Sư Đệ Hắc Liên Hằng Ngày Diễn Kịch Cùng Ta

Tập 26

trước
sau

“Ta muốn ở bên cạnh nàng cả đời, ta yêu nàng, chỉ yêu một mình nàng. Ta muốn cùng nàng quấn quýt sau khi tuyết rơi, muốn hôn nàng dưới cơn mưa, muốn bên nhau đến bạc đầu.”

 

Giọt nước mắt của thiếu niên rơi xuống.

 

Nhưng sự né tránh của nàng như một mũi kim đâm thẳng vào tim hắn.

 

Nàng muốn rời đi, nàng sợ hắn, nàng không cần hắn.

 

Thiếu niên nhìn vào ngực nàng, Cùng Tâm Chí ngày càng nhạt màu. Đôi tay thon dài với những khớp xương rõ ràng chạm vào nốt ruồi đó: “Sư tỷ, tại sao Cùng Tâm Chí vẫn còn đây?”

 

Nàng đã mất đi ý thức, thần trí mơ hồ.

 

Tạ Khanh Lễ cúi xuống, khẽ hôn lên môi nàng, rồi kề sát bên tai hỏi: “Nàng sợ một Tạ Khanh Lễ như thế này, nên muốn rời đi đúng không? Nhưng ta vốn là như vậy. Nàng có biết ta muốn làm gì nhất không?”

 

Thiếu niên ghì chặt lấy nàng, giọng nói mang theo sự điên cuồng quen thuộc: “Ta chỉ muốn làm chuyện hiện tại, giữ nàng lại trong vòng tay ta, làm tất cả những gì ta muốn làm với nàng, bắt nàng chấp nhận tất cả những gì ta trao, nghiền nát xương thịt của nàng, hòa tan huyết nhục chúng ta vào nhau. Khi còn sống thì quấn quýt không rời, khi chết cũng không buông tay.”

 

“Sư tỷ, ta yêu nàng, nhưng tại sao nàng lại không yêu ta?”

 

Tạ Khanh Lễ kéo tay nàng đặt lên ngực mình, nhịp tim vang dội khiến thần trí nàng tỉnh táo đôi chút.

 

Hắn vẫn không ngừng truy vấn: “Rõ ràng là nàng đã chủ động trêu chọc ta trước, là nàng nói sẽ mãi mãi bên ta, vậy tại sao lại muốn trốn? Tại sao bỏ rơi ta? Tại sao không cần ta nữa?”

 

Hắn dường như đã nổi giận, càng lúc càng cuồng nộ, sự dữ tợn và tàn nhẫn nhanh chóng khiến Vân Niệm lại một lần nữa chìm vào mơ hồ.

 

Giọt nước mắt của thiếu niên lặng lẽ rơi xuống, hàng mi dài run rẩy, tuyệt vọng mà điên cuồng cầu xin nàng.

 

“Ta không thể buông nàng được. Cả đời này ta chẳng có gì ngoài nàng. Tất cả những gì ta mong muốn chỉ có nàng mà thôi. Mọi thứ của ta đều là của nàng, mà nàng cũng chỉ có thể thuộc về ta. Nếu nàng thực sự muốn rời đi, vậy hãy dùng một kiếm giết ta đi.”

 

Giọt nước mắt của Vân Niệm rơi từng giọt, hơi thở gấp gáp, nàng muốn ôm lấy hắn cầu xin tha thứ, nhưng hắn lại giữ chặt cổ tay nàng, trầm giọng hỏi: “Sư tỷ, vậy hãy nói cho ta biết, khi nào Cùng Tâm Chí này mới biến mất?”

 

Khi nào Cùng Tâm Chí mới biến mất?

 

Khi nào nàng mới có thể yêu hắn như cách hắn yêu nàng, không giữ lại chút gì?

 

Nàng hoang mang mở mắt, nhìn thấy đôi mắt đỏ sẫm của hắn, môi khẽ mở: “Đừng khóc, sư đệ…”

 

Hắn đột nhiên khựng lại.

 

Hắn nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn.

 

Hắn đã cho nàng cơ hội để lên tiếng.

 

Tạ Khanh Lễ hỏi: “Nàng có rời đi không?”

 

Nàng không đáp.

 

Nàng không biết.

 

Hắn lại hỏi: “Nàng có muốn rời đi không?”

 

Cả hai vẫn còn hòa quyện, cảm nhận được sự tồn tại rõ ràng của đối phương, nhưng câu hỏi ấy lại tạo nên một ranh giới, lặng im trở thành lưỡi dao sắc bén, cứa vào lòng cả hai, khiến máu chảy đầm đìa.

 

Tạ Khanh Lễ đột nhiên bật cười, nước mắt rơi xuống mặt nàng, như thể hắn đã đi đến đường cùng, chỉ mong nàng có thể cho hắn một chút hy vọng.

 

“Sư tỷ, nàng có thể thương ta một chút không? Ta chỉ còn mỗi nàng thôi…”

 

Nước mắt hắn quá nhiều, quá dày đặc, khiến nàng không thể nào chống cự.

 

Vân Niệm không biết lấy sức lực từ đâu, rút tay khỏi sự kiềm giữ của hắn.

 

“Sư đệ, cúi xuống đây.”

 

Hắn cúi người xuống, nàng ôm lấy bờ vai hắn.

 

“Ta muốn ở bên ngươi.”

 

Nàng nói.

 

Không biết có rời đi không, cũng không biết tương lai sẽ thế nào.

 

Nhưng muốn ở bên hắn là thật.

 

Không hối hận vì đã làm những chuyện này.

 

Tấm lưng hắn bỗng cứng đờ, rồi đột nhiên ngồi dậy, ôm chặt lấy nàng đối diện, tiếp tục những việc chưa làm xong, không cho nàng chút cơ hội nào để suy nghĩ, sự điên cuồng chưa từng có nhanh chóng nuốt trọn ý thức của Vân Niệm.

 

Bầu trời đen kịt, tuyết trắng lả tả rơi xuống, giăng kín cả không gian.

 

“Sư tỷ, chúng ta cùng chết ở đây đi.”

 

Dù có chết cũng sẽ không buông tay, dù có chết cũng phải chết cùng nhau.

 

Chết ở nơi chỉ có hai người họ.

 

“Nàng hãy cùng ta chết ở đây, chúng ta sẽ không bao giờ ra ngoài nữa. Sư tỷ, hãy chết cùng ta đi.”

 

 

Chương 74: Nam Tứ Chi Cảnh – Hai mươi sáu

 

Vân Niệm nằm sấp trên giường.

 

Tạ Khanh Lễ đang làm gì đó bên ngoài, nàng chỉ một mình cuộn tròn trong chăn, như thể nửa sống nửa chết.

 

Trong phòng yên tĩnh, nàng gọi hệ thống ra.

 

Hệ thống cảm thán: 【Ngươi trả giá cũng nhiều quá rồi…】

 

Vân Niệm: “Nhiệm vụ này lại chỉ có từng đó điểm thôi sao? Ta ngay cả thân thể cũng không còn rồi!”

 

Tâm cũng mất, thân cũng mất, thật sự chẳng còn lại gì.

 

Cả đêm bị hành hạ xoay tới xoay lui.

 

Vân Niệm khó khăn chống người ngồi dậy: “Hệ thống, hắn thực sự rất không bình thường, ngươi có biết hắn lúc đó định làm gì không?”

 

【Sao vậy?】

 

“Hắn muốn ta chết đấy!”

 

【? Ngươi đang đùa ta đấy à!】

 

“Thật mà. Nói chính xác hơn là không phải muốn ta chết, mà là muốn ta cùng chết với hắn. Khi đó hắn đang tự hủy, sát ý toàn thân dọa chết ta luôn.”

 

Nàng phản ứng nhanh nhạy, ngay khoảnh khắc cảm nhận được dục vọng tự hủy của hắn, lập tức nhào tới ôm chặt hắn.

 

Vân Niệm cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, trong khoảnh khắc đó, nàng ôm lấy hắn, hôn hắn, chủ động ôm chặt trấn an hắn, dùng hết mọi cách để ghìm hắn lại.

 

Nàng không hề nghi ngờ rằng, nếu lúc đó mình không làm vậy, hắn thật sự sẽ kéo nàng đi chết cùng.

 

【…Hai người các ngươi giỏi thật đấy.】

 

Vân Niệm ôm đầu khóc rấm rứt.

 

Trời sắp sáng rồi, sau khi giúp nàng lau dọn sạch sẽ, hắn liền ra ngoài. Vân Niệm có thể nghe thấy âm thanh loạt xoạt bên ngoài, nhưng trong lòng vẫn giận hắn, cũng không muốn ra xem hắn đang làm gì.

 

Hắn khiến nàng rất tức giận.

 

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, hệ thống lập tức rút lui, sợ nhìn thấy cảnh tượng gì đó không nên thấy.

 

Vân Niệm biết người bước vào là ai, nhưng vẫn mặc kệ, chỉ nằm sấp trên giường, đưa lưng về phía hắn.

 

Hắn mang theo một thân gió tuyết đi vào, nhìn thấy dáng vẻ cô nương đang giận dỗi thì không nhịn được mà muốn cười.

 

“Sư tỷ?”

 

Vân Niệm nhắm mắt.

 

“Sư tỷ, ta sai rồi, người để ý đến ta được không?”

 

Hắn ghé sát lại, giống như một con chó con cọ cọ vào nàng.

 

Vân Niệm xoay người, vung tay tát hắn một cái.

 

Tiếng bạt tai vang dội, một dấu tay đỏ hằn lên trên mặt thiếu niên. Ngay cả nàng cũng sững sờ.

 

“Không phải, sao ngươi không né?”

 

Nàng chỉ định đánh hắn một cái thôi, đâu có muốn vả vào mặt hắn, vậy mà hắn cứ nghiêng người đến trước mặt nàng.

 

Vân Niệm có chút chột dạ: “Ta, ta không phải…”

 

Thiếu niên bất đắc dĩ cười: “Không sao, sư tỷ đánh thêm một cái nữa đi?”

 

Hắn đưa nửa bên mặt còn lại đến trước, bộ dáng không biết xấu hổ khiến Vân Niệm nghẹn lời.

 

Hắn có thể không biết xấu hổ, nhưng Vân Niệm thì không. Nhìn hắn như vậy, chút chột dạ trong lòng cũng tan biến, chỉ còn lại tức giận.

 

Nàng cách lớp chăn đá hắn một cước: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, thả ta ra ngoài!”

 

Cổ chân lại bị xích bạc quấn chặt.

 

Thiếu niên cúi người hôn nàng: “Không được, sư tỷ, chỉ có chuyện này là không được.”

 

Vân Niệm nghiêng đầu tránh né, hắn lại càng ép sát.

 

Nàng không cho hôn môi, hắn liền hôn má, tóm lại là phải quấn lấy nàng.

 

Giằng co đến cuối cùng, Vân Niệm thở hổn hển, mặc cho hắn hôn lên gò má, đôi môi đỏ và cả cần cổ của nàng.

 

Nàng xem như đã nhìn thấu, Tạ Khanh Lễ thật sự rất thích thân mật với nàng. Toàn thân trên dưới đều phải hôn một lượt, rõ ràng là người cực kỳ ưa sạch sẽ, nhưng trước mặt nàng lại giống như biến thành người khác.

 

Cuối cùng hắn cũng hôn đủ, kéo nàng ra khỏi chăn, giúp nàng mặc quần áo.

 

“Sư tỷ, chúng ta ra ngoài đi.”

 

Dù sao hắn cũng không để nàng tự mặc, Vân Niệm mặc kệ hắn muốn làm gì.

 

Hắn khoác áo choàng cho nàng, nắm tay nàng bước ra cửa.

 

Lúc này trời đã gần sáng, chiếc xích đu nơi góc sân phủ đầy tuyết, còn tuyết đọng trong sân đã được hắn quét sạch, chừa lại một con đường nhỏ.

 

Hắn kéo nàng đến bên thủy tạ, nơi đó tuyết phủ rất dày, cũng rất sạch.

 

Tạ Khanh Lễ ngồi xổm xuống, bàn tay như ngọc bị lạnh đến đỏ bừng, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu nhìn nàng, cười rạng rỡ: “Sư tỷ, cùng đắp người tuyết nhé?”

 

Đôi mắt hắn ánh lên tia sáng, trông như đang rất mong đợi.

 

Hắn lại nói: “Ta chưa từng đắp người tuyết, sư tỷ dạy ta được không?”

 

Chỉ là một người tuyết thôi, nhưng trong tuổi thơ của hắn lại chưa từng có thứ này.

 

Hắn nhìn nàng như vậy, Vân Niệm căn bản không thể cứng rắn từ chối.

 

“Sư tỷ, chúng ta đắp người tuyết đi.”

 

“…Ừm.”

 

Nàng ngồi xuống, ánh đèn trong sân sáng lên, hắn đã thắp tất cả đèn từ trước.

 

Khóe mắt Vân Niệm lướt qua, thấy trên hàng mày dài của hắn lấm tấm sương giá, nhưng rất nhanh đã bị hắn tự áp chế xuống.

 

Hai người cùng nhau đắp phần thân của người tuyết, Vân Niệm cúi đầu nói: “Lạnh thì vào trong đi.”

 

Thiếu niên bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng: “Không muốn, không muốn vào.”

 

“Ngươi không lạnh sao?”

 

“Lạnh, nhưng càng muốn đắp người tuyết với sư tỷ hơn.”

 

Vân Niệm không nói gì nữa.

 

Giờ phút này hắn bướng bỉnh như một đứa trẻ ngang ngạnh, càng bị cấm cản thì càng muốn làm, suy nghĩ thật kỳ quái.

 

Vân Niệm đứng dậy đi xúc tuyết, trên mắt cá chân vang lên tiếng xích bạc leng keng.

 

Chiếc xích bạc nơi mắt cá chân vốn là hư hóa, thực chất chỉ là một chiếc vòng bạc rủ xuống một đoạn dây xích, giam cầm nàng không cho rời khỏi tòa trạch viện này. Nhưng hắn lại rất thích âm thanh của nó, mỗi lần trêu đùa nàng liền tranh thủ lúc nàng không chú ý mà đeo vào, cố tình lắng nghe tiếng xích lay động, tựa như một khúc nhạc.

 

Hắn nhìn chằm chằm vào đoạn xích lộ ra dưới tà váy nàng, Vân Niệm có thể thấy đường nét cằm hắn căng chặt, hàng mi dài khẽ rủ xuống, dường như đang suy nghĩ điều gì.

 

Còn có thể nghĩ gì chứ, bộ dạng này của hắn nàng đã thấy quá nhiều trong hai ngày qua, liếc mắt một cái đã biết trong đầu hắn đang nghĩ đến chuyện không đứng đắn gì.

 

Vân Niệm đá hắn một cái: “Không được nhìn!”

 

Thiếu niên cũng không giận, cười tít mắt thu hồi ánh nhìn: “Được, không nhìn.”

 

Nàng hậm hực tiếp tục đắp đầu người tuyết, cố ý làm cho nó thật xấu xí, còn lấy ra một chiếc khăn quàng đỏ từ túi càn khôn quấn lên.

 

Người tuyết xiêu xiêu vẹo vẹo được đắp xong, Vân Niệm chỉ vào nó nói: “Ta làm theo hình dáng ngươi đó, thấy sao?”

 

Vẫn chưa tức giận sao?

 

Mau tức giận đi, mau ném ta ra ngoài đi!

 

Cái đuôi hồ ly trong lòng Vân Niệm suýt nữa vểnh lên.

 

Nhưng thiếu niên lại nhìn rất lâu, sau đó buộc một sợi dây đỏ lên cành cây xiêu vẹo cắm trên người tuyết.

 

“Vậy thì coi như là sợi linh ti mà sư tỷ tặng, ta rất thích.”

 

Hắn dường như thật sự rất vui vẻ, bởi vì người tuyết này là Vân Niệm đắp cho hắn, dù có xấu cũng không sao.

 

Nét trêu ghẹo trên mặt Vân Niệm và chút ác ý trong lòng lập tức biến mất, nàng đẩy hắn ra, gỡ xuống sợi dây đỏ: “Xấu chết đi được, nói ra chỉ tổ mất mặt ta, ta đắp lại cái khác.”

 

Tay hai người đều bị lạnh đến đỏ bừng, sương tuyết trên người Tạ Khanh Lễ lúc ẩn lúc hiện, rõ ràng lạnh đến mức ngay cả hơi thở cũng mang theo băng vụn, vậy mà vẫn kiên quyết từ chối đề nghị của Vân Niệm, cứ nhất định phải ở đây cùng nàng đắp người tuyết.

 

Hai người tuyết được đắp xong, đứng song song bên thủy tạ.

 

Hắn chỉ vào người tuyết nhỏ hơn một chút bên cạnh: “Cái này là sư tỷ.”

 

Hắn đắp rất đẹp, học gì cũng nhanh, còn khoác thêm cho nó một chiếc áo choàng.

 

Vân Niệm đối diện với ánh mắt chờ mong của hắn, hừ nhẹ một tiếng.

 

“Tàm tạm thôi, không đẹp bằng ta đắp.”

 

Tạ Khanh Lễ lại nhìn sang người tuyết mà nàng đắp lại lần nữa, nàng bảo đó là hắn.

 

Cao lớn, tròn tròn, vô cùng đáng yêu, nàng cố ý dùng cành cây tạo ra một gương mặt dữ tợn. Có lẽ trong lòng nàng lúc này, hắn chính là một người đáng sợ như vậy.

 

Tạ Khanh Lễ cúi xuống hôn nàng một cái: “Ta rất thích.”

 

Vân Niệm hơi ngửa ra sau muốn né tránh hắn, hắn cũng không ép buộc, chỉ giúp nàng phủi đi bông tuyết vương trên tóc mai.

 

“Sư tỷ, về ngủ đi, trời sắp sáng rồi.”

 

Nghe hắn nói về phòng, Vân Niệm vội vàng dừng bước, cảnh giác nhìn hắn: “Ta không ngủ cùng phòng với ngươi đâu, ngươi… ngươi đi tìm chỗ khác mà ngủ.”

 

Ngủ cùng hắn, căn bản nàng khỏi cần ngủ nữa rồi.

 

Nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, thiếu niên nhướn mày, khẽ cười: “Sư tỷ, ta thì muốn đấy, nhưng nàng chịu nổi không?”

 

Vân Niệm: “…Câm miệng!”

 

“Không làm khổ sư tỷ đâu, song tu thuật của Hợp Hoan Cung tuy tốt, nhưng cảnh giới chúng ta chênh lệch quá lớn, không thể hấp tấp mà thành béo được, nàng chịu không nổi đâu.”

 

Hắn khẽ cười, nắm lấy tay nàng kéo vào phòng, vừa bước vào, cái lạnh lập tức tiêu tan.

 

Hắn cởi áo ngoài, Vân Niệm lùi mấy bước, nhanh chóng tự cởi áo khoác nhét vào chăn, động tác nhanh như thỏ.

 

Tạ Khanh Lễ khẽ nhếch môi, kéo một góc chăn mỏng rồi nằm xuống, ôm chặt người đang bị nhốt ở trong cùng vào lòng.

 

Hắn siết chặt eo nàng, một tay vòng qua gáy, ép nàng đối diện với hắn trong vòng tay mình.

 

Ngọn nến trong phòng chưa tắt, tuyết bên ngoài vẫn rơi.

 

Màn trướng yên tĩnh, cả hai đều không nói gì, nhưng hơi thở chưa ổn định đã tố cáo họ vẫn chưa ngủ.

 

“Tạ Khanh Lễ.”

 

Vân Niệm đột nhiên lên tiếng.

 

“Ừm.” Thiếu niên đáp lại.

 

Trán Vân Niệm tựa vào cổ hắn, có thể cảm nhận rõ yết hầu hắn khẽ động, hô hấp đều là hơi thở của hắn.

 

Nàng hỏi: “Vì sao ngươi không tin ta?”

 

Thiếu niên trầm mặc chốc lát, rồi nói: “Ta tin nàng.”

 

Nàng sẽ không hại hắn.

 

“Vậy tại sao không buông ta ra, tại sao không để ta cùng ngươi đối mặt?”

 

“Ta sợ.” Hắn hôn lên trán nàng, lặp lại: “Ta sợ tình yêu của nàng dành cho ta không đủ để giữ nàng ở lại.”

 

Ngón tay Vân Niệm khẽ co lại.

 

“Nàng thích ta, nhưng thứ tình cảm này chưa sâu đến mức như ta yêu nàng. Ta yêu nàng, có thể vì nàng mà chết, có thể từ bỏ tất cả, nàng quan trọng với ta hơn bất kỳ ai, thậm chí còn hơn cả chính ta, vì vậy ta sẽ mãi mãi theo đuổi nàng, cam tâm tình nguyện bước theo bước chân nàng, nàng đi đâu ta liền đi đó.”

 

“Nhưng sư tỷ, nàng không như vậy.” Hắn ôm nàng chặt hơn, “Nàng quan tâm quá nhiều người, ta rất quan trọng với nàng, nhưng không đủ để khiến nàng từ bỏ tất cả, không đủ để nàng vứt bỏ lý trí mà cùng ta sinh tử gắn bó. Ta không phải là sự lựa chọn vượt lên trên lý trí của nàng, ta không chắc chắn.”

 

“Nhưng sư tỷ, là nàng đã chủ động trêu chọc ta trước.”

 

Hắn nói.

 

Vân Niệm không đáp, mặc cho hắn ôm lấy nàng.

 

“Ta không phải người tốt, cũng không có giác ngộ yêu một người thì phải để nàng được hạnh phúc. Những gì ta thích, nhất định phải nắm chặt trong tay, ta có thể cùng nàng chết đi, nhưng không thể nhìn nàng rời xa ta, vì vậy nàng hiểu không?”

 

Vân Niệm hiểu.

 

Hắn căn bản không để tâm đến tính mạng của chính mình, hắn để tâm đến tính mạng nàng, nhưng nếu thực sự bị nàng ép đến đường cùng, hắn sẽ kéo nàng cùng chết.

 

Tạ Khanh Lễ trước nay vẫn là một người như vậy.

 

Một kẻ điên sống sờ sờ.

 

“Ta sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa, sư tỷ, xin lỗi.” Hắn vỗ nhẹ lưng nàng, giọng dịu dàng: “Ngủ đi, sư tỷ.”

 

Tạ Khanh Lễ đang dỗ nàng, nhưng Vân Niệm căn bản không buồn ngủ.

 

Nàng lạnh giọng nói: “Tạ Khanh Lễ, ta sẽ tức giận đấy.”

 

Bàn tay đang vỗ lưng nàng khựng lại.

 

“Ta sẽ rất tức giận, ta sẽ ghét ngươi, nếu ngươi còn làm như vậy.”

 

Hắn không lên tiếng, ngay cả hơi thở cũng như ngừng lại, giống như biến thành một bức tượng băng.

 

“Ngươi tưởng nhốt ta ở đây thì ta sẽ không đi sao? Không, ta sẽ đi. Khi thế giới này sụp đổ, lực lượng thế giới sẽ biến mất, ta sẽ rời khỏi.”

 

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, từng chữ từng câu: “Ta sẽ rời đi, nếu ngươi còn làm như vậy, ta sẽ không cần ngươi nữa.”

 

Không cần ngươi nữa.

 

Bàn tay Tạ Khanh Lễ run rẩy, môi mím chặt, lời nàng như một lưỡi dao không ngừng đâm vào tim hắn.

 

“Ngươi vẫn muốn làm vậy sao? Ngươi muốn tự mình đối mặt với mọi chuyện, tự mình giết Ôn Quan Trần và người của Phù Sát Môn sao, chỉ dựa vào Khung Linh Kiếm Cốt trong cột sống của ngươi?”

 

Vân Niệm lắc đầu: “Một mình ngươi không làm được. Tiền bối Bùi Lăng đã nói về đại kiếp nạn, ngươi có biết đó là gì không?”

 

Không ai biết cả.

 

Bọn họ đều không biết.

 

Tương lai giới tu chân sẽ có một trận đại kiếp nạn, vì vậy Bùi Lăng mới từ bỏ cơ hội phi thăng để ở lại đây.

 

Tạ Khanh Lễ làm sao có thể một mình đối mặt với nhiều nguy hiểm như vậy?

 

Ánh mắt nàng lạnh lùng, nhìn hắn xa lạ, như thể bọn họ chẳng hề quen biết.

 

Như thể nàng có thể rời đi bất cứ lúc nào, không ngoảnh đầu lại.

 

Tạ Khanh Lễ hít thở đau đớn, không dám nhìn nàng, kéo chăn đứng dậy, quay lưng về phía nàng: “Sư tỷ, ta ra ngoài xử lý một số việc, nàng ngủ đi, tối ta sẽ về.”

 

Hắn cầm áo ngoài, như chạy trốn mà lao ra khỏi cửa.

 

Vân Niệm nhìn bóng lưng hắn khuất dần, cơn giận dâng trào, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, hận không thể đâm hắn mấy kiếm cho hả dạ.

 

Nàng nằm trên giường, không tài nào ngủ nổi, càng nghĩ càng thấy bực bội.

 

Nàng biết hắn không có cảm giác an toàn, những năm tháng kia khiến hắn nhạy cảm đa nghi, khó khăn lắm mới có một người hắn thích, hắn liền tìm đủ mọi cách để giữ chặt, cố chấp và ấu trĩ nhốt nàng bên mình, nghĩ rằng làm vậy nàng sẽ không rời xa hắn.

 

Người thiếu niên vừa tròn mười tám tuổi, lớn lên cô độc một mình, chưa từng có ai dạy hắn cách yêu một người. Hắn chỉ có thể tự mình dò dẫm, cẩn trọng mà đối xử tốt với nàng.

 

Vân Niệm khoác áo ngoài, bước ra sân.

 

Hai người tuyết đứng cạnh nhau, còn khóm Xuân Ninh được trồng từ đêm qua giờ đã bị lớp sương tuyết dày phủ kín.

 

Hắn từng nói, sau trận tuyết đầu tiên của năm, Xuân Ninh hoa sẽ nở, báo hiệu một năm mới bình an.

 

Vân Niệm ngồi xuống bậc thềm, ôm gối nhìn lên bầu trời đêm chưa kịp sáng, chỉ thấy từng mảng tuyết lớn không ngừng rơi xuống.

 

Phải làm sao đây?

 

Nàng ngồi thật lâu, ý thức dần trở nên mơ hồ, cơn buồn ngủ như thủy triều tràn đến.

 

Sao lại thế này…

 

Sao lại đột nhiên buồn ngủ đến vậy…

 

Tựa hồ có ai đó đang gọi nàng. Vân Niệm nắm chặt vạt áo, muốn chống lại nhưng lại chẳng có chút sức lực nào. Ý thức nàng rơi vào bóng tối.

 

“Vân Niệm, lại đây.”

 

Có người đang gọi nàng.

 

Giọng nói ấy rất quen thuộc.

 

Vân Niệm nhíu mày, cố gắng mở mắt để nhìn rõ, nhưng lại phải rất vất vả mới có thể đấu tranh với mí mắt nặng trĩu.

 

“Vân Niệm, tĩnh tâm thì mới có thể thấy ta, đừng vội.”

 

Giọng nói kia tiếp tục vang lên.

 

Nhịp tim đang đập dồn dập của Vân Niệm dần bình ổn lại, có lẽ vì nàng đã nhận ra người đang gọi mình là ai.

 

Nàng biết rồi.

 

Là Bùi Lăng.

 

Giữa hư vô tăm tối, chỉ có một nơi duy nhất tỏa sáng. Ánh sáng từ trên cao chiếu xuống, rọi lên thân ảnh của nam nhân. Hắn yên tĩnh nhìn nàng.

 

Vân Niệm nhướng mày: “Tiền bối bị nhốt trong Sinh Tử Cảnh, vậy mà vẫn còn dư lực kéo hồn ta đến đây sao?”

 

Bùi Lăng khẽ cười: “Ai bảo ngươi cầm lấy Thanh Sương kiếm của ta chứ? Vân Niệm, kiếm này không phải là vô duyên vô cớ tặng ngươi đâu.”

 

Thanh Sương có chút chột dạ, khẽ rung lên mấy cái. Vân Niệm nghiêng đầu nhìn nó, thanh kiếm này rất có linh tính, còn nhẹ nhàng cọ cọ vào bên hông nàng.

 

“Thì ra là vì thanh kiếm này, nó vẫn nghe lời tiền bối nhỉ.”

 

“Đương nhiên, ta đã tốn mười năm rèn luyện nó mà. Nó có thể sánh ngang với Toái Kinh. Hai người các ngươi một người cầm một thanh, xem như phu thê kiếm.”

 

Vân Niệm liếc mắt nhìn hắn.

 

Nàng đi đến trước mặt Bùi Lăng, ngồi xuống cách hắn không xa, ngẩng đầu nhìn người đang bị xích trói.

 

Hắn vẫn là bộ dạng đó, chẳng khác gì so với lần gặp ở Cầm Khê sơn trang. Hai dây xích xuyên qua xương bả vai, đè hắn quỳ rạp xuống đất, không thể đứng lên.

 

Vân Niệm nhìn chằm chằm hắn, không chớp mắt.

 

Bùi Lăng: “… Ta không mặc áo, ít nhất ngươi cũng đừng nhìn ta một cách lạnh lùng như thế chứ.”

 

Vân Niệm: “Những gì ngươi có, Tạ Khanh Lễ cũng có.”

 

Ý nàng muốn nói, chẳng có gì đáng để nhìn cả.

 

Bùi Lăng: “… Haizz, ngươi đã thành thân với hắn, vậy ta cũng xem như bậc tổ tiên của ngươi rồi.”

 

Hắn là tiên tổ Bùi gia, mà Tạ Khanh Lễ lại là hậu nhân của Bùi gia.

 

Vân Niệm cuối cùng cũng hiểu, vì sao lúc ở Thúy Trúc Độ, khi nhìn thấy Bùi Lăng, Tạ Khanh Lễ lại tức giận đến vậy. Bởi vì Bùi Lăng không chết, nhưng lại mặc kệ Bùi gia bị diệt môn, không hề ra tay cứu giúp. Hắn hận Bùi Lăng đến mức muốn băm vằm hắn ra.

 

Hơn nữa, Khung Linh Kiếm Cốt là thứ mà Bùi Lăng để lại cho Bùi gia, cũng vì huyết mạch mà truyền đến trong cơ thể Tạ Khanh Lễ. Hắn thức tỉnh Khung Linh Kiếm Cốt, gián tiếp dẫn đến họa diệt môn của ba nhà.

 

“Tiểu tử đó hận ta thấu xương, đương nhiên sẽ không nhận ta là tổ tiên của hắn. Ta cũng chẳng làm khó ngươi.”

 

Bùi Lăng cười ha hả nói.

 

Vân Niệm xếp bằng ngồi xuống: “Tiền bối kéo ta đến đây, là có chuyện gì?”

 

Bùi Lăng cười tủm tỉm: “Muốn nói cho ngươi biết một số chuyện.”

 

Vân Niệm: “Chuyện gì?”

 

“Về thứ trong cột sống của Tạ Khanh Lễ, thứ gọi là Khung Linh Kiếm Cốt.”

 

Khung Linh Kiếm Cốt—người sở hữu nó sẽ trên con đường tu luyện mà thăng tiến không ngừng, trở thành người bảo vệ chúng sinh.

 

Vân Niệm lập tức ngồi ngay ngắn lại: “Mời tiền bối nói.”

 

Nụ cười trên mặt Bùi Lăng lập tức biến mất, uy nghiêm của một tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ bùng phát.

 

“Vân Niệm, Khung Linh Kiếm Cốt chính là thứ duy nhất có thể khắc chế đại kiếp nạn sắp tới. Vì vậy, Tạ Khanh Lễ là người duy nhất có thể phá vỡ cục diện.”

 

Đại kiếp nạn đó—Vân Niệm hoàn toàn không biết là gì.

 

“Dù hiện tại Khung Linh Kiếm Cốt muốn giết hắn, nhưng ngay từ khi hắn chưa ra đời, nó đã lựa chọn hắn. Lúc hắn vừa chào đời, nó đã thức tỉnh theo hắn. Bốn tuổi hắn đã đạt đến Nguyên Anh, có phải rất thần kỳ không? Khi những đứa trẻ khác còn đang chơi bùn đất, thì hắn đã đủ sức một mình gánh vác trọng trách.”

 

Quả thật rất thần kỳ.

 

Nhưng chuyện này xảy ra với Tạ Khanh Lễ thì lại có vẻ rất hợp lý. Dù sao thì hắn cũng là người mười bảy tuổi đã có thể độ kiếp.

 

“Nhưng khi bảy tuổi hắn chạy trốn khỏi đó, hắn đã tự tay đánh vỡ đạo tâm của mình, chọn đi theo sát lục đạo. Từ đó về sau, Khung Linh Kiếm Cốt không còn nhận hắn nữa, chỉ một lòng muốn giết hắn. Nhưng hắn không thể chết. Vì để chọn ra một chủ nhân mới, Khung Linh Kiếm Cốt cần thời gian dài để lắng đọng. Trong khoảng thời gian đó, có lẽ cả tu chân giới đã không còn tồn tại.”

 

Vân Niệm: “Vậy tiền bối muốn ta làm gì?”

 

Bùi Lăng kéo nàng vào đây, chắc chắn là có chuyện muốn nhờ nàng giúp Tạ Khanh Lễ.

 

Bùi Lăng cười lớn: “Ngươi quả nhiên thông minh. Vậy ngươi thử đoán xem, ta muốn ngươi làm gì?”

 

Vân Niệm nhìn thẳng vào mắt hắn: “Tiền bối muốn ta giúp Tạ Khanh Lễ phế bỏ sát lục đạo, đúng không?”

 

Bùi Lăng khựng lại, không ngờ nàng thực sự đoán ra.

 

Vân Niệm tự mình phân tích: “Tạ Khanh Lễ tu sát lục đạo, Khung Linh Kiếm Cốt sẽ giết hắn. Nếu các ngươi muốn bảo vệ Khung Linh Kiếm Cốt, thì chỉ có thể để hắn từ bỏ sát lục đạo. Như vậy, Khung Linh Kiếm Cốt sẽ không còn tổn thương hắn, mà còn giúp hắn đối phó với đại kiếp nạn sắp tới, đúng không?”

 

“… Đúng.”

 

Sắc mặt Vân Niệm lạnh đi: “Nhưng con người không thể ba lần tái tạo đạo tâm. Nếu hắn phế bỏ sát lục đạo, thì hắn thực sự sẽ trở thành một phế nhân. Làm sao có thể chọn một con đường tu hành khác?”

 

Không ai có thể vỡ nát đạo tâm hai lần rồi lại lần thứ ba chọn con đường đại đạo.

 

Đa số người thậm chí còn không thể lần thứ hai trùng tu đạo tâm.

 

“Tiền bối, người muốn ta đưa hắn vào chỗ chết, ta không muốn.”

 

Nàng lại lắc đầu: “Ta không muốn, ta không thể để hắn chết.”

 

Tạ Khanh Lễ không thể chết, nàng không muốn để hắn chết.

 

Hai người cách nhau một màn đêm hư vô, lặng lẽ nhìn nhau, chẳng ai lên tiếng, sự tĩnh lặng khó tả lan tràn.

 

Thật lâu sau, một tiếng thở dài vang lên.

 

Bùi Lăng nói: “Nếu là hắn, hắn có thể làm được.”

 

Vân Niệm đáp: “Ta không muốn đánh cược, ta không muốn lấy mạng hắn ra đánh cược, những gì tiền bối nói không thể đảm bảo hắn không gặp nguy hiểm.”

 

Bùi Lăng chỉ nói: “Nếu là hắn, nếu là Tạ Khanh Lễ, hắn nhất định có thể làm được.”

 

Vân Niệm cảm thấy nói chuyện với hắn thật vô ích, nàng đứng dậy định rời đi: “Ta cảm thấy chúng ta không có gì để nói, tiền bối đưa ta ra ngoài đi.”

 

“Vân Niệm.”

 

Bùi Lăng gọi nàng lại.

 

Vân Niệm quay đầu nhìn hắn từ trên cao.

 

Bùi Lăng ngẩng đầu nói: “Ta vì đại kiếp này mà trấn thủ nơi đây ngàn năm, ta có thể nói cho ngươi biết, nếu hắn không thể trùng tu đạo tâm, thì Đạo Sát Lục và Khung Linh Kiếm Cốt, nhất định có một thứ sẽ giết hắn, hắn chắc chắn phải chết, ngươi không có cách nào cứu, thế giới này cũng sẽ bị hủy diệt.”

 

“Sư phụ, sư huynh, sư tỷ của ngươi, bách tính khắp thiên hạ, tất cả sinh linh đều sẽ chết.”

 

“Ngươi không giữ được gì cả, cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì.”

 

Ngón tay Vân Niệm run lên, nàng siết chặt tay thành quyền, cưỡng ép cơ thể ngừng run rẩy.

 

Không giữ được gì cả.

 

Thế giới hủy diệt, đó chẳng phải là kết cục trong nguyên tác sao?

 

“Ta sẽ dạy ngươi cách giúp hắn trùng tu đạo tâm, Đạo Sát Lục luôn giày vò hắn, ngươi muốn nhìn hắn tiếp tục sống trong đau khổ như vậy sao?” Giọng Bùi Lăng nhẹ lại, “Tạ Khanh Lễ căm ghét Đạo Sát Lục, hắn vốn dĩ nên là trụ cột của Bùi gia và Tạ gia, tương lai phải trở thành đại năng tu chân giới, nhưng vì báo thù mà lầm đường lạc lối. Hắn không thích Đạo Sát Lục, nhưng lại chỉ có thể chọn Đạo Sát Lục.”

 

“Hắn đáng lẽ phải là một kiếm tu kiêu hãnh, tự do tự tại, chứ không phải một con quái vật tay nhuốm đầy máu tươi, thường xuyên bị tâm ma giày vò. Khi hắn đột phá Độ Kiếp hậu kỳ, Đạo Sát Lục sẽ nuốt chửng nhân tính của hắn, Khung Linh Kiếm Cốt cũng sẽ bị kích phát đến cực hạn, thề chết giết bằng được con quái vật diệt thế này.”

 

“Hắn không sống nổi đâu.”

 

Một giọt nước mắt rơi xuống.

 

Vân Niệm ngơ ngác đưa tay chạm vào, nhưng chỉ sờ thấy gương mặt mình ướt đẫm nước mắt.

 

Hắn không sống nổi đâu.

 

Kết cục trong nguyên tác, chính là sau khi Tạ Khanh Lễ đột phá Độ Kiếp hậu kỳ, nhân tính bị cắn nuốt, hắn quên hết tất cả mọi người, quên đi mọi ký ức tốt đẹp, rồi đồ sát toàn bộ Huyền Miểu Kiếm Tông.

 

“…Ngươi muốn ta làm gì?”

 

Nàng nghe thấy giọng nói run rẩy của mình vang lên.

 

Bùi Lăng nói: “Ngươi phải nghĩ cách nhanh chóng nâng cao tu vi, trong cơ thể Tạ Khanh Lễ có hai đạo tâm, một trong số đó là đạo tâm mà hắn đã tự tay phá hủy mười năm trước. Ta muốn ngươi tu bổ nó, để nó nuốt chửng đạo tâm Đạo Sát Lục thứ hai của hắn. Ta sẽ dạy ngươi cách tìm nó, cách tu bổ nó.”

 

Vân Niệm mím môi: “Rốt cuộc người đang ở đâu?”

 

Bùi Lăng chỉ cười: “Ta sao? Tìm ta cũng vô ích, ta không ra được. Ta dạy ngươi phương pháp, ngươi dùng nó để cứu Tạ Khanh Lễ là được.”

 

Bóng tối dần nuốt chửng cả hai, Vân Niệm rất lâu không lên tiếng.

 

Nàng dường như đang giằng co trong lòng, Bùi Lăng chỉ lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của nàng.

 

Hắn biết nàng sẽ đáp gì.

 

Nàng quả nhiên đã cho hắn câu trả lời mà hắn mong đợi.

 

“Được.”

 

 

 

Trên con đường nhỏ giữa núi rừng, máu loang lổ khắp nơi, một nữ tử áo đỏ cõng một người trên lưng, loạng choạng bước đi.

 

Quần áo nàng tả tơi, bước chân lảo đảo, gương mặt kiều diễm đầy vết máu, nước mắt chảy dài.

 

“Hành Tri, Hành Tri, tỉnh lại… Hành Tri…”

 

Thiên phạt suýt lấy mạng hai người.

 

Tước Linh mắt đã mờ đi, sắp không chống đỡ nổi nữa.

 

Ôn Quan Trần phái người truy sát bọn họ, nàng cõng Sài Hành Tri, dựa vào sự quen thuộc với Nam Tứ Thành mà trốn suốt hai ngày.

 

“Hành Tri, Hành Tri…”

 

Nàng vừa khóc vừa gọi Sài Hành Tri.

 

Nhưng sau lưng lại dâng lên một cơn ớn lạnh, hai ngày lẩn trốn khiến Tước Linh vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm, nàng lập tức ôm Sài Hành Tri lăn sang một bên, tránh thoát kiếm quang chém tới từ phía sau.

 

Nàng cứ ngỡ là người của Ôn Quan Trần đuổi theo, trong mắt lóe lên sát ý, vừa đặt Sài Hành Tri xuống liền định ứng phó.

 

Nhưng vừa xoay người, dưới ánh trời nhập nhoạng, một thiếu niên chầm chậm bước ra.

 

Hắn xách kiếm bằng một tay, thanh trường kiếm không có vỏ, còn vỏ kiếm thì cài bên hông Sài Hành Tri.

 

Tạ Khanh Lễ liếc mắt nhìn, vỏ kiếm vốn cài bên hông Sài Hành Tri lập tức bay vào tay hắn.

 

Không ngờ lại là hắn, sát ý của Tước Linh tan biến.

 

Có lẽ vì biết mình không có khả năng phản kháng trước mặt hắn, hoặc vì lòng mang áy náy, nàng thả lỏng tay xuống, im lặng nhìn Tạ Khanh Lễ.

 

Ánh mắt hắn nhìn nàng lạnh lùng.

 

Tước Linh từng nghĩ hắn sẽ giết mình, dù sao lần đầu tiên gặp nhau, hắn đã vung kiếm suýt chém đứt đầu nàng.

 

Hắn hận nàng.

 

Tước Linh liếc nhìn Sài Hành Tri, thản nhiên nói: “Chuyện này là ta làm, nếu muốn giết thì giết ta đi, không liên quan đến Hành Tri và bách tính Nam Tứ Thành. Dùng mạng ta đổi mạng bọn họ.”

 

Nàng bình thản đối diện với cái chết, không chút giãy giụa.

 

Nhưng Tạ Khanh Lễ lại cười: “Giết ngươi rồi, ai sẽ giúp ta mở Sinh Tử Cảnh đây?”

 

Sắc mặt hắn trầm xuống: “Tước Linh, ngươi biết trong cơ thể Ôn Quan Trần rốt cuộc là thứ gì đúng không? Một ngàn năm trước, hắn vào Sinh Tử Cảnh đã xảy ra chuyện gì? Thứ trong xương sống của hắn rốt cuộc là gì? Còn nữa, những cứ điểm còn sót lại của Phù Sát Môn đang ở đâu?”

 

Tước Linh không đáp lại bất cứ câu hỏi nào.

 

Tạ Khanh Lễ cong môi cười, đôi mắt tràn đầy ý cười: “Ngươi không nói, Sài Hành Tri có lẽ sẽ chết đấy, còn cả bách tính Nam Tứ Thành nữa, chẳng phải bọn họ đang ở trong Sinh Tử Cảnh sao?”

 

Tước Linh bỗng nhiên kinh hoàng trợn tròn mắt.

 

“Một đêm mà hàng nghìn bách tính biến mất, nhưng bọn họ trúng xà độc, không thể rời khỏi Nam Tứ Thành, vậy thì chắc chắn vẫn còn ở đây. Hai ngày qua ta đã giết sạch những nơi cần giết, nhưng lại không thấy lấy một bách tính nào.”

 

Thiếu niên rất thích nhìn dáng vẻ kinh hoảng bối rối của nàng, ý cười trên môi càng sâu hơn: “Vậy chỉ có thể là ngươi đã giấu bọn họ vào Sinh Tử Cảnh.”

 

Toái Kinh Kiếm ra khỏi vỏ, xé rách hư không, ép sát trước mặt Tước Linh.

 

“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi vẫn không nói, ta sẽ lóc từng miếng da của Sài Hành Tri, san bằng cả Nam Tứ Thành. Mất đi trận pháp áp chế xà độc, bọn họ cũng chẳng sống nổi đâu.”

 

Tước Linh biết hắn có thể làm ra những chuyện đó.

 

“Tước Linh, hơn một nghìn năm trước, Ôn Quan Trần tiến vào Sinh Tử Cảnh, bên trong đã xảy ra chuyện gì? Trong cột sống hắn có thứ gì? Hắn muốn làm gì? Còn những cứ điểm còn sót lại của Phù Sát Môn ở đâu? Tốt nhất ngươi nên suy nghĩ thật kỹ từng câu từng chữ rồi hẵng nói. Ngươi biết ta có thể diệt thành.”

 

Tước Linh ngồi xổm xuống, đỡ Sài Hành Tri dựa vào gốc cây.

 

Nàng nhẹ nhàng nhìn hắn, bàn tay dính đầy máu cẩn thận lướt qua từng đường nét trên gương mặt hắn.

 

“Ta có thể nói cho ngươi những cứ điểm còn lại của Phù Sát Môn, nhưng những chuyện khác, cần Hành Tri tự mình nói với ngươi.”

 

Tước Linh đối diện với Tạ Khanh Lễ, nói: “Hành Tri biết hết mọi chuyện. Ta muốn ngươi giúp ta giải khai cấm chế phong ấn ký ức của hắn, để hắn nhớ lại tất cả.”

 

“Tạ Khanh Lễ, ngươi phải cứu hắn trước.”

 

Tạ Khanh Lễ nheo mắt: “Ngươi đang mặc cả với ta sao?”

 

“Không, ta không có. Đây không phải là điều kiện.” Tước Linh lắc đầu: “Ta không lừa ngươi. Cấm chế ký ức của Hành Tri là do Ôn Quan Trần hạ xuống, ta không thể giải được. Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi mới làm được. Nếu hắn không nhớ ra những chuyện đó, ta cũng không thể nói cho ngươi, vì ta không biết.”

 

Ánh sáng xuyên qua tầng lá, đổ xuống bóng thiếu niên với đôi mắt nghiêm nghị.

 

“Tước Linh, nếu ngươi dám lừa ta, hôm nay các ngươi đều phải chết ở đây.”

 

“Ta sẽ không lừa ngươi. Ta sẽ không lừa các ngươi nữa.”

 

 

 

Đêm đã khuya, thiếu niên tay cầm kiếm, tay xách theo một túi giấy dầu, lặng lẽ bước đi giữa khu rừng vắng.

 

Phía trước là một tòa nhà, cổng lớn đóng chặt, tuyết phủ phẳng lì, dày đến mắt cá chân hắn. Chuông gió treo trước cửa khẽ rung trong gió, từng đợt gió lùa qua, cuốn theo hơi lạnh và tuyết sương.

 

Tạ Khanh Lễ dừng chân.

 

Sợ hãi dâng lên trong lòng, hắn không dám bước thêm một bước.

 

Nàng nói ghét hắn, không cần hắn.

 

Hắn đứng rất lâu, rất lâu. Trong tòa nhà ấy có người mà hắn yêu thương, là người mà hắn liều mạng cũng muốn giữ bên cạnh, là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn.

 

Nhưng nàng nói, nàng sẽ ghét hắn, sẽ rời bỏ hắn, sẽ không cần hắn nữa.

 

Rốt cuộc, hắn vẫn không thể giữ được gì cả.

 

Tạ Khanh Lễ nhìn rất lâu, rõ ràng trong lòng điên cuồng muốn gặp nàng, nhưng đôi chân lại không thể bước lên, hoàn toàn không dám tiến tới.

 

Hắn nhìn rất lâu, hứng gió lạnh buốt, cuối cùng vẫn bước tới.

 

Nàng ở nhà suốt một ngày, không biết đã ăn gì chưa. Ít nhất phải nhìn thấy nàng ăn cơm.

 

Tạ Khanh Lễ đẩy cửa vào, hai bên hành lang tuyết không biết từ khi nào đã được quét sạch, chỉ còn lại từng hàng tượng tuyết.

 

Hắn sững sờ, trong lòng bỗng dưng có chút căng thẳng.

 

Tạ Khanh Lễ đi qua hành lang, thấy những bức tượng tuyết đủ hình dạng lặng lẽ đứng hai bên, thần thái khác nhau, trông giống như những người bạn nhỏ đang chào đón hắn về nhà.

 

Hắn không biết có phải nàng quá nhàm chán nên mới nặn ra chúng không. Rõ ràng sáng nay lúc hắn rời đi, nàng vẫn còn giận hắn.

 

Nhưng dù trong lòng nghĩ vậy, bước chân lại nhanh hơn chút nữa. Cuối cùng, hắn gần như chạy chứ không phải đi nữa.

 

Cuối cùng, hắn cũng đến nơi bọn họ ở.

 

Tuyết trong sân đã được quét sạch. Nàng ngồi xếp bằng trên xích đu, vừa gặm hạt dưa vừa đọc thoại bản trong tay.

 

Nàng ngước mắt lên nhìn hắn.

 

 

Chương 75: Nam Tứ Chi Cảnh – Hai mươi bảy

 

Tạ Khanh Lễ nói: “Sư tỷ, ta về rồi.”

 

Nhưng nàng không đáp, lười nhác liếc hắn một cái, rồi dời mắt đi, chẳng hề dừng lại trên người hắn.

 

Tạ Khanh Lễ mấp máy yết hầu, chút vui sướng trong lòng cũng dần lạnh lẽo. Hắn thu lại Toái Kinh Kiếm, cẩn thận xách túi giấy dầu bước lên.

 

“Sư tỷ, ta mua quế hoa cao, rất ngọt.”

 

Giọng nói rất nhẹ, mang theo chút lấy lòng rõ rệt, hoàn toàn không giống một thiếu niên giết chóc quyết đoán.

 

Vân Niệm không nói gì, vẫn tiếp tục lật thoại bản trong tay, cứ như thể hắn không tồn tại.

 

Sắc mặt Tạ Khanh Lễ trắng bệch, hắn nửa quỳ trước mặt nàng, chậm rãi hỏi: “Sư tỷ, tỷ có lạnh không? Chúng ta vào phòng được không? Ngoài này lạnh quá.”

 

Lần này Vân Niệm cuối cùng cũng nhìn hắn, hắn lập tức nở nụ cười.

 

“Tim ta lạnh, ngươi có thể làm nó ấm lại không?”

 

Tạ Khanh Lễ cứng đờ người.

 

Vân Niệm khép lại thoại bản trong tay, hỏi hắn: “Hôm nay ngươi đi làm gì? Có phải lại giết người không?”

 

Dù hắn đã thu liễm khí tức khi trở về, nhưng sát ý sau khi giết chóc không thể nào lập tức biến mất. Hơi thở trên người hắn quá nặng, nàng dễ dàng nhận ra.

 

Tạ Khanh Lễ không trả lời.

 

“Nói ta nghe, ngươi đã giết bao nhiêu người?”

 

Hắn vẫn không đáp.

 

Vân Niệm nghiêm giọng hơn: “Ngươi giết bao nhiêu người? Trả lời ta.”

 

“…Hơn một nghìn.”

 

Vân Niệm tức giận: “Ngươi tự mình đi giết nhiều như vậy? Ngươi có phải quá xem trọng bản thân rồi không? Người của Phù Sát Môn dễ đối phó lắm sao? Ngươi ghê gớm thật đấy!”

 

Hắn thấy nàng thật sự nổi giận, vội vàng bước tới dỗ dành: “Ta không sao, tu vi của ta đã tiến bộ rất nhiều, đạo sát lục cũng có thể khống chế tốt rồi. Hai ngày nay song tu cùng sư tỷ, ta cũng thu được không ít lợi ích, ta có thể đối phó bọn chúng.”

 

Mặt Vân Niệm thoáng đỏ lên, vội đưa tay che miệng hắn lại: “Ngươi câm miệng cho ta!”

 

Tạ Khanh Lễ chớp mắt, nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay nàng.

 

Vân Niệm như bị kim đâm, vội rụt tay về: “Tạ Khanh Lễ!”

 

Hắn cong mắt cười: “Ta đây, ta đây, sư tỷ.”

 

Hắn kéo tay nàng đặt lên má mình, ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay nàng: “Ta không sao đâu, sư tỷ, người lo cho ta sao?”

 

Tay áo thiếu niên buông lỏng một góc, sợi dây đỏ trên cổ tay vẫn ngoan ngoãn nằm đó.

 

Vân Niệm đột nhiên không thể thốt nên lời, trong đầu chỉ vang vọng câu nói của Bùi Lăng lúc đưa nàng ra ngoài:

 

—“Ngươi phải tái tạo lại đạo tâm cho hắn trong vòng một tháng, đại kiếp nạn đó sẽ bộc phát sớm hơn.”

 

Một tháng.

 

Một tháng sau sẽ xảy ra chuyện gì?

 

Hắn nhìn nàng bằng đôi mắt sáng lấp lánh, giống như đằng sau có cái đuôi vô hình đang vẫy vậy.

 

Vân Niệm thu tay lại: “Tạ Khanh Lễ, ta đói rồi.”

 

Thiếu niên lập tức cười: “Ta đi làm cơm cho sư tỷ.”

 

Vân Niệm khẽ “ừ” một tiếng, nhìn hắn để lại miếng bánh quế hoa trong tay, xắn tay áo rồi đi vào bếp.

 

Nàng nhìn bóng dáng màu trắng kia khuất dần sau cánh cửa, trong tay vẫn còn giữ lại hơi ấm của bánh quế hoa. Hẳn là hắn vừa mua xong liền lập tức chạy về.

 

Vân Niệm tựa lưng vào xích đu, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

 

Hắn quá mức cẩn trọng. Rõ ràng biết mình làm sai, rõ ràng sợ nàng tức giận, ghét bỏ hắn, vậy mà vẫn cố chấp làm.

 

Nhưng đây là sai.

 

Hai người thật lòng yêu nhau, vì sao lại phải đi đến bước này chỉ vì một người thiếu cảm giác an toàn?

 

Hắn nấu ăn rất nhanh, không biết học từ đâu vài công thức, trước đây Vân Niệm chưa từng nghe nói hắn biết nấu ăn.

 

Trên bàn toàn là món mặn, hắn biết nàng không thể thiếu thịt.

 

Nhưng hắn lại không thích ăn thịt.

 

Vân Niệm máy móc ăn cơm hắn đưa, cắn một miếng, thịt cá tươi ngon liền tan trong miệng.

 

“Tạ Khanh Lễ.”

 

“Hửm, ta đây, sư tỷ làm sao vậy?”

 

Vân Niệm nói: “Sau này làm ít đồ chay thôi, toàn đồ mặn, ăn đến phát ngán rồi.”

 

Tạ Khanh Lễ sững người một chút, sau đó gật đầu: “Được, ngày mai ta sẽ làm.”

 

Trên bàn toàn là món ngon nhưng hắn chẳng động một miếng nào, chỉ chăm chú bóc tôm, gỡ xương cá cho nàng. Nhìn thấy mà lòng Vân Niệm chua xót, chỉ có thể cắm đầu ăn cơm liên tục.

 

Hắn dọn dẹp tàn thức trên bàn, Vân Niệm ngồi khoanh chân bên cạnh nhìn hắn, suy nghĩ làm thế nào để không lộ dấu vết mà tái tạo lại đạo tâm đã vỡ của hắn.

 

Thiếu niên có chút ưa sạch sẽ, ăn xong nhất định phải lau sạch bàn ghế và sàn nhà. Đến khi thu dọn xong xuôi, trời đã tối đen.

 

Hắn hỏi Vân Niệm: “Sư tỷ muốn tắm rửa không?”

 

Vân Niệm chợt nghĩ đến gì đó, có chút xấu hổ quay đầu sang chỗ khác.

 

Thiếu niên nhìn thấu suy nghĩ của nàng: “Ta không động vào sư tỷ đâu, hai lần trước là ta giận quá mất khôn, nếu sư tỷ không muốn, ta sẽ không động vào.”

 

Vân Niệm đứng dậy, đi ngang qua hắn: “Ta tự tắm, ngươi không được theo.”

 

“Được.”

 

Nàng ngâm mình trong suối nước nóng, lần đầu tiên của họ cũng diễn ra ở đây, khiến nàng vừa nhìn thấy chiếc giường mềm trong đình viện liền cảm thấy như mắc chứng PTSD, trong lòng có chút phức tạp.

 

Nàng triệu hồi hệ thống: “Ta phải làm sao để không lộ dấu vết mà giúp hắn tái tạo lại đạo tâm đây? Hắn có chịu để ta phá vỡ đạo tâm sát lục kia không?”

 

【…Cái này, hay ngươi đánh ngất hắn đi?】

 

Vân Niệm lườm hệ thống: “Mười ta cũng không đánh lại hắn.”

 

【Hạ dược?】

 

“Ngươi nghĩ hắn không ngửi ra chắc?”

 

【Thế ta hết cách rồi, ngươi cứ nói thẳng với hắn đi.】

 

Vân Niệm tựa vào suối nước nóng, càng nghĩ càng thấy khó giải quyết.

 

Nàng nghĩ ra vô số cách, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Ê, chuốc say hắn đi!”

 

Hệ thống: 【…Ta thấy tửu lượng của hắn chắc tốt hơn ngươi đó.】

 

Vân Niệm chán nản.

 

【Nhưng ngươi có thể chơi trò chơi với hắn, ai thua thì uống rượu, chỉ cần ngươi đừng thua là được mà?】

 

Chơi trò chơi?

 

Đúng rồi, tuổi thơ của Tạ Khanh Lễ vô cùng tẻ nhạt, hắn chưa từng chơi trò gì cả. Nhưng nàng thì khác, Vân Niệm biết không ít trò.

 

“Ngươi đúng là thông minh quá hệ thống, thưởng cho ngươi một bông hoa nè!”

 

【Thôi khỏi đi, cảm ơn. Ngươi còn chưa làm được gì ngoài vẽ bánh vẽ.】

 

Vân Niệm đứng dậy, khoác áo rồi vội vã đi tìm Tạ Khanh Lễ.

 

Có lẽ hắn đã tự đi tắm ở một phòng khác. Khi nàng chạy tới, hắn đang buộc nửa tóc đứng trong sân nhìn những bức tượng tuyết.

 

Tóc đen vẫn còn nhỏ nước, gió thổi qua liền đóng băng lại.

 

Vân Niệm nhíu chặt mày: “Ngươi làm gì mà không hong khô tóc rồi mới ra?”

 

Nàng vô thức vận linh lực nóng giúp hắn hong khô tóc.

 

Tay nhanh hơn đầu óc, lúc hoàn hồn lại, tóc hắn đã khô rồi.

 

Tạ Khanh Lễ cười, hôn nhẹ lên má nàng: “Ta không lạnh.”

 

Vân Niệm lùi lại một bước, tránh khỏi vòng tay hắn, khó chịu nói: “Đừng hôn ta.”

 

Nàng đi vào đình viện, kéo một chiếc bàn trúc ở xa lại, vỗ lên bàn: “Ta rất chán, ngươi không cho ta ra ngoài, ta cũng không thích đọc sách hay xem thoại bản, ngươi chơi trò chơi với ta đi.”

 

Tạ Khanh Lễ không nghĩ gì nhiều, bước lên vài bước ngồi xuống đối diện nàng, trên mặt có chút áy náy: “Ta sẽ sớm xử lý xong mọi chuyện, sau này sẽ không rời ngươi nửa bước, ban ngày sẽ đưa ngươi ra ngoài chơi, được không?”

 

“…Tùy ngươi.”

 

Vân Niệm tránh ánh mắt hắn, lấy từ trong túi Càn Khôn ra mấy bình rượu đặt lên bàn, rồi trải bàn cờ mà mình đã vẽ từ trước.

“Nào, chúng ta chơi Đại Phú Ông, ai thua thì phạt rượu.”

Chưa chơi bao giờ nhỉ, hehe.

Nàng biết chắc hắn chưa từng chơi mấy thứ này, chắc chắn sẽ thua.

Vân Niệm chỉ vào bàn cờ: “Ta sẽ giải thích luật chơi, ngươi chơi cùng ta đi.”

Thiếu niên gật đầu: “Được.”

Vân Niệm thao thao bất tuyệt giảng giải luật chơi, rồi ngước lên hỏi: “Ngươi hiểu chưa?”

Thiếu niên gật đầu: “Hiểu rồi.”

Vân Niệm bắt đầu gieo xúc xắc.

 

Nàng có vẻ rất vui, tâm tư nhỏ nhoi thực ra cũng quá rõ ràng, Tạ Khanh Lễ đều nhìn thấy hết. Dù hắn biết cách chơi trò này, nhưng vẫn cố ý để lộ sơ hở, đi sai đường, chọn sai bước.

 

“Ngươi phá sản rồi, phạt rượu phạt rượu!”

Tạ Khanh Lễ uống một ly.

Vân Niệm cười tít mắt: “Lại nào.”

Tạ Khanh Lễ khẽ cong môi, tiếp tục chơi với nàng hết ván này đến ván khác.

“Lại phá sản rồi kìa đại ca, uống đi.”

“Ngươi kém quá đấy, mau uống.”

“Tặc, không sao, rượu của ta còn nhiều lắm, nhất định cho ngươi uống đến khi đủ thì thôi.”

 

Rượu nàng lấy ra nồng độ rất cao, Tạ Khanh Lễ đến giờ cũng đã nhận ra mục đích của nàng.

Nàng muốn chuốc say hắn.

Thiếu niên giấu đi ý nghĩ phức tạp trong mắt.

Hắn lại uống một ly.

 

“Thêm một ly nữa nào, uống đi.”

Hắn lại thua một ván, nàng lại đưa cho hắn một ly.

Tạ Khanh Lễ nhận lấy uống cạn.

 

Mấy vò rượu trôi vào bụng, tửu lượng của hắn cũng không phải quá tốt, đã bắt đầu có chút choáng váng.

Nhưng nàng có vẻ rất vui, vì thế hắn cứ thua mãi, mỗi lần thua đều có thể thấy nàng cười.

 

Tạ Khanh Lễ chống đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác say, hơi men cuộn trào trong lục phủ ngũ tạng, khí tức chạy dồn dập trong kinh mạch. Khi cơn say dâng lên, gương mặt trắng lạnh của thiếu niên ngay cả vành tai cũng nhuộm sắc đỏ.

 

Vân Niệm ghé lại gần, cười rạng rỡ: “Sư đệ?”

Tạ Khanh Lễ mơ màng ngước mắt, trong tầm nhìn nhạt nhòa, khuôn mặt nàng dần trở nên rõ ràng.

Nàng cười rất vui, đã lâu rồi hắn không thấy nàng cười như vậy. Hai ngày nay, nàng vẫn còn giận hắn.

 

“Sư tỷ.”

Hắn gọi một tiếng.

Vân Niệm vui vẻ muốn bay lên, ý cười nơi đuôi mắt càng sâu, kéo chiếc ghế nhỏ lại gần hắn.

“Ngươi say rồi phải không?”

Đuôi giọng hơi nhướng lên, rất đáng yêu.

 

Tạ Khanh Lễ cong mắt cười: “Ừ, hơi khó chịu.”

Hắn nghĩ nàng sẽ nhân cơ hội này dụ hắn cởi bỏ ngân liên cho nàng.

Nhưng nàng lại ghé sát hơn, nắm lấy cổ tay hắn nói: “Vậy ta xem giúp ngươi.”

 

Nàng không làm vậy.

Tạ Khanh Lễ có thể cảm nhận rõ ràng linh lực của nàng truyền vào, chảy dọc theo kinh mạch hắn.

Nàng không rời đi.

 

Rõ ràng hắn đã say, đây là cơ hội tốt nhất, vậy mà nàng không đi.

Tại sao nàng không đi?

 

Tạ Khanh Lễ nhìn nàng, mặc cho nàng điều động linh lực truyền vào kinh mạch hắn.

Không biết nàng đang làm gì.

 

Nhận ra ánh mắt hắn, nàng ho nhẹ, ra vẻ nghiêm túc nói: “Ta thấy mạch tượng của ngươi hơi yếu, có vẻ thân thể không tốt lắm, để ta bắt mạch cho ngươi.”

 

Tạ Khanh Lễ chống một tay lên má, một tay bị nàng nắm lấy.

Hắn bỗng nhiên muốn trêu nàng một chút.

 

“Thân thể ta thế nào, sư tỷ chẳng lẽ không biết sao? Nếu sư tỷ không hài lòng, vậy sau này ta sẽ cố gắng hơn nữa nhé?”

 

Nụ cười của Vân Niệm vụt tắt, mặt đột nhiên đỏ bừng.

Thiếu niên bật cười, hai má lúm đồng tiền nơi khóe môi thấp thoáng hiện ra.

 

Vân Niệm không biểu cảm: “Ta thấy mạch đập của ngươi như trân châu, tám phần là hỉ mạch.”

 

Tạ Khanh Lễ mơ hồ hỏi nàng: “Ừ, mấy tháng rồi?”

“Ừm… ba tháng rồi nhỉ.”

 

Thiếu niên cười: “Sư tỷ đừng oan cho ta, ta mới khai trai hôm trước thôi, ta chỉ có một mình sư tỷ.”

Hắn giả vờ suy nghĩ, hơi nghiêng cằm, ý chỉ về phía suối nước nóng: “Ngay ở đó, ta ở cùng Vân Niệm, không có người khác.”

 

Vân Niệm: “…”

Wow, hắn uống say rồi mà có thể nói nhiều như vậy à?

 

Nàng trừng mắt hung dữ lườm hắn một cái, thiếu niên chống cằm cười.

 

Linh lực của Vân Niệm dạo quanh đan điền hắn, nhưng dù thế nào cũng không tìm thấy đạo tâm đã vỡ nát. Đan điền hắn lạnh lẽo, tràn đầy sát khí, hoàn toàn không có đạo tâm đã vụn nát từ năm bảy tuổi.

 

Nhưng không thể nào.

Nàng bắt đầu hoảng loạn, nếu không tìm được đạo tâm ấy, nàng không thể giúp hắn vứt bỏ Sát Lục Đạo.

 

Nàng không muốn để Tạ Khanh Lễ bị đạo này nuốt chửng. Hắn đáng lẽ phải là một kiếm tu kiệt xuất nhất, được vạn người kính ngưỡng, là người bảo vệ thiên hạ thái bình.

 

Hắn nên học kiếm pháp chính đạo vô tư vô ngã, chứ không phải Sát Lục Đạo luôn muốn thôn phệ hắn.

 

Tạ Khanh Lễ mặc cho nàng làm, cũng không biết nàng đang định làm gì.

Nhưng dù nàng có muốn lấy mạng hắn, hắn cũng không phản kháng.

 

Hắn chỉ chống cằm nhìn nàng, nhìn hàng mày hơi nhíu lại, nhìn hàng mi dày rợp bóng, nhìn đôi mắt đang chìm trong suy tư, nhìn chóp mũi nhỏ xinh và đôi môi đỏ mím chặt.

 

Tất cả đều khắc sâu trong tim hắn, từng đường nét của nàng trong mắt hắn đều hoàn mỹ vô song.

 

Hơi men khiến hắn thêm táo bạo, hắn ghé sát lại hỏi nàng: “Sư tỷ, người đẹp lắm.”

 

Vân Niệm: “?”

 

Hắn rất chân thành, lại nói thêm một câu: “Người là người đẹp nhất mà ta từng gặp, giống hệt A nương của ta, cả hai đều rất đẹp.”

 

Vân Niệm: “… Cảm ơn ngươi đã khen.”

 

“Ta rất thích sư tỷ, đừng giận ta nữa có được không? Ở đây với ta đi, ta thật sự không muốn nhốt người lại, ta sợ người không cần ta nữa, sợ khi nhiệm vụ của người hoàn thành rồi, người sẽ quay đầu rời đi mà không chút lưu luyến.”

 

Hắn lầm bầm khe khẽ, đôi mắt đen láy long lanh ánh nước.

 

“Ta rất thích sư tỷ, ta sẽ luôn đối tốt với sư tỷ. Ta có rất nhiều linh thạch và điền sản, ta sẽ nấu thật nhiều món ngon cho sư tỷ, mỗi ngày chải tóc cho sư tỷ, làm một trượng phu tốt, mãi mãi chăm sóc sư tỷ.”

Hắn kéo tay nàng đặt dưới mặt mình: “Sư tỷ, hãy để ta ở bên cạnh bảo vệ sư tỷ, có được không? Ta sắp giải quyết xong mọi chuyện rồi, sau này ta sẽ an tâm ở bên sư tỷ, sư tỷ cũng hãy ở bên ta, có được không?”

 

Hắn mượn men rượu nói ra rất nhiều lời, ngay cả Vân Niệm cũng không ngờ hắn lại nói nhiều đến thế.

Mỗi câu đều là lời tỏ bày chân thành của thiếu niên, là sự thăm dò cẩn trọng, là sự lưu luyến không nỡ buông tay.

 

Vân Niệm nhìn khuôn mặt hắn đỏ bừng, nhìn đôi mắt ngập nước của hắn ánh lên nét lấy lòng, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khó kìm nén.

Nàng dời mắt đi, nâng ly rượu bên cạnh lên uống cạn mấy ngụm.

 

Rượu cay nồng trượt xuống cổ họng, hơi men xua đi chút lạnh giá, cũng cho nàng một chút dũng khí để làm những điều mà bình thường không dám.

Nàng quay lại nhìn hắn, hàng mi dài của thiếu niên vương vài giọt nước, dường như đã khóc.

 

Vì nàng không trả lời.

 

Nàng hỏi: “Ngươi khóc cái gì?”

 

Tạ Khanh Lễ không nhìn nàng, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Sư tỷ không muốn ta, sư tỷ ghét ta.”

Hắn có vẻ rất ấm ức.

 

“Ta nói ghét ngươi khi nào?”

 

“Sư tỷ đã nói rồi, sáng nay sư tỷ nói ghét ta, không cần ta.”

 

Vân Niệm bật cười: “Ta chỉ đang giả thiết thôi, ngươi có hiểu giả thiết là gì không?”

 

“Vậy sư tỷ có ghét ta không?”

 

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt chân thành.

Tạ Khanh Lễ tha thiết hỏi: “Sư tỷ, sư tỷ có ghét ta không?”

 

Men rượu tràn lên khiến đầu óc Vân Niệm có chút mơ hồ.

Trên sống mũi hắn vẫn còn vương giọt lệ chưa khô, hắn nằm úp trên bàn, nhìn nàng chăm chú.

 

Nàng không nói ra được những lời trái với lòng mình.

 

“…Không ghét.”

 

“Vậy sư tỷ có bỏ ta không?”

 

“…Không.”

 

Thiếu niên nở nụ cười mãn nguyện, bất ngờ vươn người tới hôn nàng. Hắn đè nàng xuống ghế, nghiêng đầu, hôn nàng một cách nóng bỏng và thành kính.

Hàm răng bị cạy mở, hắn bây giờ đã rất thành thạo, chuẩn xác nắm bắt nàng mà dây dưa quấn quýt.

 

Hương rượu lan tỏa giữa môi lưỡi hai người, Vân Niệm không kháng cự. Đôi tay buông thõng của nàng lúc đầu nắm chặt trong vô thức, sau đó dần dần thả lỏng, rồi vươn lên bám vào cánh tay hắn, trượt lên bờ vai hắn, cuối cùng vòng qua cổ hắn.

 

Chiếc ghế gỗ rộng rãi, thiếu niên quỳ giữa hai chân nàng, một tay ôm sau đầu nàng, ép nàng phải ngẩng lên, một tay nâng khuôn mặt nàng, cúi xuống hôn nàng đến mức không còn chỗ thở, tình ý cuộn trào mãnh liệt hơn bao giờ hết.

 

Tạ Khanh Lễ bỗng nhiên đứng dậy, cầm lấy vò rượu bên cạnh, uống một ngụm rồi cúi xuống truyền vào môi nàng.

Vân Niệm uống mấy ngụm, càng lúc càng chếnh choáng, bắt đầu hối hận vì đã mang theo loại rượu nặng như vậy.

 

“Tạ Khanh Lễ…”

 

Hắn hôn lên vành tai nàng, thì thầm: “Ta đây.”

Đôi môi trượt xuống, lưu luyến trên làn da cổ nàng.

 

“Không lạnh đâu, rượu giúp thêm hứng thú mà.”

 

Nàng nghe thấy hắn nói vậy.

Lúc này, Vân Niệm mới hiểu vì sao hắn muốn ép nàng uống rượu.

 

“Sư tỷ, được không?”

 

Hắn không giống như hai lần trước, dùng sự dây dưa khiến nàng động tình rồi thừa cơ xâm nhập. Lần này, trước khi cởi áo nàng, hắn hỏi nàng trước.

 

Vân Niệm nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt thiếu niên cuộn trào dục niệm và tình yêu nồng đậm, chỉ cần liếc qua cũng khiến tim nàng run lên.

 

Hắn lại hỏi một lần nữa: “Được không?”

 

Vân Niệm đối diện với hắn, vẫn ôm lấy cổ hắn.

 

“Nếu sư tỷ không muốn thì chúng ta sẽ không làm, không sao cả.”

 

Miệng nói không sao, nhưng gân xanh trên trán đã nổi lên, lớp áo rộng cũng che không hết sự động tình của hắn.

 

Vân Niệm hỏi hắn: “Ta nói không thì sẽ không?”

 

“Sư tỷ nói không, thì sẽ không.”

 

“Ừ, vậy thì không.”

 

Thiếu niên quay đầu đi, giọng đầy khó nhọc: “Được.”

 

Hắn sắp đứng dậy đi tắm, nhưng Vân Niệm kéo tay hắn lại.

 

Nàng chỉ vào bàn cờ: “Hay là thế này, chúng ta chơi một ván đi. Nếu ngươi thắng, thì có thể, còn nếu ta thắng, thì không được.”

 

Tạ Khanh Lễ kinh ngạc nhìn nàng.

 

Vân Niệm: “Không chơi sao?”

 

Thiếu niên siết chặt hàm: “Chơi.”

 

Hắn ngồi xuống nhìn nàng gieo xúc xắc.

Lúc này, hắn không còn nhường nhịn như trước, từng bước ép nàng đến không còn đường lui.

Hắn rất thông minh, những ván trước hắn cố tình thua chỉ để làm nàng vui, nhưng giờ có mục đích, hắn ra tay không chút lưu tình.

 

Chớp mắt, Vân Niệm đã phá sản.

 

Nàng than thở: “Được rồi.”

 

Ngay khoảnh khắc nàng buông xúc xắc xuống, hắn đã lao tới.

 

“Ta thắng rồi.”

 

Vân Niệm mơ màng gật đầu: “Ta là người có cờ phẩm, đã đánh cược thì phải chịu thua.”

 

Hắn hỏi nàng: “Trở về, hay ở đây?”

 

Vân Niệm mê mang, bị môi lưỡi hắn quấn quýt đến ý loạn tình mê, cơn nóng bỏng thiêu đốt lý trí nàng, nàng khát khao hắn.

 

“Không về, ngay tại đây.”

 

“Được.”

 

Hắn lập tức bày kết giới, bao trùm cả đình viện, bế nàng lên rồi hôn xuống.

Kết giới vừa dựng lên, hắn đã đánh mấy tấm bùa Ngự Hỏa.

Loại bùa này rất hao tổn linh lực, nhưng chỉ một tấm đã đủ làm căn phòng ấm lên, thế mà hắn sợ nàng lạnh, nên dán liên tiếp mấy tấm.

 

Áo ngoài rơi xuống, hắn hôm nay so với hai lần trước dịu dàng hơn nhiều, không có quá nhiều động tác trêu chọc khiến nàng phát điên, nhưng lại làm đầu óc nàng càng thêm mơ hồ.

 

Khi hắn hôn lên nốt ruồi ở tâm khẩu nàng, ký ức về sự giày vò đêm qua lại ùa về, Vân Niệm hoảng hốt đẩy hắn ra: “Không được dùng nốt ruồi đó!”

 

Thật sự quá đáng sợ, khiến nàng hận không thể một kiếm đâm chết hắn, hoặc một kiếm đâm chết chính mình, dù có chết cũng không muốn chịu sự tra tấn đó lần nữa.

 

Những cánh hoa bị linh lực của hắn khuấy động, run rẩy đưa đẩy theo từng luồng sóng linh khí, lan tràn đến mọi ngõ ngách kinh mạch nàng, dồn dập cuồn cuộn, như muốn nhấn chìm nàng hoàn toàn.

 

Thiếu niên thở dốc ngẩng đầu: “Không dùng Cùng Tâm Chí, nàng sẽ không chịu nổi đâu.”

 

Lần đầu tiên nhờ có suối nước nóng mới làm được chuyện này, tối qua nếu không phải nhờ Cùng Tâm Chí, e rằng nàng đã đau đến chết đi sống lại.

 

Vân Niệm ôm chặt lấy hắn, cằm tựa lên vai hắn: “Dù sao cũng không được dùng nó, tự ngươi nghĩ cách đi.”

 

Thiếu niên ánh mắt tối lại, hôn nhẹ lên má nàng. Tự nghĩ cách ư? Hắn chỉ có một cách mà thôi.

 

Một khắc sau, Vân Niệm thề rằng đây là câu nói khiến nàng hối hận nhất đời.

 

Nàng từng thấy hắn cầm kiếm tung hoành, từng thấy những khớp ngón tay rõ ràng của hắn, móng tay lúc nào cũng được cắt tỉa gọn gàng. Nhưng lúc này, đôi tay ấy lại ở trong cơ thể nàng, chẳng hề nương tay. Nụ hôn của hắn rất dịu dàng, nhưng chỉ có nụ hôn là dịu dàng mà thôi.

 

Vân Niệm bị hắn đè chặt, khó mà ngồi dậy. Trong cơn mơ hồ, nàng thấy hắn cởi bỏ ngoại bào rồi rút ra, chiếc áo trắng ấy đã không còn hình dạng.

 

Hắn hôn đi nước mắt nàng: “Sư tỷ làm hỏng một bộ y phục của ta rồi, phải đền cho ta một bộ khác, y phục của ta vốn đã ít lắm.”

 

Vân Niệm vung tay tát thẳng vào miệng hắn, giọng đứt quãng, giận dữ mắng: “Câm, câm miệng…! Tự ngươi đi tắm đi!”

 

Thiếu niên hôn nàng một cái: “Được, ta tự đi tắm, tiện thể giặt cả y phục của sư tỷ, đều không mặc được nữa rồi.”

 

Lúc này hắn tiến sâu vào, không còn khó chịu như lần đầu, hắn dùng rất nhiều thời gian để nàng thích ứng.

 

Cằm Vân Niệm lại tựa lên vai hắn, nàng nghiến răng kiềm chế âm thanh của mình, nhưng tiếng rên vỡ vụn vẫn thoát ra. Trước mắt nàng mọi thứ đều lay động, hắn cũng dần mất đi sự dịu dàng, mặc sức làm theo ý mình.

 

Nước mắt nàng từng giọt rơi xuống, nàng cũng không biết tại sao mình lại không có tiền đồ như vậy, cứ bị hắn làm cho khóc: “Sư đệ, sư đệ…”

 

Hắn kề trán vào nàng, lau đi nước mắt của nàng, nhìn nàng nghẹn ngào nhưng không thể trốn tránh, liền hôn lên môi nàng, chặn lại tiếng khóc của nàng. Lời yêu thương tràn ra từ đôi môi đang áp sát: “Ta yêu nàng, ta yêu nàng, sư tỷ.”

 

Ta rất yêu nàng, ta chỉ yêu nàng.

 

Ta sẽ mãi mãi yêu nàng.

 

“Sư tỷ, nàng không được rời xa ta.”

 

Hắn thì thầm câu này hết lần này đến lần khác, không biết đã nói bao nhiêu lần, như thể đang đòi hỏi một lời hứa, như thể làm vậy mới có thể cảm thấy an toàn.

 

Cảm giác quá mức khoái lạc, bất luận là thể xác hay tâm hồn, tất cả những cấm kỵ của hắn đều tự mình tháo bỏ, không chút che giấu bày ra trước mặt nàng. Linh lực của hai người quấn lấy nhau, thuật song tu mở ra kinh mạch của đối phương.

 

Vân Niệm bỗng mở mắt.

 

Nàng cảm nhận được.

 

Đạo tâm vỡ nát kia.

 

Thiếu niên còn chưa phát hiện, vẫn đang vận chuyển linh lực mở rộng kinh mạch cho nàng, động tác lại không hề có chút lơ là.

 

Vân Niệm bắt đầu chủ động đáp lại, dù chỉ là một chút chủ động cũng khiến thiếu niên vui sướng phát cuồng.

 

Hắn chưa từng nghĩ rằng nàng sẽ đáp lại tình cảm của hắn.

 

“Sư tỷ, sư tỷ, nàng thích đúng không?”

 

Hắn ôm lấy nàng trở về phòng, đặt nàng xuống giường rồi tiếp tục chuyện lúc nãy.

 

Vân Niệm quấn lấy hắn, nghiến răng ép bản thân tỉnh táo, âm thầm điều động linh lực tiến đến đạo tâm đã vỡ nát kia.

 

Nó đã vỡ vụn thành tro bụi, nàng cẩn thận dùng linh lực nhặt từng mảnh ghép lại, từng mảnh từng mảnh, mồ hôi trên trán nàng ngày càng nhiều.

 

“Sư tỷ, ta là của nàng, ta chỉ thuộc về một mình nàng. Chúng ta cứ sống như vậy đến hết đời được không?”

 

“Sư tỷ, nàng thoải mái không? Nàng có thích thế này không?”

 

Hắn nói quá nhiều.

 

Vân Niệm cố tình khiến hắn buông lỏng cảnh giác, liền không che giấu âm thanh của mình nữa. Mỗi tiếng rên rỉ đều như gõ vào đại não của hắn, quả nhiên khiến hắn càng thêm mê muội.

 

Tạ Khanh Lễ không hề hay biết, vì nàng đáp lại mà càng mất kiểm soát, thở gấp nói những lời tình tứ, liên tục bày tỏ tình yêu, mồ hôi trên trán rơi xuống người nàng.

 

Nàng khó khăn ghép lại đạo tâm đã vỡ thành vô số mảnh, nhưng nước mắt lại bị hắn ép đến mức không thể ngừng rơi.

 

“Tạ Khanh Lễ.”

 

“Ta đây, ta đây.”

 

Thiếu niên nhìn thẳng vào nàng, đáy mắt tràn đầy dục niệm.

 

Vân Niệm ghép thêm một mảnh nữa, hắn vẫn chưa phát hiện ra.

 

Nàng đưa bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên, ôm lấy khuôn mặt hắn, lau đi mồ hôi cho hắn.

 

“Ngươi phải sống.”

 

Hắn cúi đầu hôn nàng.

 

“Ta sẽ sống.”

 

“Sư tỷ, ta sẽ luôn ở bên nàng, nên nàng cũng không được rời xa ta.”

 

Dù chết, cũng phải chết cùng nhau.

 

 

Chương 76: Gió lúa cuộn dâng (Phần một)

 

Xung quanh tối đen như mực, hơi thở bực bội và trầm uất lan tỏa, bóng tối lặng lẽ nuốt chửng tất cả. Tiếng bước chân loạng choạng, lưỡi rắn rung động phát ra tiếng “tê tê”.

 

Thanh niên khoác lên mình bộ y phục màu lam, áo dài phủ lên thân hình cao gầy, tà áo kéo lê trên mặt đất, quét qua vô số con rắn đang bò theo sau hắn một cách cẩn trọng.

 

Làn da trắng nõn bên má hắn thấp thoáng hiện lên những vảy đen. Hắn châm một ngọn nến, ánh sáng mờ ảo phản chiếu lên khuôn mặt, có thể thấy vảy đen lan dài đến cổ.

 

Đôi mắt vốn ôn hòa nay đã hóa thành đồng tử dựng thẳng, u ám đầy quỷ dị. Khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười dịu dàng, nhưng tuyệt nhiên không có chút ấm áp nào.

 

Hắn quay người nhìn về chiếc giường trong góc tối, ánh nến không thể chiếu rọi đến đó, bóng đen dường như ẩn giấu thứ gì đó.

 

“Ồ, ngài nhớ ta không?”

 

Hắn cười rạng rỡ, bước chân nhẹ nhàng tiến về phía trước.

 

Không ai đáp lại hắn.

 

“Những ngày qua gặp chút chuyện phiền phức, xử lý hơi mất thời gian, nên ít đến thăm ngài. Ngài giận ta sao?”

 

Hắn ngồi xuống mép giường, vươn tay chạm vào vật đang cuộn tròn trên đó.

 

Qua ánh nến lập lòe, một thứ ngoằn ngoèo quấn thành vòng, bóng in lên vách tường.

 

Hắn âu yếm dựa sát vào nó.

 

“A nương, A Yểm rất nhớ người, người có nhớ ta không?”

 

Vẫn không có ai đáp lại, sau khi hắn cất lời, trong phòng chỉ còn lại hơi thở của hắn và tiếng rít rít của rắn, như đang cười nhạo sự đa tình của hắn.

 

“Câm miệng!”

 

Hắn đột nhiên quát khẽ đầy sắc bén.

 

Uy áp vô hình bùng nổ, biến tất cả rắn trong phòng thành những mảnh thịt không còn hình dạng, mùi tanh tưởi tràn ngập trong không gian chật hẹp, từng giọt máu vương trên gương mặt hắn.

 

Ôn Quan Trần thản nhiên lau đi vết máu bắn lên mu bàn tay, nụ cười lại hiện lên trên gương mặt, hắn ngoan ngoãn nhìn về phía vật thể bất động trên giường: “A nương, sao người không nói chuyện? Là quá tối sao?”

 

“À, ta quên mất, người sợ tối, là A Yểm không tốt.”

 

Hắn nói là lỗi của mình, nhưng trong mắt lại chẳng có chút hối lỗi nào, trái lại còn mang theo nét nghịch ngợm ác ý.

 

Thanh niên đứng dậy, thắp sáng ngọn nến trên bức tường đối diện. Hắn chậm rãi, chậm rãi châm sáng toàn bộ những ngọn nến trong phòng, để căn phòng tối đen rực rỡ ánh đèn. Thứ vốn ẩn nấp trong góc cũng hiện ra rõ ràng.

 

Một bộ xương trắng khổng lồ cuộn tròn thành một đống, từng vòng từng vòng quấn lấy nhau, chiếc đầu rắn đã thành bộ xương co rút vào giữa thân rắn cuộn tròn.

 

Hắn lại ngồi trở về chỗ cũ, bàn tay thon dài dưới ánh nến lập lòe càng trở nên trắng nhợt, chạm nhẹ vào thân rắn, ánh mắt tựa như chìm vào hồi ức xa xôi.

 

“A nương, A Yểm nhớ người đến thế, tại sao người không nhớ A Yểm?” Hắn khẽ lẩm bẩm, rồi nhanh chóng bật cười, “Là vì A Yểm quá yếu đuối sao? Nhưng bây giờ A Yểm đã là Độ Kiếp rồi, có phải rất lợi hại không?”

 

Không ai đáp lại hắn.

 

Vảy trên cổ Ôn Quan Trần càng ngày càng hiện rõ, đồng tử rắn dựng thẳng dần thu hẹp thành một đường chỉ mảnh—đây là phản ứng bản năng của loài rắn khi cảm xúc mất khống chế.

 

“Người không thích ta mặc y phục màu lam? Chậc, là vì Sài Tắc cũng thích mặc bộ này, người cảm thấy ta quá giống hắn, nên ngay cả ta cũng ghét bỏ?”

 

“Nhưng A nương, nếu người đã chán ghét hắn, vậy tại sao còn theo hắn mà chết?” Hắn hơi hoang mang, mờ mịt nhìn thân rắn trên giường, “Ta đã giết Sài Tắc, vậy tại sao người lại chán ghét ta? Tại sao lại muốn giết ta?”

 

“Ta là con của người mà, A nương, tại sao người lại muốn giết ta?”

 

Ánh mắt hắn bỗng trở nên lạnh lẽo, chẳng còn chút ý cười, bàn tay đặt trên thân rắn siết chặt, suýt chút nữa bóp nát khúc xương đó.

 

“Tất cả các người đều ghét ta. Người ghê tởm ta vì ta là bán yêu, Sài Tắc cũng ghét ta. Ta sống trong địa điện này suốt mấy chục năm, người có từng đến thăm ta lần nào chưa?”

 

Ôn Quan Trần đứng lên, cúi đầu, lạnh lùng nhìn xuống bộ xương rắn trên giường.

 

“Người chỉ là một con Lục Tác Cẩm Xà, vậy mà lại chỉ yêu mỗi hắn. Nếu hắn không yêu người, nếu hắn một lòng thương yêu mẫu thân của Sài Hành Tri, thì ta giết ả, giết luôn cả hắn. Ta rõ ràng là vì muốn tốt cho người, là người không biết điều.”

 

“Ta không sai, sai là các người. Bán yêu thì sao? Người cứ chờ xem, thiên hạ này căm ghét yêu tộc, vậy ta sẽ giết sạch bọn chúng, chỉ để lại yêu tộc, thì thế nào?”

 

“Ta không sai, ta chẳng sai chút nào, không ai có thể giết được ta.”

 

Hắn không còn nhìn bộ xương rắn trên giường nữa mà xoay người rời đi, trường bào kéo lê trên đất, vạt áo màu xanh nhạt loang đầy máu rắn.

 

“Gia chủ.”

 

Người chờ đợi bên ngoài lập tức cúi mình hành lễ khi thấy hắn xuất hiện.

 

Không ai dám cử động dù chỉ một chút.

 

Bọn họ biết, lúc này chính là thời điểm Ôn Quan Trần mất kiểm soát nhất. Mỗi lần từ địa điện bước ra, hắn đều muốn giết chóc vài ngày. Trông hắn vẫn y như tiên nhân hạ phàm, giống hệt một thiếu niên nhà bên vô hại, nhưng thực tế vào thời khắc này, hắn chẳng khác nào một quả bom nổ chậm. Nếu có người dám nhìn hắn một cái, giây tiếp theo hắn có thể cắt đầu kẻ đó, ném xác vào động rắn cho đám rắn nô của hắn xơi.

 

Vạt áo của Ôn Quan Trần nhuốm đầy máu rắn, kéo lê trên mặt đất để lại một vệt máu dài, mùi tanh hôi bức người khiến ai nấy đều phải nhíu mày.

 

Nhưng chẳng ai dám nhíu mày.

 

Dù là yêu tu, ma tu hay nhân tu, dù là Nguyên Anh, Hóa Thần hay Đại Thừa, thì trước mặt Ôn Quan Trần cũng chẳng có sức phản kháng. Hắn có quá nhiều thủ đoạn, có quá nhiều cách khống chế người khác.

 

“Hãy dọn sạch địa điện, nếu không A nương sẽ giận đấy.”

 

Khi nói những lời này, giọng điệu của hắn còn mang chút oán giận, như một đứa trẻ đang mè nheo xin kẹo từ mẹ mình.

 

Nhưng chẳng ai dám nghĩ vậy.

 

“Vâng, gia chủ.”

 

“Còn nữa, mang mấy tên dẫn mồi đến đây, báo cho người bên ngoài bắt đầu hành động.”

 

“Vâng.”

 

Bóng dáng Ôn Quan Trần biến mất ở góc hành lang, đám người còn lại đồng loạt thở phào một hơi, quần áo đã thấm đẫm mồ hôi, gió thổi qua khiến toàn thân họ phát lạnh.

 

Chỉ là một bộ xương rắn, vậy mà hắn suốt ngày gọi bộ xương đã hóa trắng hơn ngàn năm kia là “A nương”, rõ ràng hận nó, nhưng lại cứ rảnh rỗi là đến đây ngắm nhìn, rồi sau đó lại bắt đầu đồ sát, hành hạ bản thân cũng hành hạ người khác.

 

Thật sự quá đáng sợ.

 

Một kẻ điên chính hiệu.

 

Những kẻ có mặt ở đây ai nấy đều tay nhuốm đầy máu, chẳng ai là người nhân từ, nhưng dù có tàn nhẫn đến đâu, thì so với Ôn Quan Trần cũng chẳng là gì.

 

Tuổi trẻ đã giết cha, diệt tộc, gián tiếp bức tử mẫu thân, hại chết huynh trưởng, tàn sát hàng vạn kiếm tu trong giới tu chân, rút xương sống của bọn họ ném cho đám rắn nô, tiêu diệt ba đại gia tộc, trên tay mang mười mấy vạn mạng người.

 

Không ai độc ác hơn hắn.

 

Mọi người nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều thấy rõ sự sợ hãi và tuyệt vọng.

 

Bọn họ sợ Ôn Quan Trần, nhưng lại không thể không phục tùng hắn.

 

Chết không đáng sợ. Đáng sợ là ngay cả chết cũng không được.

 

Mà Ôn Quan Trần, lại có đúng cái năng lực khiến họ sống không bằng chết.

trước
sau
Hide
Show