Mộ Giáng Tuyết bật cười: “Vậy thì sư tôn phải thể hiện dáng vẻ cầu xin mới được.”
Hai tay bị một bàn tay lớn giữ lấy, lại bị vòng lên cổ hắn, Trường Tuệ rơi vào vòng tay Mộ Giáng Tuyết, hắn khẽ xoa đôi môi vẫn còn dấu răng cắn của nàng: “Chỉ khi sư tôn đủ thành tâm, đồ nhi mới chịu nghĩ cách cứu A huynh của người.”
“Sư tôn có thể vì hắn, làm đến mức nào đây?”
Trường Tuệ đã hiểu ý hắn.
Nàng đưa ngón tay Mộ Giáng Tuyết vào miệng.
“……”
Đêm nay trăng sáng rực rỡ, một vầng trăng tròn lớn treo lơ lửng trên không của lầu quan tinh, ánh nguyệt quang bạc trắng rót xuống chiếu sáng một phương trời nhỏ hẹp.
Đã sang canh Dần, Tú Cầm thức trắng suốt đêm, tim vẫn đập thình thịch không ngừng, như tiếng vang vọng trong phòng kéo dài mãi không dứt, khiến mặt nàng nóng bừng, đỏ ửng, không kìm được lại áp tai sát cửa, mong có thể nghe rõ thêm chút gì đó.
Lại cách một lúc lâu, cửa phòng mới bị người bên trong kéo mở, mùi hương nồng nặc tràn ra hòa lẫn mùi hương xông.
Tú Cầm giật mình, ngẩng đầu, trông thấy công tử vốn luôn đoan trang thanh nhã, giờ chỉ khoác một chiếc trường bào rộng thùng thình bước ra, tóc đen như lụa buông lỏng có phần rối loạn phủ sau lưng, cổ trắng ngần dài lộ ra ngoài, theo vạt áo có thể thấy rõ dấu vết bị cào cắn đỏ bừng, nơi xương quai xanh còn hơi rỉ máu.
“Chuẩn bị xong chưa?” Giọng nói khàn khàn của Mộ Giáng Tuyết như có một loại mê hoặc, dụ dỗ hơn bất kỳ lúc nào.
Tú Cầm vội đáp: “Y phục đã chuẩn bị sẵn, hương xông cũng đã châm, công tử có thể đi bất cứ lúc nào.”
Mộ Giáng Tuyết không đáp, quay người trở vào nội thất. Nhân lúc cửa các chưa khép hẳn, Tú Cầm đánh liều liếc mắt nhìn vào, chỉ thấy trong phòng tối đen, rèm buông tầng tầng lớp lớp, nơi sâu bên trong hình như còn có y phục rơi vãi thành đống, chưa kịp nhìn kỹ, Mộ Giáng Tuyết đã bế Trường Tuệ từ trong phòng bước ra.
Tú Cầm vội vã thu mắt.
Trái với bóng tối u ám của tầng lầu, bên trong phòng tắm cứ cách vài bước lại có ánh nến, bể tắm nóng tỏa ra sương mù, hòa lẫn với khói hương lan rộng, tựa như dù có chạy đến nơi nào, Trường Tuệ cũng không thể thoát khỏi biển tuyết và hương thơm ấy.
Đợi đến khi Tú Cầm khép cửa phòng tắm lại, Mộ Giáng Tuyết mới đặt Trường Tuệ đã được quấn kỹ vào nước, hắn cởi bỏ y phục, theo xuống bể, lại ôm nàng vào lòng tiếp tục quấn quýt dây dưa.
Trường Tuệ đã thiếp đi.
Có lẽ là quá mệt mỏi, cũng có thể là vì quá xấu hổ, không thể chấp nhận, nên chọn cách ngủ mê để trốn tránh mọi thứ. Dù là vì lý do nào, thì lúc này nàng cũng đang nằm trong vòng tay hắn, hắn cuối cùng cũng có thể nghiêm túc tắm rửa và chăm sóc “vật sở hữu” của mình. Khi nghe vài tiếng rên rỉ vì đau, chắc là do hắn làm đau nàng.
“Sư tôn… Tuệ Tuệ…” Dù Trường Tuệ có nghe được hay không, Mộ Giáng Tuyết vẫn không ngừng gọi khẽ bên tai nàng, như làn nước gợn sóng lăn tăn lan rộng, khuấy động một hồ xuân thủy.
Cơn đau nơi đầu ngón tay khiến Trường Tuệ tỉnh lại, nàng mệt mỏi chớp mi, nhìn thấy Mộ Giáng Tuyết đang hôn lên tay nàng.
“Đừng…” Ý thức vẫn còn mơ hồ, Trường Tuệ mềm nhũn ngả vào lòng hắn, khẽ lặp lại lời yếu ớt từng nói trước đó, “Mộ Giáng Tuyết, đủ rồi.”
Nàng thật sự rất mệt, mệt cả thân thể lẫn tâm trí, mệt đến mức không muốn tỉnh lại. Thế mà Mộ Giáng Tuyết lại như ác quỷ tham lam vô độ, thế nào cũng không thể lấp đầy.
Thấy nàng tỉnh rồi, Mộ Giáng Tuyết nâng chén trà, ngậm một ngụm, đút vào miệng nàng. Trường Tuệ quả thật khát, sau bao lần bị đút cũng đã quen, nuốt quá vội nên sặc khụ một tiếng.
Tiếng ho sặc ấy cuối cùng cũng khiến ý thức nàng tỉnh táo lại, Mộ Giáng Tuyết vỗ nhẹ lưng nàng, rồi hôn lên tai nàng, hỏi: “Sư tôn muốn khi nào thành thân?”
Trường Tuệ tưởng mình nghe nhầm.
Mộ Giáng Tuyết vẫn nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, dịu dàng bàn bạc: “Thân thể sư tôn vẫn còn quá yếu, phải bồi bổ trước đã.”
Hắn gần như đã nghĩ ra cách ổn định cơ thể cho nàng, âm thầm tính toán ngày lành: “Ta và sư tôn gặp nhau vào mùa đông, khi ấy đảo còn đang có tuyết rơi, sư tôn thật bá đạo, đã tháo mặt nạ của ta…”
Vẫn còn nhớ rõ cảnh lần đầu gặp gỡ, Mộ Giáng Tuyết mỉm cười: “Chi bằng chúng ta thành thân vào mùa đông đi? Ta mặc hồng y, đội mặt nạ của tộc Vu Cổ, sư tôn lại tháo mặt nạ cho ta một lần nữa, có được không?”
Nước trong bể ấm như hóa thành đầm sâu lạnh buốt, Trường Tuệ bị lạnh đến run rẩy, máu huyết rút hết, hoàn toàn bị lời của Mộ Giáng Tuyết dọa cho chết lặng.
Bọn họ đã phạm phải luân lý cấm kỵ đến mức ấy, Mộ Giáng Tuyết vậy mà còn muốn cưới nàng?!
Thấy nàng mãi không nói gì, Mộ Giáng Tuyết tưởng nàng lại ngủ rồi, cúi đầu, nhẹ nâng mặt nàng lên, lại phát hiện đôi mắt nàng tuy mơ màng nhưng vẫn mở, động tác hắn khựng lại.
Trong đáy mắt đen sâu kia dường như có gì đó đông lại, Mộ Giáng Tuyết khẽ vuốt cằm nàng, giọng chậm rãi: “Sư tôn, có nghe ta nói gì không?”
Trường Tuệ chưa từng mong mỏi đến thế, rằng mình có thể mất đi thính giác ngay lúc này.
Lúc ấy, chuông lầu trong cung vang lên trầm trầm, truyền đến Hàm Ninh Các đã rất yếu, chỉ có thể lờ mờ đoán được có lẽ là giờ Mão.
Trời, sắp sáng rồi.
Trường Tuệ nghĩ đến Triệu Nguyên Lăng, cụp mắt, khẽ nhắc: “Ngươi đã đồng ý với ta, sẽ cứu huynh ấy.”
Nàng đang nhắc nhở hắn, sự yếu mềm của nàng không phải là thỏa hiệp, việc nàng chủ động nhận thua cũng không phải là tình yêu như hắn mong đợi. Dù có phá bỏ cả luân lý đạo thường, thì không yêu vẫn là không yêu. Cái gọi là ôn tình dây dưa, cuối cùng cũng chỉ là một cuộc giao dịch có qua có lại. Đã trao đổi xong, sao còn vọng tưởng đòi thêm?
“Được.”
Nụ cười trên mặt Mộ Giáng Tuyết dần biến mất, hắn khẽ đáp: “Ta biết rồi.”
Chẳng phải hắn vẫn luôn biết sao?
Khi Mộ Giáng Tuyết rời khỏi ngục tối, trời đã sáng rõ.
Lẽ ra phải là một buổi sáng quang đãng rực rỡ, không hiểu vì sao lại đột ngột đổ mưa, những đám mây đen nặng nề áp thấp lượn lờ trên tầng lầu các, vang lên những tiếng sấm ì ầm.
Tú Cầm cầm ô che cho Mộ Giáng Tuyết, tà váy của nàng đã bị mưa làm ướt, nàng nghi hoặc nói: “Rõ ràng trời đang đẹp, sao lại đột nhiên mưa to thế?”
Mộ Giáng Tuyết nhìn xa xăm, thấp thoáng có thể thấy đỉnh cao của Tinh Quan Lâu, trên đó mây đen tụ thành từng cụm, hắn lạnh nhạt hỏi lại: “Rất lạ sao?”
Đột nhiên, một tia chớp xé toạc bầu trời, như thể xé đôi vòm trời ra làm hai nửa, trời còn u ám hơn lúc trước, như rơi thẳng vào đêm tối. Tú Cầm bị giật mình, lắc đầu nói: “Cũng không phải lạ, chỉ là mưa to quá khiến người ta thấy bất an, cứ như là…”
“Như là gì?”
Hiếm khi Mộ Giáng Tuyết chịu nói chuyện với nàng, Tú Cầm mừng rỡ trong lòng, không kìm được mà nói nhiều hơn: “Đây là lần đầu tiên nô tỳ thấy cơn mưa to thế này.”
Quả thật là lần đầu tiên.
Mưa xối xả đập xuống đất nhanh chóng gom thành từng vũng nước, men theo con đường dài trong cung uốn lượn chảy đi, Tú Cầm vất vả siết chặt cán ô, những giọt mưa mạnh mẽ va đập lên mặt ô vang lên những tiếng “bộp bộp”, ai không biết còn tưởng là đang mưa đá.
Rầm rầm——
Sấm chớp liên hồi không dứt, sét liên tục xé rách bầu trời, phía xa còn có cổ thụ đổ ầm xuống.
Trong mắt nàng, cảnh tượng này đã là thiên tượng dị thường rồi.
Mộ Giáng Tuyết đứng trước bậc thềm, nghe được sau lưng, trong đài phán xét có ngục vệ bàn luận:
“Chà, lần đầu tiên ta thấy trận mưa nào to đến vậy.”
“Trận mưa này cũng quá lớn rồi, sao ta cứ cảm thấy có gì đó không ổn.”
“Không ổn ở đâu?”
Người nọ bực bội đáp: “Làm sao ta biết? Chỉ thấy trong lòng bồn chồn! Ta đoán phía nam lại sắp có lũ lụt rồi!”
“Bớt lo bò trắng răng đi.” Một người khác cười cợt: “Có phải đêm qua ngươi lại mò vào phòng muội muội nhà ngươi không? Vết cào trên cổ còn mới lắm! Ta thấy đó là do muội ngươi dùng phép cầu trời đánh ngươi đó, nàng không phải suốt ngày chửi ngươi là thứ không biết liêm sỉ, sẽ bị trời đánh à? Ha ha ha…”
Trong ngục vang lên tiếng ồn ào đùa giỡn, những lời ấy cũng lọt vào tai Tú Cầm.
Đang thất thần, nàng bất chợt nghe thấy Mộ Giáng Tuyết lại hỏi một lần nữa: “Như là gì?”
Tú Cầm khựng lại một chút, phản ứng chậm nửa nhịp mới nhớ ra hắn đang hỏi gì, vừa định mở miệng trả lời, bỗng nhớ đến chuyện xảy ra ở Tinh Quan Lâu tối qua.
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân bò dọc lên sống lưng, nàng rón rén liếc nhìn sắc mặt Mộ Giáng Tuyết, đem câu “trời giáng dị tượng để trừng phạt kẻ tội đồ” định nói nuốt ngược trở lại, lắp bắp đáp: “Giống như… có tiên nhân đắc đạo, sắp phi thăng thành thần…”
Mộ Giáng Tuyết bật cười.
Có lẽ là bị lời nàng chọc cười, hắn nhìn về phía Tinh Quan Lâu, khóe môi cong lên, giọng nói mang theo ý cười mà nhẹ nhàng trầm thấp: “Tiên nhân đã sớm bị ta kéo xuống thần đàn rồi, sao còn có thể phi thăng thành thần được nữa?”
Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên thân ảnh thiếu nữ đứng bên cạnh, gọi tên nàng bằng giọng điệu ấm áp thân mật: “Tú Cầm, ngươi nói có đúng không?”
Rầm——
Vài ngục vệ đang uống rượu đùa giỡn, bỗng nhiên có thứ gì đó tròn trịa phá cửa xông vào, lăn mấy vòng rồi nện xuống mặt bàn.
Từng giọt máu nhỏ tí tách loang ra, mái tóc dài rũ xuống vắt qua mép bàn chạm tới nền đất, mọi người nhìn kỹ, vừa nhận ra đó là thứ gì thì liền hoảng hồn, đúng lúc đó, từ chiếc đầu ấy chui ra một con mã xà quấn đầy tà khí đen ngòm——
“Á!! Cứu mạng với!!”
Cánh cửa nhà ngục từ từ khép lại lần nữa, ngăn cách trận mưa xối xả bên ngoài, cũng chặn lại thân ảnh áo trắng như tuyết đứng bên hiên.
Chiếc ô giấy vẽ mai đỏ bạch thú rơi xuống đất, Mộ Giáng Tuyết mặc kệ bản thân bị mưa xối ướt sũng, đưa tay hứng lấy một vốc nước mưa.
“Phải rửa sạch sẽ…” Hắn khẽ lật cổ tay, nước mưa trong veo đã bị nhuộm màu, màn mưa hồng nhạt đổ trút xuống như máu, Mộ Giáng Tuyết để mặc cho nước mưa cuốn đi những ngón tay nhuốm máu, lẩm bẩm thật khẽ: “Nếu không, sư tôn lại tức giận mất.”
—
Chương 51: Chiến lược ôn nhu 51
—
Trường Tuệ bị tiếng sấm đánh thức.
Toàn thân đau nhức không chịu nổi, nàng lật người khẽ rên một tiếng, chỉ cảm thấy phần eo như bị Mộ Giáng Tuyết bẻ gãy, hai chân cũng mềm nhũn vô lực, gần như lăn khỏi giường mà xuống đất.
Ký ức đêm qua từng màn hiện lên, giống như cơn mưa táp rào rào vào cửa sổ, dữ dội tràn ngập trong đầu Trường Tuệ. Nàng nằm rạp xuống đất hồi lâu để thở, rồi ép bản thân gạt bỏ những hồi ức không chịu nổi ấy, lặp đi lặp lại tự nhủ với mình: không sao đâu.
Thật sự không sao, cứ xem như cả đêm đấu pháp với một con ác cẩu đi.
Là một linh vật do thiên địa sinh ra, Trường Tuệ nhiều năm thanh tu đã sớm xem nhẹ tình dục, thật ra đối với chuyện này nàng cũng không để tâm, nếu không nàng đã chẳng do dự gì mà dùng thuật song tu để thanh lọc âm sát chi khí trên người Hoàn Lăng năm đó. Nhưng đúng như nàng từng nói, ai cũng có thể qua một đêm tình ái, nhưng Mộ Giáng Tuyết thì không được.
Ầm——
Tiếng sấm càng lúc càng lớn, như muốn bao trùm cả Tinh Quan Lâu trong cơn lôi đình, có phần giống như thiên kiếp năm xưa khi nàng hóa thành hình người.
Chẳng lẽ là thiên đạo không thể dung tha, cuối cùng giáng xuống trừng phạt thu nàng về?
Trường Tuệ nghỉ ngơi một lát, rồi gượng người lần mò đi về phía cửa sổ.
Nếu thật sự đây là thiên phạt, nàng cũng không oán than, chỉ cần có thể cứu được Hoàn Lăng, nàng không hối hận. Chỉ là, nhiệm vụ của nàng vẫn chưa hoàn thành, linh giới vẫn chưa được cứu…
Trường Tuệ lần tay chạm vào góc cửa sổ, khẽ hỏi bản thân trong lòng:
——Nhiệm vụ của nàng, còn có thể hoàn thành không?
Một Trường Tuệ như vậy còn có thể thanh lọc ác hồn trên người Mộ Giáng Tuyết sao? Đã bị nhiễm đầy tội nghiệt, e rằng ngay cả chính mình nàng cũng không thanh lọc nổi.
Mộ Giáng Tuyết sau khi tắm rửa, xông hương mới đến gặp Trường Tuệ.
Vừa bước vào cửa, hắn liền trông thấy cánh cửa sổ lắc lư trong gió mưa dữ dội, khung cửa mở toang để mặc mưa tạt vào. Trường Tuệ chỉ khoác một chiếc áo ngủ mỏng manh, đứng yên bất động bên cửa sổ, để mặc mưa lớn quất vào mặt.
Nàng đang đợi, đợi thiên đạo giáng xuống hình phạt.
Ầm——
Trong một tiếng sét vang rền chớp lòa, thứ nàng đợi được lại là vòng tay của Mộ Giáng Tuyết ôm lấy. Cánh cửa sắp bị cuốn bay được hắn khép lại. Nàng ngửi thấy mùi máu bị mùi hương xông che đi thoang thoảng từ trên người hắn, hòa với hơi nước ẩm ướt của mưa, giống như lưỡi dao dính mật, chỉ cần liếm một chút liền tanh nồng vị máu.
Má nàng áp vào lồng ngực lạnh lẽo của Mộ Giáng Tuyết, Trường Tuệ nghe thấy tiếng tim hắn đập, dữ dội đến mức như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Nàng khẽ giãy ra vì khó chịu, lại bị Mộ Giáng Tuyết siết chặt hơn. Trường Tuệ cứ ngỡ hắn cũng đang sợ hãi thiên đạo giáng phạt, liền không nhịn được châm chọc:
“Thì ra ngươi cũng biết sợ.”
Giọng nàng khàn khàn, nói ra khiến cổ họng khô rát đau nhức.
Mộ Giáng Tuyết cụp hàng mi dài ướt nước, sống mũi bị mưa thấm ướt, từng giọt nước tí tách rơi xuống mí mắt Trường Tuệ, khiến nàng khó chịu phải nhắm mắt lại. Hắn nâng cằm nàng lên, chậm rãi vuốt nhẹ như đang ngắm nhìn gì đó, một lúc sau mới đáp:
“Bảy tình sáu dục, ai cũng có. Chỉ tiếc ta không phải là thường nhân trong mắt thế gian.”
Hắn không chịu thừa nhận, hơi thở mang theo hơi nước lạnh lẽo, nói:
“Sư tôn hình như cũng chưa từng dạy ta điều gì gọi là ‘sợ hãi’.”
Không biết sợ, thì không thể học được cách kính sợ, cũng không biết đạo lý, không hiểu lễ pháp, càng không biết kiềm chế hay thu liễm.
Trường Tuệ vung tay gạt phắt tay hắn ra, chẳng rõ là hối hận hay vì cảm xúc gì khác, lạnh giọng phản kích:
“Vậy tức là do ta sai?”
Lỗi tại nàng không làm tròn trách nhiệm làm sư tôn, lỗi tại nàng nhân từ mềm yếu không biết dạy dỗ, lẽ ra nên như lúc đầu, ngày ngày đánh mắng nhục nhã hắn, dạy hắn thế nào là sợ hãi và kính trọng.
“Không.” Mộ Giáng Tuyết bật cười, “Là đồ nhi ngu dốt ương bướng, không thể trở thành người đồ nhi lý tưởng trong lòng sư tôn.”
Thật là một câu tự thú ngoan cố.
Hắn đang tự khen mình, hay thật sự không tự nhận thức được bản thân?
Trường Tuệ không muốn dây dưa thêm, quần áo bị mưa thấm ướt dính vào người khiến nàng lạnh run, sấm sét vẫn ầm ầm nhưng thiên phạt vẫn chưa giáng xuống.
Thấy nàng vẫn bướng bỉnh đứng nguyên tại chỗ, Mộ Giáng Tuyết lo nàng nhiễm lạnh, định đưa nàng đi ngâm mình nước nóng. Biết rõ Trường Tuệ sẽ không chịu, hắn cũng chẳng tốn công khuyên nhủ, liền bế ngang nàng lên, rời khỏi cửa sổ bị mưa và tiếng sấm bao phủ.
“Thả ta ra!”
“Mộ Giáng Tuyết, đồ khốn kiếp ngươi…” Dù Trường Tuệ có chửi rủa vùng vẫy thế nào, nàng vẫn bị hắn ném vào bồn tắm, y phục trên người bị cởi sạch sẽ, không sót lại mảnh nào.
Ký ức đêm qua ùa về, Trường Tuệ vừa tức vừa sợ, vùng vẫy định thoát thân, nhưng một người mù như nàng trong bồn tắm thì có thể trốn đi đâu?
Nước bắn tung tóe, cuối cùng nàng vẫn bị Mộ Giáng Tuyết ôm chặt ngang eo, ghì vào lòng, khẽ cắn vào tai nàng, “Đừng chạy loạn, coi chừng bị sặc nước.”
Như thể chẳng nhận ra nỗi sợ hãi của Trường Tuệ, ánh mắt Mộ Giáng Tuyết dừng trên bờ vai đỏ hồng loang lổ của nàng, sau một đêm càng trở nên ám muội, màu đỏ sẫm như hũ phấn son bị đổ, từng vệt đậm dần lan rộng.
Ban đầu hắn còn định thoa thuốc mỡ cho nàng, nhưng nhìn thấy những dấu vết ấy, hắn lại lặng lẽ đặt lại hũ thuốc. Đó là bằng chứng thân mật nhất giữa hắn và sư tôn, hắn không nỡ để chúng biến mất.
“Được rồi… được rồi… ta không động nữa…” Thấy nàng vẫn vùng vẫy trong lòng, Mộ Giáng Tuyết chỉ vòng tay siết nhẹ eo nàng, hôn nhẹ lên má, “Không mệt sao?”
Giãy dụa lâu như vậy, ngay cả hơi thở cũng rối loạn rồi.
Để nàng ngoan ngoãn hơn, hắn suy nghĩ rồi ghé tai nàng khẽ nói:
“Ta đã cứu được người về rồi.”
Quả nhiên, Trường Tuệ lập tức bất động.
Mặc cho Mộ Giáng Tuyết hôn nhẹ từng cái lên má nàng, nàng nghe hắn lên giọng chờ khen ngợi:
“Ta đã phái ngự y giỏi nhất trị thương cho hắn, dược liệu quý hiếm cũng cấp đủ. Bệ hạ cũng sẽ không làm phiền hắn nữa đâu.”
Nhưng lòng Trường Tuệ vẫn chưa an, bị hắn hôn đến nhột, nàng đẩy hắn ra, “Làm sao ta biết lời ngươi nói là thật?”
Mộ Giáng Tuyết nghe vậy cũng không nổi giận, dường như còn hài lòng vì nàng ngoan ngoãn đáp lời, nói:
“Sư tôn đêm qua rất chân thành, đồ nhi sao nỡ lừa người?”
Hắn nói, vài hôm nữa sẽ có một buổi xuân đi săn, hắn sẽ đưa Trường Tuệ quay lại nơi từng cứu Triệu Nguyên Lăng năm ấy, trả lại cho nàng một ca ca khỏe mạnh, tung tăng hoạt bát.
Trường Tuệ nét mặt không vui không giận, không hỏi vì sao lại tổ chức săn xuân vào thời điểm này. Trong lòng nàng đã có toan tính, âm thầm vẽ lại địa hình khu săn bắn, cân nhắc khả năng Long Ảnh quân nhân cơ hội đưa Triệu Nguyên Lăng rời đi. Vấn đề là, nàng phải liên lạc với họ thế nào?
Ầm——
Tiếng sấm rền vang cắt ngang dòng suy nghĩ, nàng bất giác rùng mình vì chột dạ.
“Sư tôn đừng sợ.” Mộ Giáng Tuyết che tai nàng lại, gương mặt nghiêng nhìn cửa sổ mơ hồ không rõ, giọng nói dịu dàng an ủi:
“Chỉ là một trận mưa lớn bình thường thôi.”
Thứ mà Mộ Giáng Tuyết gọi là “bình thường”, chính là mưa lớn không ngớt suốt năm ngày, lũ lụt, dịch bệnh bùng phát, nhà cửa sập đổ, người chết thương tích đầy rẫy, dân chúng tha hương lưu lạc, cấp bách đòi triều đình phái người đi cứu trợ, sửa sang.
Có lẽ đúng là một trận mưa bình thường, nhưng cũng là khởi đầu của tai họa.
Sau khi trời quang, Triệu Nguyên Tề bất chấp can ngăn của các trung thần, dẫn phần lớn quan lại cùng gia quyến đến hoàng gia đi săn mùa xuân, hoàn toàn ngó lơ sống chết của dân chúng gặp nạn.
Hắn rất rõ bản thân nên quản chuyện gì, không phải vì trách nhiệm của một đế vương, mà là để có thể ngồi lâu hơn trên ngai vàng, sống thêm được vài ngày. Nhưng đôi mắt hắn lại đau đến mức không chịu nổi, hắn còn chẳng biết mình còn sống được bao lâu, thì đâu còn tâm trí mà bận lòng đến chuyện sống chết của kẻ khác.
Giờ ngồi trên ngôi vị này, Triệu Nguyên Tề mới thấu hiểu rằng ngoài quyền thế ra, còn có vô vàn xiềng xích và gánh nặng, trói chặt hắn đến mức chẳng thể tự do. Triệu Nguyên Tề vốn chẳng phải người có lương tâm gì, cũng không thích bị lễ pháp trói buộc, chẳng trách Thánh Đức nữ đế không muốn truyền ngôi cho hắn.
Xem ra, Trường Tuệ bọn họ trách hắn cũng không oan, hắn thực sự không thích hợp làm đế vương, Bắc Lương chắc chắn sẽ diệt vong dưới tay hắn. Nghĩ đến đây, Triệu Nguyên Tề lại chẳng có chút áy náy hay hối hận nào, chỉ cảm thấy tai tiếng này một nửa nên do Mộ Giáng Tuyết gánh vác, dù gì thì hắn cũng chỉ là một vị bù nhìn trong tay y.
“Bệ hạ, đại nhân Giáng Tuyết đã đưa yêu nữ kia ra ngoài rồi.” Tiểu thái giám cúi đầu bẩm báo.
“Ồ?” Triệu Nguyên Tề nhướng mày, vươn người ra khỏi ngự liễn nhìn về phía sau, liền thấy Mộ Giáng Tuyết ôm một thiếu nữ mặc áo xanh nhạt lên xe ngựa, trông như đang nhốt một con chim ngọc bích trong lồng, rèm xe được buông kín mít.
Quả thật giống như cất giấu bảo vật, không nỡ để ai nhìn thấy, đúng là khó tin y lại chịu đưa người ra ngoài.
Tiểu thái giám lại bẩm: “Đại nhân Giáng Tuyết còn cứu cả phản đảng trong ám lao, hiện cũng đang ở trong xe ngựa theo cùng.”
“Vậy à.” Thu lại ánh mắt, Triệu Nguyên Tề tựa lưng vào ngai vàng, giọng điệu bình thản, chẳng chút giận dữ hay lo lắng.
Đối với những hành động điên cuồng gần đây của Mộ Giáng Tuyết, hắn đã sớm quen rồi, nghĩ chắc y đang sắp đặt một màn kịch lớn trong lần xuân săn này, không biết lại định làm ra trò điên rồ gì.
Vừa khéo hợp ý hắn.
Triệu Nguyên Tề chỉ mong tất cả mọi người đều không có kết cục tốt, tốt nhất là lúc hắn chết có thể kéo theo hết bọn họ chôn cùng.
Khi đến nơi đóng trại, đã là chính ngọ.
Trường Tuệ nóng lòng muốn gặp Triệu Nguyên Lăng, nhưng Mộ Giáng Tuyết lại bóp nhẹ má nàng, cản lại: “Đừng vội, lát nữa sẽ dẫn nàng đi gặp.”
Sau đó Mộ Giáng Tuyết liền rời khỏi trướng, đến tận khi màn đêm buông xuống vẫn chưa quay lại, khiến Trường Tuệ nghi ngờ y đang cố tình trêu chọc nàng.
Lần xuân săn này họ mang theo đội hình vô cùng lớn, như thể cố ý muốn thu hút sự chú ý của ai đó. Nếu Long Ảnh quân chưa bị diệt, vẫn còn ý định cứu Triệu Nguyên Lăng, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nhưng càng nghĩ Trường Tuệ lại càng cảm thấy có điều bất thường.
Chỉ e… lần xuân săn này chính là cái bẫy để dụ Long Ảnh quân lộ diện.
Không được, nàng nhất định phải nghĩ cách cảnh báo họ.
Nhân lúc Mộ Giáng Tuyết chưa quay về, nàng đang định tìm cớ rời khỏi trướng thì bên ngoài bỗng trở nên hỗn loạn, “Bảo vệ bệ hạ, có thích khách!”
Không ổn!!
Trường Tuệ trong lòng hoảng loạn, chưa kịp lần mò đến cửa trướng thì hai thuật sĩ canh ngoài đột nhiên ngã xuống, có người nắm lấy cổ tay nàng.
“Tuệ Tuệ, đừng sợ.”
Giọng khàn khàn tàn tạ, không thể nhận ra là ai, Trường Tuệ nắm lấy mu bàn tay thô ráp đầy vết thương kia, có phần không chắc chắn: “Là… A huynh?”
“Là ta.” Triệu Nguyên Lăng khẽ ho một tiếng, dây thanh quản của hắn đã bị tổn thương, giờ mỗi một chữ nói ra đều đau đến khó chịu.
Mộ Giáng Tuyết không lừa nàng, y thực sự đã phái người cứu sống Triệu Nguyên Lăng, dùng vô số linh dược quý giá và thuốc mỡ trị thương kéo hắn trở lại từ cõi chết, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã giúp hắn tỉnh lại.
“Ta đưa muội rời khỏi đây trước.” Nơi này không phải chỗ nói nhiều, thân thể Triệu Nguyên Lăng cũng không chịu được lâu, vết thương trên người hắn lại rách toạc, mồ hôi lạnh túa ra như suối.
Trường Tuệ lắc đầu, vội vàng nói: “Đừng lo cho muội, các huynh mau đi đi, muội nghi ngờ nơi này có bẫy…”
Nàng muốn mượn cơ hội kiềm chân Mộ Giáng Tuyết, giành thêm thời gian để Triệu Nguyên Lăng và những người khác trốn thoát. Thế nhưng Triệu Nguyên Lăng lại nắm chặt tay nàng không buông, “Ta biết đây rất có thể là cái bẫy, nhưng cho dù phía trước là địa ngục vô tận, chúng ta cũng phải xông ra một lần.”
Chờ chết tại chỗ vĩnh viễn không thể có lối sống, chỉ có dám vùng vẫy, không buông bỏ dù chỉ một tia hy vọng, bọn họ mới có thể sống tiếp.
“Tuệ Tuệ, đi với ta, lần này ta sẽ không để lạc mất muội nữa.” Giọng Triệu Nguyên Lăng tuy khàn đục, nghe chẳng rõ thanh âm ban đầu, nhưng lại khiến Trường Tuệ cảm thấy vô cùng an tâm.
Hắn đang hối hận, đang tự trách, đang day dứt vì ngày đó không giữ chặt tay nàng, không làm tròn trách nhiệm huynh trưởng bảo vệ muội muội.
Giờ đây họ gặp lại nhau, như cách biệt cả một kiếp người, ở giữa dường như là ngàn sông vạn núi, Trường Tuệ không kìm được mà đỏ hoe vành mắt, thì thầm gọi một tiếng: “Hoàn Lăng…”
Long Ảnh quân bên ngoài đã bắt đầu thúc giục, họ sắp không cầm cự nổi nữa, Triệu Nguyên Lăng dường như không nghe thấy lời thì thầm ấy, dẫn theo Trường Tuệ trốn khỏi trướng.
Lần này, mắt nàng không được che bởi lụa, Triệu Nguyên Lăng chắc hẳn đã nhìn thấy, nhưng hắn không hề lộ ra chút sợ hãi hay ghê tởm nào. Hắn trầm giọng giải thích với Trường Tuệ, “Lúc còn nhỏ làm súc nhân, để trốn ra ngoài, ta đã mò mẫm ra được đường rời khỏi núi rừng. Nơi đó không có binh lính canh gác, chỉ là một vùng đất dốc, đầy bụi gai khó đi, nhưng cũng khó bị người phát hiện.”
Triệu Nguyên Lăng cũng không ngờ, cái mạng rách không còn gì để mất của mình lại được nữ quốc sư cứu lấy, trở thành hoàng tử tôn quý, thậm chí suýt bước lên ngôi vị đế vương.
Chỉ có thể nói là ông trời trêu người, vòng vo một hồi, con đường đào mạng năm xưa không dùng đến, cuối cùng lại giúp hắn mang theo Trường Tuệ và Long Ảnh quân rút lui.
Trường Tuệ cũng không ngờ, bọn họ lại thật sự trốn thoát được khỏi trường săn. Ban đầu nàng còn nghĩ, nếu bị bắt, nàng có thể cố kéo dài thời gian, không ngờ đến nàng cũng thoát được dễ dàng như vậy.
Trường Tuệ chau mày, trong lòng dâng lên cảm giác bất an: “Có phải… quá suôn sẻ rồi không?”
Giống hệt như lần trước họ đến chiêu án đài cứu người, bẫy rập nối tiếp nhau, phòng không xuể.
Triệu Nguyên Lăng khẽ gật đầu, nhưng chợt nhớ Trường Tuệ không nhìn thấy, bèn hạ giọng nói: “Bất kể đây có phải bọn chúng cố ý hay không, chúng ta cứ rời khỏi nơi này trước đã.”
Để tăng tốc độ, hắn gắng sức bế lấy Trường Tuệ, phớt lờ vết thương nơi cánh tay đang nứt toạc, máu đóng vảy. Công Tôn Hàn Văn thấy vậy thì giật mình, nhưng cũng hơi kiêng kị đôi mắt của Trường Tuệ. Vì trung nghĩa, hắn cắn răng lên tiếng: “Điện hạ, để ta làm thì hơn.”
“Không cần.” Triệu Nguyên Lăng nhìn rõ tất cả, biết rõ nhất thời không thể thay đổi cách nhìn của đám người này, liền nhẫn nhịn cơn đau, không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ bảo: “Đi thôi.”
Trường Tuệ tựa vào vai Triệu Nguyên Lăng, tuy mù lòa nhưng lại hiểu rõ tình trạng của hắn, chỉ dám rúc lại, không dám cử động bừa. Nàng lại bắt đầu căm ghét sự vô dụng của mình, rõ ràng đã hứa sẽ bảo vệ ca ca, vậy mà cuối cùng vẫn phải dựa vào huynh trưởng che chở.
Giờ chỉ có thể bước từng bước mà đi, tính toán dần theo tình hình.
Trường Tuệ khép mắt lại, tuy trong lòng vẫn canh cánh nhiệm vụ, nhưng nhất thời không muốn gặp lại Mộ Giáng Tuyết. Nàng cần thời gian để điều chỉnh tâm trạng, tĩnh tâm suy nghĩ lại mọi việc. Về con đường sau này nên đi thế nào, nhiệm vụ tiếp theo phải tiếp tục ra sao, đến giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra cách.
Đoàn người vừa đi vừa nghỉ, cho đến khi xuống núi vẫn không thấy truy binh, mừng thì có mừng nhưng trong lòng lại thấp thỏm.
Lần trước bọn họ cũng thoát ra dễ dàng như vậy, tưởng rằng đã cứu được chủ tử, ai ngờ lại bị con rối mê hoặc. Nếu không nhờ Công Tôn Hàn Văn vô tình phát hiện ra điều bất thường, e rằng cả đội đã bị diệt sạch, đừng nói chi đến việc tổ chức cứu viện lần nữa.
Chỉ một lần như thế đã đủ khiến họ sợ hãi sự độc ác âm thầm của Mộ Giáng Tuyết, đến nay vẫn còn ám ảnh.
Xuống núi rồi, nơi này hoang vu không bóng người, những thôn xóm gần nhất đã bị dân chạy nạn chen chúc đầy kín. Họ tụ tập ở lối vào thôn, vừa thấy người liền quỳ xuống cầu xin, có kẻ còn không kiêng dè gì mà lao tới kéo tay, vừa khóc vừa gào:
“Cầu xin đại nhân, xin cho miếng ăn thôi, ta đã ba ngày chưa được gì vào bụng rồi!”
“Cứu lấy mẹ ta đi, bà sắp chết vì bệnh rồi…”
Đoàn người bị kéo giữ, không thể nhích bước, Triệu Nguyên Lăng cũng mấy lần bị túm vào chỗ vết thương, máu thấm ra ngoài lớp áo.
Không còn cách nào, Công Tôn Hàn Văn đành rút đao ra, hung dữ đuổi họ đi, bực bội nói: “Chỗ này người đông tai mắt nhiều, tung tích của chúng ta đã lộ, không thể ở lại được.”
Triệu Nguyên Lăng khẽ đáp một tiếng, hắn cũng biết rõ nơi này không thể lưu lại lâu, đây là cố ý để lại dấu vết dụ truy binh đến tìm, tranh thủ chút thời gian cho họ trốn thoát.
Trước mắt tối sầm, hắn cố giữ giọng bình tĩnh ra lệnh: “Đi tìm mấy bộ quần áo rách, chúng ta cải trang làm dân chạy nạn, lặng lẽ rời đi.”
Ánh mắt Công Tôn Hàn Văn sáng lên, nhanh chóng tìm một nơi nghỉ tạm, dẫn mấy người đi kiếm quần áo.
Từng tốp dân chạy nạn tiếp tục đổ về phương Bắc, tụ tập ăn xin cầu cứu ở hoàng thành Bắc Lương. Những thôn xóm ngoài thành không quản được cũng không dám quản, từng nhà đóng cửa im ỉm không dám ra ngoài, có vài nơi còn bị dân đói cướp phá chiếm giữ, không ai đứng ra can thiệp.
Thôn làng dưới chân hoàng gia săn bắn cũng chẳng khá hơn, nhưng vì nơi đây dân làng sống bằng nghề săn, nên còn có thể kết bè kết nhóm sinh tồn, miễn cưỡng cầm cự được một thời gian. Chỉ là lâu ngày bị dân chạy nạn vây chặt trong thôn, lương thực trong nhà ngày càng cạn kiệt, khó mà cầm cự thêm được nữa.
Dưới chân hoàng thành mà cảnh tượng còn thê thảm thế này, những vùng bị nạn bởi lũ lụt, dịch bệnh thì chẳng khác nào luyện ngục nhân gian, xác chết đầy đồng!
“Hôn quân! Gian thần! Thật sự muốn nhìn Bắc Lương mất nước hay sao?!” Ngoài nội loạn, nghe nói biên cương đã có loạn binh, chỉ là tin tức bị ém lại, ít ai hay biết, không biết trong đó đang mưu toan chuyện gì. Công Tôn Hàn Văn nghiến răng mắng Triệu Nguyên Tề và Mộ Giáng Tuyết, hận không thể liều cái mạng già này, lập tức đưa Triệu Nguyên Lăng lên ngôi hoàng đế.
Bắc Lương hiện giờ trăm mảnh nghìn lỗ, chỉ có hắn mới có thể cứu được.
Nhìn tai họa diễn ra ngay trước mắt, đôi môi mím chặt của Triệu Nguyên Lăng trắng bệch, trong lòng dấy lên một suy đoán bất an. Hắn từ từ dời ánh mắt… dừng lại trên gương mặt Trường Tuệ với đôi đồng tử vàng trong vắt, nhưng lại chẳng thể nhìn thấy gì.
“Ca ca?” Trường Tuệ yên lặng đứng bên cạnh, chợt cảm thấy mắt bị ai đó nhẹ nhàng chạm vào, nàng theo phản xạ tránh đi, định dùng dải lụa che mắt, cụp hàng mi thấp giọng: “Ca ca đừng nhìn…”
Nàng đã chìm sâu vào những lời đồn đại về “tà nhãn yêu ma”, không còn sự kiêu hãnh năm xưa, chỉ thấy tự ti và rụt rè.
Trong lòng nghẹn lại, bàn tay Triệu Nguyên Lăng chạm lên má nàng cũng khẽ run lên, tim đau như bị bóp nghẹt, “Tuệ Tuệ…”
Hắn nghẹn ngào không thốt nổi nên lời, muôn vàn điều muốn nói chỉ có thể hóa thành một câu:
“Là huynh không chăm sóc tốt cho muội… để muội chịu khổ rồi…”
Nước mắt đã dâng đầy khóe mắt, nhưng Trường Tuệ lại cố ép nó trở lại, nàng muốn nói gì đó với Triệu Nguyên Lăng, nhưng sợ vừa mở miệng sẽ bật khóc, đành cắn môi lắc đầu, nuốt hết mọi lời vào bụng.
“Có quần áo rồi, mọi người mau thay đi!”
Vì là nữ tử, Trường Tuệ không tiện thay cùng đám nam nhân, được Triệu Nguyên Lăng đưa đến một góc tường yên tĩnh, không người, rồi đích thân canh chừng bên ngoài.
Trường Tuệ không dám trì hoãn, nhưng bị mù nên không tránh khỏi khó khăn, quần áo rách nát thô ráp, nặng mùi, khó phân biệt mặt trái mặt phải, lại hoàn toàn khác với váy áo nàng từng mặc, khiến nàng càng thay càng rối, càng vội càng lóng ngóng.
Chờ đến khi miễn cưỡng mặc xong, nàng vội vàng gọi: “Ca ca, muội thay xong rồi.”
Bên ngoài không có ai đáp lời.
“Ca ca?”
Trường Tuệ gọi thêm mấy tiếng, rồi lần theo vách tường, bước đến góc rẽ, vậy mà vẫn chẳng có hồi âm nào…
Không biết từ lúc nào, bốn phía trở nên yên tĩnh, đến cả tiếng ồn ào từ xa cũng biến mất, tĩnh lặng một cách kỳ quái. Trong lòng Trường Tuệ dâng lên một cảm giác bất an, nàng đưa tay ra phía trước dò dẫm, giọng run run gọi tên Triệu Nguyên Lăng: “Huynh ở đâu…”
Tấm áo rách thiếu mất một ống tay, để lộ cánh tay trắng nõn mảnh mai, rõ ràng in hằn vết ngón tay của nam nhân từng nắm lấy. Với dáng vẻ thế này, dù lẫn trong đám dân chạy nạn cũng khó khiến người khác lờ đi; nếu không có ai bảo vệ, chỉ e trong chớp mắt sẽ bị lang sói cướp đoạt, xé xác.
Với bộ dạng như thế, nàng làm sao dám—lại làm sao có dũng khí mà trốn chạy được chứ?
Cổ tay nàng đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt, tim Trường Tuệ lập tức thắt lại: “A huynh?”
“Nhầm rồi.” Những ngón tay thon dài siết chặt cổ tay nàng, chỉ hơi kéo một cái, Trường Tuệ liền lảo đảo nhào vào lòng người nọ.
Trong hơi thở thoảng mùi hương lạnh nhàn nhạt, hắn một tay giữ cổ tay nàng, một tay ôm trọn nàng vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, mang theo vài phần ý cười: “Sư tôn, là ta đây.”
Sao có thể nhận nhầm hắn được chứ?
Mộ Giáng Tuyết có chút không vui, nhưng vừa nghĩ đến việc sắp xảy ra, tâm tình lại vui vẻ trở lại.
Không sao cả, hắn tự an ủi mình.
Sân khấu đã dựng xong, các vai cũng đã vào chỗ, giờ chỉ đợi tiểu sư tôn mà hắn yêu quý trở về xem kịch mà thôi.
—
Chương 52: Chiến lược ôn nhu (52)
“……”
Khi Trường Tuệ lấy lại ý thức, người đã được đưa về khu săn bắn.
Trong trướng lều thoang thoảng hương lạnh, rộng rãi mà yên ắng, nàng trở mình ngồi dậy từ trên giường, được một bàn tay run rẩy đỡ lấy, “Cô… cô nương, cẩn thận.”
Là giọng nói non nớt, xa lạ, chắc là một tiểu cô nương chưa lớn.
Không kịp hỏi thân phận, Trường Tuệ vội hỏi: “Mộ Giáng Tuyết đâu?”
Tiểu cô nương trong lòng vẫn còn sợ hãi nàng, không dám ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Trường Tuệ, nói lắp bắp: “Quốc… Quốc sư đại nhân đang ở trường săn. Đại nhân có dặn, nếu cô nương tỉnh lại muốn gặp người, thì dẫn cô nương qua đó.”
Chưa kịp hỏi thêm, Trường Tuệ đã lần tay tìm dải lụa che mắt, nói khẽ: “Dẫn ta đi gặp hắn, ngay lập tức.”
—
Tiểu cô nương ấy tên là Nhã Thư, là tân thị tỳ mà Mộ Giáng Tuyết chọn lựa kỹ càng cho Trường Tuệ, năm nay vừa tròn mười sáu.
Ký ức của Trường Tuệ vẫn còn dừng lại ở thôn xóm dưới chân núi, đầu óc mơ hồ đau nhức, có chút chưa tỉnh táo. Biết rằng sau này Nhã Thư sẽ hầu hạ mình, nàng theo bản năng hỏi: “Tú Cầm đâu?”
Nhã Thư lại bắt đầu ấp úng, dường như mỗi lần căng thẳng đều nói không trôi, lắp ba lắp bắp mãi không nói được lý do. Trường Tuệ không ép, trong lòng cũng rõ Tú Cầm đã lành ít dữ nhiều.
Tên nghiệt đồ kia lại mang thêm một tội nghiệt.
“Ngươi nên tìm cơ hội rời khỏi đây thì hơn.” Trường Tuệ khẽ nói.
Nào ngờ vừa nghe xong, Nhã Thư liền “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt nàng, hoảng loạn hỏi: “Có phải nô tỳ đã làm gì khiến cô nương không vui? Hay là nô tỳ làm sai chuyện gì?”
“Ngươi làm gì vậy?” Trường Tuệ bị dọa giật mình, vội dò dẫm cúi người đỡ nàng dậy, “Ta không giận, cũng không phải ngươi làm sai. Chỉ là bên cạnh ta, thực sự rất nguy hiểm.”
Thanh Kỳ, Tú Cầm chính là những tấm gương rõ ràng nhất—tựa như bất kỳ ai đến gần nàng, đều không có kết cục tốt. Trường Tuệ không muốn thêm người vô tội nào bị liên lụy vì mình. Nàng muốn Nhã Thư rời đi là vì muốn tốt cho nàng ấy: “Ở bên cạnh ta, ngươi sẽ mất mạng.”
Nhã Thư liền lắc đầu nguầy nguậy, rồi như chợt nhớ ra Trường Tuệ không nhìn thấy, vội vã giải thích: “Mạng của nô tỳ là do Quốc sư đại nhân cứu về. Nô tỳ không sợ nguy hiểm, nguyện ở lại hầu hạ cô nương!”
Nàng líu ríu bày tỏ lòng trung thành, từng lời đều ngập tràn sự kính trọng và biết ơn với Mộ Giáng Tuyết.
Trường Tuệ khựng lại, tưởng mình nghe nhầm: “Ngươi nói… Mộ Giáng Tuyết đã cứu ngươi?”
Nhã Thư gật đầu, vừa nhắc đến chuyện ấy đã không kìm được nghẹn ngào: “Nô tỳ vốn là cung nữ bên cạnh bệ hạ, vì hồi hộp mà nói lắp khiến bệ hạ không vui, bị lôi ra sân chịu đánh đến chết…”
Lúc Mộ Giáng Tuyết xuất hiện, Nhã Thư đã bị đánh đến nửa sống nửa chết, toàn thân đẫm máu, đau đến ngất lịm. Vậy mà nàng gan dạ túm lấy vạt áo hắn cầu cứu.
Khi ấy Mộ Giáng Tuyết chỉ tình cờ đi ngang, ban đầu rõ ràng không định can thiệp. Không rõ là vì y phục bị vấy bẩn, hay là vì khi cúi đầu thấy dáng vẻ thê thảm kia quá đáng thương, dù lý do là gì, hắn cũng đã dừng bước cứu nàng, còn đưa về Hàm Ninh Các trị thương, giao cho nhiệm vụ quan trọng thế này.
Nhã Thư biết rõ, người trong cung đều đồn rằng công tử Giáng Tuyết vẻ ngoài ôn hòa nhã nhặn, nhưng thực chất tâm ngoan thủ lạt, đến cả hoàng đế cũng kiêng dè không dám đắc tội.
Nàng lau nước mắt, cố gắng biện minh: “Dù thế nào đi nữa, mạng này là do công tử cứu, nếu sau này có thực sự mất mạng, thì cũng xem như trả ơn cứu mạng ấy.”
Trường Tuệ im lặng.
Nàng thật không ngờ, Mộ Giáng Tuyết lại ra tay cứu người. Nàng cứ ngỡ hắn đã sớm đánh mất lương tri.
Vậy điều đó có nghĩa là hắn… vẫn chưa hoàn toàn vô phương cứu chữa, phải chăng… nàng vẫn còn cơ hội?
“Đứng lên đi.” Nhìn dáng vẻ trung thành tận tâm của Nhã Thư, Trường Tuệ cũng không ép nàng rời đi nữa.
Thấy Trường Tuệ không đuổi mình nữa, Nhã Thư vừa khóc vừa cười, lau sạch nước mắt rồi lập tức đỡ lấy nàng: “Nô tỳ lập tức dẫn cô nương đến gặp công tử!”
Trường Tuệ chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Nếu nàng còn nhìn thấy, hẳn sẽ phát hiện đôi mắt của Nhã Thư là một đôi đồng tử sáng trong như quả hạnh, khi kinh hãi rơi lệ thì tròn xoe ngây dại, có vài phần giống Trường Tuệ. Chính vì đôi mắt ấy, nên hắn mới cứu nàng, đặt tên là Nhã Thư, giữ lại bên cạnh Trường Tuệ.
Trước đôi mắt ấy, hắn luôn không kìm được lòng mà sinh chút từ tâm.
Con đường dẫn tới đài cao ở trường săn là một hành lang bậc thang, càng đi lên càng dốc. Năm xưa, Trường Tuệ chỉ đến đây một lần, vì đang truy tìm phù chú nên không có kiên nhẫn đi đường bậc thang, khi ấy nàng đã nhảy vọt lên đài cao giữa tiếng kinh hô của mọi người.
Nay nàng đã mất tu vi, được Nhã Thư dìu từng bước một bước lên bậc thang, rốt cuộc mới hiểu vì sao Thanh Kỳ và Tú Cầm lại đuổi theo chậm như vậy. Con đường này, thật sự quá dài.
Dài đến mức Trường Tuệ cảm nhận rõ ràng mình vô dụng đến nhường nào.
“Cuối cùng cũng lên rồi.” Nhã Thư thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán.
Khi đứng dưới hành lang nhìn lên thì không thấy gì đặc biệt, nhưng vừa đặt chân lên đài cao, liền cảm nhận được cơn gió cuộn mạnh không ngừng, thổi tung váy áo phấp phới. Nhã Thư giữ lấy vạt váy, đây là lần đầu tiên nàng có cơ hội bước lên nơi này, không khỏi hiếu kỳ ngắm nhìn, “Đẹp thật đó.”
Đập vào mắt là rừng núi xanh rì tươi tốt, tường đá vuông vức phân ranh rạch ròi giữa khu săn bắn và khu trại đóng quân. Một bên là hoang dã của tự nhiên, một bên là dãy lều trại xa hoa nối tiếp nhau, loáng thoáng còn thấy binh lính tuần tra giữa các lều trại. Các tiểu thư thế gia tụ tập trên đài cao ngắm cảnh.
Trường Tuệ chẳng có hứng nghe Nhã Thư tả cảnh trên đài cao đẹp đến nhường nào, tâm trí nàng vẫn lởn vởn những điều vừa nghe được — biết được rằng Mộ Giáng Tuyết không chỉ mang nàng về, mà ngay cả Long Ảnh Vệ và Triệu Nguyên Lăng cũng bị hắn bắt lại.
Quả nhiên, lần trốn thoát suôn sẻ trước đó là do hắn cố ý để xảy ra. Chỉ là, hắn làm vậy là nhằm mục đích gì?
Dọc theo đài cao lại đi thêm một đoạn, Nhã Thư bỗng “ủa” một tiếng.
Nàng vươn cổ nhìn xuống dưới, đồng thời Trường Tuệ cũng nghe thấy phía trước truyền đến tiếng ồn ào, một đám người đang tụ lại xem gì đó, có kẻ vỗ tay tâng bốc: “Quốc sư đại nhân bắn tên thật giỏi!”
“Bệ hạ bắn mũi tên này cũng tuyệt lắm.”
“Ồ, lại đến lượt Quốc sư đại nhân rồi.”
Bốp ——
Tiếng chiêng vang dội, một tiểu thái giám kéo dài giọng the thé: “Đến giờ rồi!”
“Chúc mừng Quốc sư đại nhân, lại thắng trận nữa rồi.” Đám người rối rít chúc mừng.
Một cảm giác quen thuộc đầy quái dị ập đến, Trường Tuệ dù không nhìn thấy phía trước có chuyện gì, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh năm xưa nàng cứu ca ca tại trường săn, khi đó, Triệu Nguyên Tề bọn họ cũng đang…
Trường Tuệ bỗng thấy bất an, nắm chặt tay Nhã Thư, “Họ đang làm gì vậy?”
Tiểu nha đầu dường như thấy thứ gì đó kinh hoảng, ngơ ngác không nói được lời nào, mắt trợn to nhìn xuống dưới hồi lâu mới lắp bắp nói: “Họ đang… giết người?”
Hai chữ cuối nàng nói rất khẽ, chẳng có chút chắc chắn, vì nàng cũng không dám khẳng định — những thứ kia, có còn được xem là người hay không.
Dưới đài cao, trong khu săn bị vây kín, xác chết trúng tên nằm la liệt, có kẻ bị ghim xuống đất, có kẻ bị bắn lên gốc cây, có kẻ trúng tên vào chân đang bò lê bò lết trong bùn lầy kêu rên đau đớn. Còn có vài kẻ mình mặc áo rách đầu tóc bù xù, rõ ràng không trúng tên nhưng lại bò bằng cả tay lẫn chân trong tư thế vặn vẹo như dã thú, kêu gào quằn quại xông tới nhưng mãi vẫn không vượt qua nổi hàng rào chông nhọn lún trong bùn.
Triệu Nguyên Tề lạnh lùng nhìn đám súc nhân dưới đài, đột nhiên bực bội quăng cung săn trong tay: “Không chơi nữa!”
Thua liền ba trận, lại toàn bị ruồi nhặng xu nịnh vây quanh, tâm trạng dù có tốt cũng bị bào mòn sạch.
Hắn vung tay áo bỏ đi, sắc mặt âm trầm chẳng ai dám cản, đúng lúc lại chạm mặt Trường Tuệ đang đi tới. Bước chân khựng lại, hắn chẳng thèm để ý tới lễ bái của Nhã Thư đang quỳ gối, nheo mắt hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”
Trường Tuệ không đáp.
Triệu Nguyên Tề không giận, vẫn tiếp tục hỏi: “Mộ Giáng Tuyết sao nỡ để ngươi ra ngoài? Tự ngươi lén chạy ra à?”
Chân mày Trường Tuệ khẽ nhíu, vẫn im lặng không nói.
Nhã Thư muốn nói gì đó nhưng quá sợ, run rẩy chẳng dám hé lời. Khi nàng cúi đầu quỳ rạp, thấy vạt áo vàng rực khẽ lay động, Triệu Nguyên Tề chắp tay sau lưng vòng quanh Trường Tuệ hai vòng, lại liếc nhìn đám người đang vây quanh một bóng dáng ở phía xa, bỗng nhiên “à” lên một tiếng.
Hắn hiểu rồi.
Tâm trạng u ám bỗng chốc được chữa lành, Triệu Nguyên Tề cong môi cười, rất đột ngột tiến sát Trường Tuệ: “Ngươi biết không, đám súc nhân phía dưới đó là từ đâu ra?”
Trường Tuệ nghiêng mặt, dải lụa che mắt khẽ lay, quét qua đôi mắt của Triệu Nguyên Tề. Mắt yêu của hắn lại bắt đầu đau rồi.
Thế là hắn nói: “Mộ Giáng Tuyết còn biết chơi hơn cả ta, ta chẳng qua chỉ đem tử tù ra đùa, còn hắn thì cho người sống uống thuốc bẻ gãy tứ chi, rồi thả vào trường săn làm súc vật… Nhìn chúng bò lê quằn quại trên mặt đất, thật sự chẳng khác gì dã thú.”
Triệu Nguyên Tề cười hỏi: “Cung thuật của hắn là do ngươi dạy à? Một mũi xuyên họng, chuẩn không lệch, giết người thật chẳng chớp mắt.”
Câu cuối cùng, hắn nói: “Long Ảnh quân, cũng chỉ đến thế thôi.”
Cũng chẳng phải trở thành thú vật để bọn họ tha hồ hành hạ giết chóc đấy sao?
—
Khi Trường Tuệ bước đến bên Mộ Giáng Tuyết, những kẻ tụ tập khen ngợi xem trò đều đã rút lui, ngay cả Nhã Thư cũng lặng lẽ rời đi.
Hắn dường như đã sớm trông thấy nàng, thấy nàng xuất hiện cũng không lấy gì làm kinh ngạc, đặt trường cung xuống, chủ động bước đến nắm tay nàng kéo vào lòng, “Chờ nàng lâu rồi.”
Giọng nói của Mộ Giáng Tuyết dịu dàng như tơ, như đang nũng nịu với tình nhân: “Còn tưởng sư tôn không đến.”
Trường Tuệ đưa tay chạm vào má hắn.
“Sư tôn?” Mộ Giáng Tuyết khựng lại một chút, chủ động cúi người để nàng sờ soạng, vừa định nói gì đó thì bàn tay đặt trên mặt bỗng rút lại, theo đó là một cái tát thật mạnh.
Chát ——
Tiếng tát xé gió vang lên rõ mồn một giữa cơn gió ào ạt.
Lần này, Trường Tuệ dốc toàn lực vung chưởng, sau khi đánh xong, lòng bàn tay nàng tê dại run rẩy, vẫn chưa hả giận, lại đưa tay túm lấy cổ áo Mộ Giáng Tuyết, nghiêm giọng chất vấn: “Ngươi dám làm vậy sao?!”
Quả nhiên là nàng quá ngây thơ, lại cho rằng hắn còn có thuốc chữa.
Biết bao sinh linh vô tội máu nhuộm đôi tay hắn, dẫu Trường Tuệ có lấy cái chết tạ tội, cũng không thể rửa sạch ác hồn tàn nhẫn đáng sợ kia.
“Lúc ta thu ngươi làm đồ đệ, ta đã dặn dò thế nào?”
“Khi đó ngươi đã hứa hẹn ra sao?!”
Mộ Giáng Tuyết bị nàng kéo đến gập cả thắt lưng, hàng mi cụp xuống, có vẻ chật vật, khuôn mặt trắng nõn đã sưng đỏ rỉ máu. Hắn dường như chẳng hiểu nổi vì sao Trường Tuệ lại giận dữ đến vậy, cúi người nắm lấy cổ tay nàng: “Sư tôn không vui sao?”
Hắn khẽ nâng mắt, nhìn vào gương mặt nàng bị tấm lụa che khuất, giọng nói thấp trầm giải thích: “Đồ nhi đã làm theo lời người, giúp người được toại nguyện nhìn thấy Triệu Nguyên Lăng vẫn sống nhăn sống nhở.”
Hắn thậm chí còn rộng lượng thả nàng rời đi, chỉ để khiến nàng vui lòng.
Ánh mắt Mộ Giáng Tuyết khẽ run, biểu cảm trên mặt cũng dần tan biến, hắn giơ tay tháo bỏ dải lụa ngăn tầm mắt kia. Hắn nhìn vào đôi đồng tử màu vàng trong suốt của nàng, giọng nói mỗi lúc một chậm rãi: “Cùng hắn xuống núi chơi lâu đến thế, chẳng lẽ… sư tôn vẫn chưa hài lòng sao?”
Thì ra cuộc trốn chạy mà họ ngỡ là kỳ tích, trong mắt Mộ Giáng Tuyết, chỉ là món quà dỗ dành để lấy lòng nàng.
Trường Tuệ bất giác lùi lại một bước, buông tay, khẽ lắc đầu: “Ngươi… lại còn cho rằng bản thân mình chẳng sai điều gì…”
“Ta sai ở đâu?” Gương mặt Mộ Giáng Tuyết hoàn toàn không còn cảm xúc, chỉ còn vẻ chết lặng như đáy đầm sâu.
Hắn hạ thấp giọng nói lạnh lẽo: “Ngươi để ngươi và Triệu Nguyên Lăng rời đi, như thế là đúng sao? Để Long Ảnh quân hổ quay về rừng là đúng sao? Dâng ngôi báu cho Triệu Nguyên Lăng, để hắn cưới ngươi rồi giết ta, là đúng sao?”
Hắn thình lình kéo mạnh Trường Tuệ vào lòng, giọng nói trở nên dữ tợn đầy hằn học: “Ngươi lấy Bắc Lương làm cớ, nhẹ nhàng đồng ý gả cho Triệu Nguyên Lăng. Ngươi không phải là người coi trọng lễ giáo nhất ư? Cớ sao giữa ta và ngươi đã sớm có phu thê thực sự, vậy mà ngươi lại lấy giao dịch ra để từ chối ta?”
Hay lắm, nếu đã là giao dịch, vậy sau khi kết thúc, hắn muốn làm gì thì nàng có tư cách gì mà xen vào? Giờ đây nàng còn xứng là sư tôn của hắn nữa sao?
“Trường Tuệ.” Mộ Giáng Tuyết bóp lấy cằm nàng, giọng nói lạnh như băng, “Ngươi tự hỏi lòng mình xem, sai thật sự chỉ là ta sao?”
Lúc này Trường Tuệ mới hiểu ra, thì ra Mộ Giáng Tuyết ghi hận từ lần nàng cự tuyệt lời cầu hôn đêm ấy, mọi chuyện sau đó đều là sự trừng phạt dành cho nàng. “Nên ngươi cố ý bày ra cuộc xuân săn này, dụ Long Ảnh quân đến cứu viện, để một lưới bắt hết, ngay trước mặt ta hành hạ giết sạch bọn họ, ép ta gả cho ngươi?!”
Mộ Giáng Tuyết không hề phủ nhận, mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cằm nàng, dịu giọng hỏi: “Vậy sư tôn, bây giờ có bằng lòng gả cho ta chưa?”
Trường Tuệ giận đến đỏ cả mắt, gằn giọng: “Ngươi nằm mơ đi!”
“Mộ Giáng Tuyết, ngươi không sợ trời phạt nhưng ta sợ! Dù có chết, ta cũng không gả cho ngươi! Ngươi thà ném ta xuống đó làm súc nhân còn hơn, để ta cùng bọn họ chết chung!!”
“Được——à——” Mộ Giáng Tuyết u ám đáp lời.
Hắn kéo nàng vào lòng, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt nhẹ đôi mắt nàng, “Sư tôn đã đồng ý rồi, vậy ta sẽ giết sạch bọn họ, xem thử có tích góp được bao nhiêu vong hồn làm sính lễ cho người.”
“Nghe rõ rồi chứ?” Mộ Giáng Tuyết nghiêng người nhìn đám cung nhân đang run rẩy dưới bậc thang.
Công tử nhã nhặn, một thân bạch y ôm chặt nữ tử trong lòng, mỉm cười nói: “Sư tôn ta đã nói rồi — đem bọn súc nhân bên dưới, giết sạch cho ta.”
Trường Tuệ trợn trừng mắt, chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống, bị Mộ Giáng Tuyết ghì chặt lấy eo.
“Suỵt——” Mộ Giáng Tuyết bịt miệng nàng lại, không muốn nghe những lời khiến hắn không vui, kề tai nàng nhẹ giọng an ủi: “Sư tôn đừng sợ, Triệu Nguyên Lăng ta vẫn chưa động đến.”
“Ngươi muốn hắn chết thế nào đây?”
“……”
“……”
Lúc Á Như đưa cựu thái tử vào trong trướng, bên trong bình phong lặng như tờ. Nàng không dám nhìn kỹ, ra hiệu cho đám thị vệ ngoài trướng rời đi, rồi cẩn thận khép rèm lại.
Trong trướng, tay chân Triệu Nguyên Lăng đều bị xiềng sắt trói chặt, tuy y phục bê bết máu, bộ dạng chật vật, nhưng tay chân vẫn nguyên vẹn, có thể đứng vững.
Hắn nhìn về phía tấm bình phong trước mặt, xuyên qua lớp lụa mỏng thêu uyên ương du thủy, thấy Mộ Giáng Tuyết ôm Trường Tuệ ngồi nghiêng trên mỹ nhân tháp. Hắn nhìn xuyên qua lớp sa, nàng nhìn xuyên qua lớp sa, ánh mắt hai người giao nhau, đều lạnh lẽo khiến người ta rợn tóc gáy.
“Sư tôn.” Mộ Giáng Tuyết là người đầu tiên dời mắt, cúi đầu nhìn người trong lòng, “Ta đã mang A huynh của người tới rồi.”
“Ưm ưm…” Trường Tuệ giãy giụa, bị Mộ Giáng Tuyết trói tay chân và bịt miệng, vẫn không thể nói thành lời.
Nàng chỉ có thể để mặc Mộ Giáng Tuyết tự nói một mình bên tai, “Sư tôn luôn miệng nói ta là người quan trọng nhất, vậy mà cả trái tim lại dâng hết cho Triệu Nguyên Lăng. Đồ nhi thực sự rất ghen tỵ… chỉ muốn…”
Ánh mắt Mộ Giáng Tuyết tối sầm lại, sát ý thoáng hiện rồi bị hắn ép xuống, đổi giọng sang nhẹ nhàng vui vẻ: “Sư tôn vì hắn mà hy sinh nhiều đến thế, bất kể hoàn cảnh ra sao, cũng chưa từng buông bỏ hắn.”
“Ngươi nói xem, Triệu Nguyên Lăng có thể đối đãi lại người giống như người từng vì hắn mà lựa chọn không đổi không?”
Trường Tuệ vùng vẫy yếu dần, nàng mơ hồ cảm thấy Mộ Giáng Tuyết sắp làm gì đó.
Ánh mắt hắn lại rơi về phía bên ngoài tấm bình phong, Mộ Giáng Tuyết khẽ nói: “Điện hạ ra ngoài một chuyến, hẳn đã biết rõ tình cảnh Bắc Lương hiện tại ra sao.”
Quân địch đã tiến vào biên thành, mấy vạn đại quân Bắc Lương bị vây khốn chờ cứu viện, trong khi trong kinh thành, thiếu đế vẫn đang mải mê xuân săn du ngoạn. Phương nam lũ lụt liên miên, dịch bệnh không dứt, triều đình phân tranh chia rẽ, dân chúng oán than nổi loạn khắp nơi — Bắc Lương đang sụp đổ từng ngày.