Đối mặt với những lời lẽ tà mị đầy ngụy biện của Mộ Giáng Tuyết, Trường Tuệ hoàn toàn không thể phản bác lại, tức giận đến mức khơi dậy bản năng dã thú, hung hăng cắn mạnh lên cổ tay đang vươn tới của y, đầu răng sắc nhọn đâm sâu vào da thịt, nếm được vị máu cũng không chịu buông ra.
Nàng thật sự hận không thể cắn chết y!
Dòng máu loang lổ theo xương cổ tay chảy xuống, nhỏ lên ống tay áo thành từng đóa máu lấm tấm, miệng Trường Tuệ rỉ ra tiếng nức nở đầy ẩn nhẫn, cố gắng kìm nén không để bản thân bật khóc.
Mộ Giáng Tuyết mặc nàng cắn, nhìn ra được sự sụp đổ trong nàng, thậm chí vẫn thảnh thơi dùng tay trái rảnh rỗi giúp nàng vuốt lại mái tóc rối, nhẹ nhàng hỏi: “Đau lòng sao?”
Y rõ ràng đang mỉm cười, nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm lại chất chứa u ám, không hề có lấy một tia ý cười.
Mộ Giáng Tuyết nghiêng người, áp sát tai nàng, khẽ thầm thì bằng hơi thở: “Ta còn đau hơn nàng.”
Đau đến mức không còn cảm nhận được trái tim đang đập nữa. “Vậy rốt cuộc Triệu Nguyên Lăng có điểm nào tốt, mà nàng lại vì hắn hết lần này đến lần khác vứt bỏ ta?”
“Ta có thể mãi mãi lựa chọn tin tưởng nàng, vô điều kiện đứng về phía nàng, vậy mà nàng luôn có hàng vạn lý do bất đắc dĩ để rời bỏ ta. Sư tôn, nàng nói cho ta biết đi, như vậy đối với ta có công bằng không?”
Nàng thật sự nghĩ, tờ giấy đó có thể qua mắt được y mà đến được tay nàng sao? Thật sự cho rằng y không hề hay biết gì về cuộc đột kích của Long Ảnh quân sao? Tất cả chỉ là y cho Trường Tuệ một cơ hội. Thế nhưng đổi lại, vẫn là một lần nữa nàng lựa chọn hành hạ y bằng dao nhọn.
Y thật sự đã cho nàng quá nhiều cơ hội, nhưng nhận về chỉ là những lời từ chối với vô số lý do.
“Ngươi có từng nghĩ tới, nếu tất cả chỉ là lời dối trá của phản quân, thì hành động chạy trốn của nàng sẽ khiến cả ta và nàng rơi vào tình cảnh nguy hiểm thế nào không?”
Nếu nữ đế chưa chết, nếu y thật sự là một kẻ vô năng lương thiện như đã nói, nếu mọi lời y từng nói đều là thật, thì việc Trường Tuệ làm bây giờ đủ khiến cả hai phải chết đi sống lại trăm nghìn lần.
Trường Tuệ không thể chịu đựng thêm những lời quanh co của y nữa, liền hét lên: “Là ngươi lừa ta trước!”
Nếu nữ đế còn sống, nếu thật sự là vì nàng không tin tưởng Triệu Nguyên Lăng nên mới nhốt hắn lại, Trường Tuệ sẽ không mù quáng hành động. Tiền đề cho tất cả những gì nàng làm là vì biết Mộ Giáng Tuyết đã lừa gạt nàng, lợi dụng nàng, còn âm thầm thông đồng với Triệu Nguyên Tề – kẻ không xứng làm hoàng đế, nàng sao có thể không quản?
“Ngươi thì lúc nào cũng có lý.” Giọng Mộ Giáng Tuyết lạnh hẳn đi, “Một đám sâu kiến lai lịch không rõ, vài ba câu đã khiến nàng tin tưởng, thế mà ta ở bên nàng mười mấy năm lại không đổi được một lần nàng tin ta?”
Trường Tuệ thật sự không hiểu y sao có thể mở miệng nói ra những lời như thế: “Ngươi nhìn lại những việc ngươi làm đi, ngươi bảo ta tin ngươi kiểu gì?! Cho dù mắt ta mù, lòng ta cũng không mù! Ta biết phân biệt đúng sai, biết cảm nhận! Dù ngươi có ngụy trang kỹ đến đâu, thì súc sinh vẫn là súc sinh, cho dù giả làm người giỏi thế nào, cũng không phải người! Rồi cũng sẽ có ngày bị lột trần!”
Ánh mắt Mộ Giáng Tuyết trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, “Nàng quên rồi sao, nội dung trên tờ giấy đó là do ta đọc cho nàng nghe.”
Nếu y vẫn còn muốn tiếp tục diễn trò, thì có vô vàn cách để khiến Trường Tuệ mãi mãi làm chim trong lồng của Quan Tinh Lâu, cả đời không thể thoát khỏi.
Rốt cuộc vẫn là y nhân từ.
Nhẫn nại giảng giải cho nàng suốt nửa ngày, cuối cùng lại nhận được hai chữ “súc sinh”, Mộ Giáng Tuyết siết chặt cằm nàng, quyết định để nàng thấy rõ hiện thực, bật cười lạnh: “Thật đúng là mắt mù lòng không mù.”
“Ta thật muốn hỏi sư tôn một câu, nàng có khả năng phân biệt điều gì?”
Trường Tuệ ú ớ không thể nói nên lời, cằm bị Mộ Giáng Tuyết bóp chặt đến phát đau.
Mộ Giáng Tuyết lạnh giọng nói: “Theo ta thấy, nàng chỉ giỏi làm một việc – đó là liên tục đâm ta, hành hạ ta, ép ta phát điên để rồi bộc lộ ra bộ mặt xấu xí. Cái lòng sáng của nàng chỉ biết liên tục chứng minh một điều, rằng ta không nỡ rời bỏ nàng đến nhường nào, còn nàng lại chẳng yêu ta, luôn luôn thờ ơ với ta. Nhưng sư tôn à, rốt cuộc nàng vẫn bị lừa rồi đấy.”
“Tú Cầm vì quyền thế đã sớm phản bội nàng, nữ đế vì sợ hãi mà định thiêu sống nàng, nàng thật nghĩ Công Tôn Hàn Văn muốn cứu nàng sao? Hắn biết rõ ta coi trọng nàng đến mức nào, nên mới dùng nàng làm lá chắn để cứu Triệu Nguyên Lăng, còn người ca ca tốt của nàng, rõ ràng biết nàng không hiểu tình ái, thế mà vẫn vì giang sơn mà không màng nguyện vọng của nàng mà cưới nàng. Ngay cả Thanh Kỳ mà nàng tin tưởng, cũng vì muốn sống mà đích thân giao nàng lại cho ta…”
Trường Tuệ liên tục lắc đầu, không muốn nghe thêm lời nào nữa từ Mộ Giáng Tuyết, “Im miệng! Đừng nói nữa!”
Nàng biết, không phải như vậy.
Mộ Giáng Tuyết ôm nàng vào lòng, ép buộc nàng phải nghe tất cả những lời y nói, dịu giọng xuống: “Chỉ có ta thôi.”
“Chỉ có ta luôn kiên định lựa chọn nàng, chỉ có ta từ đầu đến cuối luôn đối xử tốt với nàng.”
“Sư tôn, nàng thật sự mắt mù lòng không mù sao? Vậy tại sao nàng lại không nhìn ra, ta yêu nàng đến thế nào…”
“Câm miệng——” Trường Tuệ thét lên.
Cơn ác mộng khủng khiếp nhất trở thành sự thật, nộ khí công tâm khiến nàng đau đến không thể hô hấp, há miệng nôn ra một ngụm lớn máu tươi.
Chương 48: Công lược ôn nhu – 48
—
Trường Tuệ bị chọc giận đến phát bệnh.
Nằm mơ màng trên giường, nhiều ngày liền nàng không phân rõ được đâu là thực, đâu là mộng, nhất là khi nghe thấy giọng nói của Mộ Giáng Tuyết, nàng thậm chí còn hy vọng đời này mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tại sao chứ?
Trường Tuệ không ngừng hỏi bản thân trong lòng, vì sao được sống lại một đời, vì sao nàng đã tốn bao tâm huyết, đổi lại vẫn là cục diện bế tắc của Linh Châu giới. Lần này… nàng lại làm sai rồi sao?
“Sư tôn, dậy uống thuốc nào.” Mộ Giáng Tuyết bưng chén thuốc đến ngồi bên giường.
Trường Tuệ bị y đỡ dậy, vành môi chạm lên muỗng ngọc, hơi thở ngập mùi đắng của thuốc, nhưng đáng tiếc nàng đã mất vị giác, chẳng còn cảm nhận được gì.
“Cút đi.” Nàng quay mặt sang một bên, đẩy cánh tay của Mộ Giáng Tuyết ra, thuốc nóng văng tung tóe lên y phục hai người, gương mặt tái nhợt không giấu nổi sự chán ghét, cự tuyệt tất cả thiện ý mà y cố thể hiện.
Hiện tại người mà nàng không muốn gặp nhất, chính là hắn.
“Sư tôn đừng giận dỗi nữa.” Mộ Giáng Tuyết nhẹ giọng thở dài, vẫn duy trì vẻ ôn hòa ngoan ngoãn giả tạo, dịu giọng dỗ dành nàng, “Không uống thuốc thì sao mau khỏi được, chẳng lẽ người muốn cứ nằm mãi trên giường sao?”
Đã lĩnh giáo đủ sự ngụy biện vô sỉ của hắn, giờ đây bất kể Mộ Giáng Tuyết nói gì, Trường Tuệ cũng cảm thấy từng lời như mang theo gai nhọn, đang châm chọc nàng. Nàng không nhịn được mà cất giọng gắt gỏng: “Ngươi ôm mối hận sâu như thế với ta, ta chết chẳng phải đúng ý ngươi sao?”
Nàng chết rồi, sẽ không còn ai có thể ràng buộc hắn, ép hắn phát điên như lời hắn nói nữa.
Choang —
Là tiếng thìa ngọc rơi vào bát. Trường Tuệ đoán chắc là Mộ Giáng Tuyết không thể giả vờ được nữa.
Không khí bắt đầu trở nên đặc quánh, Trường Tuệ lãnh đạm chờ hắn lại phát điên lần nữa. Nhưng chỉ trong vài nhịp thở, không khí đè nén bỗng bị làn gió mát xua tan, Mộ Giáng Tuyết bật cười, ôm nàng vào lòng, dùng giọng dỗ trẻ con mà dỗ dành nàng: “Nói linh tinh gì vậy, sao ta nỡ để sư tôn chết chứ?”
Mộ Giáng Tuyết cọ má mình vào nàng, tự tiện hôn nhẹ lên môi nàng, “Đồ đệ còn thương người không kịp.”
Trường Tuệ trợn to mắt, không thể tin được tiểu nghiệt chướng vừa làm gì.
“Cút, ngươi cút cho ta!!” Đây là lần đầu tiên khi tỉnh táo, nàng cảm nhận được sự càn rỡ phóng túng của Mộ Giáng Tuyết. Nghĩ lại những cơn ác mộng dâm loạn trước kia, hóa ra không phải không có căn cứ.
Trong lúc nàng không hay không biết, Mộ Giáng Tuyết đã không chỉ một lần mạo phạm nàng.
“Nghiệt chướng! Trong mắt ngươi còn có sư tôn ta không?” Trường Tuệ cố sức đẩy hắn ra, hành vi đại nghịch bất đạo như vậy, hắn dám làm thật sao?
Nàng bắt đầu dùng sức chà xát môi mình, như thể vừa bị vấy bẩn bởi thứ gì dơ bẩn, làn da trắng bệch cũng đỏ ửng lên vì ma sát, như bị nhúng vào nước sôi. Khi nàng sắp làm rách môi mình, cổ tay bất ngờ bị một bàn tay lớn siết lấy, rồi bị kéo mạnh trở lại vào vòng tay kia. Chưa kịp mở miệng mắng, môi nàng đã lần nữa bị chặn kín.
“Ưm ư…” Trường Tuệ dồn hết sức đấm vào hắn, nhưng không thể đẩy Mộ Giáng Tuyết ra nổi.
Khác hẳn với cái chạm nhẹ vừa rồi, cũng không còn sự dụ dỗ mềm mại khi nàng mơ màng, Mộ Giáng Tuyết như một con mãng xà đen tối nuốt người, quấn chặt con mồi trong lòng, chiếm hết dưỡng khí, ép nàng phải mở miệng, cam chịu sự cướp đoạt không ngừng.
Thật quá đáng.
Trường Tuệ bị hắn bắt nạt đến đỏ hoe cả mắt.
Nàng vốn thanh tâm quả dục, những giấc mơ dâm loạn trước kia đã là giới hạn, sao chịu nổi cơn công kích tàn bạo không hề lưu tình này của Mộ Giáng Tuyết. Trường Tuệ chỉ cảm thấy môi lưỡi tê dại, mỗi lần thở đều phải nhờ hắn bố thí. Quấn quýt đến cuối cùng, nàng đã kiệt sức, không còn sức phản kháng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Khi nụ hôn kết thúc, Trường Tuệ nằm gục trên người Mộ Giáng Tuyết thở dốc, hít vào hương thơm lạnh lẽo từ áo hắn, vô cùng chật vật.
“Còn muốn lau nữa không?” Giọng nói khàn khàn vang lên từ phía trên, Mộ Giáng Tuyết giễu cợt lau đi vệt nước trên khóe môi nàng.
Trường Tuệ bị động tác đó làm rùng mình, muốn đẩy hắn ra nhưng không còn chút sức lực. Nàng thở không ra hơi, chỉ biết mắng yếu ớt: “Ngươi… nghiệt chướng… ngươi…”
Mộ Giáng Tuyết cúi người ôm lấy nàng, dịu dàng vỗ nhẹ sau lưng nàng như đang dỗ dành, giọng vô tội khó hiểu: “Ta làm sao chứ?”
“Chẳng lẽ là vì ta vừa rồi biểu hiện chưa đủ tốt, khiến sư tôn không hài lòng?”
Hai tiếng “đồ đệ”, trong tình huống này thốt ra, quả là sự chà đạp và chế giễu đối với nàng. Trường Tuệ bị hắn hôn đến trống rỗng cả đầu óc, nói không nên lời, cuối cùng tức giận lại cắn mạnh vào cổ tay hắn. Ánh mắt Mộ Giáng Tuyết tối lại, bất ngờ cúi xuống ghé bên tai nàng nói: “Răng nhỏ của sư tôn thật sắc nhọn.”
Hắn vừa rồi bị nàng cắn mấy lần, thật sự đau đến tê dại.
Trường Tuệ không nghe ra hàm ý trong lời hắn, hoặc có thể nói đối với những lời lẽ hạ lưu của hắn, nàng tạm thời không theo kịp. Cứ tưởng Mộ Giáng Tuyết đang châm chọc nàng cắn không đau, nàng liền há miệng cắn mạnh hơn nữa, răng nhọn cắm sâu vào da thịt, cuối cùng cũng nghe hắn rít lên một tiếng.
Nàng thật sự không nể mặt hắn chút nào, cắn hắn đến mức hắn phải đau.
Mộ Giáng Tuyết biết nàng bị dồn ép quá đáng, trong lòng uất ức, nhưng vẫn không giằng ra, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu nàng, “Ngoan, cắn đủ rồi thì uống thuốc.”
Giống như đấm một cú thật mạnh vào bông mềm, Trường Tuệ mất đi ý chí chiến đấu, ngẩng đầu lên, hung dữ rít qua kẽ răng: “Ta không uống! Ngươi cút đi cho ta!”
Vệt nước long lanh ướt át đã bị máu nhuộm đỏ, tựa như có son môi tô trên môi nàng, phối với vệt máu ở khóe môi, vừa yêu mị vừa đáng thương.
Mộ Giáng Tuyết nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn bình thản bưng bát thuốc lên, “Xem ra, sư tôn thích ta đút bằng miệng hơn.”
Lời vừa dứt, Mộ Giáng Tuyết liền ngậm một ngụm thuốc đắng ngắt, lần nữa chặn lên đôi môi vấy máu của Trường Tuệ…
“……”
Trường Tuệ cảm thấy, mình sắp bị Mộ Giáng Tuyết hành hạ đến phát điên rồi.
Từ hôm đó trở đi, nàng không dám kháng cự những bát thuốc bổ đó nữa. Thể lực dần hồi phục, nàng cũng càng lúc càng chống đối Mộ Giáng Tuyết. Thế nhưng, bất kể nàng chửi mắng hay giãy giụa ra sao, cái nàng nhận lại chỉ là sự càn rỡ càng lúc càng vô độ của hắn. Chỉ trong vài ngày, môi nàng đã sưng đỏ như bôi son.
Nếu như—
Trường Tuệ chợt hiểu vì sao Mộ Giáng Tuyết lại nói chữ “đáng tiếc”.
Hắn tiếc không phải vì lá phù bị lãng phí, cũng không phải vì lá cuối cùng dùng lên người hắn, mà là tiếc vì Trường Tuệ đã dùng hết phù chú để cứu Triệu Nguyên Lăng. Kể từ đó, nàng không còn phù hộ giữ mạng, không còn sức lực để chống lại hắn nữa.
Nếu như, nếu như những lá bùa đó vẫn còn, e rằng Mộ Giáng Tuyết cũng chẳng dám vô pháp vô thiên như vậy với nàng. Mỗi một đạo sát phù đều có thể khiến hắn chịu khổ, dù không chết thì cũng không còn sức lực mà tác quái.
Thật là đáng sợ.
Chỉ khi rơi vào tình cảnh như thế này, Trường Tuệ mới thực sự nhận ra sự tàn nhẫn đáng sợ của nghịch đồ này.
“Vì sao không khoác thêm áo?” Cửa phòng bị đẩy ra, Mộ Giáng Tuyết cầm áo khoác choàng lên người nàng, từ phía sau ôm lấy nàng.
Trường Tuệ đứng cứng ngắc bên cửa sổ, những ngày gần đây đã chịu đủ đòn dạy dỗ, khiến nàng trở nên tê liệt, lạnh lùng, không còn kịch liệt phản kháng những tiếp xúc của Mộ Giáng Tuyết nữa.
Xích sắt nơi cổ chân đã căng thẳng hết cỡ, việc nàng có thể bước đến bên cửa sổ đã là giới hạn hoạt động lớn nhất rồi. Khóa sắt lạnh lẽo bó chặt cổ chân nàng, nhắc nhở nàng từng khắc từng khắc rằng nàng đang phải chịu đựng sự sỉ nhục ra sao.
Thấy nàng hồi lâu không lên tiếng, Mộ Giáng Tuyết đặt cằm lên vai nàng, giọng ôn hòa hỏi: “Sư tôn đang nghĩ gì?”
Hàng mi Trường Tuệ khẽ run, giọng nói khàn khàn trầm tĩnh: “Nghĩ về ngươi.”
“Hửm?”
“Nghĩ xem ta đã dưỡng lệch ngươi đến mức nào.” Trong khoảng thời gian còn lại, nàng liệu còn hy vọng gì để thanh tẩy ác hồn hay chăng.
Mộ Giáng Tuyết khẽ bật cười.
Có lẽ vì không còn cần phải giả vờ nữa, mấy ngày nay tâm trạng hắn rất tốt, lại trở về dáng vẻ ôn hòa dịu dàng thường thấy. Hắn cọ nhẹ mặt vào má Trường Tuệ, hơi thở nóng rực phả ra: “Vậy sư tôn đã nghĩ ra chưa?”
Thân thể Trường Tuệ lại càng cứng đờ, cố gắng kiềm chế bản thân không vùng vẫy, không đáp mà hỏi ngược: “Ngươi đã làm gì Thanh Kỳ?”
Mộ Giáng Tuyết không ngẩng đầu, nhẹ nhàng thốt hai chữ: “Giết rồi.”
“Ngươi—” Trường Tuệ chưa kịp biến sắc thì hắn đã lên tiếng trấn an: “Nàng phản bội sư tôn, lại còn lén đánh lén khiến người bị thương, chẳng lẽ không đáng chết sao?”
Nói cho cùng, Thanh Kỳ cũng xem như có chút khí cốt gan dạ, rõ ràng tận mắt nhìn thấy Trường Tuệ “yêu hóa”, vậy mà sau khi bị Mộ Giáng Tuyết đưa về Quan Tinh Lâu, vẫn muốn thể hiện lòng trung thành, hầu hạ bên cạnh Trường Tuệ.
Ngay từ khi hắn bái sư, Thanh Kỳ đã luôn canh chừng phòng bị hắn, hẳn là nhận lệnh từ Trường Tuệ. Mộ Giáng Tuyết đã sớm bất mãn, làm sao có thể để nàng tiếp tục xen vào tình thầy trò của họ, liền hạ độc khiến nàng câm, nhốt vào hình phòng, sống sờ sờ mổ đi chút khí cốt cuối cùng.
Về sau, Mộ Giáng Tuyết cầm dao mổ dí sát mắt nàng, hỏi nàng chọn Trường Tuệ hay chọn hắn, Thanh Kỳ bò đến bên chân hắn, thân thể đầy máu, dập đầu phủ phục, cứ như vậy mà dễ dàng từ bỏ Trường Tuệ.
Trường Tuệ muốn cười, Mộ Giáng Tuyết cuối cùng vẫn làm trái sư huấn, dính vào sát nghiệt huyết tinh, khó mà rửa sạch. Nàng ủ rũ phản kích: “Vậy thì Tú Cầm không đáng chết sao? Nàng ta cũng phản bội ta.”
Tú Cầm phản bội còn sớm hơn cả Thanh Kỳ. Khi Trường Tuệ còn là Quốc sư, Tú Cầm đã chọn quy thuận Mộ Giáng Tuyết. Trong lòng nàng ta có oán với Trường Tuệ, oán nàng coi trọng Thanh Kỳ hơn mình, toan tính nịnh bợ Mộ Giáng Tuyết để được trọng dụng.
Mộ Giáng Tuyết trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Sư tôn nói đúng.”
Trường Tuệ giật mình, chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói tiếp: “Đồ nhi sẽ lập tức đi giết nàng.”
“Ngươi dám!” Trường Tuệ suýt không kìm được cảm xúc, lần nữa nhận thức rõ ràng sự tàn độc hiếu sát của Mộ Giáng Tuyết. Nàng vốn tưởng, hắn với Tú Cầm còn có chút tình cảm.
Nàng nắm chặt tay áo hắn, không dám để hắn rời đi, chỉ đành tiếp tục chủ đề ban nãy: “Vậy thì, việc Thanh Kỳ dụ ta đi cứu A huynh, là ngươi bày kế. Ngay từ khi mảnh giấy kia bị nhét vào tay ta, ta đã rơi vào bẫy rồi.”
Mộ Giáng Tuyết khẽ động cánh tay, phát hiện bàn tay Trường Tuệ níu lấy tay áo hắn vẫn không buông, ngược lại còn siết chặt hơn nữa. Hắn vui vẻ nói: “Sao có thể nói là bẫy? Đồ nhi chỉ muốn biết, ta và Triệu Nguyên Lăng trong lòng người, ai quan trọng hơn.”
“Chẳng phải ngươi sớm đã biết đáp án rồi sao?” Trường Tuệ lạnh lùng vạch trần hắn, “Ngươi biết rõ ta sẽ đi cứu A huynh, cố ý khiến ta hao tổn năm đạo phù, từ đó không còn cách nào đối phó ngươi nữa! Mộ Giáng Tuyết, ngươi thật là giỏi tính toán!”
Mộ Giáng Tuyết khẽ nhướn mày, thành thật khen: “Sư tôn cũng thật thông minh.”
Hắn tính kế nàng là thật, nhưng đau lòng cũng là thật. So với việc dùng thủ đoạn để phế bỏ phù hộ mệnh của nàng, Mộ Giáng Tuyết càng hy vọng Trường Tuệ có thể kiên định không đổi mà lựa chọn hắn.
Mọi suy đoán đều được chứng thực, sắc mặt Trường Tuệ trắng bệch, gần như đứng không vững.
Cùng với việc từng tầng bẫy rập bị vạch trần, trong lòng nàng càng có thêm những suy nghĩ rợn người, nhưng lại không dám xác minh. Mệt mỏi nhắm mắt lại, Trường Tuệ uể oải hỏi: “Ngươi… còn giấu ta làm gì nữa?”
Nàng thật sự không dám nghĩ thêm.
Mộ Giáng Tuyết còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đã vang lên mấy tiếng gõ cửa: “Công tử, người đã bắt về rồi.”
Trường Tuệ sững người, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó sắp bùng phát, nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị Mộ Giáng Tuyết trấn an: “Đừng lo, ta không sai người đi bắt Công Tôn Hàn Văn, chỉ là bắt mấy tên phản đồ trong các lâu thôi.”
Lời hắn không khiến Trường Tuệ an lòng, ngược lại còn thấy lạnh lẽo hơn: “Vì sao ngươi không đi bắt bọn họ?”
Với tính cách của Mộ Giáng Tuyết, nếu thật sự để Công Tôn Hàn Văn bọn họ trốn thoát, sao có thể không truy bắt? Trừ phi——
“Người bọn họ mang đi… không phải Triệu Nguyên Lăng.”
Mộ Giáng Tuyết mở miệng: “Chỉ là con rối ta dùng ảo thuật tạo ra, nhưng đủ khiến bọn họ tốn không ít thời gian rồi.”
Nếu đám Long Ảnh quân đó đủ vô dụng, có khi còn bị con rối kia hành hạ đến chết, chẳng cần hắn tự ra tay dọn dẹp.
Lại một lần nữa, suy đoán trong lòng được chứng thực, mắt Trường Tuệ tối sầm, suýt nữa ngã quỵ. Nàng được Mộ Giáng Tuyết đỡ lấy, dựa vào lòng hắn, đã không còn muốn truy hỏi hắn luyện được thuật pháp ấy ra sao, chỉ còn lại một tia lý trí hỏi:
“A huynh… huynh ấy còn sống không?”
Mộ Giáng Tuyết hơi cân nhắc rồi đáp: “Có lẽ còn có thể chống đỡ thêm mấy ngày nữa.”
“Ngươi đã ra hình với huynh ấy rồi sao?!”
Hắn thì cũng muốn thật đấy.
Mộ Giáng Tuyết bật cười: “Sợ sư tôn oán trách, đồ nhi không dám động vào hắn, người tra tấn hắn là Triệu Nguyên Tề.”
Mà thủ đoạn của Triệu Nguyên Tề, nào có kém phần tàn nhẫn hơn hắn, là nàng đã hại A huynh.
Trong lòng Trường Tuệ dâng lên nỗi tuyệt vọng, nàng thật chẳng biết làm sao cứu vãn cục diện sắp tan rã này, nàng… thật sự sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Nàng gắng sức đẩy Mộ Giáng Tuyết ra, mỏi mệt nói: “Ngươi tưởng hiện tại ta đã không oán hận ngươi nữa sao?”
Mộ Giáng Tuyết khựng lại, “Chỉ có oán, không có yêu sao?”
Trường Tuệ thật muốn đập vỡ đầu hắn, xem bên trong rốt cuộc chứa thứ gì. Nàng lạnh lùng bật cười: “Cả đời này, ta sẽ không bao giờ yêu ngươi.”
Làm sao nàng có thể yêu hắn? Dựa vào cái gì mà lại phải yêu một kẻ như hắn?!
Dẫu có một ngày nàng học được yêu, ai nàng cũng có thể yêu, duy chỉ không thể yêu đệ tử của mình.
Lời này quá đỗi tổn thương, khiến lông mày Mộ Giáng Tuyết khẽ nhíu lại, hơi thở cũng dần trở nên khó nhọc. Hắn dường như vẫn chưa chịu từ bỏ, lại nghi hoặc hỏi thêm một câu: “Vì sao?”
Chẳng lẽ hắn đối với nàng còn chưa đủ tốt sao?
Trường Tuệ cũng muốn hỏi vì sao, muốn hỏi hắn rốt cuộc là từ khi nào đã sinh lòng mơ tưởng với nàng, lại vì sao cứ nhất quyết là nàng không được. Nếu quả như lời Mộ Giáng Tuyết nói, rằng suốt bao năm qua nàng vẫn luôn ghét bỏ hắn, đối xử chẳng ra gì, vậy thì một kẻ như thế, hắn yêu ở chỗ nào?
“Không có vì sao cả.” Trường Tuệ cố cắt đứt vọng tưởng của hắn, “Ta là sư, ngươi là đồ, hai chữ tình yêu vốn chẳng liên quan đến chúng ta. Làm chuyện đại nghịch bất đạo, ngươi không sợ miệng đời chê trách, chẳng lẽ cũng không sợ trời phạt sao?”
Mộ Giáng Tuyết như thể chẳng nghe vào tai, trầm giọng nói: “Nếu sư bất sư vô đức, đồ bất đồ vô nghĩa thì sao?”
“Mộ Giáng Tuyết!” Trường Tuệ giận dữ quát lớn, không biết câu này là đang mắng nàng hay đang bôi nhọ chính mình.
Mộ Giáng Tuyết như đã hiểu ra, cười lạnh: “Khi xưa sư tôn không nên gỡ mặt nạ của ta, càng không nên đưa ta ra khỏi tộc Vu Cổ.”
Nếu không, hắn đã chẳng bị nàng ép đến phát điên, lại quay đầu làm tổn thương nàng, khiến nàng phải thốt ra những lời khiến tim hắn nhói buốt.
Chỉ là, số mệnh đã khiến họ dây dưa cùng nhau, đời này e rằng chỉ có thể không chết không ngừng. Trái tim như ngừng đập, Mộ Giáng Tuyết từng bước tiến lại gần Trường Tuệ, đặt tay lên vai nàng, chợt hỏi rất đột ngột: “Sư tôn, muốn gặp Triệu Nguyên Lăng không?”
Chương 49: Chiến lược ôn nhu – 49
Dĩ nhiên là Trường Tuệ muốn gặp Triệu Nguyên Lăng.
Nhưng lời nói của Mộ Giáng Tuyết quá mức dụ dỗ, lại cố tình nói ra giữa lúc hai người đang tranh cãi, rõ ràng là có ý đồ.
Nàng lạnh mặt không dám đáp, sợ bị tiểu nghiệt chướng kia nắm lấy điểm yếu. Mộ Giáng Tuyết cũng không ép buộc, chỉ tiếc nuối nói: “Ban đầu còn muốn lấy lòng sư tôn, xem ra sư tôn không thích, vậy thì thôi.”
Hắn càng nói vậy, Trường Tuệ càng cảnh giác, không nhịn được mà châm chọc: “Ngươi có thể tốt bụng đến thế sao?”
Mộ Giáng Tuyết ảm đạm đáp: “Ta chỉ muốn sư tôn yêu ta.”
“Câm miệng!” Trường Tuệ thật chẳng thể chịu nổi khi nghe hắn nói mấy lời như thế.
Trường Tuệ không thích nghe, Mộ Giáng Tuyết liền không nói nữa, cũng không nhắc đến chuyện dẫn nàng đi gặp Triệu Nguyên Lăng, nhưng câu nói kia đã như hạt giống cắm rễ trong lòng nàng, khiến đêm đêm nàng trằn trọc không yên, trong lòng thầm mắng tiểu nghiệt chướng kia đến mấy trăm lần.
Hắn nhất định là cố ý!
Khó khăn lắm mới ngủ được, Trường Tuệ lại mơ thấy Triệu Nguyên Lăng.
Huynh ấy bị giam nơi ngục tối không ánh sáng, khắp thân đầy vết thương, hấp hối gọi tên nàng: “Tuệ Tuệ… cứu ta…”
Cảnh ấy trộn lẫn với ký ức ở Linh Châu giới, Hoàn Lăng khi ấy cũng thoi thóp nằm trên giường, mặc cho Trường Tuệ gọi tên van xin thế nào, vị ca ca từng thương nàng nhất ấy cũng chẳng buồn mở mắt nhìn nàng lấy một cái. Khi ấy ai ai cũng nói, A huynh đã không thể cứu được nữa rồi.
“Không… đừng mà…” Ác mộng và ký ức đan xen hỗn loạn, Trường Tuệ như rơi vào nỗi bất lực khi chẳng thể cứu lấy Hoàn Lăng, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
Máu tươi trong mộng xé toạc màn đêm, hắt thẳng vào mắt nàng, Trường Tuệ thét lên một tiếng, choàng tỉnh khỏi cơn mộng dữ.
“Ngoan nào, đừng sợ.” Còn chưa thoát khỏi cơn ác mộng, nàng đã bị ôm vào một vòng tay ấm áp, người ấy nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, “Ta ở đây.”
Trong không khí thoảng hương hương nhàn nhạt, hẳn là vừa mới đốt.
Trường Tuệ gục trên vai Mộ Giáng Tuyết, cảm giác sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, y phục dính vào da vô cùng khó chịu. Tim nàng đập thình thịch dồn dập, nghe thấy Mộ Giáng Tuyết dịu giọng hỏi: “Sư tôn lại gặp ác mộng sao?”
Không phải nhờ hắn ban tặng đấy à!
Trường Tuệ siết chặt cánh tay hắn định nổi giận, lời sắc nhọn đã chực trào ra miệng, thế nhưng nhớ đến những hình ảnh trong mộng, móng tay sắc nhọn bất giác nới lỏng, nàng hơi lúng túng gọi tên hắn: “Mộ Giáng Tuyết.”
“Ừm?” Nghe giọng hắn vẫn bình tĩnh, lại còn dịu dàng, “Sư tôn có gì sai bảo?”
Sắc mặt Trường Tuệ biến đổi vài lần, nếu không phải đã nhìn rõ bản chất của hắn, chỉ nghe giọng thôi e rằng thật sự sẽ tưởng hắn là một tiểu đồ nhi ngoan ngoãn dễ dạy. Không để bản thân bị hắn mê hoặc nữa, Trường Tuệ lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói trước kia… còn tính không?”
Nàng vẫn muốn gặp Triệu Nguyên Lăng, ít nhất phải dò ra huynh ấy đang bị giam ở đâu, mới có thể tính đường sau này. Những ngày qua nàng đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định thử lại một lần nữa. Không thể cứ vì rơi vào cảnh lao tù tuyệt lộ mà buông xuôi mặc kệ, chờ chết không chống cự gì cả.
Đó không phải là tính cách của nàng, Trường Tuệ.
Mộ Giáng Tuyết tựa hồ không hiểu: “Lời gì?”
Trường Tuệ cắn nhẹ môi, cảm thấy tiểu nghiệt chướng này rõ ràng đang cố ý trêu chọc nàng. Nén lại xúc động muốn tát cho hắn một cái, nàng lặp lại lời vừa rồi: “Ngươi nói, ngươi có thể đưa ta đi gặp A huynh.”
“Thì ra là chuyện này à.” Mộ Giáng Tuyết như bừng tỉnh, “Còn tưởng sư tôn không muốn đi nữa.”
Tưởng hắn sẽ nhân cơ hội này ra điều kiện gì đó, nào ngờ ngoài dự đoán của Trường Tuệ, hắn lại dễ dàng đồng ý: “Tự nhiên là còn tính.”
“Đồ nhi có thể đưa sư tôn đi gặp người bất cứ lúc nào.”
Trường Tuệ vẫn có chút không dám tin: “Vậy bây giờ chúng ta…”
“Không được.” Mộ Giáng Tuyết bất ngờ cắt lời nàng.
Tâm tình Trường Tuệ bị hắn làm cho phập phồng: “Lại sao không được? Không phải ngươi nói bất cứ lúc nào cũng được sao?!”
“Giờ trời còn chưa sáng, đêm sâu sương nặng, Chiếu Hình Đài lại là nơi âm hàn, thân thể sư tôn chưa lành hẳn, đợi trời sáng đi cũng không muộn.”
Trường Tuệ thầm nghĩ bản thân đâu phải thân thể làm bằng giấy, lần trước đi cướp ngục cũng chẳng hề gì, sở dĩ giờ yếu nhược như vậy toàn là bị Mộ Giáng Tuyết làm tức đến bệnh. Nàng là người mù, ngày hay đêm chẳng phải cũng đều không nhìn thấy sao?
Song những lời ấy cuối cùng vẫn không nói ra.
Mộ Giáng Tuyết tâm tư lúc này thất thường, lại còn mang thù với Triệu Nguyên Lăng, Trường Tuệ cũng không muốn tỏ ra quá vội vã. Dẫu trong lòng đã lo đến không ngủ nổi, nàng vẫn cố giữ vẻ bình thản mà “ừm” một tiếng, rồi lại nằm xuống giường.
Một đêm trằn trọc khó chịu, Mộ Giáng Tuyết vậy mà ngồi bên giường nàng không rời nửa bước.
Lo tiểu nghiệt chướng thừa lúc nàng ngủ mà làm điều vượt giới, Trường Tuệ cứng đờ người không dám thật sự ngủ, thành ra đến sáng khi Mộ Giáng Tuyết đưa nàng rời lầu, bước chân nàng nhẹ bẫng, tinh thần rệu rã, hai bên thái dương giật lên từng cơn đau.
Xem ra thân thể này thật sự đã bị hao tổn nghiêm trọng.
Trường Tuệ u uất không vui.
Theo lệ thường, vẫn dùng lụa mềm che mắt. Do gần đây thời tiết đã bắt đầu ấm, Mộ Giáng Tuyết chỉ khoác cho nàng một chiếc áo choàng mỏng nhẹ, sắc trúc biếc rực rỡ, trông như thiên kim yếu bệnh trong nhà quan lại, chẳng nhiễm chút bụi trần, ai mà ngờ được đây lại là vị tiểu quốc sư luôn mang vẻ cao ngạo lạnh nhạt.
Xét đến đường xa, Mộ Giáng Tuyết cho chuẩn bị một cỗ xe ngựa.
Trường Tuệ im lặng không nói gì, lòng biết rõ hắn dám tự tiện đánh xe trong cung, xem ra đúng như công tử Công Tôn Hàn từng nói, Mộ Giáng Tuyết đã như mặt trời giữa trời, quyền khuynh nội cung, đến cả Triệu Nguyên Tề cũng chẳng để vào mắt.
Quả thực nàng đã “nuôi” được một đồ nhi tốt, tài năng chẳng dùng vào chính đạo, lại chơi đùa mưu quyền gian nịnh vô cùng khéo léo. Nói ra thì nàng làm sư tôn như vậy, cũng có thể coi là có chút “bản lĩnh” rồi.
Lần trước cùng Thanh Kỳ đi cứu người, Trường Tuệ quá mức lo lắng nên không chú ý quãng đường xa gần. Lúc này cùng Mộ Giáng Tuyết ngồi chung một cỗ xe, vai chạm vai, hơi động đậy một chút là có thể đụng tới mu bàn tay đối phương, khiến nàng khó chịu cực độ, chẳng dám cử động.
Mộ Giáng Tuyết như chẳng nhận ra sự khổ sở của Trường Tuệ, còn nhàn hạ pha trà đốt hương trong xe, để xa phu chầm chậm đánh xe như đi dạo.
Trong không khí thoảng mùi trà thơm nồng, hẳn là loại trà hoa vị ngọt. Một bàn tay cầm chén trà đưa thẳng tới bên môi nàng, chẳng buồn giữ khoảng cách: “Sư tôn có muốn uống trà không?”
Trường Tuệ hơi ngả đầu ra sau, đáp lạnh nhạt: “Không uống.”
Mộ Giáng Tuyết cười nhạt, không ép buộc, tự nâng tay áo, uống cạn chén trà, môi răng lưu hương, mùi hoa ngọt ngào nồng nàn không phải vị hắn thích, chỉ tiếc là người thích nó lại chẳng chịu nếm thử.
Hắn tiện tay đặt chén trà không lên bàn, Trường Tuệ chỉ nghe thấy tiếng va đập thanh thúy, rồi lời hắn vang lên dịu dàng như đùa cợt: “Sư tôn đúng là kẻ qua cầu rút ván.”
Đạt được ý rồi liền đạp hắn ra ngoài, đến lấy lệ cũng lười施舍.
Cơ thể Trường Tuệ cứng đờ, đến cả hơi thở cũng nhẹ đi.
Sở dĩ nghe như nói đùa là vì hai chữ “kẻ xấu” cuối câu được Mộ Giáng Tuyết đọc ra với giọng điệu cưng chiều thân mật, như đang dỗ dành đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Thế nhưng Trường Tuệ vẫn bị lời ấy làm toát mồ hôi lạnh, sợ hắn nổi giận rồi quay đầu xe về lại Hàm Ninh Các.
Móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay, tấm lưng kiêu ngạo của nàng đã bắt đầu cong xuống. Nàng nghe thấy chính mình cất tiếng yếu ớt, ra vẻ không hiểu: “Ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì.”
“Nghe không hiểu sao?” Mộ Giáng Tuyết nghiêng đầu nhìn nàng, bất chợt nghiêng người áp sát.
Trường Tuệ không thấy được động tác của hắn, chỉ cảm nhận hơi thở trước mặt dần mỏng nhẹ, má chạm vào mu bàn tay hắn. Mộ Giáng Tuyết đem nàng vây giữa vách xe và chính mình, cúi đầu nhìn nàng, dùng khoảng cách cực gần để nói: “Sư tôn cảm thấy bản thân là tiểu ác nhân sao?”
Trường Tuệ đến lúc này mới nhận ra bản thân đã bị hắn ôm vào lòng, lưng dán chặt vào vách xe, nàng quay đầu tránh hơi thở của hắn, chẳng muốn lên tiếng.
Mộ Giáng Tuyết rất kiên nhẫn, cứ thế giữ lấy nàng nhìn chằm chằm, như thể nàng không đáp, hắn sẽ cứ ôm mãi không buông. Trường Tuệ đành mềm giọng: “Ta, không, phải.”
Mấy chữ bị ép từ kẽ răng, khí thế giận dữ ngược lại bị xoa dịu mềm đi, nghe giống như đứa trẻ con đang dỗi sau một trận nức nở.
Mộ Giáng Tuyết âm thầm thừa nhận trong lòng, sư tôn của hắn đích thực không phải người xấu, chỉ là chỉ xấu với riêng hắn mà thôi.
Thế cũng coi như là một kiểu đặc biệt chăng? Mộ Giáng Tuyết tự an ủi chính mình.
“Vậy thì—” Có chút lưu luyến tư thái mềm mại rúc vào lòng mình của sư tôn, Mộ Giáng Tuyết khẽ rũ mi mắt, giọng nói không rõ hàm ý, lại hỏi: “Sư tôn cảm thấy ta là kẻ xấu sao?”
Trường Tuệ lại rơi vào trầm mặc.
Mà sự im lặng ấy, chính là một lời thừa nhận không tiếng.
Mộ Giáng Tuyết dường như đã đọc thấu nàng, hoặc có thể nói, hắn luôn dễ dàng nhìn thấu Trường Tuệ, bởi vậy mà hắn bật cười.
Tiếng cười xưa nay vẫn thấp trầm lười nhác, lần này lọt vào tai Trường Tuệ lại khiến nàng bất giác liên tưởng đến tiếng lệ máu ai oán quỷ dị, như oán, như mến, như khóc, như than, tựa hồ từng nghe qua nơi nào. Nhưng chưa kịp truy xét kỹ, vành tai đã bị người ta ngậm lấy, thậm chí còn bị cắn nhẹ một cái. Khi nàng đau đớn đẩy người trước mặt ra, liền nghe Mộ Giáng Tuyết khẽ thì thầm bên tai, không hề mang theo chút cảm xúc nào: “Sư tôn e là phải chịu khổ rồi…”
Hắn đối với nàng, chỉ có thể ngày càng thêm tệ.
“……”
“……”
Trường Tuệ không biết Mộ Giáng Tuyết đã đưa nàng đến đâu, bởi vì hắn bất ngờ phát cuồng trong xe ngựa, suốt dọc đường nàng chẳng thu được tin tức gì hữu dụng. Chỉ đến khi xuống xe, nàng nghe được tiếng chim vỗ cánh vang vọng, quanh đây dường như là một cánh rừng.
Là chiếu hình đài mà nàng từng đến trước đó.
Trường Tuệ theo Mộ Giáng Tuyết bước vào, không rõ đã đi bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng cửa đá chậm rãi mở ra rồi khép lại, Mộ Giáng Tuyết nắm tay nàng dẫn xuống bậc thềm.
Một, hai, mười hai… hai mươi hai…
Trường Tuệ âm thầm đếm số bậc thang trong lòng, khi đến bậc thứ năm mươi thì gió lạnh lùa đến, xen lẫn mùi máu mốc tanh nồng, nàng nghe thấy trong sâu thẳm có người rên rỉ thảm thiết, từng đợt từng đợt vọng đến tứ phương tám hướng, không chỉ một người.
“Cẩn thận.” Bước chân khựng lại, Trường Tuệ được Mộ Giáng Tuyết đỡ vững, trấn an: “Sư tôn đừng hoảng, sắp đến rồi.”
Thế nhưng Trường Tuệ lại bất chợt mong đoạn đường này có thể kéo dài thêm nữa, dài đến vô tận, dài đến mức nàng vĩnh viễn chẳng thể chạm đến sự thật, cứ thế yếu đuối mà bước tiếp.
Bốp bốp——
Sau khi xuống hết bậc thang, Trường Tuệ cảm giác Mộ Giáng Tuyết lại dẫn nàng đi qua hai khúc rẽ, bỗng dừng lại nơi góc tường nào đó, tiếng roi quất vang lên rõ mồn một.
“Suỵt——” Mộ Giáng Tuyết bịt lấy miệng mũi nàng, kéo nàng vào lòng giam chặt, nàng nghe thấy hắn thở dài bên tai: “Xem ra chúng ta đến không đúng lúc.”
Trường Tuệ hoang mang bất an, không hiểu nổi màn diễn này của hắn rốt cuộc là có dụng ý gì. Lúc này, tiếng roi dừng lại, có người dè dặt lên tiếng: “Bệ hạ, hắn ngất rồi.”
Chén trà bị đặt mạnh xuống bàn, một giọng nói khàn khàn lạnh lẽo quát lớn: “Ngất rồi thì hắt nước cho hắn tỉnh lại, còn phải để cô dạy sao?!”
Tiếng nước đổ vang lên, như thể một thùng nước tạt xuống mặt đất, vang lên âm thanh nặng nề. Trường Tuệ nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn, âm thanh nước vang vọng dội thẳng vào lòng nàng, Mộ Giáng Tuyết cảm nhận được cơ thể Trường Tuệ cứng đờ, khóe môi hắn khẽ cong lên vô thanh.
Trong ngục thất, Triệu Nguyên Lăng bị trói trên giá hình, gương mặt bị máu me và tóc rối che lấp đến mơ hồ không rõ, khắp người chi chít thương tích lớn nhỏ, y phục đã thấm đẫm máu.
Hôm nay mắt Triệu Nguyên Tề vốn đã đau, vô duyên vô cớ phải đến nơi hôi hám tăm tối này khiến hắn càng thêm bạo ngược. Hắn lạnh lùng nhìn cảnh tượng thảm thương trước mặt, thấy Triệu Nguyên Lăng khẽ động đậy liền cất giọng giễu cợt: “Ngươi cũng thật mạng lớn.”
Liếc mắt về phía cửa, hắn nhận roi da từ ngục vệ, đứng dậy quất mạnh lên người bị trói. Triệu Nguyên Tề ra tay vô cùng tàn độc, chỉ vài roi, máu bắn tung tóe vấy lên long bào vàng rực, hắn chậc lưỡi đầy ghét bỏ.
“Xem ra cô đã nói sai.” Triệu Nguyên Tề càng thêm mất kiên nhẫn, giọng lạnh như băng: “Cái miệng ngươi còn cứng hơn cả mạng sống.”
Từng ấy tra tấn đánh đập mà vẫn không hé răng lấy nửa câu. Nhưng hắn không thiếu cách để bắt y mở miệng.
Ném roi da trong tay xuống, Triệu Nguyên Tề ra lệnh người đi đun một chậu nước sôi. Nấp trong góc, Trường Tuệ đã đứng không vững nữa. Nàng không biết Triệu Nguyên Tề muốn làm gì, nhưng nàng biết mình không thể để hắn tiếp tục hành hạ thêm nữa, nàng nhất định phải ngăn cản hắn.
“Tuệ Tuệ, đừng manh động.” Eo nàng bị Mộ Giáng Tuyết siết chặt, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
“Ưm ưm…” Như người sắp chết đuối vội vã bám lấy mảnh gỗ nổi, Trường Tuệ gỡ bàn tay bịt miệng mũi ra, hoảng loạn túm lấy vạt áo Mộ Giáng Tuyết, sắc mặt trắng bệch lặp đi lặp lại: “Cứu huynh ấy… cứu A huynh… Mộ Giáng Tuyết, xem như ta cầu xin ngươi…”
Đây là lần đầu tiên nàng yếu mềm như vậy với người khác.
Dù cho trước kia Mộ Giáng Tuyết có sỉ nhục nàng ra sao, dù nàng có ngã xuống bùn nhơ cũng chưa từng thốt ra chữ “cầu” ấy, vậy mà giờ đây vì Triệu Nguyên Lăng, nàng lại cúi mình dễ dàng như thế, chữ “cầu” thốt lên không dứt.
Nụ cười trên mặt Mộ Giáng Tuyết lập tức biến mất.
Tựa như giọt nước rơi xuống mặt hồ sâu thẳm, mãi chẳng gợn được chút sóng, Mộ Giáng Tuyết nâng cằm Trường Tuệ lên, tháo dải lụa che mắt nàng xuống, lạnh nhạt xác nhận: “Ngươi vì y… mà cầu ta?”
Trường Tuệ không thấy được nét mặt của Mộ Giáng Tuyết, trong đầu hiện lên hình ảnh thiếu niên Hoàn Lăng lấy thân gầy yếu chắn trước mặt nàng khi nàng hóa thú, kiên định nói nàng là muội muội; rồi đến cảnh Hoàn Lăng bị trọng thương, được khiêng về Thần Kiếm Tông, cả người đầy máu, chết lặng vô hồn, nàng gào gọi thế nào cũng không tỉnh lại. Đó là lần đầu tiên nàng nếm trải cảm giác sợ hãi là gì.
Thì ra, yếu điểm chí mạng vì quá mức chí mạng nên mới dễ dàng bị bộc lộ.
Dù thế nào đi nữa, nàng cũng không thể mất ca ca thêm lần nữa.
“Phải.” Trường Tuệ mở đôi mắt trống rỗng, máy móc trả lời: “Ta cầu ngươi, Mộ Giáng Tuyết, cầu xin ngươi… cứu huynh ấy…”
Nàng chỉ có duy nhất một người ca ca này.
Nàng phải khó khăn lắm mới tìm lại được huynh ấy, không dám đánh cược rằng nếu huynh ấy chết oan chốn trần gian thì còn có thể về lại Linh Châu giới hay không. Giờ đây nàng không còn chút tu vi nào, căn bản chẳng cứu được gì.
“Mộ Giáng Tuyết, ta cầu xin ngươi, cứu huynh của ta…” Nàng thật sự không thể mất đi huynh ấy.
Mộ Giáng Tuyết cười khẽ.
Thật ra hắn không còn cười nổi nữa, nhưng lại cảm thấy nếu chỉ để Trường Tuệ lặng lẽ cầu xin như vậy thì quá mức lạnh lùng tàn nhẫn, hắn ít ra cũng nên cho nàng một chút hồi đáp.
Ánh mắt rời khỏi khuôn mặt Trường Tuệ, Mộ Giáng Tuyết nhìn sang Triệu Nguyên Lăng đang chật vật nhơ nhớp trong lao ngục, giọng tuy đã cố giữ vẻ ôn hòa, nhưng từng lời thốt ra vẫn như băng vụn, sắc lạnh vô tình:
“Phạt hắn là bệ hạ, là đế vương Bắc Lương. Với thân phận tiểu thần, ta làm sao có thể cứu nổi?”
Trường Tuệ từng dạy y phải trung quân thủ lễ, làm thần giữ đạo. Thế mà nay, nàng lại hết lần này đến lần khác phủ nhận những lời ấy.
Tựa như nàng luôn có lý do của mình—vì nước, vì dân, vì thân, vì tư—duy chỉ không phải vì y; cay nghiệt mà bao dung, bạc tình lại đa tình.
Ngục tốt bưng chậu nước sôi sùng sục bước vào ngục thất, hơi nóng phả thẳng vào mặt Trường Tuệ, khiến nước mắt nàng như bị hơi nóng ép ra mà rơi xuống vì đau rát. Khi vài giọt nước bắn lên mu bàn tay Mộ Giáng Tuyết, y như bị bỏng, ngơ ngác cúi đầu, bắt gặp ánh mắt đẫm lệ tan vỡ của Trường Tuệ.
“Đủ rồi…”
Y nâng tay chạm nơi đuôi mắt nàng, ngón tay nhẹ nhàng lau đi, nước mắt thấm ướt đầu ngón tay y, thấm ra mãi, khiến y thoáng hoảng hốt.
Ngón tay khẽ run, y không nhịn được lại khẽ lặp lại: “Đủ rồi.”
Không rõ câu này là nói với ai, chỉ mang theo vẻ bất lực và chật vật, là sự nhận thua không còn gì để mất.
Khi Triệu Nguyên Tề vén tay áo múc nước sôi chuẩn bị đổ lên vết thương của Triệu Nguyên Lăng, thì ngoài cửa vang lên một lời cảnh cáo trầm khàn, lạnh lẽo:
“Ta nói, đủ rồi.”
Động tác khựng lại, Triệu Nguyên Tề tặc lưỡi tiếc rẻ, rồi hất mạnh muỗng nước sôi trở lại nồi, bắn tung tóe vào người ngục tốt gần đó, phát ra tiếng xèo xèo và những tiếng thét đau đớn thảm thiết.
Trường Tuệ mặt cắt không còn giọt máu, đẩy Mộ Giáng Tuyết ra rồi lảo đảo chạy vào trong ngục, đâm sầm vào người Triệu Nguyên Tề.
Triệu Nguyên Tề suýt nữa bị nàng đẩy vào nồi nước sôi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, vừa định mắng thì chú ý đến đuôi mắt ửng đỏ ướt đẫm của Trường Tuệ, gương mặt tái nhợt yếu ớt đầy nước mắt, khác xa vẻ ngạo nghễ thường ngày.
Xem ra hắn không giết nàng, vị tiểu yêu sư mù lòa dưới tay Mộ Giáng Tuyết cũng không sống dễ dàng gì.
Triệu Nguyên Tề hơi nheo mắt, yêu đồng do Huyết Đan hóa thành nổi lên từng vòng sóng máu, oán hận và bực dọc tích tụ trong lòng bỗng tan đi ít nhiều, khóe môi nhuộm máu khẽ cong lên.
Hắn chỉ nhìn thấy sự thê thảm của Trường Tuệ, lại quên mất chính bản thân cũng đang chịu khổ sở bởi Huyết Đan không thể dung hòa, cơn đau từ mắt lan khắp cơ thể khiến hắn như bị xé xác mỗi ngày. Thân thể hắn đâu có hơn gì Trường Tuệ, thậm chí còn phải chịu đựng nhiều đau đớn hơn.
Chậm rãi quay đầu lại, hắn nhìn thấy Mộ Giáng Tuyết đứng ngoài cửa.
Ngục tối không cửa sổ, cũng chẳng có ánh sáng, chỉ có ngọn lửa rực cháy hừng hực. Mộ Giáng Tuyết mặc áo trắng như tuyết, đứng giữa lằn ranh giữa tối lạnh và ánh lửa ấm áp, bóng sáng chập chờn trên người y, như thể lúc nào cũng có thể bước vào ngọn lửa ấm áp, hoặc lập tức bị bóng tối nuốt chửng.
Ồ.
Xem ra, bọn họ ai cũng chẳng dễ dàng gì.
Khó kìm được niềm khoái chí, Triệu Nguyên Tề cười càng thêm vui vẻ.
—
Chương 50: Công lược dịu dàng (50)
“…”
Khi Trường Tuệ từ trong ngục ra, chân nàng run rẩy, mấy lần suýt ngã, cuối cùng bị Mộ Giáng Tuyết—đã mất hết kiên nhẫn—bế thẳng về xe ngựa.
Từ lúc nhìn thấy Triệu Nguyên Lăng, nàng cứ như mất hồn, ngẩn ngơ vô hồn, đôi mắt rỗng tuếch, chẳng rõ đang nghĩ gì, chỉ may mắn là không còn khóc nữa.
Vừa lên xe ngựa, Mộ Giáng Tuyết liền dùng khăn ướt giúp nàng lau mặt rửa tay, đặc biệt là ngón tay từng chạm vào Triệu Nguyên Lăng, lau kỹ từng đốt một, lau xong lại không hài lòng, lau lại lần nữa, cho đến khi đầu ngón tay Trường Tuệ ửng đỏ mới miễn cưỡng kiềm chế ý muốn tiếp tục.
“Ngục thất bẩn quá, đồ nhi về sẽ giúp sư tôn tẩy rửa sạch sẽ.” Mộ Giáng Tuyết vừa lẩm bẩm vừa nói.
Như đoán trước Trường Tuệ sẽ không giãy dụa, y bế nàng lên đặt vào lòng, dùng tay ôm chặt giữ lấy. Mộ Giáng Tuyết hưởng thụ sự ngoan ngoãn hiếm có ấy, khẽ thở ra một hơi, đợi đến khi tâm niệm phá hoại hung tàn dần tan đi, mới dịu dàng vuốt lại sợi tóc rối bên má nàng, giả vờ hỏi han:
“Sao thế?”
Mu bàn tay lướt dọc má nàng, Mộ Giáng Tuyết từ tốn nâng cằm nàng lên, giọng đầy vô tội và khó hiểu:
“Dẫn sư tôn đi gặp vị ca ca mà người ngày đêm mong nhớ, sao người vẫn chẳng vui vẻ gì?”
Y chẳng làm gì nổi Trường Tuệ, chỉ có thể thở dài khẽ khàng đầy sầu não, lại lần nữa khoác lên bộ mặt ôn nhu như ngọc.
Mãi đến khi trở về Quán Tinh Lâu, Trường Tuệ vẫn chẳng nói lấy một lời. Mộ Giáng Tuyết như chẳng nhận ra sự khác thường ấy, gọi Tú Cầm đến giúp nàng tắm rửa thay y phục, trước khi đi còn cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi Trường Tuệ, cười tủm tỉm dỗ dành:
“Sư tôn nghỉ ngơi cho tốt nhé, đợi ta lo xong mọi chuyện sẽ đến thăm người.”
Trường Tuệ vẫn chẳng nói chẳng rằng, hồn phách dường như vẫn kẹt lại trong căn ngục tối âm u kia.
Trong phòng hình, hơi ẩm và mùi tanh gay mũi tràn ngập, nước máu bẩn thỉu chất thành từng lớp, giẫm lên nền là cảm giác nhầy nhụa khó chịu.
Trường Tuệ không lần ra được vị trí của Triệu Nguyên Lăng, mấy lần suýt đụng vào nồi nước sôi, cho đến khi một bàn tay lạnh buốt nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đi về phía trước, áp tay nàng lên một cây cọc gỗ trơn trượt nào đó.
Ngón tay nàng chạm phải vài mảnh vải rách rưới, đầu ngón tay lập tức thấm máu. Trường Tuệ không thể nhìn thấy thương tích trên người Triệu Nguyên Lăng, mỗi lần dò tay đều chạm phải những vết thương sâu nông khác nhau, chúng vẫn không ngừng rỉ máu, như thể vĩnh viễn không thể khô lại, tựa sinh mệnh của Triệu Nguyên Lăng đang dần cạn kiệt.
Trường Tuệ có thử gọi tên hắn, nhưng hắn không đáp lại. Dù nàng gọi thế nào, nói gì đi nữa, Triệu Nguyên Lăng bị treo trên giá hình sắp cạn hơi tàn cũng chẳng thể hồi âm. Trường Tuệ phải cực kỳ lắng tai mới nghe được hơi thở mong manh của hắn.
Mộ Giáng Tuyết nói với nàng, Triệu Nguyên Lăng sắp chết rồi.
“Hắn bị Triệu Nguyên Tề hành hạ quá lâu, giờ còn sống mỗi ngày đều là thống khổ.”
“Vậy thì phải làm sao đây?” Bên tai Trường Tuệ là tiếng than nhẹ mang theo ý cười của Mộ Giáng Tuyết, như rắn độc lạnh lẽo phun lưỡi máu đỏ, “Nếu hắn chết rồi, sư tôn sẽ rất đau lòng nhỉ.”
“Người có vì hắn mà lại khóc lóc cầu xin ta lần nữa không?”
Có không?
Nàng sẽ không?
Hay là…
Nàng còn… lựa chọn nào khác sao?
Thân thể cứng đờ đến đau đớn, mãi đến khi Mộ Giáng Tuyết rời đi rất lâu, lâu đến mức màn đêm buông xuống, tóc nàng sau khi tắm cũng đã khô, Trường Tuệ mới phát ra tiếng nức nở đứt đoạn, hai tay che mặt cuộn mình lại thành một đống nhỏ.
Nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao Mộ Giáng Tuyết lại dễ dàng đưa nàng đi gặp Triệu Nguyên Lăng đến thế.
Hắn đang trả thù nàng.
Chính sự từ chối tàn nhẫn của nàng hôm đó đã chọc giận hắn, hắn muốn Trường Tuệ tự mình bẻ gãy xương cốt kiêu ngạo, vứt bỏ tự tôn, chủ động cúi đầu cầu xin hắn. Hắn muốn nói cho Trường Tuệ biết, cho dù hắn không cưỡng ép, không vượt giới, hắn vẫn có thể khiến nàng tự mình phá vỡ lời từ chối đầy kiên quyết kia.
Giống như mọi lời giáo huấn răn dạy mà nàng từng trao cho hắn, đều lần lượt bị hắn lật đổ rồi tái tạo lại.
Lần này, hắn lại thắng rồi.
“Sư tôn?”
Cánh cửa bị đẩy ra không một tiếng động, tầng lầu cao nhất vào đêm tối không có chút ánh sáng, cả Tinh Quan Lâu là nơi tối tăm nhất của Hàm Ninh Các.
Mộ Giáng Tuyết bước vào, liền nhìn thấy Trường Tuệ co mình lại thành một cục, đang nức nở, trông chẳng khác nào một tiểu thú con đáng thương mất đi sự chở che của mãnh thú, đau thương tuyệt vọng, như sắp chết đến nơi, chỉ chờ người tốt bụng nhặt về.
Thật khiến người ta xót xa.
Mộ Giáng Tuyết ngồi xuống mép giường, một tay ôm lấy tiểu thú vẫn đang run rẩy, giọng nói nhẹ nhàng như sợ dọa nàng, “Sư tôn làm sao vậy?”
Hắn khẽ vỗ về lưng Trường Tuệ từng nhịp từng nhịp, hơi nghiêng đầu nhìn nàng vỗ về, “Sao lại trốn một mình trên giường khóc thút thít thế này?”
Trường Tuệ thật sự căm hận cái bộ dạng giả nhân giả nghĩa đó của hắn, thân thể nằm trong lòng hắn gào thét sát phạt, khiến phong ấn trong cơ thể cũng bị tác động, toàn thân càng run rẩy dữ dội hơn.
“Đừng sợ, đừng sợ, ta ở đây…” Mộ Giáng Tuyết ôm nàng chặt hơn một chút, dưới ánh trăng giọng hắn dịu dàng như quỷ mị câu hồn, khẽ dụ bên tai nàng, “Sư tôn có điều gì khó nói, chẳng bằng nói cho ta biết, biết đâu đồ nhi có thể nghĩ ra cách giúp người.”
“…Thật sao?” Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn mới vang lên từ trong lòng.
Mộ Giáng Tuyết cong môi cười đáp, “Thật đấy.”
Trường Tuệ phải gom hết dũng khí mới chậm rãi ngẩng đầu từ trong vòng tay, lộ ra khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. Môi nàng đã bị cắn đến mềm nhũn rỉ máu, lông mi ướt sũng cụp xuống, thấp giọng hỏi: “Vậy ngươi nói cho ta biết, làm sao mới có thể khiến A huynh sống tiếp được?”
Mộ Giáng Tuyết không nói gì nữa.
Ngón tay hắn lơ đãng quấn lấy đai áo của Trường Tuệ, chơi chán rồi mới buông tay, hơi thở nhè nhẹ phả bên tai nàng, “Nếu sư tôn vì chuyện này mà khóc, e là… đồ nhi lực bất tòng tâm.”
Bốn chữ cuối cùng mơ hồ như lời mê sảng khi say.
Lòng Trường Tuệ lạnh ngắt, cảm giác hồn phách đang chậm rãi rơi vào vực sâu, nước mắt lớn rơi xuống từ khóe mắt. Cùng lúc nước mắt rơi, nàng vòng tay qua cổ Mộ Giáng Tuyết, nghiêng người ghé sát mặt hắn.
Đôi môi dính máu cọ lên sống mũi hắn, Mộ Giáng Tuyết không hề động đậy, để mặc Trường Tuệ dò dẫm đến môi hắn, sau giây lát do dự, mới hạ quyết tâm khẽ chạm lên môi mỏng của hắn, như thú nhỏ khẽ chạm mũi nhau.
Trường Tuệ không biết hôn như thế nào, mọi thứ nàng hiểu đều đến từ Mộ Giáng Tuyết. Thấy hắn không có phản ứng gì, nàng cố nhịn cảm giác khó chịu, gắng gượng nhớ lại những gì từng xảy ra giữa hai người, run rẩy hé môi cắn lên môi dưới của hắn, nhưng còn chưa chạm được thì Mộ Giáng Tuyết đột nhiên nghiêng đầu tránh né nụ hôn của nàng.
“Sư tôn đây là ý gì?” Trường Tuệ nghe thấy tiếng vải áo sột soạt, hình như Mộ Giáng Tuyết đưa tay lau môi.
Hắn bày ra dáng vẻ chính trực thuần lương, giọng nói dịu dàng phủ thêm băng giá và gai nhọn, lạnh nhạt chất vấn: “Sư tôn có biết mình đang làm gì không?”
Cảm giác nhục nhã trào thẳng lên đầu, Trường Tuệ chỉ cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa, đạo lý lễ giáo của Linh Châu giới khiến nàng theo bản năng muốn lùi lại, nhưng lại bị Mộ Giáng Tuyết nắm chặt cổ tay, giọng hắn càng nhẹ hẫng, “Sư tôn muốn quyến rũ ta, để ta cứu Triệu Nguyên Lăng sao?”
Lý trí quay về, Trường Tuệ khó khăn gật đầu, hốc mắt đau nhức đến mức không còn cảm giác được nước mắt nữa, “Có thể… được không?”
Đây chẳng phải là điều Mộ Giáng Tuyết mong muốn nhất hay sao?
Mộ Giáng Tuyết bật cười khẽ.
Hắn nâng cằm Trường Tuệ lên, ngón tay chạm đến giọt lệ nơi cằm nàng, đem lời nàng từng nói trả lại cho nàng, “Hành động trái luân thường như vậy, sư tôn chẳng lẽ không sợ trời phạt sao?”
Dứt lời, hắn đưa tay đẩy nàng ra, rõ ràng không dùng nhiều sức, nhưng Trường Tuệ lại thuận theo lực ấy nhẹ nhàng ngã xuống giường, nàng còn mong được cách xa hắn một chút.
Đến mức này đã là cực hạn của Trường Tuệ, nàng không biết còn có thể làm gì nữa để đổi lấy mạng sống cho A huynh, vùi mặt vào chăn gối, tâm như tro tàn.
Nếu thật sự không cứu được A huynh…
Nếu cục diện đã định, Linh Châu giới tất diệt…
Vậy thì chi bằng…
Bên tai nàng đột nhiên lại vang lên tiếng Mộ Giáng Tuyết, lạnh lẽo vô tình: “Sư tôn thật sự muốn cứu Triệu Nguyên Lăng sao?”
Trường Tuệ khựng người, như nghe thấy tiếng Mộ Giáng Tuyết nơi Linh Châu giới: “Sư tôn thật sự muốn gả cho Hoàn Lăng sao?”
Câu trả lời của nàng vĩnh viễn không đổi: “Muốn.”
“Tốt.” Rất tốt.