hãi, dù kiếp trước hắn bệnh nặng triền miên, nàng vẫn tìm cách tránh xa. Nàng không thể nhận nhầm được…
Chỉ thấy Thái tử khẽ phất tay, những người hầu trong phòng lập tức dùng cán vàng vén bức màn, treo lên móc hai bên cột.
Tống Ý Hoan hành lễ, nói: “Tống Ý Hoan bái kiến Thái tử điện hạ. Thấy điện hạ an khang, thần nữ vô cùng vui mừng.”
Người trên trường kỷ không lên tiếng ngay. Hắn vận bộ triều phục màu vàng nhạt, thắt đai lưng ôm sát, bên hông đeo một miếng huyết ngọc. Bên cạnh trường kỷ là một chiếc bàn gỗ tử đàn nhỏ, trên đó bày rượu thanh và vài món ăn nhẹ.
Do Tống Ý Hoan cúi đầu, lại cách xa một đoạn, nàng chỉ có thể thấy vạt áo hắn. Mép áo được viền đen, phẳng phiu không chút nếp gấp.
Thái tử dường như đang quan sát nàng, bầu không khí cũng theo đó mà trở nên tĩnh lặng, căng thẳng. Cho đến khi giọng nói trầm thấp vang lên: “Lại đây.”
Giọng điệu thản nhiên, nhưng lại mang theo sự uy nghiêm không thể chống cự.
Tống Ý Hoan đứng yên tại chỗ, không dám cử động. Nàng nhát gan, mà con chim ưng sắc bén bên cạnh hắn lại hung hãn như hổ, nàng làm sao dám bước tới…
Thái tử liếc nhìn con chim ưng, chân mày khẽ nhíu lại nhưng không nói gì.
Không khí trầm mặc này khiến người ta khó lòng yên ổn. Tống Ý Hoan vẫn cúi mắt, chần chừ chưa bước lên.
“Hay là để cô qua đó?” Giọng nói hắn vang lên lần nữa, lần này mang theo vẻ không hài lòng.
Tống Ý Hoan hoảng loạn, so với con chim ưng hung dữ kia, nàng vẫn sợ người trên trường kỷ hơn.
Nàng nhẹ nhàng bước từng bước nhỏ, sợ hãi né tránh con chim ưng, chậm rãi đi tới bên cạnh trường kỷ, quỳ xuống bên chân Thái tử.
Hắn mặc triều phục gọn gàng, uy nghiêm khiến Tống Ý Hoan không khỏi kiềm nén hơi thở. Nàng vô thức ngẩng đầu nhìn hắn.
Thái tử hơi tựa vào gối dựa, tay trái tùy ý đặt trên đầu gối. Hắn có gương mặt lạnh lùng, đôi mắt phượng dài hẹp nhìn xuống nàng, không khác gì vẻ mặt lạnh nhạt trong trí nhớ của nàng.
Tống Ý Hoan cảm thấy khuôn mặt nóng ran, đầu ngón tay dưới ống tay áo khẽ run. Nàng biết đây là phản ứng bản năng của sự sợ hãi, nhưng lại không rời mắt đi, cẩn thận đối diện với hắn.
Những người hầu hai bên đều cúi đầu thật thấp, trong phòng yên tĩnh đến lạ thường.
Chim ưng trên giá gỗ xoay đầu, có vẻ chán chường.
Thái tử không biểu cảm nhìn xuống Tống Ý Hoan. Khuôn mặt nàng tinh xảo như tranh vẽ, đôi mắt trong veo như nước, hơi ửng đỏ, tựa như chỉ cần chớp mắt một cái liền có thể khóc ra.
Bỗng hắn cất giọng lạnh nhạt: “Tống gia đã chẳng còn ai lui tới, ai ai cũng tránh xa. Giờ ngươi còn có thể trông cậy vào ai giúp đỡ?”
Giọng nói thờ ơ, không mang chút cảm xúc.
Tống Ý Hoan khẽ nín thở. Sáng nay nàng bị nhiễm lạnh, cơ thể có chút yếu ớt, lúc này cũng gần như không thể chống đỡ.
Nàng hơi lắc đầu mơ màng, nói: “Phụ thân Tống Sơ Nghiêu luôn trung hậu liêm chính, tận tâm hành y bắt mạch cho Thái tử điện hạ nhiều năm, sao dám hạ độc hại điện hạ? Mong điện hạ khai ân.”
Thái tử hơi nhướn mày, không lập tức trả lời. Ánh mắt rơi xuống vạt áo trước của nàng—làn da trắng mịn như ngọc, dáng người yểu điệu, mềm mại như hoa.
Bàn tay hắn đặt lên bờ vai nhỏ nhắn của nàng.
Tống Ý Hoan không hiểu ý hắn, ngước mắt nhìn lên.
Bàn tay hắn rộng lớn, ấm áp, đầu ngón tay lướt nhẹ qua lớp áo mỏng, động tác mập mờ vô cùng. Hắn chậm rãi nói: “Cô cần một con chim hoàng yến vừa xinh đẹp vừa nghe lời.”
Người ta đồn rằng Thái tử đã đến tuổi đội mũ quan, nhưng Đông Cung vẫn chưa có lấy một phi tần hay thị thiếp nào.
Người ta còn đồn rằng Thái tử từng rơi xuống hồ vì tiểu thư nhà Tiết Hầu.
Tống Ý Hoan cứng đờ cả người, trong lòng thoáng hoảng hốt—lời này có ý gì?
Đột nhiên, con chim ưng bên cạnh dang rộng cánh, tạo ra một tiếng động lớn.
Tống Ý Hoan như chim sẻ kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn con chim dữ tợn kia, tựa như nó sắp lao về phía nàng.
Dây thần kinh căng chặt như bị kéo đứt, nàng lắp bắp: “Ta… ta…”
Một cơn mệt mỏi bất chợt ập đến.
Cả đêm không ngủ, trong chớp mắt, Tống Ý Hoan ngã vào chân Thái tử, mất đi ý thức.
Lý Quân Hách hơi trầm mặt, sau đó liền bế nàng vào lòng. Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má nàng, làn da mềm mại, hơi ấm cao hơn bình thường. Nàng đã bị nhiễm lạnh.
Ánh mắt hắn lạnh lùng quét về phía con chim ưng chín tầng mây kia, ra lệnh cho người hầu mang nó đi.
Vốn dĩ con chim này vẫn được thả tự do, không biết tại sao hôm nay lại bay về phòng, khiến Tống Ý Hoan sợ đến ngất đi.
Bị chủ nhân quở trách, con chim ưng có linh tính hơi dịch chuyển, cúi thấp đầu như biết mình đã phạm sai lầm.
—
Chương 3: Trở bệnh
Tuyết rơi cả ngày hôm qua, đến tối mới ngừng.
Con chim ưng hung dữ bị Lê Thuật nhốt vào lồng đồng, đặt trong phòng chứa đồ, lúc này muốn bay đi đâu cũng không được.
Trong nhã phòng của biệt viện, đèn vẫn chưa tắt. Đại phu đã đến xem bệnh, không lâu sau liền lui ra ngoài. Trong phòng gọi nước lạnh đến.
Người đàn ông cao lớn đứng cách trường kỷ không xa, một tay chắp sau lưng, im lặng nhìn xuống nữ tử trên giường, không nói một lời.
Tống Ý Hoan ngủ say, trên trán đặt khăn ấm, sau khi đổ mồ hôi thì sắc mặt cũng dịu đi, nhưng hàng mày vẫn nhíu chặt, đôi môi khẽ mấp máy, gọi tên một người.
Lý Quân Hách khẽ cau mày. Hắn biết người nàng đang gọi là ai—Mục Dịch, thế tử Vệ Quốc Công.
Một lát sau, hắn xoay người bước ra khỏi nhã phòng.
Lê Thuật chờ sẵn ở cửa, bước theo sau hắn: “Điện hạ, Tống cô nương…”
Lý Quân Hách lạnh lùng liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Trả nàng về trước đi.”
Lê Thuật khom người đáp: “Tuân lệnh.”
Trong phòng, Tống Ý Hoan vẫn chưa tỉnh táo, bất an nghiêng đầu, chiếc khăn ướt trên trán rơi xuống. Không lâu sau, một tỳ nữ đến thay khăn mới.
Những ký ức kiếp trước như cơn ác mộng, trong cơn mê man, Tống Ý Hoan như trở lại khoảnh khắc trước khi hấp hối. Nàng nằm giữa vũng máu, ý thức dần tan rã, đầu ngón tay yếu ớt cào trên mặt đất.
Mục Dịch từ kinh hoảng đến suy sụp ngã xuống, giọng run rẩy bảo nàng không nên như vậy, bảo nàng đừng chết…
Nhưng nàng còn có thể thế nào? Cả đời nàng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có việc này là lúc nàng can đảm nhất.
Trong tầm nhìn mờ mịt, Thái tử lẽ ra đang ở tận Lĩnh Nam lại vội vã bước đến. Hắn vẫn lạnh lùng như trước, cũng vẫn mang theo vẻ tàn nhẫn quen thuộc.
Người này, từ nhỏ nàng đã sợ, đến tận giây phút cuối cùng, cái nhìn sau chót cũng vẫn là hắn…
Xe ngựa rời khỏi viện Nghe Mưa, để lại hai vết hằn trên nền tuyết. Người ta đã quét sạch dấu vết, im lặng như chưa từng có ai đến.
Mùa đông lạnh lẽo, một đêm tĩnh mịch.
Khi Tống Ý Hoan tỉnh lại, đã là giữa trưa. Màn giường mỏng che bớt ánh sáng, chăn đệm dày dặn. Nàng chống người ngồi dậy, đầu vẫn còn váng vất.
Liễu Vi nghe thấy động tĩnh, vội bước tới vén màn: “Tiểu thư thấy đỡ hơn chưa?”
Tống Ý Hoan sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, thẫn thờ một lúc, đầu còn đau âm ỉ. Nàng đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương, sau đó nhìn quanh phòng. Lò than trong góc vẫn đang cháy, nàng mới nhận ra mình đã về phủ Tống.
Nàng có chút ngỡ ngàng, nhớ rằng trước đó mình còn ở viện Nghe Mưa phía nam thành. “Ta về đây bằng cách nào?”
Liễu Vi treo màn giường lên, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có người hộ tống về, đêm khuya vắng vẻ.”
Nàng nói đơn giản như vậy là vì trước đó, công công Lê đã dặn dò, không được tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Nghe vậy, lòng Tống Ý Hoan trầm xuống. Nàng dần nhớ lại mọi chuyện, nàng đã gặp Thái tử, còn có những lời hắn nói…
Một lát sau, có tỳ nữ bưng thuốc đến. Liễu Vi nhẹ giọng nhắc: “Tiểu thư đừng để nhiễm lạnh nữa.”
Tống Ý Hoan cảm thấy như có tảng đá đè nặng trong lòng. Nàng không ngu ngốc, một con chim hoàng yến ngoan ngoãn rõ ràng là ám chỉ nàng.
Trong giới quyền quý Thịnh Kinh, việc nuôi cấm luyến hay dưỡng sủng thiếp vốn là chuyện không nói ra nhưng ai cũng biết. Thái tử là trưởng tử hoàng thất, quyền thế ngập trời, dù hắn có muốn gì cũng chẳng ai dám dị nghị.
“Vừa nãy quản gia Trương đến hỏi, sau đó lại rời đi.” Liễu Vi nói thêm, “Chuyện tiểu thư ngã bệnh, nô tỳ không dám nói với phu nhân.”
Tống Ý Hoan không đáp, chỉ nhận bát thuốc, thổi nguội rồi uống hết. Liễu Vi lại đưa nàng một chén ô mai để khử vị đắng. Dùng xong, nàng liền thay y phục.
Khi Liễu Vi chải tóc cho nàng, Tống Ý Hoan liếc nhìn lò than trong phòng. Hiện tại phủ Tống đã túng thiếu, cần phải tiết kiệm hơn. Nàng khẽ nói: “Đem than này chuyển qua phòng mẫu thân đi.”
Liễu Vi thấy sắc mặt nàng còn tái nhợt, vội can: “Tiểu thư còn bệnh, vẫn nên giữ ấm, kẻo lại nhiễm lạnh.”
Tống Ý Hoan nhẹ rũ mắt, khẽ đáp: “Không sao.”
Nhưng Liễu Vi không nghe theo, còn cầm theo lò sưởi tay đã hâm nóng đặt vào lòng nàng, lại khoác thêm áo ngoài cho nàng, sau đó mới cùng nàng đến Di viện.
Tuyết đọng từ hôm qua vẫn chưa tan, hành lang dài vắng vẻ, không ai quét dọn, vì phủ không còn bao nhiêu hạ nhân.
Phủ Tống không thể coi là quyền quý, tổ tiên mấy đời hành y, tích đức lập công, được tiên hoàng ban cho phủ đệ rộng lớn. Nhưng nay đã sa sút, nô bộc chẳng còn bao nhiêu, nên phủ đệ trông càng thêm trống trải.
Mẫu thân nàng bệnh tim đã lâu, vẫn luôn dùng thuốc chữa bệnh. Mùa đông lạnh giá, bệnh lại càng dễ tái phát. Nay phụ thân gặp chuyện, trong phủ lại càng khó khăn hơn. Mấy hạ nhân còn lại đều phải điều sang viện của nàng.
Khi đến Di viện, trong phòng thoang thoảng mùi thuốc. Mẫu thân nàng đang tựa trên giường La Hán uống thuốc, sắc mặt trắng bệch.
Mẫu thân nàng là Lục Vân Liên, thứ nữ của phủ Lục, không được sủng ái. Nhìn thấy Tống Ý Hoan bước vào, bà cố lấy tinh thần, lo lắng hỏi: “Bên nhà họ Chu nói thế nào?”
Tống Ý Hoan khựng lại một chút, dịu giọng trấn an: “Bảo đợi thêm vài ngày, mẫu thân đừng sốt ruột.”
Kiếp trước, nhà họ Chu rõ ràng đã ra tay giúp đỡ, nhưng nay lại thoái thác, chắc chắn có người cố tình ngăn cản.
Lục Vân Liên chau mày. Trong phủ, chỉ có Tống thái y là trụ cột. Hoàng đế từ trước đến nay vô cùng coi trọng Thái tử, nếu Thái tử thực sự gặp chuyện, e rằng phụ thân nàng khó giữ nổi tính mạng. Giờ khắp thành Thịnh Kinh, ai ai cũng đang đợi tin tức từ Thái tử.
Tống Ý Hoan nhẹ nhàng vỗ tay bà, mỉm cười: “Ngày mai con sẽ đến gặp Tự Khanh đại nhân một chuyến, mẫu thân cứ an tâm dưỡng bệnh.”
Lục Vân Liên khẽ thở dài, biết con gái có ý định nhờ cậy nhà họ Lục. Nhưng năm đó, khi còn ở nhà họ Lục, nàng chẳng có địa vị gì, bây giờ muốn cầu xin e là không dễ dàng.
Tống Ý Hoan cũng không nói thêm về chuyện này, chỉ bảo bà yên tâm dưỡng bệnh. Sau khi ở lại Di viện dùng trà trưa, nàng mới rời đi.
Trên hành lang phủ Tống, quản gia đi phía sau nàng, nhẹ giọng bẩm báo: “Tiểu thư, thuốc của phu nhân sắp hết rồi. Từ khi lão gia gặp chuyện, Nhân Phong Đường đã cắt nguồn cung thuốc…”
Thuốc mà Lục Vân Liên dùng vừa đắt đỏ, vừa hiếm có, trong cả thành Thịnh Kinh, chỉ Nhân Phong Đường mới có.
Nhân Phong Đường là hiệu thuốc lớn nhất kinh thành, mà thiếu đường chủ nơi đây chính là học trò cũ của Tống thái y – Phan Văn. Việc thuốc của thái tử xảy ra vấn đề, y đương nhiên sớm đã phủi sạch quan hệ với Tống gia.
Bước chân Tống Ý Hoan hơi khựng lại. Cây đổ thì khỉ tan, tường đổ thì người đẩy.
Nàng nghiêng đầu liếc nhìn quản gia, nhàn nhạt đáp: “Ta đã biết.”
—
Trở về khuê phòng, nếu là trước kia, giờ này hẳn nàng đã đi nghỉ bù. Nhưng lần này, nàng lại bảo Liễu Vi thay nước nóng vào lò sưởi tay, tìm một chiếc áo choàng để khoác lên.
Liễu Vi thấy vậy, vội nói: “Tiểu thư lại muốn ra ngoài sao?”
Tống Ý Hoan vừa thắt đai áo vừa gật đầu.
Liễu Vi thở dài: “Người một khắc cũng không chịu nghỉ ngơi, thân thể mới là quan trọng nhất.”
Tống Ý Hoan khẽ xoa trán, nhận lấy lò sưởi tay từ nàng ta: “Bây giờ ta nào có thể nghỉ được.”
Liễu Vi bĩu môi, đau lòng nhìn tiểu thư nhà mình, mấy ngày qua chưa từng có lúc nào ngơi nghỉ. Nàng ta nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cứ thế này sẽ mệt đến kiệt sức mất.”
Tống Ý Hoan không nói gì, chỉ liếc nhìn nàng ta một cái rồi bước ra khỏi phòng. Xe ngựa đã được chuẩn bị trước cổng phủ, nàng lập tức lên xe, tiến về Nhân Phong Đường.
Nhân Phong Đường đã có hơn hai mươi năm lịch sử, không chỉ có đủ các loại dược liệu mà còn thường xuyên cung cấp dược liệu quý cho hoàng thất, là một thế lực có tiếng trong kinh thành.
Năm xưa, lão đường chủ vốn định đưa con trai bái nhập làm môn sinh của Thái y lệnh Nghiêm Sở, nhưng bị từ chối. Khi đó, danh tiếng của Tống thái y đang lên như diều gặp gió, vì vậy bọn họ chuyển sang bái sư với ông.
Xe ngựa dừng trước Nhân Phong Đường, Tống Ý Hoan khoác áo choàng màu gỗ đàn, nhẹ nhàng bước xuống. Nàng ngước mắt nhìn lên tấm biển sơn đỏ, mặt tiền đường hoàng, nhưng việc làm thì thật vong ân bội nghĩa.
Trong chính đường rộng rãi, phảng phất mùi hương nhàn nhạt của dược liệu. Những ngăn tủ thuốc xếp ngay ngắn, trên mỗi ngăn đều dán tên thuốc. Chưởng quầy Kim đang gảy bàn tính, thấy có người bước vào liền cất cao giọng chào mời.
Nhưng khi nhận ra người đến là Tống Ý Hoan, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, vội xua tay ra hiệu cho mấy gã sai vặt lui xuống.
Vị đại mỹ nhân khuynh sắc kinh thành, dung nhan tuyệt trần, yêu kiều diễm lệ, chính là nàng.
Hiện nay, Tống gia gặp chuyện, bao nhiêu nam nhân đều chờ Vệ Quốc Công phủ hủy bỏ hôn ước với nàng, để có thể đưa nàng về phủ mà mặc sức đùa bỡn.
Ngay cả thiếu đường chủ nhà ông ta cũng luôn nhớ nhung nàng, chỉ mong nàng sẽ đến thêm vài lần.
Chưởng quầy Kim buông bàn tính xuống, cười nói: “Ta còn tưởng ai, hóa ra là Nhị tiểu thư Tống gia. Hôm nay sao lại ghé Nhân Phong Đường vậy?”
Tống Ý Hoan không vội đáp, lặng lẽ quan sát các tủ thuốc trong đường, sau đó lấy từ trong tay áo ra một tờ đơn thuốc, đưa đến trước mặt ông ta: “Phiền chưởng quầy lấy giúp ta mấy thang thuốc.”
Chưởng quầy Kim chỉ liếc qua đơn thuốc, nhưng không nhận lấy, khó xử nói: “Nhị tiểu thư nói đùa, bây giờ ai còn dám kê thuốc cho người chứ? Nhỡ đâu có sơ suất gì, chẳng phải Nhân Phong Đường cũng bị liên lụy hay sao?”
Tống Ý Hoan mím môi: “Ông nhìn kỹ đơn thuốc đi, sao có thể xảy ra sơ suất gì? Đây là thuốc trị bệnh tim.”
Chưởng quầy Kim nói: “Đây là lệnh của thiếu đường chủ, bọn ta không dám làm trái.”
Ngón tay cầm đơn thuốc của Tống Ý Hoan hơi siết lại, một lúc lâu sau mới khẽ ho khan vài tiếng.
Liễu Vi đứng cạnh không nhịn được, nói: “Đừng quên năm đó thiếu đường chủ của các người đã từng bái làm môn sinh của lão gia nhà ta, khi đó Tống thái y đã chiếu cố hắn biết bao. Bây giờ các người lại bội nghĩa vô tình như vậy sao?”
Chưởng quầy Kim cười nhạt: “Ân nghĩa? Vậy còn Vệ Quốc Công phủ không phải cũng mang ơn Tống gia sao? Sao không thấy bọn họ đứng ra giúp Tống gia lấy một lời?”
“Ngươi—!” Liễu Vi tức giận, nhưng bị Tống Ý Hoan ngăn lại.
Chưởng quầy Kim nhìn nàng, dung mạo này quả thật yếu đuối mềm mại như hoa, trong ánh mắt lại mang theo vẻ quyến rũ nhàn nhạt, ngay cả ông ta cũng không khỏi động lòng.
Ông ta cười giễu cợt: “Nếu muốn xin thuốc, phải do Nhị tiểu thư tự mình đến nói với thiếu đường chủ. Thiếu đường chủ vốn yêu thương mỹ nhân, chỉ cần người mở lời, sao có thể không lấy được thuốc?”
Tống Ý Hoan nhíu mày, trong lòng tràn ngập chán ghét, nàng gấp tờ đơn thuốc lại, cất vào trong tay áo, giọng nhẹ nhàng: “Đúng là kẻ thừa nước đục thả câu, ta sẽ nhớ kỹ chuyện này.”
Dứt lời, nàng lạnh nhạt nhìn chưởng quầy Kim một cái, sau đó siết chặt áo choàng rồi rời đi, dáng người thanh thoát.
Rời khỏi Nhân Phong Đường, thân thể Tống Ý Hoan hơi loạng choạng, Liễu Vi vội vàng đỡ lấy nàng: “Tiểu thư…”
Tống Ý Hoan khẽ xoa trán, không nói gì, ánh mắt cụp xuống.
Liễu Vi đỡ nàng lên xe ngựa, miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu trách móc Nhân Phong Đường.
—
Chương 4: Tranh chấp
Không xin được thuốc ở Nhân Phong Đường, Tống Ý Hoan tiếp tục đến mấy hiệu thuốc khác, nhưng không nơi nào dám bán thuốc cho nàng.
Nàng mệt mỏi vô cùng, chỉ có thể trở về phủ rồi nghĩ cách khác.
Chuyện đứt thuốc, kiếp trước nàng từng tìm đến Vệ Quốc Công phủ, cuối cùng là lão phu nhân Mục gia ra mặt mới giải quyết được.
Nhưng đời này, nàng không muốn nhờ cậy Vệ Quốc Công phủ nữa.
Người duy nhất có thể giúp nàng lúc này, chính là người ở Thính Vũ Biệt Viện.
Nhưng Tống Ý Hoan không hiểu vì sao thái tử lại không trúng độc nặng.
Chẳng lẽ kiếp trước hắn vốn không bệnh nặng?
Nghĩ kỹ lại, nàng cảm thấy có gì đó không đúng.
Kiếp trước, khi phụ thân nàng được hắn khoan hồng thả ra, nàng từng gặp hắn một lần. Khi ấy, sắc mặt hắn tái nhợt, cơ thể suy nhược, ho ra máu liên tục.
Từ nhỏ đã đọc y thư, tinh thông dược lý, Tống Ý Hoan nhìn một cái là biết hắn không hề giả bệnh.
Nhưng bây giờ, vị thái tử này lại đang diễn trò.
Trừ khi, có một người nào đó đã thay đổi quỹ đạo vốn có.
Nếu nàng có thể trọng sinh, thì chưa chắc chỉ có mình nàng.
Vậy ngoài nàng ra, còn có ai nữa?
Người có thể thay đổi chuyện trúng độc của thái tử, lẽ nào… hắn cũng…