Thừa Niểu không trả lời câu hỏi kia, chỉ hỏi:
“Tiểu Châu, chủ nhân của ngươi thật sự là ta sao? Bây giờ ta rất đau lòng, ngươi không an ủi thì thôi, chẳng lẽ còn muốn ta đi xin lỗi Quý Hành nữa chắc?”
“Ta… ta không có!” Hồi Thiên Châu có hơi chột dạ, “Ta đâu có bảo ngươi xin lỗi Quý Hành… Thôi bỏ đi, ta không nói nữa.”
“Niểu Niểu, ta nhất định sẽ tìm được, nhất định!”
Hai chữ “vô giải” khiến sắc mặt Quý Hành càng thêm khó coi, giờ phút này, câu nói ấy lại trở nên vô cùng nhạt nhòa, bất lực.
“A Hành, người không giữ chữ tín thì không thể đứng vững trong đời. Đó là lời ta vừa mới nói. Ngươi giữ lời hứa với Văn cô nương, nhưng với ta thì nhiều lần thất hứa.” Nữ tử rốt cuộc cũng đỏ mắt, “Ta rất muốn tin ngươi, nhưng… ta cũng không biết mình có thể chờ được bao lâu. Ta yêu ngươi, nhưng ta không chỉ là Thừa Niểu, ta còn là công chúa của Cửu Tư. Ta không thể không màng đến thể diện hoàng thất, để bên một nam nhân đã cùng người khác kết xuống sinh tử ước.”
Phần lớn người nghe đều gật đầu đồng tình.
Đừng nói là công chúa, ngay cả nữ tử nhà thường dân, chỉ cần biết giữ thể diện, cũng không thể nào kết hôn với một người đàn ông đã lập sinh tử ước với nữ nhân khác.
“Nhưng nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, lần cuối cùng, A Hành, ta tin ngươi một lần cuối cùng.”
Bốn chữ “lần cuối cùng” như vạn tiễn xuyên tâm, sự đau đớn ngột ngạt lan khắp thân thể Quý Hành, trong miệng tràn đầy vị tanh ngọt.
“Hôm nay, xin chư vị làm chứng.” Nữ tử quay mặt về phía mọi người, lớn tiếng nói:
“Một năm sau, nếu sinh mệnh cổ giữa Quý Hành và Văn Hỉ chưa được giải, hôn ước giữa ta và Quý Hành sẽ lập tức hủy bỏ! Từ đó đôi ngả chia ly, ai sống vui người ấy!”
“A Hành, ngươi có chịu không?”
“…Ta chịu!”
Nữ tử mỉm cười: “Vậy chúng ta vỗ tay thề, một lời định ước.”
Ánh mắt nàng nhìn hắn vẫn mang theo yêu thương ấm áp và sự không nỡ. Đến mức này rồi, nàng vẫn còn yêu hắn đến vậy.
Mà hắn, đã phụ lòng tin và sự kỳ vọng của nàng.
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy trong đôi mắt đen sâu ấy là sự áy náy và đau khổ.
Đáng tiếc, lần này, thứ nàng muốn không chỉ là sự áy náy của hắn.
—
Sau buổi đại lễ, khách khứa đã giải tán.
Thừa Niểu từ biệt mọi người, một mình quay về Phù Phượng điện. Hôm nay nàng bị đả kích nghiêm trọng, dù có tỏ ra mạnh mẽ đến đâu, trong lòng hẳn cũng đau đớn khôn nguôi.
Không thiếu kẻ muốn xem trò vui, nhưng phần lớn mọi người đều không chọn lúc này để đạp người ngã ngựa, giữ lấy chút tiết tháo.
Vở kịch này, Thừa Niểu đã lừa gạt tất cả.
Trong sách, Thừa Niểu không biết hậu sự, đột ngột đối mặt với sự phản bội của người yêu, liền lập tức hủy bỏ hôn ước, bị đánh giá là vô lý gây sự. Dù sao khi ấy, nàng đã nhận được Huyết Chi vạn năm, Văn Hỉ cũng đã trả lại ân cứu mạng.
Nàng càng ép người, dưới sự nhún nhường của Văn Hỉ và Quý Hành, chỉ càng khiến bản thân trở nên lạnh lùng, vô tình.
Nhưng hiện tại, dù có kẻ cười nhạo nàng, thì phần lớn người sẽ đồng tình với nàng trước tiên — linh căn bị tổn thương, tiên lộ đứt đoạn, bị vị hôn phu ruồng bỏ, bị phản bội, chỉ còn tuổi thọ ngắn ngủi, vậy mà vẫn nhẫn nhịn, giữ đại cục… đã thảm đến cực điểm, ai còn nỡ trách nàng?
Được thương hại không đáng xấu hổ, ngược lại còn rất có lợi.
—
“Ngươi định khi nào sẽ nói cho Quý Hành biết cách giải trừ sinh mệnh cổ?” Vừa về đến phòng, Hồi Thiên Châu đã không kìm được mà hỏi.
Thiếu nữ chậm rãi nói: “Rất nhanh thôi.”
Trong sách có viết, có hai cách để giải trừ sinh mệnh cổ. Một là dùng thuốc, gom đủ năm loại linh vật ngũ hành kim – mộc – thủy – hỏa – thổ, luyện thành Ngũ Hành đan, có thể hóa giải sinh mệnh cổ. Nhưng cách này nói thì dễ, làm thì cực kỳ khó, ngũ hành linh vật đâu dễ kiếm?
Hai là phế đi kim đan của người gieo cổ trùng, khiến cổ trùng không còn nơi ký sinh, tự nhiên sẽ chết. Như vậy, sinh mệnh cổ cũng được giải.
Chỉ là người bị phế kim đan, tu vi sẽ mất sạch, phải tu luyện lại từ đầu.
Trong sách, Quý Hành đã chọn cách thứ nhất, tốn trọn hai mươi năm mới hoàn thành.
Nếu là bằng hữu, Thừa Niểu không ngại nói hết. Nhưng nếu là kẻ địch, nàng tất nhiên sẽ không cho kẻ địch thêm lựa chọn nào.
—
Đúng lúc này, một bóng đen xuất hiện trong phòng.
“Điện hạ, đã lấy được đồ.”
Người đến chính là Thải Tâm – kẻ được Thừa Niểu phái đến Hỗn Độn chi địa. Nàng ta hai tay nâng một chiếc hộp, đưa cho Thừa Niểu.
Mở ra, bên trong là một khối Lưu Ảnh thạch.
Hồi Thiên Châu tò mò: “Lưu Ảnh thạch? Bên trong có gì vậy?”
Có gì sao?
Dĩ nhiên là lưu luyến sinh tử, lời hứa hẹn trước cái chết.
Nét cười trên môi Thừa Niểu nhạt đi. Nàng không mở khối Lưu Ảnh thạch kia, chỉ khẽ vuốt ve một chút, rồi đặt lại vào hộp. Chốc lát sau, nàng nói:
“Ba ngày sau, ta muốn nó lan truyền khắp Cửu Tư. Và nữa,”
“Năm ngày sau, để Đa Bảo Lâu tung tin có được Huyết Chi vạn năm.”
Trên đá, cứng rắn bất khuất. Với kẻ địch, nàng không cần nương tay.
Ngoài cửa sổ, hoa nở rực rỡ.
Gió lay cỏ động, trống trận rền vang.
—
Chương 25
Hồi Thiên Châu hỏi: “Là thứ gì muốn truyền khắp Cửu Tư vậy?”
“Đừng vội.” Thừa Niểu mỉm cười trấn an, “Không lâu nữa ngươi sẽ biết hết. Đến lúc đó, ta còn tặng ngươi một món quà, cho ngươi một bất ngờ lớn.”
Khi đến thời điểm ấy, trận pháp của nàng cũng sẽ hoàn thành. Dù không thể luyện hóa ngay, cũng có thể giam giữ viên châu chướng mắt chẳng còn giá trị này lại rồi.
Thật ra, nàng đã nhịn nó đủ lâu.
“Món quà gì vậy?” Hồi Thiên Châu tò mò, còn có chút vui vẻ. Đây là lần đầu tiên có người tặng quà cho nó.
Thừa Niểu dịu dàng mỉm cười: “Đã nói là bất ngờ thì dĩ nhiên bây giờ không thể nói. Yên tâm đi, ngươi sẽ thích nó.”
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, chuyện Quý Hành vì cứu Văn Hỉ mà bỏ trốn khỏi đại điển kết lữ, sau đó còn cùng nàng kết hạ đồng mệnh cổ đã lan truyền khắp Cửu Tư, trở thành đề tài được bàn tán sôi nổi nhất gần đây.
Năm châu bốn bể, từ đế đô cho đến đầu ngõ cuối xóm, thậm chí cả ruộng đồng thôn quê đều đang xôn xao về việc này.
“Nghe nói tiểu sư muội mà Quý thiếu chủ không tiếc bỏ hôn để cứu là đệ tử thân truyền của chưởng môn Côn Luân, thiên tư xuất chúng, nhập môn mười năm đã đạt Kim Đan đại viên mãn, thiên phú không hề kém Quý Hành.”
“Vậy đây chính là lý do khiến Quý thiếu chủ bỏ trốn đi cứu người sao?”
“Không hẳn, nghe nói tiểu sư muội ấy từng cứu mạng Quý thiếu chủ, cho nên lần này là để báo ân.”
“Nhưng báo ân đâu cần gấp gáp đến thế? Cho dù tình huống khẩn cấp, thì Côn Luân và Quý gia có biết bao cường giả, cớ gì phải để tân lang tự mình ra mặt?”
“Nói về cứu mạng, thì tiểu sư muội kia có được ngày hôm nay chẳng phải là nhờ đế nữ hy sinh bản thân cứu nàng sao? Kết quả là, nàng thì một bước lên mây, còn đế nữ lại bị tổn thương linh căn, ngủ say mười năm, tiên lộ ảm đạm.”
Mười năm đã trôi qua.
Mỗi năm đều có chuyện mới, chuyện năm xưa Thừa Niểu hy sinh bản thân trong thú triều để cứu phàm nhân theo giấc ngủ mười năm của nàng cũng dần phai nhạt.
Ngược lại, Văn Hỉ biết ơn báo đáp, Quý Hành mười năm không rời không bỏ lại trở thành mỹ danh vang xa.
Nhưng chuyện đã xảy ra thì không thể xóa bỏ. Trong vô số tu sĩ coi mạng người như cỏ rác, việc đế nữ không tiếc tính mạng để cứu một phàm nhân quả là hiếm có.
Tu sĩ cũng có thể cứu phàm nhân, nhưng thường chỉ là tiện tay mà thôi. Nếu thật sự đe dọa đến tính mạng mình, đa phần tu sĩ sẽ chọn tránh xa.
Cửu Tư có hàng vạn vạn người, số lượng tu sĩ còn chưa đến một nửa. Hơn nữa, họ thường chỉ lo tu hành, không hỏi thế sự, chống đỡ Cửu Tư vẫn là phàm nhân.
Dù tu sĩ có sức mạnh lớn, nhưng chỉ cần còn muốn tiến giai phi thăng, thì cũng không dám tùy tiện đồ sát phàm nhân.
Phàm nhân trông có vẻ yếu đuối, nhưng thực tế lại không như vậy.
Năm xưa Nguyên Tổ có thể xưng bá thiên hạ, một phần là nhờ võ lực cường đại, phần còn lại là nhờ vào sự ủng hộ của phàm nhân. “Vạn Mộc Trường Thanh Quyết” cũng từ đó mà sinh ra.
Lấy tín lực làm nền, linh lực làm cầu nối, để vạn mộc trường thanh, tạo nên cảnh phồn hoa, sinh sôi không ngừng.
Đó là đạo của Nguyên Tổ.
Đối với người khác, phàm nhân có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nhưng đối với họ Thừa – những người tu luyện “Vạn Mộc Trường Thanh Quyết”, phàm nhân lại chính là nguồn sức mạnh.
Nguyên Tổ xưng đế, là thuận theo thiên ý.
Cho nên mục tiêu hàng đầu của Thừa Niểu, chưa bao giờ là những thế gia môn phái đã sinh tâm bất thần. Ngược lại, họ chính là kẻ địch của nàng.
Có người muốn nàng chìm vào lặng lẽ giữa đám đông, nàng lại cố tình không như ý họ.
Chuyện Quý Hành bỏ trốn khỏi hôn lễ lan truyền nhanh chóng như vậy, cũng là do Thừa Niểu đứng sau góp một tay đẩy sóng trợ lực – nàng đương nhiên không thật sự muốn làm một kẻ yếu đuối để người đời thương hại.
Yếu một lúc thì không sao, nhưng không thể yếu cả đời.
Dĩ nhiên, chỉ cần vừa phải là được.
“Nói đến ơn cứu mạng, nghe nói lần trước trong bí cảnh của tiên nhân, đế nữ còn hy sinh cứu mọi người. Tính ra, đế nữ mới là ân nhân cứu mạng của Quý thiếu chủ ấy chứ.”
“Ai mà không biết ý nghĩa của đồng mệnh cổ chứ? Nói tóm lại, ta không tin giữa hai người đó không có tư tình gì.”
“Hồi đó mạng Văn cô nương như treo chuông, Quý thiếu chủ dùng đồng mệnh cổ là bất đắc dĩ thôi. Các người như vậy là cố tình suy diễn xấu xa!”
“Đúng thế, hai người đã công khai giải thích rồi, nói rõ giữa họ không có tư tình gì cả.”
Hai phe tranh cãi kịch liệt, phe cho rằng Quý Hành kết đồng mệnh cổ với Văn Hỉ là có lý do chính đáng, nói năng đầy khí thế, mà người theo phe này cũng đông đảo.
Lại có người nói: “Ngay cả đế nữ cũng chọn tin tưởng Quý thiếu chủ và Văn cô nương, không hủy bỏ hôn ước, mà còn hẹn ước một năm sau, các người còn ồn ào cái gì?”
“Ai chẳng biết Quý thiếu chủ si tình với đế nữ, mười năm không rời không bỏ, tình thâm như vậy còn cần nghi ngờ sao?”
“Chậc, đúng là hoàng thất đã suy tàn, đến cả đế nữ cũng chẳng còn chút khí phách nào. Nếu có ai dám tát vào mặt ta như thế, bất kể lý do gì, cũng không thể dễ dàng bỏ qua!”
“Đế nữ là người trọng tình trọng nghĩa, khoan dung rộng lượng. Bao nhiêu năm tình cảm, sao có thể một sớm mà tan?”
Tuy có người cho rằng đế nữ quá mềm yếu, đến hôn ước cũng không lập tức hủy bỏ, nhưng lại có nhiều người hơn dành lời khen.
“Ta thấy, đế nữ quả có phong phạm của Nguyên Tổ. Quyết đoán sát phạt thì tốt, nhưng có tình có nghĩa mới đáng khen.”
Nếu muốn đi theo, đương nhiên là đi theo một vị chủ thượng vừa có tình nghĩa vừa bao dung độ lượng thì mới khiến người ta yên tâm. Ai mà không từng phạm sai lầm, nhưng biết sai mà sửa thì còn gì quý hơn?
Ai lại muốn chỉ vì một lần lỡ sai mà mất luôn cả cơ hội sửa chữa và chuộc lỗi?
Huống chi nay đã không còn là thời loạn vạn năm trước.
“Chưa kể, đế nữ đâu phải không có khí phách. Nàng không phải đã hẹn một năm với Quý thiếu chủ rồi sao?”
“Đồng mệnh cổ là vô giải, ai ai cũng biết.”
Không hủy hôn ngay tại chỗ, là vì tình vì nghĩa; hẹn một năm sau, là vì tín nghĩa, vì tôn nghiêm, vì hoàng thất, và cũng là để có lời công đạo với thiên hạ.
“Lần này đế nữ hoàn toàn không có lỗi gì cả.”
“Ngược lại là Quý gia… nghe nói sau khi Quý thiếu chủ bỏ trốn, Quý gia lại không có bất kỳ hành động gì? Đến cả lời xin lỗi cũng không có?”
“Quý gia dựa vào Vô Hạ kiếm quân, những năm gần đây phát triển cực thịnh, trong nhà lại có lão tổ Đại Thừa, có lẽ đã xem thường hoàng thất sa sút, khinh rẻ đế nữ có tiên đồ đoạn tuyệt rồi.”
“Ta thấy, họ đang toan tính hủy bỏ hôn ước, nhân cơ hội để Quý Hành cưới đệ tử chưởng môn Côn Luân kia.”
“Kẻ bội nghĩa vong ân!”
“Vạn năm trước, Quý gia chẳng qua chỉ là một hộ nông dân, tổ tiên Quý gia còn là một cô nhi đói ăn, nếu không nhờ Nguyên Tổ cứu giúp, lại còn dốc lòng bồi dưỡng, thì làm gì có Quý gia ngày hôm nay?”
Khi xưa, dưới trướng Nguyên Tổ ngoài Kim Giáp Vệ, còn có bốn đại quân đoàn. Bốn quân đoàn trưởng ấy, chính là tổ tiên của bốn đại thế gia ngày nay.
Những chuyện này đều đã được ghi chép trong sử sách, không thể nào bị xóa bỏ được.
“Chẳng lẽ Quý gia muốn tạo phản? Nếu tổ tiên Quý gia biết hậu nhân cuồng vọng, vong ân phụ nghĩa như vậy, e rằng đã sớm đánh chết bọn nghịch tử này rồi!”
Lời bàn luận ngày càng sôi nổi, làm sao Quý gia có thể không nghe thấy?
Bất luận có thật sự có lòng phản nghịch hay không, thì hiện tại, khi chưa có thực lực tuyệt đối, tất cả đều không thể lộ ra.
Vào ngày thứ tư sau khi hôn lễ bị hủy, từ sáng sớm, gia chủ Quý gia đã dẫn theo phu nhân và con trai, mang theo lễ vật hậu hĩnh vào cung xin tội.
Khi nghe được tin, Thừa Niểu đang đọc sách. Ba ngày nay, nàng chưa từng bước ra khỏi điện Phù Phượng, cũng từ chối tất cả người đến thăm.
Hôm nay người Quý gia đến, nàng cũng không ra gặp.
Hiện tại nàng chính là người bị hại, đã đủ rộng lượng rồi, chẳng lẽ còn phải chịu thêm ủy khuất nữa sao?
Dù sao mục đích của nàng cũng đã đạt được.
Trong nguyên tác, tuy sự việc có gây chút xôn xao, nhưng không rầm rộ như hiện nay.
Thứ nhất, Thừa Niểu trong truyện được Quý Hành và Văn Hỉ mang vạn năm Huyết Chi từ bí cảnh tiên nhân về, linh căn có hy vọng được chữa lành, con đường tu tiên lại rực sáng.
Thứ hai, Thừa Niểu trong truyện không nhẫn nhịn, dứt khoát hủy hôn, tuy bị ủy khuất nhưng không đến mức bị giẫm đạp.
Thứ ba, có người cố tình đè ép sự việc, nên chuyện không lan truyền rộng.
Nhưng hiện tại thì khác.
Nàng lựa chọn khác trong truyện, lại đi trước một bước, chủ động công khai mọi việc, chiếm được tiên cơ. Lần này, mục tiêu của nàng vốn không chỉ là Quý Hành và Văn Hỉ.
Trong truyện, Quý gia cũng từng bồi tội, nhưng chỉ là làm cho có lệ.
Còn lần này, nhất định là phải trả giá đắt. Một chút lễ vật sao có thể đủ?
“Điện hạ, Quý thiếu chủ cầu kiến, ngài có muốn gặp không?”
“Không gặp.” Thừa Niểu không thèm ngẩng đầu, dứt khoát nói, “Mời Quý thiếu chủ về, nói với hắn, khi chưa giải được đồng mệnh cổ, ta và hắn không cần gặp lại.”
Cung nữ nhận lệnh lui xuống.
—
Bên ngoài điện Phù Phượng, đây là lần đầu tiên Quý Hành bị ngăn trước cửa.
Theo lý mà nói, ba ngày trước hắn đã nên tới. Nhưng sau khi hạ đồng mệnh cổ, cần ba ngày để cổ trùng thích ứng, hắn không thể rời khỏi Văn Hỉ.
Dù trong lòng sốt ruột, Quý Hành cũng chỉ có thể nhẫn nhịn tạm thời.
Đồng mệnh cổ đã gieo, việc đã làm thì không thể bỏ giữa chừng.
Vừa qua ba ngày, hắn lập tức chạy đến.
Trước kia mỗi lần đến đây, không cần thông báo, cung nhân đã mời hắn vào trong. Thừa Niểu cũng chưa bao giờ để hắn chờ lâu.
Nhưng lần này, không ai tươi cười đón tiếp hắn, cũng không ai đối đãi đặc biệt.
Khác hẳn với ngày kết lễ tươi sáng rực rỡ, hôm nay trời âm u, sương mù giăng kín, không khí ẩm ướt, ngột ngạt đến mức khó thở.
Quý Hành đứng thẳng lưng, chắp tay sau lưng, chờ ngoài điện Phù Phượng.
Qua một khắc, cuối cùng cũng có cung nhân ra báo:
“Quý thiếu chủ, xin mời về cho. Điện hạ nói, khi đồng mệnh cổ giữa ngài và cô Văn chưa được giải, thì không cần gặp mặt nữa.”
“Mời.”
Cung nhân không biểu cảm nói.
“Nàng đang làm gì?” Quý Hành vẫn chưa rời, hỏi.
Cung nhân: “Xin thiếu chủ thứ lỗi, đây là việc riêng của chủ nhân, nô tỳ không dám tùy tiện nói với người ngoài.”
Người ngoài.
Thì ra bây giờ, hắn đã là người ngoài rồi.
Văng vẳng bên tai lại là ba câu chất vấn của thiếu nữ hôm đó, khiến lòng Quý Hành như lửa đốt, hai tay siết chặt thành quyền.
Thấy hắn không đi, cung nhân lại nói:
“Nếu Quý thiếu chủ thật sự muốn gặp điện hạ, thì sớm giải đồng mệnh cổ đi. Hôm đó ngài chẳng nể mặt điện hạ là vì tình thế cấp bách, giờ đâu còn gấp nữa?”
Giọng nói không nặng không nhẹ, nhưng đầy châm chọc.
Yết hầu Quý Hành trượt mạnh một cái, cằm siết chặt, nói:
“Truyền lời đến Niểu Niểu, lần này, ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Hãy đợi ta.”
“Trong lòng ta, chỉ có mình nàng.”
Nghe vậy, cung nhân khẽ cười, không đáp. Nếu là trước đây, ai dám đối đãi với hắn như thế?
Quý Hành tuy không phải kẻ lạnh lùng sát phạt, nhưng thân phận cao quý, thiên phú xuất chúng, tính tình cũng không dễ chịu.
Nhưng đây là người của điện Phù Phượng.
Là người của Thừa Niểu.
Niểu Niểu nhất định đã giận rồi.
Sao hắn lại nghĩ nàng không giận cơ chứ?
Việc cấp bách bây giờ là phải tìm ra cách giải đồng mệnh cổ càng sớm càng tốt. Sắc mặt Quý Hành căng cứng, cuối cùng xoay người rời cung bước nhanh ra ngoài.
Vừa trở lại Quý phủ, đã có hạ nhân đến báo:
“Thiếu chủ, gia chủ và phu nhân mời người đến thư phòng một chuyến.”
Trong thư phòng, sắc mặt Quý phụ và Quý mẫu đều không tốt.
Thấy Quý Hành đến, Quý phụ càng hừ lạnh một tiếng, mắng:
“Đồ vô dụng chỉ biết làm hỏng chuyện! Vì ngươi mà thanh danh Quý gia mất sạch, mặt mũi chúng ta cũng bị ngươi làm mất hết rồi!”
Quý Hành không đáp, chỉ đứng yên để cha mắng.
“Ngươi có biết bên ngoài đang bàn tán Quý gia thế nào không?” Quý phụ càng nói càng giận, “Người người đều gọi người Quý gia là kẻ vong ân phụ nghĩa!”
“Thiên hạ nữ tử nhiều như vậy, chỉ vì một Văn Hỉ, mà đến mức ngươi phải bỏ trốn hôn lễ sao?!”
“Nếu không muốn thành thân, thì sớm nói ra là được!”
Quý Hành cau mày:
“Con không có tình cảm gì với Văn Hỉ. Người con muốn, chỉ có một mình Niểu Niểu.”
“Không có tình cảm? Ngươi tưởng ai cũng mù hết chắc?!” Quý phụ mặt lạnh như băng,
“Vì nàng mà ngươi bỏ trốn hôn lễ, cùng nàng hạ đồng mệnh cổ — không làm ầm lên thì thôi, giờ ngươi định giải thích thế nào cho rõ ràng đây?”
“Thôi được rồi, chuyện đã xảy ra rồi, có mắng A Hành cũng vô ích.” Mẫu thân họ Quý ở bên cạnh khuyên nhủ, “Giờ việc cấp bách là nghĩ cách hóa giải Đồng Mệnh Cổ đi đã.”
“Giải Đồng Mệnh Cổ, nói dễ vậy sao?”
“Dù thế nào cũng phải nghĩ cách.” Mẫu thân họ Quý nói.
Ít nhất, cũng phải để bên ngoài thấy rằng họ không khoanh tay đứng nhìn.
Nói rồi, bà liếc nhìn Quý Hành, hỏi: “Con thực sự chỉ thích mỗi đế nữ sao?”
“Vâng.”
Quý Hành không chút do dự.
Mẫu thân họ Quý khẽ thở dài một tiếng: “Đế nữ bề ngoài là cho con cơ hội, nhưng thực chất… Thôi vậy, con về trước đi. Nếu con chỉ thích mình nàng ấy, thì hãy thành tâm xin lỗi, để nàng ấy thấy được lòng con.”
Nói đến đây, bà nhớ ra hôm nay Quý Hành đã đến Phù Phượng điện, bèn hỏi: “Hôm nay gặp đế nữ, nàng ấy nói gì? Thái độ ra sao?”
Nghe vậy, Quý Hành mím chặt môi, đáp: “Nàng không chịu gặp con.”
Nghe câu ấy, ánh mắt mẫu thân họ Quý khẽ lóe lên, sau đó an ủi: “Đế nữ là người nặng tình, chỉ cần con thật lòng xin lỗi, ta nghĩ nàng ấy rồi cũng sẽ nguôi giận.”
“Chuyện Đồng Mệnh Cổ, trong nhà cũng sẽ nghĩ cách giải quyết. Con về trước đi, nghĩ xem làm sao khiến đế nữ nguôi giận.”
Bà dặn dò thêm vài câu, rồi để Quý Hành lui xuống.
Chờ hắn đi khỏi, trong thư phòng chỉ còn lại hai vợ chồng. Mẫu thân họ Quý khẽ thở dài: “Quả không hổ là nữ tử nhà Thừa thị, đúng là đã bày một ván cờ với chúng ta.”
Nếu như hôm đó Thừa Niểu thẳng thắn đưa ra hủy hôn, thì trái lại dễ giải quyết hơn. Cùng lắm thì họ bồi thường thật hậu hĩnh, cũng xem như danh chính ngôn thuận mà chấm dứt mối hôn sự vốn đã không còn phù hợp này.
A Hành thiên phú dị bẩm, tiền đồ vô lượng, xứng đáng với nữ tử ưu tú nhất thế gian, sao có thể dây dưa cả đời với một kẻ tàn phế?
Đáng tiếc.
Phụ thân họ Quý mặt mày âm trầm: “Chỉ là chút khôn vặt, một phế nhân, dù có thông minh thì cũng có ích gì?”
“Cũng đúng.” Mẫu thân họ Quý trầm ngâm nói, “Với tư chất của A Hành, nhất định có thể đạt tới Đại Thừa, thời gian còn dài lắm.” Còn Thừa Niểu, chỉ còn hơn trăm năm thọ nguyên, chẳng đáng bận tâm.
“Thiên hạ này, cuối cùng vẫn là cường giả vi tôn.”
Trừ phi hoàng thất có người đột phá Đại Thừa, nếu không thì cũng chỉ là đang giãy chết mà thôi.
Hai người đang trò chuyện, lúc này có hạ nhân hớt hải chạy vào bẩm báo: “Gia chủ, phu nhân, không ổn rồi!”
Chưa đợi hai người hỏi, hắn đã lấy ra một viên Lưu Ảnh Thạch rồi kích hoạt. Tức thì, một đoạn hình ảnh hiện lên giữa không trung, chiếu ra hai bóng dáng quen thuộc.
Chính là Quý Hành và Văn Hỉ.
Thiếu nữ máu me đầy người nằm trong lòng người nam vận hỷ phục đỏ chói, ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy si mê, nói: “Quý sư huynh, muội thích huynh.”
Trong hình ảnh, nam tử chỉ nói một câu “Đừng nói bừa”, nhưng lại không hề đẩy nàng ra.
“Không biết thứ này từ đâu mà có, cũng chẳng rõ vì sao lại bị lan truyền… Giờ thì, đã truyền khắp Cửu Tư rồi!” Vậy nên dù họ có muốn tiêu hủy hay ngăn chặn cũng đã quá muộn.
Kẻ đứng sau chuyện này, rõ ràng là có chuẩn bị.
Sắc mặt phụ mẫu họ Quý lập tức đại biến!
—
Phù Phượng điện.
“Điện hạ, tất cả đã được sắp xếp xong. Ảnh Lưu Ảnh Thạch đã lan truyền, tin tức về Huyết Chi vạn năm cũng đã được tung ra trong hôm nay.” Giọng Thải Tâm không giấu được sự hưng phấn, “Sau hôm nay, Đa Bảo Lâu của chúng ta nhất định sẽ nổi danh thiên hạ!”
Đa Bảo Lâu được thành lập mười năm trước, quy mô không lớn cũng chẳng nhỏ, dĩ nhiên không thể sánh với Hoa gia và thương hành của họ. Dù phát triển mười năm, cũng chỉ bình bình, không mấy nổi bật.
Trong hàng trăm thương hành, thậm chí không lọt nổi vào top mười.
Chính vì không nổi bật, nên cũng ít người để tâm. Khi Đa Bảo Lâu mới lập, nghe cái tên đầy ngông cuồng ấy, không ít người tưởng sẽ có hành động kinh thiên động địa, nào ngờ chỉ được như vậy.
Bên ngoài, Đa Bảo Lâu do tán tu lập nên, ông chủ phía sau là một vị đại năng vừa mới bước vào Hợp Thể kỳ. Với bối cảnh ấy, khiến không ít thương hành nhỏ ngưỡng mộ, nhưng trong mắt những thương hành có thế lực lớn chống lưng, thì chẳng đáng ngại.
Nhưng không ai biết, Thừa Niểu mới chính là chủ nhân thật sự của Đa Bảo Lâu.
Chỉ là nàng đã ngủ say mười năm, nên mới khiến việc phát triển bị đình trệ. Giờ đây nàng đã tỉnh lại, Đa Bảo Lâu cũng nên “tỉnh giấc”.
Huyết Chi vạn năm, đủ để Đa Bảo Lâu danh vang thiên hạ.
Đã là thế giới cá lớn nuốt cá bé, thì chiến thôi.
Trên trời, mây đen mấy ngày qua chẳng biết từ bao giờ đã tan biến. Thiếu nữ ôm lấy quyển sách, trang sách đang mở đúng đoạn: “Tình nhân chú, thương tâm thuật – cầu không được, đau đớn thấu gan ruột.” Nàng liếc qua nhàn nhạt, khép sách lại, nghiêng người tựa vào khung cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, cảm nhận luồng tiên lực đang rục rịch trong cơ thể, khẽ cười một tiếng.
“Thải Tâm, hoa nở rồi.”
—
Chương 26
Ảnh từ Lưu Ảnh Thạch như cơn lốc, nhanh chóng truyền khắp thiên hạ.
Lúc đầu, vẫn còn không ít người cho rằng hành động của Quý Hành cũng có thể hiểu được — ơn cứu mạng vốn nặng như núi. Nhưng giờ đây, lại thật khó nói rõ.
Trong hình ảnh, tuy Quý Hành có quở trách Văn Hỉ, nhưng lời nói và hành động không thống nhất, không hề né tránh hiềm nghi. Quan trọng nhất là, khi đế nữ hỏi, hắn không nói thật.
Dù hắn thật sự không có tình ý gì với Văn Hỉ, nhưng Văn Hỉ có ý với hắn, tại sao hắn không nói? Lại còn muốn giấu mọi người? Càng giấu càng lộ.
Tóm lại, qua chuyện này, hình tượng hoàn mỹ trước đây của Quý Hành đã có tì vết.
Mười năm si tình thủy chung ngày trước, dường như cũng trở nên sáo rỗng. Dĩ nhiên, vết xước nhỏ này sẽ không đủ để hủy diệt hắn hoàn toàn.
Chỉ cần Quý gia còn, chỉ cần hắn vẫn còn năng lực, người ngoài cùng lắm chỉ bàn tán sau lưng một chút mà thôi.
Nhưng hoàng đô thì khác — nơi này do hoàng thất trực tiếp quản lý, khác hẳn với ba châu còn lại vốn dần thoát khỏi sự khống chế, nằm trong tay bốn đại thế gia. Bách tính nơi đây được hoàng thất bảo hộ, sống yên ổn, đương nhiên là trung thành và ủng hộ hoàng thất nhất.
Mà danh tiếng của Thừa Niểu xưa nay vẫn luôn rất tốt.
Người trong thành ủng hộ và kính trọng nàng nhiều không đếm xuể.
Lúc này, Quý Hành đang ở tiệm mua kẹo táo mật.
Sau khi rời khỏi thư phòng, hắn không quay về tu luyện mà rời phủ, định mua loại kẹo táo mật mà Thừa Niểu thích. Lần này, là hắn sai, làm tổn thương thể diện của Thừa Niểu, cũng làm đau lòng nàng.
Lỗi là ở hắn, hắn nhận.
Chỉ là hắn rất ít khi dỗ người, chút kinh nghiệm ít ỏi kia cũng đều là học được từ chính Thừa Niểu. Mà giờ đây, Thừa Niểu đang giận hắn, không muốn gặp hắn, khiến Quý Hành nhất thời không biết phải dỗ thế nào.
Thừa Niểu thật ra rất ít khi giận dỗi với hắn.
Nàng có thể làm nũng với hắn, cố ý trêu chọc hắn, nhưng chưa bao giờ thật sự nổi giận với hắn. Dù lúc trước từng giận chuyện hắn với Hoa Tinh Oánh, thì cũng chỉ nói vài lời nặng nề, lạnh nhạt với hắn vài hôm.
Nhưng chỉ cần hắn tìm đến nàng, nàng vẫn sẽ gặp hắn, chưa bao giờ thật sự đẩy hắn ra ngoài cửa.
Tình cảm của nàng, rõ ràng mà chân thật.
Quý Hành biết, nàng thích hắn, nên mới để ý khi hắn thân thiết với người khác. Nhưng cũng chính vì thích, nên nàng không nỡ thật sự tức giận với hắn.
Chưa từng giống như hiện tại.
Nhưng lần này… Đôi mắt hoe đỏ của thiếu nữ lại một lần nữa hiện lên trong đầu hắn, tim hắn thắt lại, gần như hoảng loạn.
Dù hắn và Văn Hỉ không hề có quan hệ vượt quá giới hạn, không tư tình, nhưng việc dùng “đồng mệnh cổ” lên người khác, đích thực là hắn đã nuốt lời.
Dù có bao nhiêu lý do đi nữa, đã làm là làm, hắn không thể biện hộ.
Lần này, hắn sẵn sàng để nàng đánh mắng.
Quý Hành vốn là khách quen, lại có danh tiếng vang dội, nên chủ tiệm và người làm đều đã quen mặt hắn. Mọi khi thấy hắn đến, bọn họ đều nhiệt tình tiếp đón, nhưng hôm nay, ánh mắt lại trở nên phức tạp, chần chừ không tiến lên.
“Mang cho ta một gói kẹo táo mật.”
Quý Hành chưa từng để ý mấy việc nhỏ nhặt, vẫn như thường ngày, nói thẳng vào vấn đề.
Người làm lại không nhúc nhích.
Lúc này, chủ tiệm mới mở miệng: “Xin mời Quý thiếu chủ quay về, từ nay về sau, tiệm chúng tôi không buôn bán với người nữa.”
Quý Hành nhíu mày: “Ý là gì?”
Thấy vẻ mặt chính trực vô tội của hắn, người làm không nhịn được nói: “Quý thiếu chủ thật là tốt tính, làm chuyện áy náy mà vẫn bình thản điềm nhiên, khiến người ta bội phục thật đấy.”
Trong lời nói tràn đầy mỉa mai.
Bị một người phàm tục mỉa mai sỉ nhục, đây là chuyện Quý Hành chưa từng gặp phải. Sắc mặt hắn lạnh đi, khí tức quanh thân cũng cuộn trào.
Dù chưa ra tay, chỉ một tia linh lực của tu sĩ Nguyên Anh rò rỉ cũng khiến người phàm không chịu nổi.
Chủ tiệm và người làm sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn gồng mình chịu đựng, không ngã xuống.
“Nói rõ ràng, ý là gì!”
Người làm còn trẻ, nóng nảy, liền giận dữ nói: “Quý thiếu chủ còn giả bộ vô tội sao? Tự mình đã làm gì, trong lòng người không rõ sao? Ta còn tưởng người si tình với điện hạ, nào ngờ đều là giả!”
“Nếu đã muốn cùng tiểu sư muội mà người yêu sống chết có nhau, thì cứ nói thẳng ra, cớ gì phải phụ lòng điện hạ?!”
Vừa nói, người làm vừa ném một khối ngọc giản vào người Quý Hành.
Tuy người phàm không thể tu luyện, nhưng vẫn có thể dùng linh châu, linh thạch, nên cũng có thể mở được ngọc giản. Trong chớp mắt, hình ảnh quen thuộc hiện ra trước mắt Quý Hành.
Khoảnh khắc ấy, mắt hắn tối sầm lại.
Nhưng hắn chẳng kịp nghĩ nhiều, cũng không để tâm đến lời mỉa mai của chủ tiệm và người làm, quay người bay vút đi.
Nàng… đã nhìn thấy rồi sao?
…
Quý gia lúc này đã rối loạn một mảnh.
Chỉ vì hoàng thất đã trả lại sính lễ Quý gia đưa tới năm xưa, lại còn gửi đến thư từ hôn, không cho họ một chút cơ hội nào để phản ứng hay cứu vãn, thái độ cứng rắn tuyệt đối.
Diệu Hỏa trưởng lão đích thân mang thư từ hôn đến Quý phủ, sắc mặt âm trầm đáng sợ, khí thế thuộc Hợp Thể kỳ tỏa ra không hề kiêng dè.
Toàn bộ Quý phủ đều bị áp trong khí thế ấy.
Đừng nói những hạ nhân tu vi thấp hay phàm nhân, ngay cả Quý phụ và Quý mẫu cũng gần như không chịu nổi, bọn họ cũng chỉ mới đạt tới Xuất Khiếu kỳ mà thôi.
Trong phủ có một vị trưởng lão tu vi Hợp Thể kỳ, nhưng cũng chỉ là sơ kỳ, không phải đối thủ của Diệu Hỏa trưởng lão.
Điều quan trọng nhất là lần này, họ hoàn toàn đuối lý, không tìm được lý do để phản bác.
Quý trưởng lão nghiêm mặt nói: “Lần này Hành nhi có sai, nhưng hắn cũng chưa hề đáp ứng Văn Hỉ, có sai nhưng chưa đến mức không thể tha thứ. Người không ai hoàn hảo, cũng nên có cơ hội chuộc lỗi. Diệu Hỏa trưởng lão, hôm đó tại Hỗn Độn chi địa, điện hạ từng tự mình ước hẹn với Hành nhi một năm, lẽ nào lời nói ấy không tính sao?”
Diệu Hỏa trưởng lão hừ lạnh: “Khi đó là Thừa Niểu còn nhỏ dại. Việc hôn nhân đại sự vốn nên do trưởng bối quyết định! Hơn nữa, các ngươi thất tín trước, còn mặt mũi nào chất vấn? Lúc đó nếu không phải Quý Hành lừa gạt Niểu Niểu, Niểu Niểu sao lại hạ quyết tâm hứa hẹn một năm?”
“Quý thị các ngươi, thật cho rằng hoàng thất chúng ta không có người sao? Hay định làm trái tộc huấn, tạo phản đây?!”
Lời này vừa dứt, sắc mặt người Quý gia đại biến, sao có thể nhận tội danh ấy?
Nhưng Diệu Hỏa trưởng lão không cho họ cơ hội mở miệng, lập tức bay lên trời, giọng nói vang khắp đế đô: “Chư vị làm chứng, Quý thị thất tín, Quý Hành bội ước, thư từ hôn đây, từ hôm nay, hôn sự này lập tức chấm dứt!”
Lời vừa dứt, ông ta ném thư từ hôn xuống, mang theo người rời khỏi Quý phủ không chút do dự.
Sắc mặt người Quý gia xanh mét.
“Không được, hôn sự này tuyệt đối không thể hủy!” Quý trưởng lão sắc mặt âm trầm nói, “Lập tức truyền âm về tộc, thỉnh lão tổ ra mặt, bằng mọi giá phải tiếp tục hôn sự này!”
Nếu lúc này để hủy hôn, vậy thì Quý gia họ thật sự sẽ mất hết tín nghĩa với thiên hạ.
Hiện tại, vấn đề không phải họ có muốn một đế nữ đã phế tu hay không, mà là—phải có!
“Quý Hành đâu rồi? Gọi nó đến đây, lập tức chuẩn bị trọng lễ, tiến cung xin tội!”
Người chịu ảnh hưởng nặng nề nhất từ đoạn hình ảnh kia chính là Văn Hỉ.
Từ sau khi trở về từ vùng hỗn độn hôm đó, Văn Hỉ gần như không ra khỏi cửa. Một là vì cổ đồng mệnh cần ba ngày để hình thành, hai là tuy nàng giữ lại được mạng sống, nhưng vết thương vẫn chưa lành.
Dù không vì bản thân, thì vì Quý Hành, nàng cũng phải dưỡng thương thật tốt.
Ba ngày qua, tuy ngày đêm kề cận bên Quý Hành, nhưng hai người chẳng nói quá ba câu. Dù ở chung một phòng, Quý Hành cũng chưa từng liếc nhìn nàng lấy một lần.
Thái độ lạnh lùng hơn cả trước đây.
Nhưng điều đó cũng chẳng có gì quá đáng. Là nàng đã khiến lễ kết đôi giữa hắn và điện hạ bị gián đoạn, suýt chút nữa khiến hai người họ chia tay… Hắn ghét nàng cũng phải thôi.
Tuy xuất thân bình thường, nhưng Văn Hỉ tư chất xuất chúng, từng bước trở thành đệ tử chưởng môn mà vẫn luôn khiêm tốn, cần cù, lại có lòng bao dung, vui vẻ giúp đỡ người khác, nên được lòng rất nhiều người trong tông môn.
Biết nàng bị thương, không ít người đã đến thăm.
“Văn sư muội đừng quá tự trách hay day dứt.”
“Đúng vậy, lần này đâu phải lỗi của muội, chỉ là trùng hợp rủi ro thôi.”
Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, tinh thần sa sút, mọi người lần lượt an ủi: “Điện hạ là người hiểu lý lẽ, biết phân biệt phải trái, cũng không trách muội. Nếu muội cảm thấy áy náy, vậy hãy mau chóng dưỡng thương cho tốt, tìm cách giải cổ đồng mệnh. Chúng ta cũng sẽ giúp muội tìm.”
“Đa tạ các sư huynh sư tỷ, muội hiểu rồi, muội sẽ dưỡng thương thật tốt.” Văn Hỉ gượng cười, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, “Cảm ơn mọi người đã đến thăm, nhưng các sư huynh sư tỷ nên sớm quay lại tu luyện, đừng vì muội mà lỡ dở việc tu hành.”
Mọi người nghe vậy thì bật cười: “Đó mới là Văn sư muội mà chúng ta quen biết. Vậy được, chúng ta đi trước nhé.”
Lưu Vô Vi là người rời đi sau cùng.
Trước đó, khi mọi người an ủi Văn Hỉ, hắn luôn im lặng không nói gì.
Đợi đến khi mọi người đều rời đi, hắn mới nhìn về phía Văn Hỉ, đột nhiên hỏi: “Văn sư muội, muội thật sự không có tình cảm nam nữ với Quý sư huynh sao?”
Câu hỏi này, lúc còn ở vùng hỗn độn, đã từng được hỏi qua. Khi đó, Lưu Vô Vi cũng có mặt, tận tai nghe thấy câu trả lời của nàng.
Vậy mà lúc này, Lưu sư huynh lại hỏi lại?
Tim Văn Hỉ đập dồn dập mấy nhịp, không hiểu sao trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả.
“Lưu sư huynh quên rồi sao? Hôm đó muội đã trả lời trước mặt điện hạ, muội với Quý sư huynh tuyệt không có tư tình.”
Lưu Vô Vi hồi lâu không lên tiếng, sự im lặng khác thường của hắn càng khiến Văn Hỉ bất an, nàng cố giữ bình tĩnh: “Lưu sư huynh không tin lời muội sao? Muội…”
“Văn sư muội.” Chưa kịp nói hết, đã bị Lưu Vô Vi cắt lời, “Tính cả lần ở bí cảnh tiên nhân, điện hạ đã cứu muội hai lần. Lần đầu, cho muội sinh mạng mới; lần thứ hai, giúp tất cả chúng ta thoát khỏi hiểm cảnh. Ân tình này, không khác gì ân cứu mạng.”
“Muội đương nhiên biết rõ ơn nghĩa của điện hạ, Lưu sư huynh nhắc lại lúc này là có ý gì?” Văn Hỉ tự nhủ không được hoảng, khi đó chỉ có nàng và Quý Hành ở vùng hỗn độn, chỉ Quý Hành nghe thấy lời tỏ tình của nàng. Nàng hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt Lưu Vô Vi, dõng dạc nói, “Huynh đang nghi ngờ muội sao?”
Lưu Vô Vi nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt vô cùng phức tạp: “Văn sư muội, muội còn nhớ tâm nguyện ban đầu khi bước vào Côn Luân không?”
Không đợi Văn Hỉ trả lời, hắn tiếp lời: “Lúc chúng ta lần đầu gặp nhau, muội đang luyện kiếm, từ sáng tới tối, mỗi ngày đều kiên trì chém ba ngàn kiếm, dù kiệt sức, tay rách đến rớm máu cũng không dừng lại. Khi đó ta hỏi muội, vì sao lại liều mạng tu luyện như vậy?”
“Muội nói, mạng của muội là điện hạ dùng chính mình đổi lấy, đã không còn là của riêng muội nữa. Muội phải cố gắng gấp bội, một là để chứng minh với những kẻ chê cười điện hạ vì cứu một phàm nhân mà xem nhẹ sinh tử rằng, điện hạ không cứu sai người, điện hạ không ngốc. Hai là để sớm học thành tài, tìm thầy chữa bệnh cứu người, đánh thức điện hạ, báo đáp ân cứu mạng.”
“Văn sư muội, muội còn nhớ không?”
“… Dĩ nhiên là nhớ.” Bàn tay Văn Hỉ siết chặt lại, nhưng sắc mặt thì càng lúc càng tái nhợt, “Muội chưa từng quên.”
“Lưu sư huynh muốn nói gì, cứ nói thẳng.”
Lưu Vô Vi thở dài, lấy từ túi trữ vật ra một ngọc giản ném xuống trước mặt nàng, trầm giọng nói: “Muội nhập môn mười năm, tu vi tiến bộ chẳng kém Quý sư huynh, con đường tu tiên hanh thông, tiền đồ rộng mở. Văn sư muội, xin đừng quên tâm nguyện ban đầu, đừng để uổng phí cả thân tu vi này.”
Văn Hỉ nhìn ngọc giản trước mặt, không hiểu vì sao, cảm giác bất an trong lòng nàng lúc này lại trào dâng đến đỉnh điểm.
Thấy nàng không động đậy, Lưu Vô Vi liền mặt lạnh, trực tiếp rót linh lực vào ngọc giản, mở nó ra.
Giây tiếp theo, một hình ảnh vô cùng quen thuộc hiện ra trước mặt Văn Hỉ.
“Quý sư huynh, muội thích huynh.”
Sắc mặt Văn Hỉ lập tức trắng bệch.
Lưu Vô Vi nói: “Đây là thứ ta lấy được khi xuống núi hôm nay. Với tốc độ truyền bá của nó, e rằng chậm nhất ba ngày nữa sẽ lan đến Côn Luân, và khắp thiên hạ.”
Trên thực tế, hôm đó đã có người mang nó về Côn Luân.
Hôm nay xuống núi đâu chỉ có mỗi Lưu Vô Vi, những người khác cũng có trong tay bản ngọc giản này. Không cần tới ba ngày, chỉ trong hai canh giờ, cả Côn Luân đã biết hết.
Văn Hỉ bị sư tôn Mai Vọng Tuyết triệu kiến.
Nàng từ viện của mình đi ra, thẳng hướng đến Hỗn Nguyên phong. Trên đường đi, ánh mắt mọi người nhìn nàng vốn dĩ là tán thưởng, sùng bái và yêu quý, nay gần như đều đã hóa thành kinh ngạc, phẫn nộ và chán ghét.
“Văn sư muội, đoạn hình ảnh trong ngọc giản kia là thật sao?”
Người chịu ảnh hưởng nặng nề nhất từ đoạn hình ảnh kia chính là Văn Hỉ.
Từ sau khi trở về từ vùng hỗn độn hôm đó, Văn Hỉ gần như không ra khỏi cửa. Một là vì cổ đồng mệnh cần ba ngày để hình thành, hai là tuy nàng giữ lại được mạng sống, nhưng vết thương vẫn chưa lành.
Dù không vì bản thân, thì vì Quý Hành, nàng cũng phải dưỡng thương thật tốt.
Ba ngày qua, tuy ngày đêm kề cận bên Quý Hành, nhưng hai người chẳng nói quá ba câu. Dù ở chung một phòng, Quý Hành cũng chưa từng liếc nhìn nàng lấy một lần.
Thái độ lạnh lùng hơn cả trước đây.
Nhưng điều đó cũng chẳng có gì quá đáng. Là nàng đã khiến lễ kết đôi giữa hắn và điện hạ bị gián đoạn, suýt chút nữa khiến hai người họ chia tay… Hắn ghét nàng cũng phải thôi.
Tuy xuất thân bình thường, nhưng Văn Hỉ tư chất xuất chúng, từng bước trở thành đệ tử chưởng môn mà vẫn luôn khiêm tốn, cần cù, lại có lòng bao dung, vui vẻ giúp đỡ người khác, nên được lòng rất nhiều người trong tông môn.
Biết nàng bị thương, không ít người đã đến thăm.
“Văn sư muội đừng quá tự trách hay day dứt.”
“Đúng vậy, lần này đâu phải lỗi của muội, chỉ là trùng hợp rủi ro thôi.”
Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, tinh thần sa sút, mọi người lần lượt an ủi: “Điện hạ là người hiểu lý lẽ, biết phân biệt phải trái, cũng không trách muội. Nếu muội cảm thấy áy náy, vậy hãy mau chóng dưỡng thương cho tốt, tìm cách giải cổ đồng mệnh. Chúng ta cũng sẽ giúp muội tìm.”
“Đa tạ các sư huynh sư tỷ, muội hiểu rồi, muội sẽ dưỡng thương thật tốt.” Văn Hỉ gượng cười, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, “Cảm ơn mọi người đã đến thăm, nhưng các sư huynh sư tỷ nên sớm quay lại tu luyện, đừng vì muội mà lỡ dở việc tu hành.”
Mọi người nghe vậy thì bật cười: “Đó mới là Văn sư muội mà chúng ta quen biết. Vậy được, chúng ta đi trước nhé.”
Lưu Vô Vi là người rời đi sau cùng.
Trước đó, khi mọi người an ủi Văn Hỉ, hắn luôn im lặng không nói gì.
Đợi đến khi mọi người đều rời đi, hắn mới nhìn về phía Văn Hỉ, đột nhiên hỏi: “Văn sư muội, muội thật sự không có tình cảm nam nữ với Quý sư huynh sao?”
Câu hỏi này, lúc còn ở vùng hỗn độn, đã từng được hỏi qua. Khi đó, Lưu Vô Vi cũng có mặt, tận tai nghe thấy câu trả lời của nàng.
Vậy mà lúc này, Lưu sư huynh lại hỏi lại?
Tim Văn Hỉ đập dồn dập mấy nhịp, không hiểu sao trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả.
“Lưu sư huynh quên rồi sao? Hôm đó muội đã trả lời trước mặt điện hạ, muội với Quý sư huynh tuyệt không có tư tình.”
Lưu Vô Vi hồi lâu không lên tiếng, sự im lặng khác thường của hắn càng khiến Văn Hỉ bất an, nàng cố giữ bình tĩnh: “Lưu sư huynh không tin lời muội sao? Muội…”
“Văn sư muội.” Chưa kịp nói hết, đã bị Lưu Vô Vi cắt lời, “Tính cả lần ở bí cảnh tiên nhân, điện hạ đã cứu muội hai lần. Lần đầu, cho muội sinh mạng mới; lần thứ hai, giúp tất cả chúng ta thoát khỏi hiểm cảnh. Ân tình này, không khác gì ân cứu mạng.”
“Muội đương nhiên biết rõ ơn nghĩa của điện hạ, Lưu sư huynh nhắc lại lúc này là có ý gì?” Văn Hỉ tự nhủ không được hoảng, khi đó chỉ có nàng và Quý Hành ở vùng hỗn độn, chỉ Quý Hành nghe thấy lời tỏ tình của nàng. Nàng hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt Lưu Vô Vi, dõng dạc nói, “Huynh đang nghi ngờ muội sao?”
Lưu Vô Vi nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt vô cùng phức tạp: “Văn sư muội, muội còn nhớ tâm nguyện ban đầu khi bước vào Côn Luân không?”
Không đợi Văn Hỉ trả lời, hắn tiếp lời: “Lúc chúng ta lần đầu gặp nhau, muội đang luyện kiếm, từ sáng tới tối, mỗi ngày đều kiên trì chém ba ngàn kiếm, dù kiệt sức, tay rách đến rớm máu cũng không dừng lại. Khi đó ta hỏi muội, vì sao lại liều mạng tu luyện như vậy?”
“Muội nói, mạng của muội là điện hạ dùng chính mình đổi lấy, đã không còn là của riêng muội nữa. Muội phải cố gắng gấp bội, một là để chứng minh với những kẻ chê cười điện hạ vì cứu một phàm nhân mà xem nhẹ sinh tử rằng, điện hạ không cứu sai người, điện hạ không ngốc. Hai là để sớm học thành tài, tìm thầy chữa bệnh cứu người, đánh thức điện hạ, báo đáp ân cứu mạng.”
“Văn sư muội, muội còn nhớ không?”
“… Dĩ nhiên là nhớ.” Bàn tay Văn Hỉ siết chặt lại, nhưng sắc mặt thì càng lúc càng tái nhợt, “Muội chưa từng quên.”
“Lưu sư huynh muốn nói gì, cứ nói thẳng.”
Lưu Vô Vi thở dài, lấy từ túi trữ vật ra một ngọc giản ném xuống trước mặt nàng, trầm giọng nói: “Muội nhập môn mười năm, tu vi tiến bộ chẳng kém Quý sư huynh, con đường tu tiên hanh thông, tiền đồ rộng mở. Văn sư muội, xin đừng quên tâm nguyện ban đầu, đừng để uổng phí cả thân tu vi này.”
Văn Hỉ nhìn ngọc giản trước mặt, không hiểu vì sao, cảm giác bất an trong lòng nàng lúc này lại trào dâng đến đỉnh điểm.
Thấy nàng không động đậy, Lưu Vô Vi liền mặt lạnh, trực tiếp rót linh lực vào ngọc giản, mở nó ra.
Giây tiếp theo, một hình ảnh vô cùng quen thuộc hiện ra trước mặt Văn Hỉ.
“Quý sư huynh, muội thích huynh.”
Sắc mặt Văn Hỉ lập tức trắng bệch.
Lưu Vô Vi nói: “Đây là thứ ta lấy được khi xuống núi hôm nay. Với tốc độ truyền bá của nó, e rằng chậm nhất ba ngày nữa sẽ lan đến Côn Luân, và khắp thiên hạ.”
Trên thực tế, hôm đó đã có người mang nó về Côn Luân.
Hôm nay xuống núi đâu chỉ có mỗi Lưu Vô Vi, những người khác cũng có trong tay bản ngọc giản này. Không cần tới ba ngày, chỉ trong hai canh giờ, cả Côn Luân đã biết hết.
Văn Hỉ bị sư tôn Mai Vọng Tuyết triệu kiến.
Nàng từ viện của mình đi ra, thẳng hướng đến Hỗn Nguyên phong. Trên đường đi, ánh mắt mọi người nhìn nàng vốn dĩ là tán thưởng, sùng bái và yêu quý, nay gần như đều đã hóa thành kinh ngạc, phẫn nộ và chán ghét.
“Văn sư muội, đoạn hình ảnh trong ngọc giản kia là thật sao?”
Đi được nửa đường, Văn Hỉ liền bị một sư tỷ chặn lại. Bên cạnh nàng ta còn đứng không ít đồng môn. Trong số đó, có nhiều người vừa mới đến thăm nàng không lâu trước.
Lúc này đây, ánh mắt bọn họ nhìn nàng lạnh lẽo như lưỡi dao, trong mắt chẳng còn chút dịu dàng, an ủi hay đau lòng nào nữa.
Trong lúc nói chuyện, ngọc giản đã bị mở ra, cảnh tượng quen thuộc hiện lên một lần nữa. Câu nói “Quý sư huynh, muội thích huynh” của nàng rõ ràng từng chữ, truyền vào tai tất cả mọi người.
“Văn Hỉ, vì sao ngươi phải lừa gạt điện hạ, lừa cả chúng ta?”
“Chúng ta còn đau lòng cho ngươi, khuyên ngươi đừng tự trách… Hóa ra là chúng ta mù mắt!”
“Ngươi còn nhớ điện hạ là ân nhân cứu mạng ngươi không? Vậy mà lại sinh lòng mơ tưởng đến vị hôn phu của ân nhân, đúng là biết ơn báo oán kiểu gì đây!”
“Vong ân phụ nghĩa, chẳng bằng súc sinh, loại người như ngươi có gì đáng để thương xót? Người thật lòng tin tưởng ngươi, tin tưởng vào ngươi và Quý Hành mới là kẻ đáng thương!”
Đối mặt với sự chất vấn của đồng môn, sắc mặt Văn Hỉ trắng bệch đến dọa người, không còn chút huyết sắc, thân thể lảo đảo như sắp ngã.
“Xin lỗi… xin lỗi…” Nàng không biết phải nói gì, chỉ có thể nghe những lời tức giận trách móc, mắng nhiếc của mọi người, chẳng thể phản bác, trong đầu vang dội từng tiếng sấm sét, tâm ma vốn khó khăn lắm mới đè nén được dường như lại muốn phá kén trồi lên.
Trong miệng nàng đầy mùi máu tanh nồng nặc.
“Đủ rồi, các ngươi tránh ra hết đi.” Không biết đã qua bao lâu, Lý Thiều chạy đến, quát lớn: “Văn sư tỷ thích Quý sư huynh thì sao chứ? Tỷ ấy có cướp người đâu! Tỷ ấy đã nói sẽ không phá hoại tình cảm giữa Quý sư huynh và điện hạ. Còn về Đồng Mệnh cổ, là do Quý sư huynh gieo lên người tỷ ấy, chứ đâu phải tỷ ấy mở miệng xin!”
“Thiên hạ này có bao nhiêu nữ tử thích Quý sư huynh, vì sao Văn sư tỷ lại không thể?!”
Lý Thiều chạy đến đỡ lấy Văn Hỉ, lạnh lùng trừng mắt nhìn mọi người xung quanh.
“Bởi vì mạng nàng là điện hạ cứu, bởi vì Quý Hành là vị hôn phu của điện hạ. Cho nên tất cả mọi người đều có thể thích Quý Hành, chỉ riêng nàng là không được!” Một nữ đệ tử kiên quyết nói, “Nếu thật sự là không thể khống chế được tình cảm, thì lẽ ra nên tránh né, giữ khoảng cách. Thế mà nàng đã làm gì? Nàng đã lừa dối tất cả chúng ta!”
“Biết rõ còn phạm, miệng đầy dối trá.”
“Văn Hỉ, chúng ta thấy nhục khi cùng là đồng môn với ngươi!”
Dứt lời, mọi người liền quay lưng rời đi.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nhưng Văn Hỉ không thể nào vui nổi, nàng chỉ cảm thấy cả thân thể lẫn tâm hồn đều lạnh lẽo đến cực điểm.
“Văn sư tỷ?”
Lý Thiều lo lắng nhìn nàng: “Tỷ đừng để tâm lời bọn họ nói, đệ biết trong lòng tỷ không hề có ý đó…”
“Lý sư đệ.” Không đợi cậu nói hết, Văn Hỉ cất giọng khô khốc: “Sau này đệ hãy tránh xa ta một chút, đừng để bị ta liên lụy.”
Nói xong, nàng đẩy Lý Thiều ra, đi thẳng về phía Hỗn Nguyên phong.
“Văn sư tỷ!”
“Đừng đi theo ta nữa.”
Lý Thiều đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng gầy gò u ám kia, ánh mắt không ngừng biến đổi.
Chính điện Hỗn Nguyên phong.
Ngoài Mai Vọng Tuyết, còn có mấy vị trưởng lão đang chờ. Ai nấy sắc mặt đều trầm như nước, thấy Văn Hỉ bước vào, ánh mắt đều trở nên nghiêm nghị, nặng nề.
“Đệ tử bái kiến sư tôn, bái kiến chư vị trưởng lão.”
Văn Hỉ hành lễ với mọi người.
Mai Vọng Tuyết lạnh nhạt nói: “Quỳ xuống.”
Văn Hỉ ngoan ngoãn quỳ gối xuống đất.
“Ngươi có biết vì sao ta gọi ngươi đến đây không?”
Văn Hỉ cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của các trưởng bối, khàn giọng nói: “Đệ tử biết. Đệ tử khiến tông môn mất mặt, xin sư tôn và chư vị trưởng lão trách phạt.”
“Hừ, xem ra ngươi biết rất rõ mình làm sai chỗ nào.” Người lên tiếng đầu tiên là Tam trưởng lão, xét về bối phận còn trên cả Mai Vọng Tuyết, tu vi cũng đã đến Hợp Thể đại viên mãn. “Ngươi đã biết sai, tại sao còn làm như vậy?”
Tam trưởng lão xưa nay tính tình thẳng thắn, lúc này không chút khách sáo, giọng lạnh lùng: “Trước kia ta còn tưởng ngươi là người tốt. Kết quả thì sao… Lần này, vì ngươi mà Côn Luân chúng ta trở thành trò cười của thiên hạ!”
“Là lỗi của đệ tử, đệ tử nguyện một mình gánh chịu.”
“Ngươi gánh chịu được gì? Cho dù có giết ngươi, danh tiếng bị tổn hại của Côn Luân ta có thể khôi phục được sao?” Nói đến đây, giọng điệu của Tam trưởng lão càng thêm gay gắt. “Chưởng môn, ngươi nói xem giờ nên làm thế nào? Đây là đệ tử mà ngươi thương yêu nhất, vậy ngươi xử lý đi.”
Các trưởng lão khác tuy không lên tiếng, nhưng cũng chỉ thở dài.
Mai Vọng Tuyết sắc mặt nghiêm túc, trầm mặc một lúc lâu rồi hỏi: “Lúc đó ta đưa cho ngươi phù truyền âm, vì sao ngươi không dùng?” Hôm ấy, Thẩm Bất Chu cùng Văn Hỉ đến vùng hỗn độn, giữa đường bị âm mưu phục kích của U Minh Tứ Sát, cả hai không địch lại, Thẩm Bất Chu trọng thương may mắn thoát được, còn Văn Hỉ thì rơi vào tay chúng.
Thế nhưng trên người Văn Hỉ có phù truyền âm do ông đưa, nếu có thể truyền âm kịp thời thì mọi chuyện đã không đến mức này.
Tam trưởng lão cười lạnh: “Còn có thể vì sao? Dĩ nhiên là vì không cam lòng, nên mới muốn phá hỏng hôn lễ của người ta thôi!”
“Ta không có!” Văn Hỉ bật thốt lên, phản bác, “Ta chưa từng nghĩ đến việc phá hủy lễ thành thân của điện hạ và Quý sư huynh. Là U Minh Tứ Sát cướp truyền âm ngọc bội từ người ta nên mới…”
“Ngọc truyền âm của ngươi sao lại có thể liên thông với Quý Hành?”
Truyền âm phù, truyền âm thạch, từ trước đến nay đều là một đối một. Như trước kia Mai Vọng Tuyết đưa truyền âm phù cho nàng, cũng chỉ có thể liên hệ với ông.
Lòng Văn Hỉ rối loạn, vội nói: “Xin trưởng lão minh xét, truyền âm ngọc bội là do ta và Quý sư huynh tìm được trong một lần vào bí cảnh, lúc ấy mỗi người nhận được một khối. Lần này là lỗi của ta, là ta nảy sinh tà niệm với Quý sư huynh nên mới không nỡ hủy nó, chuyện này không liên quan đến Quý sư huynh.”
“Cũng coi như si tình.” Đại trưởng lão trước giờ vẫn chưa lên tiếng, nhàn nhạt liếc nhìn Văn Hỉ một cái, nhưng trong giọng nói lại chẳng mang chút tán thưởng nào, sau đó nhìn về phía Mai Vọng Tuyết, nói: “Côn Luân ta tuyệt đối không thể có hạng người làm bại hoại môn phong như vậy.”
Nghe đến đây, Văn Hỉ ngồi bệt xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Mai Vọng Tuyết lập tức cúi người thi lễ thật sâu với đại trưởng lão, nói: “Nghiệt đồ phạm phải sai lầm lớn, là do ta dạy dỗ không nghiêm. Nhưng con bé còn nhỏ tuổi, tu luyện không dễ dàng, ngày thường cũng chưa từng phạm lỗi gì lớn, kính xin hãy cho nó một cơ hội. Từ nay về sau, ta nhất định sẽ quản giáo nghiêm khắc. Nếu nó tái phạm, ta sẽ đích thân phế bỏ tu vi của nó, trục xuất khỏi sư môn.”
“Nghiệt đồ, còn không mau nhận sai!”
“Đệ tử biết lỗi!” Văn Hỉ dập đầu thật mạnh.
Mai Vọng Tuyết nói: “Lần này con phạm lỗi nghiêm trọng, đáng bị trừng phạt. Trước tiên phải đến xin lỗi đế nữ, con có biết không?”
Văn Hỉ đáp: “Con nhất định sẽ đến trước mặt điện hạ, cởi áo chịu phạt, thành tâm nhận lỗi!”
“Các vị trưởng lão, ý các vị thế nào?” Mai Vọng Tuyết ngừng một chút, lại nói thêm, “Đại hội Cửu Tư sắp đến, nghiệt đồ này cũng coi như có chút tiềm năng, chi bằng để nó lập công chuộc tội?”
Nghe nhắc đến đại hội Cửu Tư, các trưởng lão đều trầm mặc hồi lâu. Những năm gần đây, bề ngoài thì Côn Luân phát triển tốt, nhưng bên trong lại lộ rõ cảnh tượng lớp trẻ không theo kịp lớp già.
Mà tư chất của Văn Hỉ đúng là không tệ.
Cuối cùng, đại trưởng lão nói: “Dù có giữ lại, cũng phải nghiêm trị.”
“Ta sẽ lập tức tước bỏ danh phận đệ tử thân truyền của nàng, giáng xuống ngoại môn, làm tạp dịch trong mười năm. Ngoài ra, nàng phải tích đủ một vạn công đức thì mới có thể trở lại làm đệ tử thân truyền. Thế nào?”
Một vạn công đức, chính là phải làm một vạn việc thiện. Như vậy cũng coi như vớt vát lại danh dự cho Côn Luân, so với trực tiếp phế tu vi trục xuất khỏi tông môn thì còn có sức nặng hơn.
“Được.”
Chỉ có tam trưởng lão dường như còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng bị nhị trưởng lão kéo lại, nuốt lời vào trong.
Đợi các trưởng lão rời đi, Mai Vọng Tuyết nhìn về phía Văn Hỉ vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, thở dài một tiếng: “Tâm ma của con, có phải là vì chuyện này mà sinh ra?”
Văn Hỉ mặt trắng bệch, đáp nhẹ: “Vâng.”
“Thôi, con hãy lập tức đến đế đô, xin lỗi đế nữ đi.” Mai Vọng Tuyết lắc đầu, “Chỉ là lần này, chỉ sợ nàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho con đâu. Con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Đệ tử hiểu, cho dù điện hạ đối xử với con thế nào, con cũng tuyệt đối không oán hận.”
—
“Thiếu chủ Quý gia xin hãy rời đi, điện hạ đã nói từ trước: khi chưa giải được Đồng Mệnh Cổ, không cần gặp lại.”
Ngoài điện Phù Phượng, sau khi biết được đoạn hình ảnh kia đã bị truyền ra, sắc mặt Quý Hành lập tức thay đổi, không nghĩ ngợi gì liền tiến cung, thẳng đến điện Phù Phượng.
Nhưng không nằm ngoài dự đoán, hắn lại bị cung nhân cản lại trước cửa.
Quý Hành lạnh mặt nhìn cung nhân ngăn cản mình, giọng lạnh như băng: “Cho ta vào, ta sẽ giải thích với Niểu Niểu.”
“Thiếu chủ Quý gia cũng không cần phải giải thích nữa. Ngày đó điện hạ chẳng phải đã cho ngươi cơ hội rồi sao? Kết quả ngươi lại toàn nói dối, bây giờ còn muốn đến giải thích gì nữa?” Cung nhân cười lạnh, “Đã là giả, thì nói ra cũng vô ích.”
Quý Hành quát khẽ: “Ta nói rồi, tránh ra!” Chưa dứt lời, Trảm Thiên kiếm lập tức bay ra, sát khí cuồn cuộn, phát ra tiếng rít chói tai, uy áp thuộc Nguyên Anh kỳ trong chớp mắt ép xuống mọi người.
Đúng lúc ai nấy đều sắp khuỵu gối, một luồng linh phong nhẹ nhàng thổi tới, lập tức xua tan uy áp kia.
“Thiếu chủ Quý gia định cưỡng ép xông vào sao?” Một nam tử áo xanh từ trong điện Phù Phượng bước ra, nửa cười nửa không, “Tự tiện xông vào tẩm cung của đế nữ, theo luật phải xử tử.”
“Dạ Lộ Bạch! Sao ngươi lại ở đây?”
Thấy người đến, sắc mặt Quý Hành vô cùng khó coi.
Chỉ thấy nam tử phía trước trông chỉ khoảng hơn hai mươi, dung mạo thanh tú nhã nhặn, thần thái tiêu dao, khoác một chiếc áo bào xanh rộng rãi, phong tư tự tại, không giống tu sĩ, mà giống một văn sĩ nơi phàm trần.
Người này chính là Dạ Lộ Bạch, con trai chính thất của Dạ gia – một trong tứ đại thế gia. Hắn còn có một thân phận khác: là người theo đuổi đế nữ, cũng chính là tình địch của Quý Hành.
Dạ Lộ Bạch lớn hơn hắn vài tuổi, nhưng cũng mới chỉ hơn bốn mươi, hiện tại đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Nửa năm trước, hắn bế quan đột phá nên bỏ lỡ lúc Thừa Niểu tỉnh lại. Không ngờ, hôm nay hắn lại công khai tiến cung, còn vào tận điện Phù Phượng!
“Thiếu chủ Quý gia nói vậy buồn cười thật đấy, ta sao lại không thể ở đây?” Dạ Lộ Bạch nhướng mày cười, “Chỉ cần điện hạ đồng ý, ta đương nhiên có thể đến.”
“Hôm nay đến đây làm gì à? Dạ mỗ đến để cầu hôn.”
Nghe vậy, trong mắt Quý Hành hiện rõ vẻ chán ghét và thù địch.
Hai chữ “cầu hôn” như đập mạnh vào lòng Quý Hành. Sắc mặt hắn càng thêm u ám, nhưng lại không ra tay, trái lại cố nén lửa giận, lạnh giọng nói: “Không cần chọc giận ta. Khi trước Niểu Niểu đã từ chối ngươi. Nàng sẽ không quay đầu.”
Chỉ là, hắn tự biết trong lòng mình lúc này nóng ruột và đau đớn đến nhường nào.
“Hơn nữa, hôn ước giữa ta và nàng vẫn chưa bị giải trừ, ngươi đừng mơ tưởng viển vông!”
Trên mặt Dạ Lộ Bạch vẫn mang nụ cười nhàn nhạt, nói: “Ngươi tưởng hôn ước của các ngươi vẫn còn hiệu lực sao? Ngươi vào đây mà không nghe nói gì à? Trưởng lão Diệu Hỏa đã đích thân đến Quý phủ, mang theo thư hủy hôn rồi đấy.”
“Không thể nào!” Quý Hành sững người một chút, rồi lạnh lùng nhìn hắn, “Niểu Niểu sẽ không từ hôn với ta.”
Nói rồi, hắn không muốn dây dưa thêm với Dạ Lộ Bạch nữa, nhấc chân định bước vào điện Phù Phượng. Dạ Lộ Bạch không ngăn hắn, nhưng ngay khi Quý Hành vừa tới gần, còn chưa bước vào cửa điện, một luồng linh lực dữ dội bỗng ập tới, đánh bật hắn ra xa.
Quý Hành hoàn toàn không kịp phòng bị, bị đánh lui mấy bước, chỉ cảm thấy ngực đau rát, một vệt máu trào ra nơi khóe môi.
Đó là trận pháp hộ điện của điện Phù Phượng.
Trận pháp vốn dùng để ngăn kẻ địch xâm nhập, vậy mà giờ lại dùng để chặn hắn.
Quý Hành sững sờ đứng yên tại chỗ, đến cả cảm giác đau đớn cũng quên mất.
Nghe vậy, thiếu nữ mới thu lại vẻ mất mát giả vờ, cười tinh nghịch nói:
“Chẳng trách tổ gia lợi hại, quả nhiên không gì có thể qua được pháp nhãn của tổ gia. Hơn nữa, chưa cần con nói, tổ gia đã phối hợp ăn ý như vậy, thật sự mưu trí hơn người, khiến người ta khâm phục!”
“Hừ, đừng tâng bốc ta. Chỉ lần này thôi, lần sau không được phép tái phạm.” – Thừa Túc nghiêm mặt nói – “Không được lơ là, đừng quá thông minh mà lại dại.”
Nói đến đây, sắc mặt ông trầm xuống:
“Trong mắt mấy lão hồ ly kia, những tính toán của cháu chẳng đáng là gì. Bao năm qua, nhà họ Thừa ta không biết đã mất bao nhiêu thiên tài.”
Thừa Niểu thu lại nụ cười đùa cợt, nghiêm túc đáp:
“Xin tổ gia yên tâm, cháu gái nhất định sẽ thận trọng.”
“Nhưng mà…” – thiếu nữ bỗng cười khẽ, trong mắt như có ánh lửa nhảy nhót – “Tổ gia, năm xưa vì sao Nguyên Tổ có thể đi đến cuối cùng, thành tựu đế vương tối cao?”
“Chẳng phải là vì… dám đánh cược một lần!”
“Nếu cứ do dự, rụt rè không tiến, thì e rằng họ Thừa ta vẫn còn đang cày ruộng ngoài đồng, hoặc đã sớm bị cuốn trôi trong dòng loạn thế rồi. Nếu thắng cược, chính là vạn trượng hào quang.”
“Nếu thua thì sao?”
Thiếu nữ ngọt ngào đáp:
“Tổ gia sẽ trơ mắt nhìn cháu thua sao?”
“Cháu muốn trở thành Nguyên Tổ?” – Thừa Túc nhướng mày, vẻ mặt nghiêm nghị – “Khẩu khí không nhỏ. Đừng quên, hiện tại cháu chỉ là một tiểu tu sĩ Kim Đan.”
Thiếu nữ mỉm cười, ánh mắt sáng rỡ, thuận theo mà nói:
“Cháu sao có thể sánh được với Nguyên Tổ.” – Nói năng nhẹ nhàng, dường như không hề tức giận vì bị coi thường.
Nhìn gương mặt xinh đẹp ngây thơ vô tội kia, Thừa Túc nhất thời không nói nên lời.
Một lúc sau, ông mới quay đi, hừ nhẹ một tiếng:
“Xuống đi. Chuyện ở Đa Bảo Lâu, ta sẽ không nói với bất kỳ ai.”
“Cây cao trong rừng, gió nhất định sẽ quật. Nhớ kỹ câu này.”
“Thừa Niểu ghi nhớ trong lòng.”
Thiếu nữ cung kính hành lễ rồi mới lui ra ngoài.
Đợi nàng đi khỏi, trong phòng, Thừa Túc mặt mày nghiêm nghị rốt cuộc cũng không kìm được mà nở nụ cười, liên tục thốt ra ba tiếng:
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Bên ngoài điện, thiếu nữ còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng cười già nua mà sảng khoái ấy, khóe môi cũng khẽ cong lên. Chỉ là niềm vui ấy, khi trở lại Phù Phượng điện, vừa nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc liền tan biến.
“Niểu Niểu, muội thật sự muốn hủy bỏ hôn ước với Quý Hành sao?” – Trong viện, Thừa Phong nhìn nàng, chưa đợi thiếu nữ mở miệng đã trầm giọng hỏi – “Muội không còn yêu hắn nữa à?”
Thừa Niểu bật cười, hỏi lại:
“Ca ca, huynh muốn muội hủy hay không hủy?”
Chưa đợi Thừa Phong trả lời, nàng lại hỏi:
“Nếu có người dám bắt nạt muội muội của huynh, huynh nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá, tuyệt đối không tha. Ca ca, huynh còn nhớ ai đã nói câu đó không?”
Làm sao có thể quên được?
Đó vốn là lời thề từng chữ từng câu của huynh dành cho nàng.
“Hôm nay, huynh đến đây… là vì ai?”
…
“Sao gấp vậy? Trời đã tối rồi, không thể đợi đến mai sao?”
Trong bóng tối, Lận Sương Nghệ sải bước tiến vào một cánh rừng đen. Kỳ lạ là, chỉ vừa bước ra một bước, cảnh vật trước mắt liền thay đổi.
Khu rừng u ám biến mất, thay vào đó là một vùng chim hót hoa nở. Nếu không phải yêu khí tràn ngập, nơi này chẳng khác nào tiên cảnh.
Vạt áo trắng như tuyết lướt qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã dừng lại trước một căn nhà gỗ.
“Đến rồi thì vào đi.”
Một giọng nam già nua truyền ra.
Lận Sương Nghệ mặt không biểu cảm, đẩy cửa bước vào. Trong phòng, một ông lão tóc râu bạc trắng đang ngồi, chính là lão tế tư mà Cơ Xích Dã từng nhắc đến.
Lão tế tư liếc hắn một cái rồi nói:
“Tình nhân chú, thương tâm thuật, cầu mà không được, ruột gan đứt đoạn. Người trúng mẫu chú, sẽ nảy sinh tình yêu cuồng si với người trúng tử chú. Nếu hai bên tình cảm tương thông thì không sao. Nhưng nếu cầu mà không được, tất sẽ phát cuồng nhập ma, thương tâm mà chết.”
“Ngươi, trúng là tử chú.”
Lận Sương Nghệ khựng lại tại chỗ.
—
Chương 27
“Ta không giải được.”
Chưa đợi Lận Sương Nghệ mở miệng, lão tế tư đã tự mình nói.
Phía sau, Cơ Xích Dã cuối cùng cũng đuổi kịp, vừa đến nơi liền nghe được mấy câu này, không nhịn được phì cười không chút hình tượng:
“Tình nhân chú? Vệ Cửu U tại sao lại hạ tình nhân chú cho ngươi và Thừa Niểu! Hắn biết quan hệ giữa ngươi và nàng sao?”
Lận Sương Nghệ không đáp, vẫn nhìn chằm chằm vào lão tế tư, hỏi:
“Ngài cũng không giải được?”
Từ khi tu luyện Vô Tình đạo, thất tình lục dục của hắn ngày càng nhạt đi theo quá trình tu luyện, rất ít người hay việc có thể khiến hắn dao động tâm tình.
Cơ Xích Dã thường đánh giá hắn mặt đơ, bệnh tình ngày càng nặng.
Nhưng lúc này, Lận Sương Nghệ hiếm khi nhíu mày chặt đến thế, khí tức vốn yên bình quanh người cũng nổi lên gợn sóng. Điều đó cũng không lạ – ai mà ngờ được Vệ Cửu U lại dám hạ tình nhân chú lên một người tu Vô Tình đạo cơ chứ.
Huống hồ hắn và Thừa Niểu còn có một tầng quan hệ đặc biệt.
Lận Sương Nghệ không trả lời câu hỏi của Cơ Xích Dã, nhưng trong lòng đã có đáp án.
Nghĩ đến việc Vệ Cửu U biết được mối quan hệ giữa hắn và Thừa Niểu, lại thêm hắn tu Vô Tình đạo, nên mới cố ý dùng loại chú pháp tưởng chừng không có sát thương này – tình nhân chú.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, chú thuật do Vệ Cửu U gieo xuống, ngoài hắn ra, trừ khi tổ tiên họ Thừa sống lại, bằng không không ai có thể giải được.” – Lão tế tư nói thẳng – “Ngươi cũng đừng quá lo lắng, ngươi trúng chỉ là tử chú, không phá hủy được đạo của ngươi.”
Thế nhưng, chân mày của Lận Sương Nghệ vẫn không giãn ra, ngược lại càng nhíu chặt hơn.
Lão tế tư đã sống hơn một vạn năm, là sinh linh sống lâu nhất trong yêu tộc, thậm chí là toàn cõi Cửu Tư. Khi ông sinh ra vẫn còn là thời loạn thế, đến khi có thể hóa hình, Cửu Tư mới được lập nên.
Hắn thậm chí từng gặp Vệ Cửu U lúc đó, nói cách khác, lời hắn nói không phải giả.
Một bên, Cơ Xích Dã giải thích: “Tế ti đại nhân, ngài không rõ, người bị trúng mẫu chú là vị hôn thê của đệ tử Vô Hà.”
Nghe vậy, lão tế ti hiếm khi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Hóa ra là thế.” Lão tế ti lắc đầu, “Người Vệ Cửu U hận nhất chính là Nguyên Tổ Thừa Vi. Năm xưa y từng tuyên bố, hễ gặp người họ Thừa, tuyệt không tha một ai. Trong năm châu năm vương ngày ấy, thực lực nhà họ Vệ mạnh nhất, nếu không nhờ Nguyên Tổ xuất hiện bất ngờ, thì hoàng tộc hiện giờ đã là họ Vệ rồi.”
Tuy là thành vương bại tặc, Nguyên Tổ có thể diệt Vệ thị, lập nên Cửu Tư là vì nàng cao tay hơn một bước, nhưng bên thua cuộc sao có thể dễ dàng tâm phục khẩu phục, lại chẳng sinh thù hận?
Dù sao nhà họ Vệ cũng chỉ cách ngôi vị tôn quý nhất đại lục một bước mà thôi.
“Nhưng Vệ Cửu U căm hận Nguyên Tổ nhất không phải vì thù nhà, mà là do tư oán.” Lão tế ti nói, “Năm xưa lão phu còn nhỏ, nghe nói là Nguyên Tổ khi đó còn chưa khởi sự, đã giết vị hôn thê mà Vệ Cửu U yêu nhất. Từ đó, hai người thành thù không đội trời chung.”
Nếu nói như vậy, thì việc Vệ Cửu U gieo mẫu chú tình nhân lên người Thừa Niểu cũng là chuyện có lý.
“Ngươi tu đạo vô tình, lại đạo tâm kiên định, đúng là người thích hợp nhất để trúng tử chú.” Lão tế ti lắc đầu, “Si mê nhập ma, đau khổ mà chết, kết cục của Thừa Niểu đã định rồi.”
Cơ Xích Dã hỏi: “Tình nhân chú lại có hiệu quả mạnh đến vậy? Thừa Niểu với Quý Hành là tình cảm hai bên, nàng đã có người mình yêu sâu đậm, còn có thể vì cái gọi là tình nhân chú mà yêu Vô Hà sao?”
Hắn cảm thấy chuyện này có chút tà dị.
“Chúng sinh thiên hạ, ngoài thân xác thì thần hồn là quan trọng nhất. Chú thuật gieo lên thần hồn, uy lực tất nhiên cực mạnh.” Lão tế ti nói, “Huống chi còn là do chính tay Vệ Cửu U hạ chú.”
“Vệ thị vốn nổi lên từ chú thuật, Vệ Cửu U lại là người lợi hại nhất trong đó. Năm xưa, chết dưới tay chú thuật của y, sinh linh không biết bao nhiêu mà kể.”
Cơ Xích Dã tò mò: “Hắn lợi hại đến vậy, sao lại vẫn là người thua?”
“Vì Nguyên Tổ Thừa Vi là người duy nhất tìm ra cách giải chú.” Lão tế ti ánh mắt hơi sáng, tựa như hoài niệm thời đại quần hùng tranh bá năm xưa, “Nghe nói nàng không chỉ không sợ chú thuật của Vệ Cửu U, mà còn ngược lại hạ lên người y một loại chú không thể giải.”
Cơ Xích Dã không nhịn được nói: “Nhưng cuối cùng Vệ Cửu U phi thăng thành tiên, còn Nguyên Tổ lại vẫn ngã xuống. Nàng đã lợi hại như vậy, sao lại chết được?”
Lẽ ra cũng nên phi thăng thành tiên chứ?
“Đúng vậy, thế sự vô thường, ai mà ngờ kẻ thua cuộc lại thành tiên, kẻ chiến thắng thì lại chết trước chứ?” Lão tế ti buông tay, “Lão phu biết cũng chỉ bấy nhiêu. Tóm lại, trong tình huống Vệ Cửu U phi thăng, Nguyên Tổ ngã xuống, thì tình nhân chú không có cách giải.”
Lão nhìn về phía Lận Sương Nghệ – từ lúc biết về tình nhân chú đến giờ, mày hắn chưa từng giãn ra – rồi nói: “Hiện tại ngươi có hai lựa chọn: một là không để tâm, mặc kệ cô bé ấy đau lòng đến chết; hai là thành toàn cho nàng.”
Trong căn nhà gỗ chợt yên lặng.
Rất lâu sau, Lận Sương Nghệ nói: “Nguyên Tổ đã từng tìm ra cách giải chú, chứng minh rằng thế gian này không có chú nào là không thể giải.” Đó chính là lập trường của hắn.
Hai lựa chọn kia, hắn không chọn cái nào.
“Ta sẽ tìm ra cách giải chú.”
Lão tế ti không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: “Tùy ngươi, dù sao ngươi trúng là tử chú, không ảnh hưởng đến ngươi.”
Một bên, Cơ Xích Dã cũng gật đầu.
Chú tình nhân hại là hại tiểu đế nữ kia, người phải chịu khổ cuối cùng cũng chỉ là nàng.
…
Gió đêm heo hút.
Thừa Niểu và Thừa Phong đứng đối diện nhau, đôi huynh muội từng thân thiết vô ngần, giờ lại cách nhau mấy bước dài.
“Ca ca, hôm nay huynh đến đây là vì ai?” Thiếu nữ nhìn hắn, trong mắt không còn chút dựa dẫm hay yêu thích nào, khuôn mặt cũng chẳng còn nụ cười ngọt ngào và nhiệt tình thường ngày, chỉ lặng lẽ, không biểu cảm nhìn hắn.
Ánh mắt ấy lại xa lạ đến lạ thường.
Bàn tay giấu trong tay áo của Thừa Phong khẽ siết lại, nói: “Niểu Niểu, tất nhiên ta đến là vì muội. Muội—”
“Nếu là vì muội mà đến, thì ca ca bây giờ không nên ở đây, mà nên đi tìm Quý Hành gây rắc rối mới đúng, không phải sao?” Thiếu nữ hơi cong mắt, ngắt lời hắn, nghiêng đầu mỉm cười nhìn.
Lời nói tới đó, đã chặn đứng mọi lời khuyên can của Thừa Phong.
“Ta tất nhiên sẽ dạy dỗ Quý Hành.” Trầm mặc một lúc, Thừa Phong nói, “Ta đến tìm muội trước, chỉ vì sợ muội đau lòng. Muội chẳng phải thích hắn nhất rồi sao?”
“Thì ra là vậy.” Thiếu nữ cuối cùng cũng nở nụ cười, trong mắt trong sáng lại có thêm độ ấm, “Muội biết ngay ca ca thương muội nhất.”
“Muội còn tưởng ca ca không thương muội nữa.” Nàng cười rất vui, bước vài bước chạy tới, như thuở nhỏ nhào vào lòng huynh trưởng, tràn đầy sự lệ thuộc.
Bàn tay Thừa Phong theo bản năng ôm lấy lưng muội muội.
“Từ sau khi muội tỉnh lại, muội đã cảm thấy ca ca xa cách muội rất nhiều, muội còn tưởng… tưởng rằng ca ca không muốn muội tỉnh lại nữa.”
Nghe vậy, lòng Thừa Phong khẽ loạn, ngón tay vô thức co lại, lập tức trầm giọng nói: “Sao lại nghĩ như vậy? Ta luôn chờ Niểu Niểu tỉnh lại.”
Hắn theo bản năng gọi nàng bằng nhũ danh, giọng cũng là giọng dịu dàng nhất ngày trước.
Nghe được câu ấy, thiếu nữ dụi má mềm mại vào ngực hắn, mỉm cười nói: “Ca ca không cần sợ muội đau lòng, hắn phạm sai thì nên bị dạy dỗ, muội chỉ thấy vui thôi. Ai bảo hắn ong bướm lả lơi?”