Gây Hại Cho Nhân Vật Chính Là Sai Lầm

Tập 19

trước
sau

Nhưng mặt khác, cũng có thể hiểu đó là một sự giải thoát—một mối hôn nhân bị áp đặt cuối cùng cũng kết thúc.

 

Dù Thanh Hòa có suy đoán thế nào đi nữa, trên người Thẩm Dục vẫn rất bình tĩnh, không để lộ chút cảm xúc nào.

 

Giống như khi thiên tử ra lệnh lưu đày hắn, hắn chính là một thần tử thuần túy nhất, cam tâm tình nguyện chấp nhận bị lưu đày, rồi lại đội ơn khi được đón về kinh.

 

Mà người vợ đã bị hắn hưu bỏ, cũng đã bị xóa sạch khỏi cuộc đời hắn, không còn chút trọng lượng nào nữa.

 

Dường như để trấn an Thanh Hòa, Thẩm Dục nhẹ giọng nói: “Chuyện quá khứ ta đã không để tâm, mà hôn sự với Tri gia vốn cũng không phải do ta mong muốn.”

 

Một câu nói, khiến Thanh Hòa hiểu rõ mọi chuyện.

 

Nàng không kìm được mà nở nụ cười an tâm, rồi nói với Thẩm Dục: “Ngươi cứ yên tâm, sau này ta sẽ giới thiệu cho ngươi một cô nương thích hợp hơn, hơn nữa…”

 

“Với thân phận hiện tại của ngươi, người như Tri gia căn bản không xứng.”

 

Nói xong, những lo lắng trong lòng Thanh Hòa cũng vơi đi.

 

Đây gần như là kết quả mà nàng mong muốn nhất.

 

Ca ca của nàng đã được minh oan, lấy lại thân phận cao quý vốn thuộc về mình.

 

Mà vị huynh trưởng kia, sau khi hiểu lầm được hóa giải, vẫn tiếp tục ngồi trên ngai vàng làm hoàng đế.

 

Không ai trong bọn họ phải chịu tổn thương vì chuyện này, nàng là hoàng muội cũng chỉ mong rằng huynh trưởng Thẩm Dục và Tông Giác đều có thể trường mệnh bách tuế, mong rằng huynh muội bọn họ về sau có thể hòa thuận lâu dài, vậy là đủ.

 

Sau này, chỉ cần cưới cho Thẩm Dục một hoàng tử phi môn đăng hộ đối, vậy là vẹn toàn.

 

Hai huynh muội vốn xa cách bèn trò chuyện đôi câu.

 

Sau khi Thanh Hòa rời đi, những thị vệ kia liền quỳ xuống một loạt.

 

“Ý chỉ của công chúa, thuộc hạ không thể ngăn cản…”

 

Lúc này Thẩm Dục mới cúi mắt nhìn họ.

 

“Không sao, yêu cầu của công chúa, há có thể để các ngươi kháng cự.”

 

Hắn dường như chẳng còn để tâm nữa.

 

Sau đó, lão đại phu đến bắt mạch, lại sắc cho hắn một bát thuốc, nói: “Nội thương của ngươi hao tổn quá lớn, ít nhất phải uống đủ nửa tháng thuốc mới được.”

 

Nhưng người đàn ông yếu ớt nằm trên giường lại chỉ lấy khăn che miệng ho khan, thấp giọng đáp: “Không cần.”

 

Lão đại phu lập tức trừng mắt, “Ngươi đừng tưởng ta muốn hầu hạ ngươi! Chẳng qua năm đó ngươi từng giúp ta, ta nợ ngươi một lần nên phải trả thôi…”

 

Nếu là người khác, lão đại phu đã sớm hất bát thuốc mà bỏ đi.

 

Thế nhưng, trong lòng ông cũng rất khâm phục Thẩm Dục, hắn luôn có bản lĩnh của riêng mình, dù là khi thế lực yếu ớt nhất cũng có thể làm ra những chuyện vượt quá khả năng của bản thân, khiến người ta phải kinh ngạc.

 

Thấy nhiều rồi, lão đại phu cũng cảm thấy, trên đời này dường như không có chuyện gì Thẩm Dục không làm được.

 

Nhưng dù lợi hại đến đâu, về chuyện uống thuốc, vẫn phải nghe lời đại phu.

 

Sau một hồi khuyên nhủ, đối phương chỉ nhàn nhạt đáp: “Ngay cả khi bị thương nặng hơn, ta cũng không chết được.”

 

“Nhưng chỉ cần trong thuốc này lẫn một chút độc, là có thể lấy mạng ta.”

 

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, ánh mắt u ám nhìn bát thuốc.

 

Không uống thuốc, vết thương có thể nặng hơn, nhưng không chết.

 

Mà hiện tại, hắn cũng không định chết.

 

Nhưng với một đại phu mà nói, lời này chính là sự sỉ nhục lớn nhất.

 

Đây là thuốc do chính tay lão đại phu sắc, nếu uống vào mà chết, chẳng phải sẽ làm hỏng danh tiếng của ông ta sao?

 

Lão đại phu lập tức bị hắn chọc tức đến mức bỏ đi.

 

Vừa bước ra khỏi cửa đã đụng ngay Bạch Tịch đang tiến vào.

 

Sau khi được Bạch Tịch cung kính hỏi han, lão đại phu hậm hực nói: “Đừng thấy hắn bây giờ bệnh tật yếu ớt nằm trong phòng, ngoan ngoãn với Thái thượng hoàng và thiên tử, lại tỏ ra vô tranh vô đoạt, ôn hòa như ngọc trước mặt Thanh Hòa công chúa… Ngươi cũng biết hắn là loại người thế nào rồi đấy…”

 

Lòng dạ đen tối, thủ đoạn tàn nhẫn.

 

Điều này, Bạch Tịch há lại không biết?

 

Bạch Tịch trầm mặc một lát, rồi ôn tồn nói: “Mong tiên sinh chỉ giáo.”

 

Nếu không, chủ tử không chịu uống thuốc, đúng là một vấn đề nan giải.

 

Lão đại phu tức giận nói: “Cứ kéo kẻ thù của hắn đến đây, lôi đến trước mặt hắn, cắt một đao, hắn uống một ngụm thuốc, lại cắt thêm một đao, hắn lại uống thêm một ngụm… Hắn nhìn thấy thoải mái, vậy là chịu uống rồi.”

 

Ngoại thương, nội thương ông đều trị tốt, mà tâm bệnh của người này, lão đại phu cũng nhìn ra ít nhiều.

 

Thứ này nhìn qua thì vô hại, nhưng thực tế thì tuyệt đối không phải người lương thiện.

 

Hiện tại hắn thế này, chỉ e là trong lòng đang hận thấu xương ai đó.

 

Hắn hận ai, lão đại phu không tiện suy đoán, nhưng Bạch Tịch thì biết rất rõ.

 

Bạch Tịch cũng hiểu, Thẩm Dục chỉ là một người thoạt nhìn có vẻ khoan dung. Nếu ai vô tình làm đổ nước lên vạt áo hắn, hoặc không cẩn thận đụng vào hắn, hắn sẽ chẳng bao giờ để tâm.

 

Nhưng nếu có người bên cạnh phản bội hoặc đắc tội với hắn.

 

Hắn tuyệt đối không dùng lại người đó lần thứ hai, càng đừng nói đến chuyện tha thứ nhiều lần.

 

Vậy nên, người mà Thẩm Dục hận nhất lúc này là thiên tử hay Tri thị, không cần nghĩ cũng biết câu trả lời.

 

Bây giờ kéo thiên tử đến đây lóc thịt từng miếng là chuyện khó, nhưng người còn lại, chưa chắc đã không làm được.

 

 

Chương 74: “Chúng ta… vẫn có thể làm bằng hữu.”

 

Không biết từ khi nào, am ni cô nhỏ bé và yên tĩnh này bỗng trở nên không còn yên tĩnh nữa.

 

Cách vài ngày lại có người tìm đến, Cảnh Trần nhìn thấy nhưng không can thiệp.

 

Hôm nay, lại có một thiếu niên lạnh lùng đến tìm.

 

Nhìn thấy người tới, trong lòng Tri Ngu không khỏi cảm thấy bất ngờ.

 

Là Bạch Tịch.

 

Hắn vốn luôn theo hầu bên cạnh Thẩm Dục, hôm nay sao lại chủ động tìm đến nàng?

 

Tri Ngu chỉ nghĩ rằng bên phía Thẩm Dục đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng không ngờ, Bạch Tịch lại nói:

 

“Lang quân đã tỉnh.”

 

Tri Ngu nghe vậy không khỏi nghi hoặc, nếu người đã tỉnh lại thì đáng lẽ là chuyện tốt, tại sao đối phương lại có vẻ mặt như thế này?

 

“Nhưng lang quân vẫn không chịu uống thuốc.”

 

Bạch Tịch tiếp tục nói: “Tri tiểu thư, lang quân của chúng ta trở nên như vậy, nàng có phải cũng nên gánh một phần trách nhiệm không?”

 

Trách nhiệm này truy cứu đến nàng, lòng Tri Ngu bỗng chốc siết chặt.

 

“Nếu không có nàng, Thẩm cô nương cũng sẽ không rời đi, đến giờ vẫn chưa tìm thấy.”

 

Trong mắt Bạch Tịch, nàng trước đây một lòng đối phó với Thẩm Trăn, vất vả lắm mới ép nàng ấy rời khỏi, vậy mà lại không biết trân trọng lang quân.

 

Người phụ nữ như vậy, thực sự đáng giận, đáng hận vô cùng.

 

Tri Ngu ngạc nhiên: “Các người vẫn đang tìm Thẩm cô nương sao?”

 

Nàng chưa từng biết chuyện này.

 

Dù sao thì Thẩm Dục cũng hiếm khi nhắc đến Thẩm Trăn trước mặt nàng.

 

Hơn nữa, theo bản năng, Tri Ngu vẫn luôn cho rằng Thẩm Trăn là nữ chính, nên trong lòng nam chính, nàng ấy nhất định chiếm vị trí cao hơn tất cả những nữ nhân khác.

 

Dĩ nhiên cũng cao hơn nàng.

 

Vậy nên việc hắn không nhắc đến Thẩm Trăn trước mặt nàng, cũng là điều bình thường.

 

Nhận ra nàng có vẻ quan tâm đến chuyện này, Bạch Tịch chỉ lạnh lùng nói: “Tóm lại, trước khi tìm thấy Thẩm cô nương, nàng mãi mãi mắc nợ lang quân.”

 

Tri Ngu không cách nào phản bác.

 

Về chuyện này, quả thực là nàng có lỗi.

 

Thẩm Dục vốn là vị hôn thê được định sẵn của nữ chính, lại vì nàng mà rời đi.

 

Nàng chỉ không ngờ rằng, hóa ra hắn chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Thẩm Trăn.

 

Mang theo chút cảm giác áy náy, Tri Ngu cuối cùng cũng không thể phản kháng mà bị Bạch Tịch đưa đến phủ của Thẩm Dục.

 

Trước khi vào trong, Bạch Tịch nói: “Nàng không phải rất có bản lĩnh sao? Khi lang quân hôn mê cũng có thể khiến hắn uống thuốc, vậy nên bây giờ, khi hắn đã tỉnh, hẳn là nàng cũng có cách chứ?”

 

Nàng có cách hay không, Bạch Tịch cũng không quan tâm.

 

Hắn chỉ nghĩ rằng, nếu đưa nàng đến trước mặt Thẩm Dục, có lẽ lang quân sẽ thấy bớt giận hơn.

 

“Để lang quân uống thuốc, hoặc để hắn phát tiết ra ngoài, Tri tiểu thư chắc hẳn hiểu rõ nên làm gì.”

 

Còn chuyện nàng có bị thiên đao vạn quả hay không, thì phải xem ý của lang quân.

 

Tri Ngu chỉ im lặng nghe hắn nói xong, đứng trước cửa phòng, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng.

 

Dù sao từ sau lần quay về đó, nàng đã tự nhủ bản thân phải chuẩn bị tinh thần.

 

Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày phải đối diện trực tiếp với Thẩm Dục, chẳng phải nàng đã sớm đoán trước rồi sao?

 

Dù trong lòng có hàng ngàn lý do muốn trốn tránh, nhưng cuối cùng, Tri Ngu nghĩ, mình cũng không thể mãi trốn tránh.

 

Hiện tại hắn còn yếu, có lẽ sẽ chịu nghe nàng giải thích đôi chút.

 

Sau này, khi hắn nắm đại quyền trong tay, chưa chắc nàng đã có cơ hội đến gần hắn nữa.

 

Sau khi tự trấn an một hồi, nàng hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào phòng.

 

Thẩm Dục đã tỉnh, đang ngồi trên giường lật xem thư tín trên chiếc bàn nhỏ. Thấy nàng bước vào, hắn chỉ hơi nâng mắt, ánh nhìn thoáng dừng lại trên khuôn mặt nàng.

 

Nhưng sau bao ngày xa cách, trong mắt hắn không có một chút vui mừng, mà chỉ lạnh lùng vô cảm.

 

Tri Ngu bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, cơ thể cũng bất giác cứng lại.

 

Nàng định bước lên phía trước, nhưng đối phương đã thản nhiên mở miệng.

 

“Ra ngoài—”

 

Bước chân Tri Ngu lập tức khựng lại.

 

Lòng tự tôn mách bảo nàng rằng lúc này nên lập tức xoay người rời đi.

 

Nhưng… nghe nói hắn đã hai ngày chưa uống thuốc.

 

Hơn nữa, nàng nhất định phải tìm cơ hội để giải thích với hắn.

 

Nghĩ đến đây, nàng chỉ có thể cụp mắt, cắn răng tiến lên vài bước, ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, dáng vẻ đầy căng thẳng.

 

Thẩm Dục nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sâu thẳm như một vực thẳm tối tăm.

 

Trong lúc đó, có người vào ra mang nước, thay trà, hoặc giúp hắn thay thuốc, Tri Ngu đều lặng lẽ quan sát, nhưng không dám nhìn lâu.

 

Mãi đến khi một tỳ nữ mang đến chén thuốc đã sắc xong, chuẩn bị dâng lên, thì lại nghe chủ tử của nàng ta nhàn nhạt ra lệnh như mọi khi: “Đặt đó đi.”

 

Hôm nay người tới hầu hạ là A Lam, nàng không giống những tỳ nữ khác, không lập tức lặng lẽ lui xuống khi nghe thấy những lời này.

 

Có lẽ do ở trong phủ lâu ngày, trong lòng nàng cũng nảy sinh chút suy nghĩ muốn khuyên nhủ.

 

“Đại phu cũng đã nói, thân thể chủ tử hiện giờ tổn hao nghiêm trọng, nếu không điều dưỡng cẩn thận, sau này để lại di chứng thì thật không đáng…”

 

Nàng mới nói được hai câu, đã nghe thấy chủ tử lạnh lùng cắt ngang: “Lui xuống.”

 

Lời A Lam lập tức nghẹn lại, chỉ có thể không cam lòng mà đặt chén thuốc xuống, rồi rời đi.

 

Khi đi ngang qua Tri Ngu, ánh mắt nàng ta nhìn nàng đầy hàm ý, sau đó nhanh chóng lui ra khỏi phòng.

 

Tri Ngu vốn bị gọi đến vì chuyện Thẩm Dục không chịu uống thuốc.

 

Giờ đây, thuốc cũng đã sắc xong, mà lại đang dần nguội lạnh, nàng rốt cuộc không thể tiếp tục ngồi yên.

 

Lật đi lật lại trong đầu những điều mình đã chuẩn bị suốt mấy ngày qua, nàng đứng dậy, quỳ xuống một tấm đệm mềm dưới chân giường.

 

Tri Ngu chống hai tay lên mép giường, ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên, nhẹ giọng nói: “Ta có thể giải thích…”

 

Thẩm Dục khẽ nâng mi mắt, ánh mắt liếc về phía nàng.

 

Tri Ngu nói: “Thật ra… là vì ta biết được thân thế của lang quân nên mới làm vậy.”

 

Về phần hệ thống, dĩ nhiên nàng không thể nói ra.

 

Nhưng nàng có thể đổ lỗi cho nữ chính.

 

Nàng khẽ siết chặt đầu ngón tay, nói với Thẩm Dục rằng, thật ra nàng vô tình nghe được một số lời mà Thẩm Trăn từng nói.

 

“Cho nên… Khi nghe nói Thái Thượng Hoàng được đón về cung, lại còn nghe đồn rằng ngài ấy thường lẩm bẩm những lời vô nghĩa, có lúc nhắc đến lang quân, ta lo rằng nếu bệ hạ phát hiện ra, hắn sẽ lập tức muốn lấy mạng chàng.”

 

Đúng lúc vụ án của Hồ Triệu xảy ra, nên nàng muốn nhân cơ hội này ép hắn rời khỏi kinh thành, tạm thời bảo toàn tính mạng…

 

Những lời giải thích này đều hợp lý, nhưng việc nàng không kịp thời nói rõ cho hắn lại giống như một sơ hở rõ ràng.

 

Vì chuyện này liên quan đến hệ thống, nên Tri Ngu chỉ có thể lờ đi không nhắc đến. Nếu hắn truy hỏi, nàng cũng chỉ có thể viện cớ rằng sợ hắn không đồng ý để che giấu.

 

Vì thế, dù nàng có thể đưa ra lời giải thích, những lời này nhiều nhất cũng chỉ có thể xoa dịu phần nào khúc mắc giữa họ, nhưng vẫn không đủ để khiến họ quay lại mối quan hệ như trước kia.

 

Thẩm Dục nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, dường như hoàn toàn không động lòng bởi những lời nói đó.

 

Tri Ngu tiếp tục nói: “Công chúa Thanh Hòa cũng biết chuyện này…”

 

Khi đó, nàng từng muốn cùng Thanh Hòa nghĩ cách, nhưng những chuyện sau đó, nàng lại giấu Thanh Hòa…

 

“Vì sao lại giấu nàng ấy?”

 

Thẩm Dục bất ngờ hỏi: “Có phải vì biết rõ Thanh Hòa sẽ không đồng ý để nàng cùng thánh thượng lén lút qua lại?”

 

Tri Ngu sững người, “Chuyện đó… cũng chỉ là để lấy lòng tin của đối phương mà thôi…”

 

“Nói vậy, tất cả vẫn là vì ta?”

 

Thẩm Dục kết luận một cách lạnh nhạt.

 

Giọng điệu bình thản, không chút gợn sóng, nhưng lại mang theo một tia mỉa mai.

 

Tri Ngu không biết phải đáp lại thế nào.

 

Rõ ràng nàng cũng vì chính bản thân mình.

 

“Dù sao đi nữa, ta cũng khiến chàng tổn thương, ta… ta càng không nên phản bội chàng.”

 

Tri Ngu nói: “Vậy nên, dù hiện tại chúng ta đã không còn là phu thê như trước, nhưng thương bệnh trên người chàng cũng ít nhiều có liên quan đến ta. Ta hy vọng lang quân có thể mau chóng khỏe lại…”

 

“Lang quân trong lòng có lẽ đã vô cùng chán ghét ta, nhưng nếu thân thể chàng không sớm hồi phục, làm sao có thể trừng phạt những kẻ đã đắc tội với chàng?”

 

Mặc dù nói như vậy, nhưng ánh mắt của nam nhân vẫn tĩnh lặng như mặt hồ chết.

 

Tri Ngu bèn bưng chén thuốc lên, chủ động múc một muỗng đưa đến bên môi hắn.

 

Nàng không dám ép hắn uống, chỉ nghĩ rằng nếu hắn tức giận, có lẽ sẽ hắt bát thuốc này lên người nàng, vậy cũng xem như chút phát tiết…

 

Có lẽ đây cũng là lý do mà Bạch Tịch nhất quyết bắt nàng đến đây.

 

Hàng mi Tri Ngu khẽ run, chỉ mong chuyện này có thể sớm qua đi, nên cũng không bận tâm hắn sẽ trút giận ra sao.

 

Nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý, nàng vẫn sợ cảm giác đau rát nếu bị nước thuốc nóng hắt lên người.

 

Song, ngoài dự liệu của nàng, nam nhân nhìn nàng thật lâu, rồi đột nhiên hé môi, chậm rãi ngậm lấy muỗng thuốc.

 

Nàng vô cùng bất ngờ, khi hắn ngậm lấy chiếc muỗng trong tay nàng, nàng sững sờ một lúc.

 

Đợi hắn nuốt sạch một muỗng thuốc, nàng vô thức thu tay lại, siết chặt chiếc muỗng sứ, vô thức khuấy nhẹ bát thuốc, ánh mắt lơ đãng chạm phải đôi mắt đen của hắn, tim cũng run lên một nhịp.

 

Nhưng nàng không dám nghĩ nhiều, chỉ tiếp tục múc muỗng thứ hai, cho đến khi hắn uống hết toàn bộ bát thuốc.

 

Dù trong lòng thấy kỳ lạ, nhưng nàng cũng mơ hồ cảm thấy may mắn.

 

Như vậy, có phải có nghĩa là nàng ít nhất không còn trở thành kẻ thù của nam chính nữa?

 

Tri Ngu lúc này nhận ra rằng dường như hắn đối với nàng không còn mang nhiều địch ý.

 

Nàng cẩn thận suy nghĩ lại, thực ra, ngoài việc thích bắt nạt nàng trong những lần riêng tư…

 

Hắn khi đối mặt với những kẻ thù chính trị, hoặc những phạm nhân trong đại lao, xuống tay rất tàn nhẫn, nhưng ngoài ra, đối với hầu hết mọi người, hắn đều rất ôn hòa.

 

Cũng giống như hiện tại, hắn dường như chỉ đang duy trì tính cách vốn có mà trong mắt người ngoài luôn đánh giá cao.

 

Mà bây giờ, Tri Ngu cảm thấy bản thân đối với hắn, có lẽ cũng chỉ là một người ngoài mà thôi.

 

 

Tri Ngu gần như mỗi ngày đều rời khỏi am đường, hành tung không cố định.

 

Nội thị do Tông Giác phái đến rốt cuộc không nhịn được nữa, lạnh giọng nói: “Ngươi ngày nào cũng chạy loạn khắp nơi làm gì vậy?”

 

“Không có đâu…”

 

Tri Ngu thản nhiên hỏi: “Nhưng mà hiện tại Thái Thượng Hoàng đã tỉnh lại, bệ hạ vẫn còn có thể nạp ta vào cung sao?”

 

Lời này vừa nói ra, sắc mặt tên nội thị lập tức cứng đờ.

 

Ban đầu, bệ hạ chỉ muốn đoạt thê tử của người khác, nhưng giờ thân phận của Thẩm Dục đã thay đổi, nếu bệ hạ còn muốn chiếm đoạt, thì chuyện này đã vượt qua ranh giới luân thường đạo lý.

 

Thái Thượng Hoàng biết chuyện, e là sẽ không dễ dàng bỏ qua.

 

Có lẽ suốt quãng đời còn lại của Thái Thượng Hoàng, Tri Ngu đừng mong có thể tiến cung.

 

Mà đến lúc đó, để giữ vững ngai vị, có khi bệ hạ cũng sẽ nhanh chóng quên mất nàng.

 

Chính vì vậy, thái độ của nội thị đối với nàng cũng trở nên ngang ngược hơn.

 

“Chi tiểu thư xin hãy bớt nóng vội, hiện tại vẫn chưa thể được.”

 

Nội thị lại lần nữa nặn ra một nụ cười.

 

Tri Ngu nói: “Ta cũng biết bệ hạ lúc này không rảnh bận tâm đến ta, vậy nên ngài cũng đừng làm phiền bệ hạ vì những chuyện này nữa.”

 

“Ta suy cho cùng cũng không thể tìm được cành cao nào tốt hơn bệ hạ mà…”

 

Nói rồi, nàng lặng lẽ nhét một ít bạc qua.

 

Tên nội thị nghĩ cũng phải, nhận lấy túi bạc, lập tức cười tươi như hoa.

 

“Vẫn là ngài chu đáo nhất.”

 

Hôm nay vì ứng phó với tên nội thị này, Tri Ngu đã tốn không ít thời gian.

 

Ra ngoài muộn, liền thấy Bạch Tịch lại cưỡi ngựa đến tận cửa.

 

Vừa nhìn thấy Tri Ngu, hắn liền mỉa mai: “Ngươi thật đúng là vinh hoa phú quý làm mờ mắt, quên mất trong phủ còn có một bệnh nhân đang cần uống thuốc rồi sao?”

 

Tri Ngu vừa tiễn nội thị đi, không ngờ đối phương vì nàng mãi không đến mà trực tiếp tìm tới cửa, không khỏi có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Xin lỗi, hôm nay ta có chút việc bị trì hoãn.”

 

“Ta thu dọn một chút rồi đi ngay đây.”

 

Nàng nói xong liền xoay người vào phòng, lại cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay.

 

Xem ra quan hệ giữa nàng và Thẩm Dục đã không còn căng thẳng như trước, có lẽ nên nhân cơ hội này nói chuyện rõ ràng với hắn.

 

Vậy nên hôm nay, sau khi đến phủ, Tri Ngu liền mở lời giải thích trước:

 

“Nội thị bên cạnh bệ hạ hôm nay có đến, ta mới chậm trễ một chút…”

 

Nàng vừa nói, chợt nhớ đến dáng vẻ khi ấy của hắn lúc thấy Tông Giác che chở nàng phía sau, trong lòng không hiểu sao lại nảy sinh chút cảm xúc, liền giải thích thêm một câu: “Thái thượng hoàng nay đã tỉnh lại, nên bệ hạ tạm thời cũng sẽ không đón ta nhập cung…”

 

Nói xong, nàng lại tiếp tục hầu hạ hắn uống thuốc.

 

Dù rằng hắn chịu uống, nhưng thực tế mấy ngày qua, Thẩm Dục rất ít nói chuyện với nàng.

 

Hôm nay cũng vậy, hắn chỉ mân mê chiếc nhẫn trên ngón tay, không hề đáp lời nàng.

 

Mãi đến khi uống thuốc xong, Tri Ngu mới cẩn thận thăm dò hỏi: “Lang quân, về sau… chúng ta có thể hòa giải không?”

 

Thẩm Dục cụp mắt, quét nhìn nàng một cái, dường như cuối cùng cũng có chút hứng thú mở miệng.

 

“Hòa giải?”

 

Giọng điệu hắn nghe như mang theo vẻ khó hiểu, khiến Tri Ngu nhìn thần sắc khó lường trên mặt hắn mà lòng cũng có chút hoang mang, nghi ngờ không biết có phải mình vừa nói sai điều gì không.

 

Nam nhân hỏi: “Nàng muốn hòa giải với ta, sau đó thì sao?”

 

Tri Ngu càng thêm mơ hồ.

 

Sau đó?

 

Giữa bọn họ còn cần phải có “sau đó” sao…

 

Nhưng nàng dĩ nhiên cũng không phải người không biết chút nhân tình thế thái nào.

 

Dù sau này còn liên quan đến nhau hay không, trước mặt nhau chung quy cũng không thể nói lời quá mức khó nghe.

 

Trong lòng nàng hơi căng thẳng, khẽ nói: “Chúng ta… có thể tiếp tục làm bằng hữu.”

 

Thẩm Dục dường như nghiền ngẫm lời nàng, trầm tư một lúc, rồi nhàn nhạt đáp: “Được thôi.”

 

Khoảnh khắc nghe được câu trả lời của hắn, Tri Ngu vẫn cảm thấy có chút không chân thực.

 

Sau đó lập tức thở phào nhẹ nhõm.

 

Tựa như từ khi nhiệm vụ trên người nàng kết thúc, mọi chuyện bắt đầu trở nên suôn sẻ.

 

Nhất là chuyện đắc tội nam chính này…

 

Nàng vốn nghĩ rằng, hiềm khích giữa hai người cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể hóa giải.

 

Không ngờ, chỉ trong vài ngày đã có thể tiêu tan.

 

Nhưng dù sao đi nữa, như vậy có nghĩa là, về sau nàng sẽ không còn bất cứ mối lo nào nữa.

 

Tri Ngu không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm: “Vậy những chuyện trong quá khứ chúng ta đều quên hết đi, từ nay về sau không cần nghĩ đến những điều không tốt nữa.”

 

Sắc mặt Thẩm Dục không có biểu cảm gì.

 

Hắn gọi người hầu mang tới một hộp nhỏ đựng vàng, đưa cho nàng: “Coi như là thù lao cho nàng đã chăm sóc ta mấy ngày nay.”

 

Tri Ngu theo bản năng từ chối.

 

Hộp vàng nặng trĩu, thoạt nhìn cũng biết giá trị không nhỏ, e là quá mức quý trọng.

 

Nhưng ngay sau đó liền nghe Thẩm Dục thản nhiên nói: “Vậy thì đổi thành ngân phiếu đi.”

 

Trong lời hắn không có chút dư địa để thương lượng, tựa như không muốn nợ nàng một ân tình.

 

Tri Ngu nghĩ đến điểm này, trong lòng hiểu rằng có lẽ chỉ khi nàng nhận lấy, Thẩm Dục mới cảm thấy bạc trắng rõ ràng, đôi bên không ai nợ ai.

 

Mối quan hệ từ thân thuộc dần trở nên xa lạ, khiến lòng nàng có chút khó tả, nhưng cũng đúng là điều nàng mong muốn.

 

“Phải rồi, nghe nói ngày đầu tiên cũng là nàng đút thuốc cho ta.”

 

Thẩm Dục chậm rãi nói: “Khi đó ta hôn mê bất tỉnh, người khác không thể đút thuốc vào, chỉ có nàng làm được. Nghe nói nàng còn đuổi hết người ra khỏi phòng…”

 

“Hôm ấy nàng đút thuốc thế nào?”

 

Làm sao để đút thuốc, mà không cho người khác nhìn thấy?

 

Chẳng lẽ cách đút thuốc có gì không thể để ai biết…

 

Ngón tay Tri Ngu siết chặt ngân phiếu trong tay, hơi cứng đờ.

 

Nàng nghĩ, theo lý mà nói lúc này không nên nói dối hắn nữa.

 

Nhưng… vừa mới hóa giải hiểu lầm, nàng lại phải nói ra chuyện khi ấy nàng đã dùng cách thân mật quá mức để đút thuốc cho hắn, quả thực không thích hợp chút nào.

 

Nàng đành bịa chuyện: “Ta… ta chỉ dùng tay mở môi lang quân, cạy hàm răng của lang quân ra, rồi đút thuốc vào.”

 

Cũng bởi vì, nàng phải mạnh tay mở miệng hắn, sợ những người khác hiểu lầm nàng muốn làm hại hắn, nên mới cố ý đuổi họ ra ngoài.

 

Dù sao thì người khác cũng không dám dễ dàng mạo phạm hắn, còn nàng thì có thể đối xử thô lỗ một chút, lý do này cũng không phải là không hợp lý.

 

Thẩm Dục trầm ngâm suy nghĩ: “Thì ra là vậy…”

 

“Vậy nên hôm ấy, Thanh Hòa nói môi ta rất đỏ, không phải bị bỏng, mà là vì bị ngón tay nàng chọc vào?”

 

Tri Ngu vội vàng xin lỗi hắn: “Xin lỗi…”

 

“Không sao.”

 

Thẩm Dục dường như vô cùng rộng lượng, nói: “Không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao?”

 

“A Ngu không những không hại ta, mà còn giúp ta.”

 

“Hơn nữa, những nơi mềm mại như môi, bình thường cũng sẽ không dễ dàng để người khác chạm vào…”

 

“Ngón tay vừa xoa vừa chọc vào, đúng là rất dễ làm đỏ lên.”

 

Hắn nhìn nàng, nói: “Không trách nàng.”

 

Tri Ngu ngồi trên ghế, vì lời nói của hắn mà hai gò má chợt nóng lên.

 

Rõ ràng biết hắn chỉ đang thuận theo lời nàng mà nói.

 

Nhưng nàng lại không kiềm chế được mà nhớ đến một số chuyện không nên nhớ…

 

Nhất là khi nghĩ đến trước đây, mỗi lần thấy nàng đỏ mặt, hắn luôn cố tình thoa cho nàng những loại cao dưỡng da mềm mịn.

 

Càng thấy nàng e lệ co lại, hắn càng cố ý trêu chọc bên tai nàng, cắn nhẹ tai nàng mà nói những lời trêu ghẹo ám muội, bảo rằng như vậy có thể xoa thêm lần nữa…

 

Bên tai nàng dường như phảng phất hơi thở thân mật của hắn trước đây, đầu ngón tai theo đó nóng bừng lên.

 

Tri Ngu cũng không biết bản thân bị sao nữa, bỗng dưng lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

 

Nhất là khi nhìn thấy đôi môi vừa uống thuốc xong của hắn, quả thực rất đỏ, nàng càng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

 

Chẳng lẽ, nàng vẫn chưa thể quên những chuyện trong quá khứ?

 

Vậy nên, dù hắn đang nói về môi của hắn, nhưng nàng lại không ngăn được bản thân nghĩ xa hơn?

 

Nàng cảm thấy mình không ổn, có chút ngồi không yên.

 

“Ta… Ta còn phải trở về chép kinh giúp sư thái Uyển Trần…”

 

Thẩm Dục chậm rãi nói: “Vậy thì không giữ nàng lại nữa.”

 

Chỉ đợi đối phương rời đi, hắn liền dựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn về phía cửa càng lúc càng trầm xuống.

 

Chiếc ban chỉ trên ngón tay bị hắn bóp nát trong lòng bàn tay.

 

Hắn lạnh lùng hất những mảnh vụn ra, chẳng hề bận tâm đến vết thương mới trên tay.

 

Lúc này, Bạch Tịch bước vào, nói: “Công chúa Thanh Hòa nói mấy ngày nữa sẽ ra ngoại ô cùng bằng hữu tụ hội, muốn mời chủ tử cùng đi. Còn về phía Tri thị…”

 

Những ngày sau có phải nàng ta sẽ không cần đến nữa?

 

Bạch Tịch không nhìn ra ý định折磨 (giày vò) nàng của Thẩm Dục lúc này, nên cũng không can thiệp thêm.

 

Nhưng công chúa Thanh Hòa gần như không hề che giấu sự căm ghét của mình đối với Tri Ngu. Nếu dẫn nàng ấy vào vòng giao thiệp của nàng ta, e rằng sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra.

 

Thẩm Dục chỉ bình thản nói: “Không phải đều là hiểu lầm sao?”

 

“Nàng đã giải tỏa khúc mắc với ta, thì cũng nên giải tỏa với Thanh Hòa.”

 

Bạch Tịch chần chừ: “Nhưng Tri thị nàng ấy…”

 

Những lời còn lại đều bị nuốt xuống trước đôi mắt đen u ám của Thẩm Dục.

 

Hắn không nói gì thêm, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi vài con chim nhỏ đang tranh giành trên cành cây.

 

Dường như nghĩ đến điều gì, hắn đưa nắm tay lên môi, đột nhiên cười một tiếng, vô cùng nhàn nhã phong lưu.

 

Nàng không phải muốn hòa giải sao?

 

Không phải muốn quên đi sao?

 

Nhưng bọn họ từng quấn quýt dây dưa, từng hòa vào nhau trong những đêm thâu tràn đầy mồ hôi và si mê.

 

Niềm hoan lạc đến tận xương tủy đó, không chỉ mình hắn có, mà nàng cũng từng trải qua.

 

Không chỉ một lần.

 

Hắn muốn xem, nàng thực sự có thể quên được không.

 

 

Chương 75 – Cưỡi ngựa

 

“Chàng có nhầm lẫn gì không?”

 

Thanh Hòa vội vã đến phủ, dường như vẫn chưa thể tin nổi.

 

Thẩm Dục đã sai người tìm nàng ta, làm rõ chuyện Tri Ngu chưa từng phản bội bọn họ.

 

Trong thâm tâm, Thanh Hòa đương nhiên không mong Tri Ngu là kẻ phẩm hạnh có khiếm khuyết.

 

Nhưng nàng ta đã trách móc Tri Ngu lâu đến vậy, mà giờ hắn lại nói như thế, e rằng người bình thường cũng khó lòng tin ngay được.

 

Thanh Hòa nghĩ, Tri Ngu đã giấu nàng ta nhiều chuyện như vậy, còn bị nàng ta trách cứ rất nhiều.

 

Bị người khác hiểu lầm, trong lòng chắc chắn cũng không dễ chịu, vậy mà nàng vẫn luôn nhẫn nhịn không nói, đúng là đồ ngốc.

 

Nếu không phải Thẩm Dục nói, chỉ sợ nàng ta còn chưa biết.

 

Sau khi tiêu hóa sự thật này, sắc mặt Thanh Hòa dần trở lại bình thường.

 

Nàng ta quan sát Thẩm Dục, chậm rãi nói: “Nhưng dù nàng ta vô tội, lúc đó vẫn lợi dụng cơ hội để đòi hưu thư. Hành động vô tình vô nghĩa như vậy, thực sự không đáng để chàng tha thứ.”

 

Mặc dù Thẩm Dục trông có vẻ ôn hòa, nhưng Thanh Hòa mơ hồ cảm thấy hắn không dễ chọc vào.

 

Dẫu sao, huyết thống hoàng gia mấy ai đơn giản.

 

Sau khi biết Tri Ngu vô tội, trong lòng nàng ta lại lo lắng Thẩm Dục vẫn sẽ ghi hận nàng, không khỏi dùng lời thăm dò.

 

Thẩm Dục sao có thể không nhìn thấu tâm tư của nàng ta?

 

Hắn không vạch trần, chỉ nhàn nhạt nói: “Nhưng nàng không cố ý, hơn nữa còn giúp ta một cách gián tiếp.”

 

Ánh mắt Thanh Hòa hơi dịu lại, miệng phụ họa: “Cũng đúng…”

 

Hai huynh muội mỗi người một tâm tư, trò chuyện một lát.

 

Đến khi Tri Ngu tới, đúng lúc bắt gặp Thanh Hòa chuẩn bị rời đi.

 

Chỉ là kỳ lạ thay, hôm nay Thanh Hòa không còn trừng mắt với nàng như trước nữa.

 

Nhưng ánh mắt nàng ta vẫn rất lạ, đi ngang qua Tri Ngu còn cố tình chậm bước.

 

“Người nàng thật thơm…”

 

Có lẽ vẫn còn chút gút mắc trong lòng, Thanh Hòa không tìm được chuyện gì để nói, chỉ tùy ý lẩm bẩm một câu.

 

Nói xong, nàng ta liền rời đi.

 

Bước chân Tri Ngu thoáng khựng lại, cảm thấy khó hiểu.

 

Thanh Hòa vốn không muốn nói chuyện với nàng, sao đột nhiên lại chịu mở lời?

 

Người trong phòng như Thẩm Dục cũng không có ý định nhắc nhở nàng điều gì.

 

Mãi đến khi Tri Ngu lại bị Bạch Tịch gọi đi vào hôm đó, nàng cứ nghĩ Thẩm Dục lại không chịu uống thuốc.

 

Nhưng khi lên xe ngựa, nàng mới biết hôm nay Thẩm Dục muốn đáp lại lời mời của Thanh Hòa mà ra ngoài.

 

Và còn muốn dẫn nàng theo cùng.

 

Sau khi xe ngựa rời khỏi thành, nó chậm rãi dừng lại.

 

Thẩm Dục đứng bên ngoài xe, cực kỳ kiên nhẫn chờ nàng xuống.

 

Một bàn tay trắng nõn vén rèm xe, Tri Ngu nắm chặt vạt áo, lo lắng nói: “Ta muốn về…”

 

Hôm nay có hoạt động ở ngoại ô, những người có thể đi cùng công chúa Thanh Hòa và hoàng tử như Thẩm Dục phần lớn đều là con cháu quyền quý.

 

Mà Tri Ngu chưa bao giờ có ý định gia nhập giới quý tộc ấy.

 

Nàng không phải không có kế hoạch cho tương lai của mình.

 

Nhưng trong kế hoạch đó, chưa từng có bất cứ điều gì liên quan đến quyền thế.

 

Đợi đến khi Thẩm Dục đăng cơ, nàng nhiều khả năng chỉ là một thường dân chất phác, cố gắng tích cóp tiền bạc để tự nuôi sống bản thân.

 

Dù sao hiện tại, nàng cũng đã theo sư thái Uyển Trần học cách trồng rau.

 

Về sau, cầm số bạc trong tay mua thêm vài con gà, vịt hoặc heo con, tự cung tự cấp là đủ.

 

Hơn nữa, danh tiếng của Tri Ngu ở kinh thành vốn đã kém.

 

Sau sự việc bức hại Thẩm Dục, nàng gần như chẳng còn thanh danh gì.

 

Thanh Hòa cũng trách nàng, mọi người đều ghét nàng.

 

Nàng thực sự không muốn lại tùy tiện xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

 

Thẩm Dục dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, chậm rãi nói: “Ta đã thay nàng làm rõ rồi.”

 

Tri Ngu nghe vậy, thoáng sững sờ.

 

“Gì cơ…”

 

“Ta nói với bọn họ rằng, nàng làm vậy là để giúp ta.”

 

Lúc đó, chỉ có Thanh Hòa biết rõ chi tiết, còn những người ngoài chỉ nghe phong thanh vài câu chuyện.

 

Có sự làm rõ từ Thẩm Dục, đương nhiên đáng tin hơn bất kỳ lời đồn nào.

 

Nhưng Tri Ngu dường như rất bất ngờ.

 

“Nàng tự nói rằng làm vậy là để giúp ta, đương nhiên ta cũng phải hồi báo cho nàng.”

 

Nếu là phu thê, vốn dĩ không cần tính toán rạch ròi như vậy.

 

Nhưng bọn họ không còn là vợ chồng nữa.

 

Vậy nên, từ góc độ của Tri Ngu mà nói, dường như Thẩm Dục vẫn luôn không muốn mắc nợ nàng trong chuyện này.

 

Cho nên, những ngày nàng hầu hạ hắn dùng thuốc, hắn liền cho nàng bạc.

 

Giờ danh tiếng nàng bị tổn hại vì hắn, hắn liền chủ động thay nàng làm sáng tỏ.

 

Sự rạch ròi như thế, vốn dĩ phải hợp ý nàng.

 

Chỉ có một điều, bọn họ đã thực sự hòa ly, đó đã là sự thật, không cần làm rõ, cũng chẳng thể làm rõ được.

 

Trong lòng Tri Ngu dường như dâng lên một chút cảm kích.

 

Khi đối phương đưa tay ra đỡ nàng xuống xe, nàng cũng theo thói quen đặt tay vào lòng bàn tay hắn.

 

Nào ngờ, Thẩm Dục lại lặng lẽ cúi mắt nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ấy, năm ngón tay chậm rãi khép lại, giam cầm lấy bàn tay nàng trong lòng bàn tay rộng lớn, bao bọc đến mức gần như không thể thoát ra.

 

Chỉ khi Tri Ngu đã xuống xe, còn chưa kịp nhận ra điều bất thường, Thẩm Dục đã tự nhiên buông tay.

 

Chỉ còn lại một con ngựa đứng tại chỗ.

 

Địa điểm tổ chức sự kiện nằm ở ngoại ô kinh thành, hôm nay có trận đấu đánh cầu trên lưng ngựa, mọi người đều đã hẹn trước là sẽ cưỡi ngựa của riêng mình đến đó.

 

Vì vậy, xe ngựa chỉ đưa người ra khỏi thành, rồi lập tức quay đầu trở về.

 

“Chúng ta cưỡi ngựa đi tiếp.”

 

Tri Ngu chợt hiểu ra, vì nàng không biết cưỡi ngựa, nên mới chỉ có một con ngựa.

 

Trong lòng nàng không khỏi có chút xấu hổ.

 

Nhưng Thanh Hòa đã chủ động mời nàng đi cùng, nếu nàng không đi, rời khỏi kinh thành rồi sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại đối phương nữa.

 

Nếu bỏ lỡ cơ hội hòa giải này, e rằng sẽ có chút đáng tiếc.

 

Thẩm Dục giọng điệu nhàn nhạt: “Một lát nữa ta có thể dạy nàng.”

 

Lời này khiến Tri Ngu bất giác nhớ đến lần trước “cưỡi ngựa”…

 

Lúc đó, nàng cũng từng ngồi trên người hắn, là hắn cố ý dỗ dành nàng coi hắn như một con ngựa mà cưỡi…

 

Nhưng lần này lại khác, giọng điệu của hắn rõ ràng là đang muốn dạy nàng một cách đàng hoàng.

 

Tri Ngu bị hắn kéo lên lưng ngựa, lần này, Thẩm Dục thực sự dạy rất nghiêm chỉnh.

 

Nhưng con ngựa này lại hoàn toàn khác với con ngựa duy nhất mà nàng từng cưỡi trước đây.

 

Con ngựa này cao lớn mạnh mẽ, chỉ ngồi trên lưng thôi nàng cũng đã cảm thấy cách mặt đất rất xa.

 

Dù nó không chạy, nhưng nếu nàng ngã xuống mà tư thế không đúng, chắc chắn cũng đủ để gãy xương.

 

Hơn nữa, thân ngựa vô cùng to lớn, cơ bắp rắn chắc, nhìn thôi cũng đã khiến người ta chột dạ.

 

Nàng có chút sợ khi điều khiển nó, đôi tay tái nhợt liền từ dưới nách nàng đưa ra, kéo lấy dây cương, đặt vào tay nàng.

 

“Thử xem.”

 

Tri Ngu dường như cực kỳ căng thẳng, nhưng vì lời hắn nói mà gắng gượng sinh ra một chút dũng khí, siết chặt dây cương trong tay rồi kéo mạnh một cái.

 

Nào ngờ, con ngựa lại lao vút đi trong khi nàng chưa kịp đề phòng, khiến nàng ngả người ra sau.

 

Nhưng không giống lần trước, lần này lưng nàng nặng nề va vào lòng người phía sau.

 

Có lẽ vì lưng ngựa có người điều khiển lạ lẫm, con ngựa hơi mất kiểm soát, may mà Thẩm Dục kịp thời giành lại dây cương từ tay nàng, giữ vững con ngựa.

 

Tri Ngu theo bản năng buông tay, thuận thế nhường lại dây cương, trong lòng còn chưa hoàn hồn, nói: “Ta vẫn nên để sau hãy học…”

 

Chẳng cần bàn đến việc nàng có học được hay không, chỉ riêng trước mặt Thẩm Dục, nàng vẫn chẳng thể tự nhiên như trước đây.

 

Có lẽ để xua đi cảm giác không thoải mái ấy, Tri Ngu không khỏi mở miệng hỏi: “Công chúa mời ta đến, có dặn dò gì khác không?”

 

Nàng không che giấu sự quan tâm của mình đối với Thanh Hòa, nhưng người phía sau lại càng thêm trầm mặc.

 

Tri Ngu có chút lúng túng, còn tưởng rằng hắn không định đáp lại, nào ngờ bỗng nghe thấy hắn lạnh nhạt nói: “Ngươi rất thơm.”

 

Thẩm Dục hạ thấp mí mắt, giọng điệu tự nhiên: “Thanh Hòa hôm đó khen ngươi thơm, bảo ta hỏi thử, ngươi dùng phấn hương gì vậy?”

 

Tri Ngu ngẩn ra, không nhớ mình đã bôi loại phấn hương nào trên người.

 

Nhưng bị hắn khen là thơm, nàng lại cảm thấy hơi ngượng, đành đáp: “Có lẽ… là do ta bôi dầu hoa trên tóc…”

 

Đối phương lại hỏi tiếp: “Vậy còn những chỗ khác thì sao?”

 

Những chỗ khác?

 

Tri Ngu bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó, giọng nói không khỏi trở nên lắp bắp: “Chỗ… chỗ nào?”

 

“Thanh Hòa nói, những chỗ khác trên người ngươi cũng rất thơm.”

 

“Ví dụ như… chỗ này…”

 

Vị trí sau lưng, Tri Ngu không nhìn thấy, vì vậy cảm giác lại càng nhạy bén hơn.

 

Tựa như chỉ vì câu “chỗ này” của hắn mà nàng có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả vào sau tai mình.

 

Gần gũi đến kỳ lạ.

 

Tri Ngu càng lúc càng cứng đờ tấm lưng.

 

Từng quá thân mật với nhau, điều này chính là điểm bất lợi lớn nhất.

 

Nó khiến nàng bất giác nhớ đến một lần hắn cũng nói nàng thơm… Sau đó lại lần theo vành tai nàng, hít ngửi từng nơi trên cơ thể nàng.

 

Như một con dã thú, muốn đánh dấu từng tấc hương thơm trên người nàng.

 

Mà đôi môi nóng rực kia, cũng sẽ dọc theo xương sống mà lần xuống từng chút một, cho đến tận đốt xương cùng…

 

Hình ảnh đó bất giác hiện lên trong đầu nàng, chỉ cần nghĩ đến thôi, thân thể nàng cũng có thể cảm nhận được hơi thở mập mờ trên gáy mình.

 

Giống như mỗi lần trước đây, thậm chí còn lưu lại ở tận gốc đùi nàng…

 

“Ta… ta không biết…”

 

Nàng dường như lập tức căng thẳng đến cứng cả người.

 

Nàng ngừng lời, Thẩm Dục cũng không tiếp tục mở miệng.

 

Thế nhưng khi yên tĩnh, không có chủ đề nào để phân tán sự chú ý, xung quanh lại càng dễ dàng cảm nhận được một số biến hóa nhạy cảm.

 

Ví dụ như tấm lưng nàng vô tình dán sát vào lồng ngực đối phương, ví dụ như nhịp tim của chính mình, lại ví dụ như…

 

Tri Ngu chợt nhận ra phía sau dường như luôn có thứ gì đó chạm vào mình.

 

Ban đầu, nàng cũng không nhận thức rõ ràng.

 

Chỉ là khi lưng ngựa lắc lư mạnh mẽ, thứ bị nàng vô tình đè trúng dường như càng cứng rắn hơn.

 

Những suy đoán khó nói khiến cả người nàng nóng ran.

 

Nàng chợt nghĩ đến điều gì đó, gò má lập tức nóng bừng, nhưng lại hoàn toàn không biết nên mở lời hỏi thế nào.

 

Khi đến đoạn đường phía trước bằng phẳng hơn, con ngựa dưới thân lại càng tăng tốc.

 

Vì thế, thứ kia trong cơn xóc nảy mà tiếp xúc với nàng càng rõ ràng, càng trở nên nổi bật.

 

Khó khăn lắm mới đến nơi, Thẩm Dục lập tức xuống ngựa.

 

Tri Ngu cũng gần như không kịp chờ đợi mà muốn nhảy xuống ngay tức khắc.

 

Nhưng nàng lại quên mất rằng bản thân đã lắc lư trên lưng ngựa đến mức chân gần như nhũn ra.

 

Một chân đạp vào bàn đạp, mất đi thăng bằng, thân thể gần như ngã xuống.

 

Thẩm Dục kịp thời đưa tay đỡ lấy nàng, nhưng nàng vẫn đập mạnh vào lòng hắn.

 

Tri Ngu ở trong am ni cô hơn nửa năm, thân thể không phải hoàn toàn không có thay đổi.

 

Ngoài việc cao hơn một chút, vóc dáng cũng trở nên đầy đặn hơn trước.

 

Lúc này, nàng không hề phòng bị mà đâm sầm vào lồng ngực hắn, khiến đối phương cũng bị va đến phát ra một tiếng hừ trầm thấp.

 

Tim ngực bị đụng mạnh, đau đến nhói buốt.

 

Những suy nghĩ miên man suốt quãng đường cùng với bầu không khí ám muội vây quanh gần như chiếm cứ toàn bộ tâm trí Tri Ngu.

 

Khi mất thăng bằng, nàng thậm chí vẫn còn đang thất thần, giọng nói phát ra trong lồng ngực hắn cũng mềm mại đến mức có thể vắt ra nước.

 

Giống như mỗi lần bọn họ thân mật, nàng ướt đẫm hàng mi, mỗi tiếng rên rỉ vì đau đều pha lẫn chút oán trách dành cho hắn.

 

Nhưng ở bên ngoài, âm thanh ấy lại càng giống một loại mê hoặc có chủ đích.

 

Tri Ngu hồi thần, trong lòng hoảng loạn, nhịp tim cũng tăng nhanh.

 

May mắn là sự tiếp xúc này cực kỳ ngắn ngủi, gần như trong nháy mắt đã tách ra.

 

Thẩm Dục phủi nhẹ tà áo bị va chạm làm xộc xệch, như vô tình hỏi:

 

“Sao mặt nàng lại đỏ như vậy?”

 

Tri Ngu lập tức nhớ đến cảnh tượng trên lưng ngựa ban nãy.

 

Ánh mắt nàng nhanh chóng lướt qua thắt lưng hắn.

 

Ngay khi suýt nữa đã hiểu lầm, nàng lại nhìn thấy động tác sửa sang y phục của hắn dường như cũng phát hiện ra điều gì đó bất thường.

 

Thẩm Dục đưa tay gỡ xuống một con dao găm sắp rơi khỏi thắt lưng, chậm rãi nói:

 

“Xin lỗi, có lẽ vừa rồi con dao này đã đâm vào nàng.”

 

Giọng điệu của hắn không hề có chút cố ý nào, chậm rãi hỏi:

 

“Có làm nàng đau không?”

 

Tri Ngu nóng mặt, lắc đầu.

 

Thẩm Dục quan sát thần sắc nàng, rồi lại nói:

 

“Ít nhiều cũng không thoải mái nhỉ?”

 

Hắn đong đưa con dao găm trong tay, trầm tư một chút rồi nói:

 

“Vừa hay, con dao này rất thích hợp để một nữ tử yếu đuối như nàng dùng để phòng thân.”

 

“Coi như tặng nàng để bồi tội.”

 

Con dao găm to lớn lập tức bị đặt vào tay Tri Ngu.

 

Đối phương buông tay, để tránh làm rơi, nàng gần như theo bản năng mà dùng cả hai tay đón lấy.

 

Nàng không dám nghĩ ngợi quá nhiều, nhưng còn chưa kịp nghĩ cách từ chối, đã thấy Thanh Hòa từ xa đi đến.

 

“Ta đợi hai người rất lâu rồi.”

 

Thanh Hòa hơi trách móc nhìn Thẩm Dục.

 

Sau đó, khi nhìn sang Tri Ngu, trên mặt vẫn còn chút ngượng nghịu.

 

Nàng ta quan sát sắc mặt Tri Ngu, dường như có chút lo lắng, chủ động hỏi:

 

“A Ngu, sao nàng lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?”

 

Một cơn gió lạnh thổi qua, Tri Ngu mới nhận ra mình đã toát rất nhiều mồ hôi, thân thể cũng nóng bừng.

 

Nàng chỉ có thể tiếp tục ôm chặt con dao găm trong tay, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, đành giả vờ ngây ngô.

 

“Vậy sao? Ta… ta cũng không biết…”

 

“Phải đấy.”

 

Lúc này, một ngón tay thon dài, tái nhợt nâng lên, chạm nhẹ vào tóc mai của nàng, đầu ngón tay vừa chạm đã rời đi.

 

“Tóc mai của nàng…”

 

Thẩm Dục vẫn đứng phía sau nàng, chỉ cần nhìn qua là biết bọn họ đi cùng nhau.

 

Tri Ngu không kìm được mà ngước lên, liền trông thấy nam nhân đang cụp mắt nhìn mình.

 

Ở khoảng cách rất gần, giữa những đốt ngón tay rõ ràng là một vệt nước óng ánh, ánh mắt hắn lại khóa chặt trên người nàng, chậm rãi nói:

 

“Ướt cả rồi.”

 

Nghe vậy, khuôn mặt Tri Ngu lập tức đỏ bừng, không sao kiềm chế được.

 

Nàng thực sự quá kỳ quặc…

 

Ánh mắt bọn họ dường như đều đang hỏi nàng:

 

Tại sao mặt nàng lại đỏ như vậy, tại sao người nàng lại đổ nhiều mồ hôi đến thế?

 

Nếu chạm vào da nàng, có lẽ còn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng trên người nàng.

 

Có lẽ lại muốn hỏi nàng, tại sao lại nóng đến thế…

 

Tri Ngu không biết phải giải thích thế nào về những điểm kỳ lạ của mình hôm nay, chỉ có thể lí nhí nói:

 

“Có lẽ… ta bệnh rồi…”

 

Có lẽ, nàng thực sự không giỏi đối nhân xử thế.

 

Hôm nay là lần đầu tiên ra ngoài tụ hội với thân phận mới, vậy mà chỉ trong một ngày, nàng lại liên tiếp phạm phải nhiều sai sót đến mức thất thố như vậy.

 

Tri Ngu cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Trước khi nói rõ ràng, rõ ràng nàng vẫn có thể thản nhiên đối diện với hắn.

 

Thế nhưng không biết vì sao, sau khi mọi chuyện đã sáng tỏ, nàng lại không thể đối mặt với hắn nữa…

 

Những lời Thẩm Dục nói đều rất bình thường, vậy mà nàng lại không ngăn được những suy nghĩ viển vông.

 

Hắn chỉ đơn thuần nói tóc mai nàng bị ướt, vậy mà nàng lại đỏ mặt hơn.

 

Chương 76 – Từ biệt

 

Miệng nói muốn quên đi quá khứ, nhưng trong lòng lại từng khắc từng giây nhớ đến những lần bị hắn ức hiếp. Nếu nói ra, chẳng phải càng giống như nàng đang cố tình ám chỉ, rằng nàng chưa bao giờ quên được những phút giây thân mật giữa họ hay sao?

 

Vừa kiềm nén nhịp tim đập dồn dập, vừa để Thanh Hòa khoác tay, trong lòng Tri Ngu thầm nghĩ, có lẽ nàng vẫn nên sớm rời đi.

 

Nàng có thể đợi đến khi Thẩm Dục đăng cơ, rồi lặng lẽ quay về kinh thành tìm người lấy lộ dẫn.

 

Bằng không, nàng sợ mình cứ mãi suy nghĩ linh tinh, thậm chí ngay cả phản ứng của cơ thể cũng sẽ trở nên kỳ lạ chỉ vì vài câu nói vô tình của hắn.

 

 

Không biết từ khi nào, tấm lưng nàng đã áp lên lồng ngực nóng rực của nam nhân phía sau.

 

Hắn nâng cằm nàng lên, ép nàng phải nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương—gian phòng quen thuộc, cùng hai người quần áo đã trượt xuống đến tận thắt lưng.

 

Nam nhân trong gương kề môi bên má nàng, giọng trầm thấp gọi nàng là dâm phụ.

 

Không… không phải…

 

Phản ứng của Tri Ngu vẫn như trước, xấu hổ đến đỏ mặt, muốn vùng ra.

 

Hắn lại khẽ vuốt ve làn da mềm mại, bật cười thành tiếng. Giọng cười trong trẻo, dễ nghe, khuôn mặt vẫn nhã nhặn như thường ngày.

 

Thế nhưng, mỗi khi không có ai bên cạnh, hắn lại dùng những lời lẽ tục tĩu nhất để trêu chọc nàng.

 

Không phải sao?

 

A Ngu của ta… đã ướt cả rồi…

 

 

Tri Ngu choàng tỉnh khỏi giấc mộng.

 

Bên ngoài trời vẫn chưa sáng, nhịp tim nàng dồn dập, mồ hôi thấm ướt người, dường như bị giấc mộng hành hạ đến kiệt sức.

 

Trong đêm, nàng không chỉ mơ một giấc mộng, mà hầu hết chúng đều liên quan đến Thẩm Dục.

 

Ban ngày, từ lúc cưỡi ngựa đến ngoại thành, Tri Ngu luôn đi cùng Thanh Hòa, không còn cơ hội ở riêng với Thẩm Dục.

 

Vậy mà lòng nàng vẫn không yên.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy có lẽ do quá khứ đã quá thân mật, nên dù chỉ là một cái chạm nhẹ vô tình hay vài lời nói ám muội, nàng đều bị ảnh hưởng.

 

Nàng đâu thể ngờ rằng, thân thể này từ lâu đã bị Thẩm Dục từng chút một dạy dỗ thành quen.

 

Nàng sợ nhất chỗ nào, nhạy cảm nhất ở đâu, hắn đều rõ như lòng bàn tay.

 

Hắn muốn cố ý trêu đùa nàng, vốn dĩ chẳng phải chuyện khó.

 

Nhưng Tri Ngu lại đơn thuần, cứ ngỡ bản thân trở nên kỳ lạ mỗi khi gặp hắn, lại càng tin chắc vào suy nghĩ của mình.

 

Vốn dĩ nàng đã nhát gan, sau khi nhiệm vụ kết thúc, dù có thể thả lỏng, nhưng vẫn lo sợ nếu còn ở lại kinh thành, sau này sẽ có hậu họa.

 

Nhất là khi nàng nghĩ đến việc có thể rời đi trước, đến nơi khác an cư, ý định này vừa nhen nhóm đã không thể ngăn lại.

 

Buổi trưa hôm đó, sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tri Ngu tìm đến Hòa Thần sư thái, người đang xới đất trong vườn sau.

 

“Gần đây tâm tư con rất bất ổn…”

 

Trước khi nàng mở lời, Hòa Thần sư thái đã như nhìn thấu điều gì đó, giọng điệu hiền hòa hỏi: “Có phải con muốn rời đi rồi không?”

 

Tri Ngu khẽ gật đầu.

 

Hòa Thần dừng tay, khẽ lẩm bẩm: “A Ngu, con vốn không giống người của chốn hồng trần, lại có một trái tim trong suốt như lưu ly…”

 

“Nhưng càng thuần khiết, lại càng dễ bị những kẻ tà ác quấn lấy.”

 

Bà trầm ngâm nói: “Con thật sự không cân nhắc ở lại sao?”

 

Tri Ngu lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Con đã rất lâu rồi không được ăn thịt…”

 

Lời nói ẩn chứa chút tủi thân không dễ nhận ra, chỉ là đến cuối nàng mới dám lặng lẽ thốt lên.

 

Hòa Thần: “…”

 

“Thôi vậy.”

 

“Vậy để ta hỏi con một câu cuối.”

 

“Bây giờ con đã biết cách trồng trọt chưa?”

 

Thấy nàng ngoan ngoãn gật đầu, Hòa Thần cười thoáng đạt: “Vậy là đủ rồi. Đến đây học cách gieo hạt, rồi học cách thu hoạch, thế là đủ.”

 

Tri Ngu suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc quỳ xuống dập đầu ba cái, cảm tạ bà đã chăm sóc và dạy bảo mình trong thời gian qua.

 

Hòa Thần đỡ nàng dậy, thầm nghĩ, có lẽ đây chính là số mệnh của cô gái này.

 

Dù nàng có thực lòng muốn ở lại, thì kiếp nạn đã định sẵn trong đời cũng chưa chắc có thể tránh được.

 

 

Ngày hôm sau, Tri Ngu nhận lời mời gặp riêng của Thanh Hòa.

 

Khác với lần trước ở ngoại thành, khi ấy có nhiều người, hai nàng không thể nói chuyện riêng.

 

Lúc chia tay, Thanh Hòa chỉ có thể hẹn nàng một buổi khác để gặp mặt, mới có thể ngồi xuống nói rõ mọi chuyện.

 

Sau khi thu dọn hành lý trong am ni cô, Tri Ngu đến trà lâu để gặp Thanh Hòa.

 

Vốn dĩ Thanh Hòa đã chuẩn bị sẵn bao lời xin lỗi, nhưng vừa gặp mặt lại bất ngờ nghe tin Tri Ngu sắp rời khỏi kinh thành.

 

Nàng không khỏi sững sờ.

 

Lúc trước, trong cung vẫn có người giám sát nàng, nhưng nửa năm qua, Tông Giác bận rộn chuyện của Thẩm Dục và Thái Thượng Hoàng, không có thời gian phân tâm, nào dám để lộ sơ hở.

 

Bây giờ Tri Ngu rời khỏi kinh thành, cũng không còn nhiều điều đáng lo.

 

Sắc mặt Thanh Hòa phức tạp, nàng nắm lấy tay Tri Ngu, dịu giọng nói:

 

“A Ngu, ta thực sự có lỗi với muội. Lúc trước, ta thậm chí còn nghĩ, dù muội không phản bội bọn ta, nhưng muội ép Thẩm Dục phải viết hưu thư, ít nhiều cũng là có tình cảm với hoàng huynh…”

 

Nhưng bây giờ Tri Ngu lại muốn rời đi, chẳng hề tham luyến quyền thế của thiên gia, cũng không có ý định bám víu vào Thẩm Dục hay nàng.

 

Đây cũng là lý do Tri Ngu hôm ấy muốn đến ngoại thành, chỉ để gặp Thanh Hòa lần cuối.

 

Nàng có thể rời đi bất cứ lúc nào, mà một khi đã đi rồi, e rằng sẽ không bao giờ còn cơ hội gặp lại những người có thân phận như Thanh Hòa nữa.

 

“Ah Dụ, nàng… nàng thực sự muốn rời đi sao?”

 

Trên gương mặt Tri Ngu không có lấy nửa phần miễn cưỡng, “Thị phi trong kinh thành quá nhiều, ta không quen.”

 

Nàng vẫn thích tìm một nơi non xanh nước biếc để sinh sống hơn.

 

Thanh Hòa lại hoàn toàn không đồng tình với điều đó.

 

Nàng hoài nghi bản thân đã làm tổn thương Tri Ngu, trong lòng dâng lên sự áy náy, muốn khuyên nàng ở lại.

 

Thấy Tri Ngu nhất thời không có ý định đổi ý, nàng đành nói: “Nếu nàng thực sự muốn rời đi, thì nhất định phải để ta tiễn nàng một đoạn.”

 

Tri Ngu thấy nàng luyến tiếc như vậy, liền gật đầu đồng ý.

 

Hai người còn hẹn ước rằng sau này nếu có cơ hội, có thể trao đổi thư từ với nhau.

 

Thanh Hòa khi đi lại trên giang hồ, biết đâu còn có thể đến tìm nàng.

 

 

Trong triều, đã nhiều ngày qua, có những đại thần vẫn luôn tranh luận về vấn đề thân phận chính thống của Thẩm Dục.

 

Hắn là con của Thái thượng hoàng và một nữ tử dân gian.

 

Người phụ nữ đó đã che giấu danh tính, sinh ra Thẩm Dục tại một ngôi làng vô danh.

 

Có kẻ nham hiểm đã tìm được chứng cứ, nói rằng hoàng tử thực sự trên người có bớt bẩm sinh, còn chỉ ra nữ tử dân gian kia có tín vật do Thái thượng hoàng ban cho.

 

Nhưng đối diện với những chất vấn cay nghiệt này, Thẩm Dục đã trực tiếp cởi áo ngoài để các đại thần kiểm tra, đồng thời sai người đem tín vật từng món một trình ra.

 

Tông Giác nhìn thấy cảnh này, trên mặt là nụ cười, nhưng trong lòng lại sớm giận đến nghiến răng.

 

Trên triều đình, hắn tỏ ra vô cùng phẫn nộ, lớn tiếng quát mắng, ra lệnh không ai được phép nghi ngờ thân phận hoàng tử của Thẩm Dục nữa.

 

Bề ngoài, trông có vẻ là huynh đệ hòa thuận, nhưng những toan tính ngầm, hắn là người rõ ràng nhất.

 

Sau buổi chầu hôm đó, Tông Giác cho gọi Thẩm Dục vào điện.

 

Nhưng hắn còn chưa bước vào, đã nghe thấy bên trong truyền ra những tiếng rên rỉ ám muội.

 

Một giọng nữ e lệ, vừa ngượng ngùng vừa nũng nịu, mềm mại mà mê hoặc, từng tiếng gọi “Bệ hạ” đầy ngọt ngào.

 

Nếu nhắm mắt lại, có lẽ cũng có thể tưởng tượng ra cảnh Tri Ngu trên chiếc giường kia, cùng đương kim hoàng đế triền miên ái ân.

 

Giọng nói đó… quá giống Tri Ngu.

 

Bên trong, tiếng động dần ngừng lại, cung nữ đỏ mặt chạy ra ngoài.

 

Tông Giác vén rèm, thấy Thẩm Dục đứng đó, liền như vô tình nói: “Con bé kia còn không bằng một nửa của Ah Dụ…”

 

Lời lẽ mập mờ, như thể hắn và Tri Ngu đã từng có những chuyện thân mật hơn.

 

Tông Giác cười nhạt, “Sao trông đệ không vui lắm vậy? Vẫn còn hận ta vì đã chia rẽ đệ và Ah Dụ sao?”

 

Ánh mắt hắn sâu xa, “Nhưng Ah Dụ muốn rời xa đệ, đây là sự thật mà không điều gì có thể thay đổi được.”

 

Huống hồ, chỉ cần Thái thượng hoàng vừa tắt thở, hắn lập tức sẽ cho người đưa Tri Ngu vào cung.

 

Thẩm Dục chậm rãi đáp, “Ta không để tâm.”

 

Hắn không quan tâm việc Tri Ngu có muốn rời xa hắn hay không, hoặc có lẽ, hắn căn bản không bận tâm đến con người nàng.

 

Tông Giác quan sát hắn, nhất thời không đoán ra được ý đồ trong lòng hắn.

 

Giọng hắn trầm xuống, “Nghĩ lại, ta với Bạc Nhiên quả thực có duyên, từ trước đến nay vẫn luôn coi đệ như huynh trưởng…”

 

Thẩm Dục đặt chiếc hộp gấm trong tay xuống, giọng điệu hờ hững: “Bây giờ thực sự trở thành huynh trưởng của bệ hạ rồi, bệ hạ chẳng phải nên càng vui mừng hơn sao?”

 

Tông Giác không đáp.

 

Chỉ đợi đến khi Thẩm Dục rời đi, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, vung tay hất đổ tất cả đồ vật trên bàn.

 

“Hoàng thượng bớt giận, ngài không thể tức giận tổn hại long thể được…”

 

Thái giám quỳ dưới đất, giọng nói run rẩy.

 

Tông Giác lạnh lùng cười.

 

Quả nhiên là huynh đệ ruột.

 

Tại sao các đại thần lại liên tục nghi vấn thân phận của Thẩm Dục vào lúc này?

 

Cũng chỉ vì vở kịch năm xưa hắn tự đạo diễn vụ án long bào, không khác gì so với hiện tại.

 

Loại hoàng tử được tìm về từ bên ngoài như Thẩm Dục, điều đáng sợ nhất chính là vào lúc còn chưa vững vàng đã bị nghi ngờ không phải huyết thống hoàng gia.

 

Vậy nên hắn ta dứt khoát tự dàn dựng, cố ý để người ta nghi ngờ mình, sau đó lại chuẩn bị sẵn những chứng cứ hoàn mỹ nhất để chứng minh.

 

Từ nay về sau, thân phận hoàng tử của hắn không bao giờ còn là nhược điểm nữa.

 

Có hàng ngàn cách để chứng minh thân phận, nhưng hắn lại cố tình sử dụng đúng phương thức mà Tông Giác năm xưa từng dùng trong bóng tối.

 

Không phải khiêu khích thì là gì?

 

“Vậy thì đấu đến cùng đi.”

 

Tông Giác cười nhạt, “Để xem rốt cuộc là tên hoang tử đó giỏi hơn, hay ta – chính thống – mới là kẻ được trời định sẵn.”

 

Rõ ràng là một chuyện đầy nguy hiểm, nhưng hắn lại không kiềm chế được sự hưng phấn, thầm nghĩ hắn và tên hoang tử kia, rốt cuộc ai lợi hại hơn.

 

 

Cuối cùng cũng đến ngày Tri Ngu rời đi.

 

Nàng hẹn Thanh Hòa gặp nhau tại đình nghỉ chân ở ngoại ô thành.

 

Nhưng nàng đợi mãi vẫn không thấy Thanh Hòa đến, ngược lại lại thấy Thẩm Dục xuất hiện.

 

Tri Ngu vô cùng kinh ngạc.

 

Thẩm Dục nhìn thấy tay nàng cầm bọc hành lý, vẻ mặt không gợn sóng, thản nhiên nói: “Hôm nay Thanh Hòa bị chuyện trong cung làm chậm trễ.”

 

“Nghe nói nàng sắp rời khỏi kinh thành?”

 

“Nàng muốn đi, sao lại không gọi ta tiễn nàng một đoạn?”

 

Ngữ khí hắn không có ý giữ lại, Tri Ngu liền thấy mình nghĩ nhiều, khẽ thở phào, nhẹ nhàng đáp: “Ta sợ công tử thân thể chưa khỏe hẳn.”

 

Nàng khẽ nói: “Từ nay về sau, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa, công tử phải bảo trọng.”

 

Thẩm Dục nhẹ giọng đáp “Được”, nhưng lại hỏi:

 

“Thật sự… không bao giờ gặp lại sao?”

 

Tri Ngu không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.

 

Thẩm Dục lúc này mới chậm rãi nói: “Thực ra ta muốn nhờ nàng giúp một chuyện.”

 

Tri Ngu không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.

 

Thẩm Dục đề nghị: “Ta muốn A Ngu ở lại kinh thành thêm một thời gian nữa.”

 

Thiếu nữ thoáng sững sờ, phòng bị vừa thu lại ban nãy lại chậm rãi nổi lên.

 

Thẩm Dục nhận ra sự căng thẳng của nàng, giọng điệu càng thêm ôn hòa: “Là khi rời đi, Trăn Trăn đã để lại cho nàng một phong thư.”

 

“Ta cũng chỉ mới phát hiện gần đây.”

 

Quả nhiên, sau khi nghe thấy cái tên Thẩm Trăn, toàn bộ sự chú ý của Tri Ngu đều bị thu hút.

 

“Thẩm cô nương đã nói gì?”

 

Thẩm Dục thu tất cả vẻ để tâm của nàng vào đáy mắt, môi khẽ nhếch lên: “Trăn Trăn nói, nàng ấy muốn nàng tha thứ, mới chịu quay về kinh thành.”

 

“Vậy nên, A Ngu có thể đợi Trăn Trăn trở lại, trực tiếp tha thứ cho nàng ấy, rồi hãy rời đi được không?”

 

Khi nhắc đến Thẩm Trăn, dường như dáng vẻ của hắn càng thêm ôn hòa.

 

“Nàng cũng biết, Trăn Trăn luôn tự trách vì nàng.”

 

Tri Ngu nghe vậy, tâm tư không khỏi dần đông cứng lại.

 

Nàng không ngạc nhiên khi Thẩm Trăn sẽ tự trách.

 

Lúc trước, vì hiểu lầm nàng, Thẩm Trăn liền lập tức rời khỏi kinh thành, có thể thấy nàng ấy kiêu ngạo đến mức nào, là người không cho phép bản thân phạm phải dù chỉ một sai lầm nhỏ.

 

Nhưng đến hôm nay Tri Ngu mới biết, hóa ra Thẩm Trăn đã để lại cho nàng một phong thư.

 

Và chỉ cần nàng chịu tha thứ cho Thẩm Trăn, Thẩm Trăn sẽ lập tức quay về.

 

Sở dĩ nàng ấy vẫn chưa xuất hiện, thực ra là vì nàng đã chiếm lấy vị trí vốn thuộc về Thẩm Trăn.

 

Thẩm Trăn là một nữ chủ nhân hậu, dù trong lòng có thíchThẩm Dục đến đâu, tất nhiên cũng không thể quay về trong tình cảnh như vậy.

 

Tri Ngu nghĩ đến đây, đột nhiên phát hiện ra chính mình vô tình đã phá hoại mối quan hệ định mệnh giữa nam chính và nữ chính.

 

Nàng có chút lúng túng, lại có chút không biết làm sao.

 

Cầm lấy bức thưThẩm Dục đưa, thậm chí không biết phải giải thích thế nào.

 

Bàn tay rộng lớn, lạnh lẽo vô tình lướt qua đỉnh đầu nàng, tựa như một sự an ủi.

 

Thẩm Dục nói: “Không sao, ta đã có tin tức của Trăn Trăn rồi, nàng chỉ cần chịu tha thứ cho nàng ấy, những chuyện khác cứ giao cho ta xử lý.”

 

“Chờ đến khi triều đình ổn định, không còn uy hiếp nào khác, ta có thể sai người đón nàng ấy về.”

 

“Có lẽ bây giờ nàng ấy vẫn đang chịu khổ ở bên ngoài… Nếu nàng cứ thế rời đi, ngược lại sẽ khiến nàng ấy càng thêm tự trách phải không?”

 

Thẩm Dục cúi mắt nhìn nàng, giọng điệu ung dung.

 

Tri Ngu trăn trở một hồi, dường như cũng không yên tâm về việc Thẩm Trăn lưu lạc bên ngoài.

 

Nàng chậm rãi nói: “Được, vậy ta sẽ đợi Thẩm cô nương trở về rồi mới rời đi.”

 

Người khác có lẽ không biết, nhưng trong lòng Tri Ngu lại rất rõ ràng, cái gọi là “ổn định” trong lờiThẩm Dục, phần lớn là đợi đến khi hắn thành công đoạt vị.

 

Mà thời điểm này, tính ra cũng không còn xa nữa.

 

Tri Ngu nghĩ, chờ đến khi hắn đăng cơ rồi tìm Thẩm Trăn về, lúc đó nàng rời đi cũng không muộn.

 

Hơn nữa, nàng vốn cũng phải đợiThẩm Dục đăng cơ mới có thể lấy được lộ dẫn và thân phận mới, như vậy mới có thể thực sự đổi tên, khiến bất cứ ai cũng không tìm ra.

 

Giờ mà rời đi, nếu họ muốn tìm, e rằng vẫn có thể dễ dàng tìm được.

 

Thẩm Dục sai người đưa Tri Ngu về.

 

Đợi đến khi bóng dáng nàng hoàn toàn khuất hẳn, hắn vẫn ngồi trong xe ngựa, ném bức thư vào lò lửa, đốt sạch không còn một mảnh.

 

Bạch Tịch liếc nhìn tờ giấy thư đang cháy cong queo trong lò, thấp giọng nói: “Nàng ấy phụ lòng cơ hội mà lang quân đã cho nàng ấy.”

 

Dù sao thì, Tri Ngu có đồng ý hay không, kết quả vẫn như nhau, chỉ khác là hiện tại phải đối diện với những chuyện khiến nàng sợ hãi.

 

Hay là để sau này mới bắt đầu.

 

Người đàn ông lúc này quét sạch sự ôn hòa trong mắt, lạnh nhạt mở miệng: “Nàng ấy không phụ lòng.”

 

Bởi vì nàng ấy vốn dĩ không còn cơ hội nào nữa.

 

Ngay từ khoảnh khắc hắn quay về, những trò giả dối dây dưa với nàng, hay viện cớ dùng đến Thẩm Trăn, bất quá chỉ là thủ đoạn để giữ nàng lại kinh thành.

 

 

Chương 77

 

◎Ngục giam◎

 

Biết được Tri Ngu tạm thời chưa rời đi, Thanh Hòa rất vui mừng.

 

Vậy nên trong những ngày tiếp theo, nàng ấy càng thường xuyên đến tìm Tri Ngu đi chơi, hai người dần dần hóa giải khúc mắc, xóa bỏ hiểu lầm.

 

Trong thời gian này, Thanh Hòa cũng không ít lần khuyên nhủ Tri Ngu.

 

Tri Ngu hiểu rõ nàng ấy muốn giữ mình lại, nhưng lại không thể giải thích tình cảnh của mình, mỗi lần chỉ có thể trả lời qua loa.

 

So với những khó khăn trước đó, những ngày tháng chờ đợi còn lại dường như chẳng đáng kể.

 

Kinh thành lạnh đến sớm và nhanh hơn những thị trấn bên ngoài.

 

Những ngày còn lại, Tri Ngu thường ghé qua một tiệm sách nhỏ ở cuối hẻm, mua những bản đồ vẽ tay của các danh sĩ vô danh.

 

Theo mô tả trong sách, bên ngoài kinh thành vẫn còn rất nhiều nơi mà nàng có thể yêu thích.

 

Ví dụ, có trang viết về một thôn đào ở thành Thư Nguyệt, gần như là một chốn đào nguyên ẩn thế.

 

Ngoài những nơi nhỏ bé không nổi bật này, còn có rất nhiều thị trấn phồn hoa, hoặc những vùng sông nước Giang Nam, có nơi nổi tiếng, cũng có nơi vô danh.

 

Tri Ngu đánh dấu vài chỗ trong sách, rồi tính toán chi phí xe ngựa, thuyền bè, ước lượng khoảng bao nhiêu tiền, cũng như giá cả sinh hoạt bên ngoài kinh thành.

 

Mỗi ngày nàng ôm một chồng sách đọc, vậy mà cũng không thấy thời gian trôi qua tẻ nhạt.

 

Mãi đến khi bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, nàng liền biết rằng mình sắp có thể rời đi.

 

Nhưng hôm đó, khi Thanh Hòa đến tìm nàng, lại không còn vui vẻ như trước.

 

“A Ngu, dạo gần đây ta cứ cảm thấy bầu không khí trong cung càng trở nên căng thẳng. Phụ hoàng lần trước tưởng như tỉnh táo được một lúc, nhưng sau khi lại ngã bệnh, tình trạng lại càng nghiêm trọng hơn…”

 

Thanh Hòa ủ rũ, không khỏi chậm rãi nói ra suy nghĩ đã do dự từ lâu trong lòng: “Ta cảm thấy hai vị ca ca dường như cũng vô cùng bất hòa…”

 

Không phải chỉ là bất hòa, mà gần như đã căng thẳng đến mức có thể công khai rút kiếm đối đầu.

 

Nghe thấy nàng nhắc đến Thẩm Dục và Tông Giác, trong lòng Tri Ngu liền sinh ra ý muốn né tránh.

 

Thanh Hòa hiểu rõ tâm tư nàng không muốn dính líu vào chuyện này, liền giữ nàng lại giải thích: “Ta không có ý bảo nàng can dự vào, chỉ là phụ hoàng sức khỏe ngày càng yếu, nàng có thể cùng ta đến chùa cầu phúc không?”

 

Nghe nàng nói vậy, Tri Ngu chợt nhớ ra trong cuộc biến loạn cung đình sắp tới, Thanh Hòa cũng không phải hoàn toàn vô can.

 

Nàng ta trong lúc hỗn loạn đã vô tình trúng một mũi tên ám tiễn của thuộc hạ Tông Giác, bị thương ngay xương bả vai, từ đó không thể sử dụng kiếm hay cưỡi ngựa, thậm chí những hoạt động cần dùng sức ở hai vai cũng không thể làm được.

 

Với một người luôn hiếu động như Thanh Hòa, chuyện này chẳng khác nào cánh chim bị bẻ gãy.

 

Về sau, nàng ta cũng luôn canh cánh trong lòng chuyện liên quan đến Tông Giác, sinh bệnh vì u uất, có lẽ cũng không phải không có liên quan.

 

Những kẻ sống tình cảm sâu nặng, cũng là những người dễ bị tổn thương nhất.

 

Nghĩ đến đây, Tri Ngu không khỏi để tâm hơn, nghe thấy Thanh Hòa vẫn đang lẩm bẩm: “Chùa Trầm Vụ phải leo núi, hơi phiền phức một chút, nhưng chùa Bồ Đề lại gần hoàng cung hơn, cũng thuận tiện để ta có thể về cung bất cứ lúc nào…”

 

“Á Ngu thấy chùa Trầm Vụ và chùa Bồ Đề, chỗ nào tốt hơn?”

 

Tri Ngu chần chừ đáp: “Chùa Trầm Vụ đi…”

 

Nàng khẽ siết chặt lòng bàn tay.

 

Vốn không muốn can thiệp, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được mà lên tiếng.

 

Nàng biết, khoảng thời gian này chùa Trầm Vụ sẽ bị một trận tuyết lớn phong sơn.

 

Nhanh nhất cũng phải nửa tháng sau mới có thể đảm bảo an toàn để xuống núi.

 

Khoảng thời gian ấy tin tức sẽ bị cắt đứt, người trên núi căn bản không thể biết được chuyện gì xảy ra bên ngoài.

 

Như vậy, Thanh Hòa—vốn không thể ngăn cản chuyện gì—có lẽ sẽ tránh được thương tổn trong cuộc biến loạn ấy.

 

Thanh Hòa hoàn toàn không hay biết, chỉ cười bảo: “Cũng đúng, chùa Trầm Vụ lâu đời hơn chùa Bồ Đề, khi ta mới sinh ra, nó đã tồn tại rồi. Nghe nói từ triều trước đã rất nổi tiếng, là một trong những ngôi chùa cổ xưa nhất.

 

Leo núi dù có vất vả, nhưng tâm thành thì tự nhiên linh ứng…”

 

Sau khi quyết định, Tri Ngu đơn giản thu dọn một ít hành lý, cùng Thanh Hòa lên núi chùa Trầm Vụ cầu phúc.

 

Vì là cầu nguyện cho bậc trưởng bối thân thể an khang, Thanh Hòa phải vào điện Phật tụng kinh mỗi ngày hai canh giờ, liên tục suốt bảy ngày, mới có thể bày tỏ lòng thành.

 

Thời gian còn lại, may có Tri Ngu đi cùng, nếu không, Thanh Hòa chắc hẳn đã chán đến mức muốn nhổ hết cỏ trong sân rồi.

 

Sáng ngày thứ năm, khi vừa thức dậy, Tri Ngu liền nghe tin tuyết lớn đã phong sơn.

 

Thanh Hòa lại không mấy bận tâm: “Vậy thì cầu phúc thêm mấy ngày cũng tốt thôi.”

 

Nàng cười nói với Tri Ngu: “Chúng ta ra vườn sau ngâm suối nước nóng đi.”

 

Suối nước nóng sau vườn chùa Trầm Vụ chỉ dành riêng cho hoàng tộc, nam nữ tách biệt, mùa đông năm nay vẫn chưa có ai sử dụng.

 

Về phần ăn uống, chùa Trầm Vụ mỗi năm đều phải đối mặt với tình trạng này, vì thế trên núi lương thực và dược liệu đều rất dồi dào, một thời gian ngắn cũng không lo thiếu thốn gì.

 

Ban ngày, Thanh Hòa kéo Tri Ngu và mấy tỳ nữ ra sân sau đắp người tuyết, ném tuyết, đến tối lại ăn lẩu nóng hổi.

 

Nhưng dù sao Thanh Hòa cũng là người quen sống trong nhung lụa, ở trên núi hơn mười ngày, cuối cùng vẫn bị nhiễm lạnh.

 

May thay, không lâu sau tuyết ngừng rơi, đường núi được dọn dẹp sạch sẽ.

 

Nhưng vừa xuống núi, thế cục bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi.

 

Lúc đầu Thanh Hòa còn nghĩ nội thị truyền tin bị điên mất rồi.

 

Ngay trong thời gian nàng ở trên núi, vụ án long bào mà năm xưa Tông Giác tự tay dàn dựng bỗng chốc lan truyền khắp kinh thành.

 

Tất cả mọi người đều biết đương kim hoàng đế không chỉ dùng thủ đoạn tàn nhẫn này để vu oan cho đại hoàng tử, mà sau đó còn sai người siết cổ hắn đến chết.

 

Chưa dừng lại ở đó, ngay trong đêm, thái thượng hoàng cũng suýt bị người ta dùng thủ đoạn tương tự giết chết, trên cổ vẫn hằn một vết bầm tím kinh người.

 

Đêm hôm đó, phủ hoàng tử nơi Thẩm Dục ở còn bị người ta phóng hỏa.

 

Ngọn lửa lan ra nửa con phố, kinh động đến mức bách tính trong thành chạy tán loạn suốt đêm, lòng người hoang mang không yên.

 

Để cứu thái thượng hoàng đang hấp hối, Thẩm Dục đã liên hợp với quân đội dưới trướng Bạch gia, bất ngờ tập kích hoàng thành giữa đêm.

 

Sau khi thái thượng hoàng tỉnh lại, ngay trước mặt quần thần, người đã vạch trần sự thật rằng đương kim hoàng đế muốn bắt chước bạo quân triều trước, giết cha hại huynh, tàn bạo vô nhân tính, là một kẻ táng tận thiên lương trái nghịch đạo trời.

 

Ngay tại chỗ, thái thượng hoàng lập tức hạ chiếu phế đế, quyết định lập Thẩm Dục làm tân quân.

 

Chuyện phế truất hoàng đế, phải ngược dòng lịch sử vài trăm năm mới tìm được một tiền lệ.

 

Thánh chỉ vừa ban xuống, lập tức gây chấn động toàn triều.

 

Tông Giác giận dữ đến mức tiêu hủy thánh chỉ, còn tố cáo Thẩm Dục ép buộc thái thượng hoàng, ra lệnh cho người xử quyết hắn ngay tại chỗ.

 

Nhưng cấm vệ quân do dự trước chỉ dụ của thái thượng hoàng, còn binh lính khác chưa kịp điều động thì đã bị lão tướng quân Bạch gia—người vừa công khai ủng hộ Thẩm Dục—mang trọng binh vây chặt.

 

Tất cả những chuyện này đã xảy ra từ mười ngày trước, ngay sau khi tuyết lớn phong sơn.

 

“Sao có thể như vậy…”

 

Thanh Hòa vốn đang bị nhiễm lạnh, lúc này toàn thân càng run lên, ánh mắt tràn đầy vẻ không dám tin.

 

Dù đã có chuẩn bị tâm lý, Tri Ngu vẫn không khỏi kinh ngạc trước sự quyết đoán và thần tốc của Thẩm Dục.

 

Mọi chuyện đến quá nhanh, hoàn toàn không cho ai kịp chuẩn bị hay ứng phó.

 

Ngay cả những người chỉ nghe kể lại còn chưa thể phản ứng kịp, huống hồ là những kẻ trong cuộc.

 

Nhận ra Thanh Hòa không thể tránh khỏi ảnh hưởng, trạng thái cả người cũng rất không ổn.

 

Bỗng chốc nghe thấy tin tức chấn động này, dường như nàng ta còn sốt cao hơn, thế nên đám người vội vàng đưa nàng về hoàng cung.

 

Về đến cung Thanh Hòa, đám cung nhân tất bật bận rộn thu xếp, chờ thái y đến xem bệnh, kê thuốc an thần để nàng ngủ sâu hơn.

trước
sau
Hide
Show