Đây không phải là lòng nhân từ của đế vương, mà là một kiểu tàn nhẫn còn lạnh lẽo hơn. Không biết nàng nghĩ tới điều gì, khẽ lắc đầu:
“Ngươi đi đi.”
Nàng nói:
“Nhân lúc cô còn sống, hãy quay về nơi ngươi muốn đến.”
“Tư Tinh, hãy trân trọng những ngày cuối cùng này đi.”
Không có được chưa hẳn đã khổ, khổ là ở chỗ sắp có được rồi lại mất đi, hoặc là mãi sống trong nỗi sợ sắp mất đi.
Như vậy, chính là hình phạt đến chết.
.
Sau khi tai họa băng giá ở phương Bắc được giải trừ, vương đô Bắc Lương xảy ra mấy việc lớn:
Một là nữ đế ban hôn cho thái tử và quốc sư, hôn kỳ được định sau nửa tháng, thời gian quá vội vàng khiến khắp nơi xôn xao, ai nấy đều suy đoán ẩn ý phía sau.
Hai là sau thánh chỉ ban hôn, hoàng tử Triệu Nguyên Tề được phong làm Bình Thanh vương, phong địa cách vương đô rất xa, tuy không phải là nơi lạnh giá khắc nghiệt, nhưng cũng chẳng phải vùng giàu có trọng yếu. Thánh chỉ yêu cầu sau khi đại hôn kết thúc liền phải lên đường đến phong địa.
Thế là trong cuộc tranh đoạt ngôi vị thái tử không đổ máu này, mọi người đều đã rõ, người chiến thắng cuối cùng là thái tử Triệu Nguyên Lăng.
Rõ ràng là bên thắng cuộc, vậy mà trên mặt Triệu Nguyên Lăng lại chẳng có lấy một tia vui mừng. Hắn phất tay cho tùy tùng lui xuống, một mình chống ô đi đến Hàm Ninh Các. Tuyết trắng rơi lả tả, tích lại một lớp mỏng trên mặt đất, bước chân dẫm xuống phát ra âm thanh nặng nề, tựa như tâm trạng u uất, nặng nề của hắn lúc này.
“Điện hạ.”
“Thái tử điện hạ.”
Vừa bước vào Hàm Ninh Các, các thuật sĩ trong các liền hành lễ với hắn.
Triệu Nguyên Lăng hững hờ gật đầu, theo lối quen thuộc đi về phía lầu ngủ của Trường Tuệ. Từ xa, hắn đã thấy cây hồng mai nở rộ dưới lầu, bên cạnh là một công tử phong nhã vô song, khoác áo lông dài sắc bạc, đứng yên trước cây mai tỉa cành. Sau lưng y chính là cửa phòng trên lầu đóng chặt.
“Thái tử điện hạ.” Người đầu tiên nhìn thấy hắn là Tú Cầm.
Nàng giương cao chiếc ô giấy dầu nền đen hoa đỏ, che gió tuyết cho Mộ Giáng Tuyết, mu bàn tay đã bị gió rét làm đỏ ửng và khô nẻ.
Một bên khác là Thanh Kỳ đứng lặng giữa tuyết, má nàng cũng đỏ bừng vì lạnh, trong tay ôm một giỏ hoa tre đan, bên trong là vài đóa hồng mai nở rộ.
“Đang làm gì vậy?” Triệu Nguyên Lăng hơi nhíu mày, tay cầm ô nghiêng về phía Thanh Kỳ, vô thức che tuyết cho nàng.
Mộ Giáng Tuyết như đang chuyên chú vào việc của mình, cụp mắt, lặng lẽ tỉa hoa, không hề đáp lại. Cuối cùng là Tú Cầm nhanh nhẹn trả lời:
“Tôn tọa mấy ngày nay tâm tình không tốt, thân thể cũng khó chịu, công tử muốn làm vài món điểm tâm từ hoa mai để dỗ tôn tọa vui lên.”
“Thân thể khó chịu?” Triệu Nguyên Lăng sững người, vội hỏi:
“Sao lại khó chịu? Mấy ngày rồi? Vì sao không ai báo cho ta?”
Sau chuyện lần trước, hắn cố ý xa cách Trường Tuệ, đương nhiên biết tâm tình nàng không tốt. Giờ họ đã quay về vương đô, chuyện ban hôn cũng đã định, không thể thay đổi. Mấy ngày nay hắn bị chuyện hôn sự và đủ thứ vặt vãnh quấn lấy, hôm nay mới rảnh rỗi đến tìm nàng, là muốn giải thích rõ ràng về sự lạnh nhạt cố ý trước đó, cũng là để biết thái độ của Trường Tuệ về việc ban hôn.
Không ngờ chỉ mấy ngày không gặp, Trường Tuệ lại đổ bệnh. Bảo sao mấy hôm nay nàng không đến tìm hắn.
“Ta vào thăm nàng.”
Không đợi Triệu Nguyên Lăng bước lên, sau lưng liền vang lên tiếng kéo kéo sắc lạnh của kéo cắt, giọng nói của Mộ Giáng Tuyết lạnh lẽo:
“Đứng lại.”
Dường như nhận ra giọng điệu quá lạnh lùng, khi Triệu Nguyên Lăng quay đầu lại nhìn, Mộ Giáng Tuyết liền cong môi nở một nụ cười nhạt. Ngón tay thon dài kẹp một cành hồng mai vừa cắt, nhẹ giọng nói:
“Sư tôn đang bế quan, không gặp ai hết.”
“Nếu điện hạ có chuyện gấp, có thể nói với ta trước. Đợi sư tôn xuất quan, ta sẽ chuyển lời.”
Tuy thiếu niên trên mặt luôn treo nụ cười ôn hòa, nhưng Triệu Nguyên Lăng lại nhạy bén nhận ra sự lạnh lẽo ẩn sâu trong đáy mắt y, như tuyết đọng trên đỉnh núi, sắc bén mà không giấu mũi nhọn.
Mộ Giáng Tuyết có địch ý với hắn.
Triệu Nguyên Lăng đã rõ điều đó.
Là vì Trường Tuệ sao? Là vì chuyện trên núi tuyết, hay vì việc ban hôn, hoặc là cả hai?
Nếu là vì những chuyện ấy, Triệu Nguyên Lăng cũng không để tâm đến địch ý của Mộ Giáng Tuyết. Ngược lại, hắn cảm thấy Trường Tuệ đã nhận được một đồ đệ tốt. Dù lo lắng cho sức khỏe của Trường Tuệ, nhưng hắn cũng biết bế quan không thể bị quấy rầy. Hắn trầm ngâm nói:
“Làm phiền rồi, đợi Tuệ Tuệ xuất quan thì lập tức báo cho ta.”
Hắn hơi dừng lại, lộ ra chút không tự nhiên:
“Một số việc liên quan đến hôn lễ… cần bàn bạc với nàng.”
Mộ Giáng Tuyết hàng mi dài khẽ run.
Ánh mắt khẽ nâng, còn chưa kịp nói gì thì từ trong lầu vang lên tiếng động khẽ, giọng của Trường Tuệ mơ hồ vọng ra qua cánh cửa, xen lẫn chút mệt mỏi mới tỉnh:
“Là Thái tử đến sao?”
“Để chàng vào đi.”
Cánh cửa đã khép suốt mấy ngày chậm rãi mở ra.
Khi Triệu Nguyên Lăng thu ô bước vào phòng, bên ngoài lập tức rơi vào một bầu không khí chết lặng lạ kỳ.
Một lúc sau, tiếng thở dài thanh thoát vang lên. Mộ Giáng Tuyết ném cành hồng mai đang xoay trong tay vào giỏ tre, bên trong đã chứa đầy những đóa hoa tươi rực như máu, nhưng tất cả những đóa hoa ấy đều không bắt mắt bằng vết máu cắt trên đầu ngón tay y.
Không liếc nhìn về phía lầu nữa, Mộ Giáng Tuyết ném chiếc kéo vàng dính máu xuống tuyết, quay người rời đi.
Tú Cầm vội vã che ô đuổi theo, thấy Thanh Kỳ vẫn ngơ ngác đứng giữa gió tuyết, liền nhỏ giọng giục:
“Ngươi đứng ngẩn ra đó làm gì, còn không mau theo đi!”
Thanh niên dáng vẻ khiêm nhường, không rõ đã đợi nàng trong gió lạnh bao lâu, chú ý đến thánh chỉ ban hôn vẫn còn trong tay nàng. Mộ Giáng Tuyết mơ hồ hiểu ra điều gì đó, khẽ khựng lại rồi bước tới nắm tay nàng, ngược lại còn an ủi:
“Không sao đâu.”
Giọng hắn rất ôn hòa: “Ý chỉ của bệ hạ vốn khó mà thay đổi. Nếu sư tôn không muốn thành thân, chúng ta lại nghĩ cách khác là được.”
Hắn vẫn giữ lời hứa mà nàng từng nói với hắn, cho rằng nàng không muốn gả cho Triệu Nguyên Lăng. Trước khi gặp Thánh Đức nữ đế, Trường Tuệ cũng quả thực cảm thấy hôn sự này thật nực cười, mang tâm tư muốn từ hôn mà đi.
Nhưng sau khi nàng gặp Thánh Đức nữ đế, khi biết được gánh nặng đằng sau hôn sự này, câu “không muốn” nàng thế nào cũng không thốt ra nổi.
Cứ như xương cá mắc cổ họng, điều nhiều hơn là xấu hổ và bối rối.
Trường Tuệ đã không còn nhớ mình phản ứng ra sao lúc ấy, chỉ biết rằng lúc tỉnh lại, nàng đã lấy lý do bế quan để tránh mặt Mộ Giáng Tuyết.
Những ngày qua, Trường Tuệ không phải không biết Mộ Giáng Tuyết vẫn luôn chờ ngoài cửa, nhưng nàng thật sự không biết nên đối mặt thế nào. Lúc phiền não cũng từng tức giận, bản thân khi xưa đã hứa là “nếu không có gì bất ngờ”, nay nàng đồng ý đại hôn là vì tình thế bắt buộc, đương nhiên cũng tính là nằm trong “bất ngờ”, cần gì phải vì thế mà tự trách, tự ti rồi lẩn trốn?
Thân là sư tôn, nàng làm việc có lý do của mình, nào có đạo lý phải dè dặt nhìn sắc mặt đồ nhi?
Nhưng đến khi nàng cắn răng quyết tâm mở cửa gặp Mộ Giáng Tuyết, lại không khỏi nhớ đến đêm tuyết kia hắn che ô, khoác áo cho nàng. Ở Linh Châu giới, trước đại hôn năm đó, Mộ Giáng Tuyết cũng từng dịu dàng thiện lương như vậy, tất cả chỉ thay đổi kể từ sau đại hôn kia.
Lẽ nào, nàng lại một lần nữa vì tự cao mà không quan tâm đến cảm xúc của đồ nhi, tái diễn bi kịch ở Linh Châu giới hay sao?!
Nghĩ đến đoạn ký ức nơi đó, hình ảnh nghịch đồ hung lệ nguy hiểm, Trường Tuệ lạnh cả người, cụp đầu rúc vào trong chăn lần nữa.
Những ngày này nhốt mình trong phòng, Trường Tuệ cũng không hoàn toàn vướng bận chuyện hôn sự, phần lớn thời gian là để áp chế Cư Chư Bất Tức trong cơ thể.
Có lẽ vì cảm nhận được khí tức của Mộ Giáng Tuyết, vật này trong cơ thể nàng càng thêm bạo động. Hiện tại Trường Tuệ chưa có pháp khí nào có thể phong ấn được nó, chỉ có thể dùng thân thể làm vật chứa tạm thời trấn áp, vô cùng hao tổn tâm thần và tu vi.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Trường Tuệ đã bị nó giày vò đến tiều tụy đi một vòng. Dù biết Cư Chư Bất Tức không có năng lực sát thương, nhưng nàng hiểu rất rõ uy lực của nó, cũng biết trong tay Mộ Giáng Tuyết thì thứ này đáng sợ đến mức nào. Linh Châu giới sụp đổ, một nửa “công lao” là do vật này gây nên.
Để không khiến nhân gian hiện tại trở thành Linh Châu giới thứ hai, Trường Tuệ tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay Mộ Giáng Tuyết.
Chỉ dựa vào trấn áp thì sớm muộn gì cũng bị thần khí thượng cổ phá phong mà ra, để phong ấn nó hoàn toàn trong cơ thể, Trường Tuệ đã thiết lập một đại trận phong ấn trên người. Với tu vi hiện tại, nàng cần vài ngày mới có thể bố trí và duy trì đại trận, coi như là thật sự bế quan.
Việc Triệu Nguyên Lăng đến Hàm Ninh Các tìm nàng nằm trong dự liệu của nàng, chỉ là muộn hơn nàng tưởng một chút. Nhớ lại sự lãnh đạm của hắn trên đường hồi cung, tuy Trường Tuệ có thể đoán được nguyên do, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, nên vẫn luôn im lặng không nói.
Mãi đến khi Mộ Giáng Tuyết suýt nữa dỗ cho người bỏ đi.
“Là thái tử điện hạ tới à?” Giọng Trường Tuệ xa cách.
Trong phòng, vị quốc sư đại nhân đang nằm sấp trước gương trang điểm, vừa vò tóc vừa dụi mắt, đến khi người trong gương trông thật tiều tụy nhếch nhác, mới ngồi phịch xuống bên cửa sổ, khẽ ho một tiếng rồi lên tiếng: “Cho hắn vào đi.”
Chờ Triệu Nguyên Lăng bước vào, cửa phòng khép lại, Trường Tuệ ngồi trong phòng tối âm u, chậm rãi nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt.
Câu “Lạnh nhạt mấy ngày nay, còn tưởng ca ca không cần muội muội này nữa” chứa đầy oán giận còn chưa kịp nói, sắc mặt Triệu Nguyên Lăng lập tức thay đổi khi nhìn thấy dung nhan nàng, vài bước đã tới trước mặt, vội vã hỏi:
“Sao sắc mặt lại kém thế này? Có phải vết thương cũ tái phát rồi không?”
Trường Tuệ ngẩn ra một chút, lời đối thoại đã chuẩn bị từ sớm bị ngắt quãng, nàng bướng bỉnh lại lắp ba lắp bắp mà diễn trò:
“Ngươi, ngươi còn biết quan tâm ta sao.”
Triệu Nguyên Lăng lo lắng hết mực cho sức khỏe của nàng, có chút bất đắc dĩ nói: “Sao ta lại không quan tâm đến muội chứ?”
Hắn quỳ xuống trước mặt nàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gầy gò tái nhợt của nàng, vừa đau lòng vừa sốt ruột:
“Mới mấy ngày thôi, sao muội lại thành ra như vậy? Có đi gặp ngự y chưa?”
Cơ thể Trường Tuệ thực ra không có gì đáng ngại, chỉ là bị Cư Chư Bất Tức giày vò mà thôi.
Nàng vừa rồi cố ý khiến bản thân trông tiều tụy nhếch nhác, là muốn khiến Triệu Nguyên Lăng đau lòng, không ngờ bản thân mấy hôm nay vốn đã rất mệt mỏi, lần diễn trò này lại khiến hắn sợ hãi thật sự.
Giây phút này, Triệu Nguyên Lăng dường như hòa làm một với Hoàn Lăng của Linh Châu giới, người ca ca đã nuôi nàng khôn lớn không chịu nổi nàng rụng một sợi tóc, ôm nàng vào lòng, xoa đầu an ủi, giọng trầm trầm đầy tự trách:
“Là lỗi của ca ca.”
“Là ca ca không bảo vệ tốt cho muội.”
Thấy không, tình cảm của bọn họ thật ra chưa từng thay đổi.
Trường Tuệ sống mũi cay cay, có chút hối hận vì trò đùa vừa rồi của mình.
“Ta không sao.” Không nỡ để người ca ca tốt như vậy phải đau lòng, Trường Tuệ vỗ vỗ lưng hắn, lúng túng giải thích: “Vừa rồi là trêu ngươi thôi.”
Theo lời vừa dứt, căn phòng xám xịt bỗng trở nên sáng sủa vui tươi, xua tan hẳn sự u ám tiêu điều vừa rồi.
Thấy tơ máu trong mắt Trường Tuệ đã dần lui, sắc mặt cũng khá hơn lúc nãy, Triệu Nguyên Lăng mới thở phào nhẹ nhõm, nhận ra bản thân bị nàng trêu chọc, hắn vừa tức vừa buồn cười, đưa tay chọc nhẹ trán nàng, nhưng cũng chẳng nỡ dùng sức:
“Ngươi ấy—”
Trường Tuệ mặc cho hắn chọc, nhỏ giọng biện giải: “Ai bảo lúc về ngươi không thèm để ý tới ta.”
Triệu Nguyên Lăng thở dài, “Ta chỉ là muốn bảo vệ nàng.”
Trường Tuệ chưa đủ thấu tình đạt lý, rất nhiều chuyện nàng không nghĩ chu toàn. Nhưng Triệu Nguyên Lăng thân là ca ca của nàng, dĩ nhiên phải nghĩ thay nàng nhiều hơn một chút.
Trước khi họ khởi hành về kinh, Triệu Nguyên Lăng đã đoán được chuyện trên tuyết sơn không thể giấu nổi. Hắn lường trước những lời đồn thổi nơi vương đô, chắc chắn rằng trong đoàn có mật thám đã sớm báo việc ấy cho Thánh Đức nữ đế, thậm chí còn nghĩ đến kết cục tệ nhất là được ban hôn.
Giữa hắn và Trường Tuệ chỉ có tình huynh muội, hoàn toàn không có tư tình nam nữ. Huống chi trên tuyết sơn bọn họ quả thật thanh bạch, song có miệng mà không thể biện, hoàn toàn không có sức chống đỡ.
Trên đường về, giữa ánh mắt soi mói của bao người, việc duy nhất Triệu Nguyên Lăng có thể làm chính là tránh hiềm nghi, mong Thánh Đức nữ đế từ đó mà nhìn thấu tâm ý của hắn, tránh để xảy ra kết cục xấu nhất. Nhưng, điều đó rốt cuộc chẳng ích gì.
Thánh Đức nữ đế nhìn xa hơn hắn, thế cục bà nắm trong tay cũng lớn hơn hắn rất nhiều. Dù Triệu Nguyên Lăng cố sức cứu vãn thế nào, cũng không thể xoay chuyển được cục diện tồi tệ. Hôn sự giữa hắn và Trường Tuệ, cuối cùng lại bị định đoạt một cách hoang đường như thế.
“Muội…” Chỉ cần nghĩ tới những chuyện đó là đầu hắn liền đau nhức, Triệu Nguyên Lăng bất lực nói: “Tuệ Tuệ, muội thật sự nghĩ kỹ rồi, muốn gả cho ta sao?”
Trường Tuệ hơi chần chừ gật đầu, “Hôn sự lần này không vì tư tình, mà là vì Bắc Lương.”
Những lời Thánh Đức nữ đế nói với Trường Tuệ, dĩ nhiên cũng từng nói với Triệu Nguyên Lăng. Hắn không vô tư như Trường Tuệ, cũng chẳng tin mấy thứ gọi là điềm gở tiên tri, hắn chỉ tin vào chính mình.
“Nếu vận mệnh của Bắc Lương là diệt vong, thì cho dù ba tôn bốn đế cùng đứng cũng chẳng thể cứu được, một cuộc hôn nhân thì cứu vãn được gì chứ?”
Triệu Nguyên Lăng vẫn thấy chuyện này thật nực cười, “Thành hôn không phải trò trẻ con, hậu vị cũng không phải là thứ dễ dàng đảm đương. Muội không cần phải gánh cả Bắc Lương lên vai, nếu sau này ta kế thừa đế vị, thì những việc này vốn dĩ nên để ta gánh vác.”
Nói thì nói vậy, nhưng điều quan trọng nhất là: “Thế ca ca có thể khiến bệ hạ thu hồi thánh chỉ ban hôn không?”
Hoặc nói cách khác, hắn có nỡ lòng từ chối thỉnh cầu duy nhất của thân mẫu sắp khuất bóng kia hay không?
Triệu Nguyên Lăng trầm mặc.
Một lúc sau, hắn nói: “Chỉ cần muội không muốn gả, những chuyện khác cứ để ta nghĩ cách.”
Nếu cách nghĩ dễ như thế, Trường Tuệ đã chẳng ủ rũ quay về từ chỗ nữ đế.
“Thôi vậy.” Trường Tuệ không muốn khiến Triệu Nguyên Lăng khó xử, nàng có chút cam chịu nói: “Cứ theo ý bệ hạ đi.”
Cùng lắm là thành hôn trước, dùng thân phận quốc hậu giúp ca ca trấn giữ triều cục trong ngoài. Đợi đến khi quét sạch đám loạn đảng nghịch thần như Triệu Nguyên Tề, nàng lại cùng ca ca hoà ly. Nghĩ đến đây, Trường Tuệ liền nói ra suy tính của mình, càng nghĩ càng thấy cách này khả thi, như vậy cũng dễ ăn nói với Mộ Giáng Tuyết hơn.
Triệu Nguyên Lăng nghẹn lời.
“Tuệ Tuệ.” Hắn day trán, bất đắc dĩ hỏi: “Trong mắt muội, hôn nhân là gì?”
Trường Tuệ ngơ ngác chớp mắt, vô thức lặp lại lời hắn, “Là gì ư?”
Triệu Nguyên Lăng nhìn nàng, ánh mắt hơi thay đổi, chợt nghĩ tới chân thân hắn từng thấy trên tuyết sơn, tựa hồ đã hiểu điều gì đó, “Thôi, cứ đi từng bước rồi tính tiếp.”
Cách ngày đại hôn còn nửa tháng, vẫn còn cơ hội thay đổi. Hiện giờ điều cần cảnh giác nhất chính là phía Triệu Nguyên Tề. Từ khi thánh chỉ phong vương ban xuống, bên đó đã bắt đầu nhộn nhạo, nếu không đoán sai, trước sau đại hôn chắc chắn sẽ có một hồi náo loạn.
Có Triệu Nguyên Lăng bầu bạn trò chuyện, tâm tình Trường Tuệ khá hơn nhiều. Chỉ là hắn không thể ở lại lâu, chưa được bao lâu, đã có thị vệ vội vã tới gọi đi, lo lắng nói: “Bệ hạ lại thổ huyết rồi, điện hạ mau đến xem đi.”
Triệu Nguyên Lăng đứng dậy: “Đã triệu thái y chưa?”
“Bệ hạ không cho, nói là…” Hai người vừa đi vừa nói, Trường Tuệ cũng chẳng muốn nghe thêm, chỉ khẽ thở dài.
Mộ Giáng Tuyết xách hộp đồ ăn đi xuống hành lang, vừa khéo lướt qua Triệu Nguyên Lăng, hắn quét mắt nhìn rừng mai, thấy cửa điện lầu ngủ khép hờ trong cành mai, thấp thoáng tà váy tung bay.
“Bắt được rồi.” Nhếch môi nhẹ cười, Mộ Giáng Tuyết thì thầm.
“……”
Trường Tuệ ở trong phòng nín nhịn quá lâu, thấy bên ngoài điện cuối cùng không còn ai canh chừng, mới ra ngoài hít thở.
Tuyết lớn rơi lả tả, phủ kín cành mai, chôn vùi những đóa hồng mai kiêu ngạo rực rỡ, chỉ còn lác đác vài cánh hoa lộ ra ngoài tuyết, vừa cứng cỏi vừa đáng thương.
Ngửi mùi hương mai thoảng trong gió, đầu óc mơ màng của Trường Tuệ cũng được thanh tỉnh đôi chút. Nàng đưa tay phủi tuyết trên cành, tiện tay chọn một đoá mai vừa mắt, ngắt xuống cầm trong tay, cúi đầu vừa định đưa vào miệng thì sau lưng vang lên tiếng gọi dịu dàng: “Sư tôn.”
Tiếng giày trắng giẫm trên tuyết lạo xạo vang lên khe khẽ, Mộ Giáng Tuyết đi đến bên cạnh Trường Tuệ, môi mỉm cười ba phần, chậm rãi nói: “Sư tôn cuối cùng cũng chịu xuất quan rồi sao?”
Câu này chẳng khác nào lúc nãy Trường Tuệ mỉa mai Triệu Nguyên Lăng, nàng khẽ ho một tiếng, che giấu sự lúng túng, “Không phải là vì lo cho ngươi sao?”
“Những ngày ta bế quan, Hàm Ninh Các có xảy ra chuyện gì không?”
Mộ Giáng Tuyết không trả lời, đôi mắt đen láy dán chặt trên mặt Trường Tuệ, rõ ràng là đang cười mà lại như nước chết không một gợn sóng. Trường Tuệ bị nhìn đến mức lạnh cả sống lưng, vô thức đưa tay sờ chiếc vòng tay băng hoa nơi cổ tay.
“Mộ Giáng Tuyết.” Nàng cất cao giọng, ngữ khí có phần bất mãn: “Bản toạ đang nói chuyện với ngươi đó.”
Mộ Giáng Tuyết tựa như lúc này mới hoàn hồn, đột ngột rút ngắn khoảng cách, áp sát gương mặt nàng, đáp mà như không đáp: “Sư tôn, người gầy đi nhiều rồi.”
Trường Tuệ sững người, nhớ lại vẻ đau lòng vừa rồi của Triệu Nguyên Lăng, nàng theo bản năng hỏi: “Trạng thái của ta tệ lắm sao?”
“Rất tệ.”
Tay áo rũ xuống, Mộ Giáng Tuyết giơ tay lên đặt lên má nàng, bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má Trường Tuệ, giọng điệu chẳng rõ là bình thản hay thương xót: “Má không còn chút thịt nào.”
Ánh mắt hắn hạ thấp.
Mộ Giáng Tuyết lướt nhìn chiếc cổ trắng ngần của Trường Tuệ, cùng với vòng eo mảnh khảnh bên dưới lớp áo váy, gầy yếu như thể chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.
Chưa để hắn kịp có thêm động tác nào, Trường Tuệ đã bốp một tiếng vỗ vào mu bàn tay hắn: “Ngươi nói thì cứ nói, sao cứ thích động tay động chân vậy.”
Mộ Giáng Tuyết bị đẩy lùi vài bước, khẽ cười: “Ta phải xác nhận xem sư tôn đã gầy đi bao nhiêu, để sau này còn bù đắp lại cho người.”
Trường Tuệ là linh vật, thức ăn của loài người chẳng thể giúp nàng béo lên hay khôi phục tinh thần, cùng lắm chỉ là thoả mãn khẩu vị. Nàng chỉ có ăn linh khí của hoa cỏ mới có thể hồi phục nguyên khí. Đây cũng là lý do nàng vừa nãy định hái hoa mai bỏ vào miệng.
Hiện giờ, đóa hoa mai nhỏ trong tay nàng đã ấm dần lên, Trường Tuệ nóng lòng muốn khôi phục thể trạng, bèn định ăn hoa ngay trước mặt Mộ Giáng Tuyết. Hắn thấy vậy cũng không tỏ ra kinh ngạc, nhưng lại đưa tay giữ lấy cổ tay nàng.
“Lại muốn làm gì?” Trường Tuệ có chút bực bội.
Giọng Mộ Giáng Tuyết vẫn dịu dàng mát lạnh: “Sư tôn hà tất phải ăn hoa sống.”
Hắn nhấc hộp thức ăn trong tay lên, mở nắp hộp ra, bên trong là một đĩa bánh hoa mai tinh xảo, hương hoa ngào ngạt lan toả.
Đi theo Trường Tuệ nhiều năm như vậy, hắn sớm đã hiểu rõ sở thích và thói quen của vị sư tôn này, liền nhón một miếng bánh đưa đến bên môi nàng: “Hoa sống lạnh lẽo, sư tôn chi bằng ăn cái này.”
“Ta…” Trường Tuệ vừa mở miệng định nói gì đó, thì miếng bánh đã bị nhét thẳng vào miệng, hoàn toàn không cho nàng cơ hội từ chối.
Bánh vào miệng thơm ngọt, ngọt mà không ngấy, còn mang theo hương dã của cánh hoa, không rõ Mộ Giáng Tuyết làm cách nào, nhưng lại vô cùng hợp khẩu vị nàng.
Khi nàng từng chút một nuốt bánh vào bụng, Mộ Giáng Tuyết nhìn nàng hỏi: “Ngon không?”
Hai chữ “ngon lắm” còn chưa kịp thốt ra, Trường Tuệ đã thấy thêm một miếng bánh khác đưa đến trước miệng, lần này nàng phản ứng kịp, vội vàng tránh đi: “Ta tự ăn được.”
Mộ Giáng Tuyết không miễn cưỡng, đưa bánh cho nàng rồi yên lặng ngắm nhìn nàng ăn.
Rừng mai trước tẩm lầu rất rộng, trong gió tuyết, từng cánh hoa đỏ thẫm thi thoảng rơi rụng.
Vì phải áp chế thần khí trong cơ thể, sức khỏe Trường Tuệ kém đi nhiều, đứng chưa bao lâu đã thấy hơi choáng. Mộ Giáng Tuyết liền cởi áo choàng lông, trải xuống đất để nàng ngồi dưới gốc cây.
Trường Tuệ dựa vào cành cây, hít thở luồng khí lạnh tươi mát trong ngày tuyết rơi, chậm rãi nhấm nháp bánh. Mộ Giáng Tuyết đứng chắn gió trước mặt nàng, thấy nàng ăn cũng gần xong rồi mới lên tiếng như thể trò chuyện thường ngày: “Vừa rồi, điện hạ thái tử đến thương lượng chuyện từ hôn với sư tôn sao?”
Động tác của Trường Tuệ khựng lại.
Nghe Mộ Giáng Tuyết hỏi như vô tình: “Vậy có kết quả không? Có cần ta giúp một tay không?”
Thân ảnh chắn gió che tuyết kia cũng che mất ánh sáng, Trường Tuệ không nhìn rõ vẻ mặt Mộ Giáng Tuyết, chỉ khó khăn nuốt miếng bánh, hỏi lại: “Sao ngươi chắc chắn ca ca ta muốn từ hôn?”
“Vì điện hạ chỉ xem người là muội muội.”
Mộ Giáng Tuyết nói rõ ràng từng chữ, giọng rất bình tĩnh, rồi bổ sung: “Hắn cũng biết, sư tôn không hề có tình ý nam nữ với hắn.”
Lời này chẳng rõ là nói cho ai nghe, hay là nói cho tất cả những ai có mặt ở đây.
Vậy nên, hai người vốn không có tình cảm, vì cớ gì lại ép buộc thành thân với nhau? Trước kia nàng cũng từng hứa với hắn, sẽ không lấy Triệu Nguyên Lăng, chẳng phải sao?
Hắn cúi đầu nhìn sư tôn từng nói sẽ không lấy chồng nữa, nhìn chiếc cổ trắng mịn lộ ra dưới mái tóc rũ, nhìn nàng trầm mặc vài giây rồi khẽ nói: “Hôn sự này, e là không từ được.”
“Mộ Giáng Tuyết, ta sẽ lấy ca ca.”
Đây là một câu trần thuật, là sự cam chịu đầy bất lực, chứ không phải lời tuyên bố lạnh lùng vô tình.
Nhưng trong tai Mộ Giáng Tuyết, chẳng khác nào nhau, đó cũng là kết cục mà hắn đã sớm đoán trước.
“Ngươi lúc nào cũng là……” Gió tuyết bỗng trở nên dữ dội, cảm xúc của Mộ Giáng Tuyết dần trở nên trầm lặng, hắn cúi người ngồi xuống bên nàng.
Luôn luôn đùa bỡn, luôn khiến hắn trông mong rồi lại thất vọng, luôn không có hắn trong mắt trong lòng, luôn luôn… muốn vứt bỏ hắn.
Trong mắt nàng, rốt cuộc hắn là gì?
Mộ Giáng Tuyết nhìn Trường Tuệ, chậm rãi giơ tay định chạm vào mắt nàng, hàng mi dài khẽ run, lần này nàng rất ngoan ngoãn để hắn chạm, nhưng vẫn cụp mắt không chịu nhìn hắn.
Mộ Giáng Tuyết nghĩ, rốt cuộc phải làm sao mới có thể giữ được bản thân trong đôi mắt này? Moi ra chăng?
Có phải chỉ khi đôi mắt kia không còn suy nghĩ hay nhịp đập, mới chịu dừng ánh nhìn lại nơi hắn?
Đầu ngón tay lạnh lẽo ấn nhẹ vào hốc mắt, lòng Mộ Giáng Tuyết lạnh băng. Ngay khi hắn định dùng lực, cổ tay hắn bị một bàn tay trắng trẻo mang sắc hồng dịu chạm vào. Hắn ngước mắt, thấy tiểu sư tôn đang mấp máy môi, kìm nén tính tình mà nhẹ giọng dỗ dành: “Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe không?”
Mãi vẫn không thấy Mộ Giáng Tuyết đáp lời, nàng nghĩ chắc mình nói nhỏ quá, liền nhắc lại một lần nữa: “Ta thành thân với ca ca chỉ là tạm thời.”
“Chỉ dụ không thể trái, triều cục hiện nay lại biến động không ngừng, ta thân là quốc sư lại được ban cho Hàm Ninh Các, đương nhiên phải gánh vác trọng trách trấn quốc hộ quốc.”
Triệu Nguyên Tề bao năm ẩn nhẫn nơi triều đình, thế lực của hắn không thể nhổ tận gốc trong thời gian ngắn, dây mơ rễ má, động một chạm toàn cục. Trường Tuệ không thể trơ mắt nhìn ca ca nàng rơi vào bẫy, nàng muốn giúp huynh ấy, cũng muốn xứng đáng với sự tín nhiệm bao năm của Thánh Đức nữ đế.
Nàng đã giải thích rất nhiều với Mộ Giáng Tuyết, tóm lại chính là nàng có lý do buộc phải thành thân.
Cuối cùng, nàng nhấn mạnh một câu: “Chờ mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ hòa ly.”
Đáp lại lời của Trường Tuệ, chỉ có một tiếng cười khẽ lạnh lùng, không mang chút tình cảm nào.
Hắn sẽ không còn tin nàng nữa.
Chương 34: Chiến lược dịu dàng 34
“……”
Đêm đông lạnh buốt, trong cung Sùng Thụy ánh đèn lờ mờ, tĩnh lặng và u ám.
Triệu Nguyên Tề ngồi ở vị trí chủ tọa, cầm gương đồng ngắm nghía dung mạo của mình. Hốc mắt trái đựng viên Huyền tinh châu đen như mực, trống rỗng vô hồn, không hề phản chiếu ánh lửa trong điện, tương phản rõ rệt với con ngươi bên phải sáng bóng ánh lên hình ảnh phản chiếu.
Mỗi lần nhìn thấy mắt trái của mình, Triệu Nguyên Tề đều nhớ tới cảnh nửa khuôn mặt đầy máu của mình, rồi lại nhớ tới Trường Tuệ.
“Két——”
Khi hắn đang đưa tay chạm vào con mắt giả trong hốc mắt, cánh cửa đóng kín khẽ mở ra, một đạo nhân áo đen quấn mình kín mít bước vào.
“Việc tiến hành thế nào rồi?” Triệu Nguyên Tề nhẹ nhàng xoay viên Huyền tinh châu trong tay, không ngẩng đầu lên.
Đạo nhân áo đen khựng lại giây lát, đáp: “Tin tức đã lan truyền xong, ngày mai ta sẽ đích thân mang tín vật đi một chuyến, bọn họ sẽ không từ chối.”
Triệu Nguyên Tề hừ lạnh một tiếng, rõ ràng không tin lời nàng ta.
“Mụ già ấy trước kia không có con trai, vẫn coi ta là thái tử mà nuông chiều, đương nhiên không nỡ giết ta. Nhưng giờ thì khác rồi.” Triệu Nguyên Tề cười nhạt nói: “Rốt cuộc vẫn thiên vị máu mủ ruột thịt. Từ sau khi tìm được tên con hoang kia, bà ta liền cảm thấy ta cái gì cũng không bằng hắn, sau khi trở về từ Tuyết Sơn lại càng xem ta là phế tử bị ruồng bỏ.”
“Phế tử à……”
“Tư Tinh.” Triệu Nguyên Tề bất ngờ gọi tên đạo nhân áo đen, nhìn nàng hỏi: “Ngươi nói xem, trên đời sao lại có kẻ tuyệt tình như bà ta?”
Dù không phải con ruột, nhưng bao nhiêu năm nuôi nấng đồng hành, sao có thể đoạn tuyệt dễ dàng như vậy?
Khi cái tên “Tư Tinh” vừa thốt ra, đạo nhân áo đen rõ ràng khựng người, nàng chậm rãi tháo mũ trùm và khăn che mặt, lộ ra gương mặt tái nhợt trầm mặc, khàn giọng đáp: “Bà ấy là nữ đế.”
Không chỉ là mẫu hậu của Triệu Nguyên Lăng hay Triệu Nguyên Tề, bà còn là quân chủ của toàn bộ Bắc Lương. Nếu không thể quyết đoán giết chóc, chọn bỏ dứt khoát, thì sẽ không giữ được ngôi vị ấy, cũng không bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.
“Phải rồi, bà ta là nữ đế.” Triệu Nguyên Tề không hài lòng vì Tư Tinh thiên vị bà ta, lạnh nhạt tiếp lời: “Nữ đế thì sao, giữ không nổi người bên cạnh, bị mọi người phản bội, ngay cả ngươi cũng phản bội bà ta cơ mà?”
“Ta……” Tư Tinh mấp máy môi, định biện giải gì đó nhưng không thốt nên lời, bởi những gì Triệu Nguyên Tề nói là sự thật—nàng quả thực đã phản bội Thánh Đức nữ đế.
Những năm qua, kẻ áo đen thần bí luôn âm thầm theo sát và giúp đỡ Triệu Nguyên Tề, chính là nàng. Trước khi trận Hồng Tuyết giáng xuống, nàng cũng luôn tin rằng Triệu Nguyên Tề là người thích hợp nhất để kế thừa ngôi báu.
Tất cả đã thay đổi sau trận Hồng Tuyết đó.
Vì tư tâm nào đó, nàng không muốn thấy Triệu Nguyên Tề rơi vào cô độc nóng nảy, nên đã bày mưu cuộc loạn thạch quái kia. Nào ngờ lại khiến hắn mất một con mắt. Từ đó, dù nói là áy náy hay là vì tư tình điên cuồng, thì rốt cuộc nàng cũng vì Triệu Nguyên Tề mà phản bội Thánh Đức nữ đế, đến nỗi không còn đường quay lại, bị nữ đế đuổi khỏi cung.
Nàng từng vô số lần mơ tưởng có thể chính chính danh danh đứng bên cạnh Triệu Nguyên Tề. Nhưng khi mộng thành hiện thực, nàng lại xấu hổ không dám để ai thấy mặt, chỉ có thể tiếp tục giấu mình trong bộ đạo bào nặng nề u ám.
Tư Tinh hiểu rất rõ, thời gian dành cho nàng không còn nhiều nữa. Nàng vẫn chưa nói với Triệu Nguyên Tề về hình phạt mà nữ đế dành cho nàng, nên hắn mới oán giận thốt ra câu: “Cùng là phế tử bị bỏ rơi, sao bà ta có thể tha cho ngươi một mạng, mà lại nhất quyết muốn lấy mạng ta?”
“Lẽ nào, trong lòng bà ta, bản điện còn không bằng ngươi quan trọng?”
Tư Tinh khẽ lắc đầu, do dự không biết có nên nói ra chuyện Cộng Tử Cổ (共死蛊 – cổ chết chung) hay không. Nhưng… nói rồi thì có thể thay đổi được gì chứ?
Nàng nghe thấy Triệu Nguyên Tề lạnh giọng nói: “Nếu bà ta đã cố chấp ép ta, thì cũng đừng trách ta tàn nhẫn.”
Thánh Đức nữ đế phong hắn làm Bình Thanh vương, ngoài mặt nói dễ nghe là muốn hắn dự xong đại hôn của thái tử rồi mới đến phong địa, thực chất là đang ép hắn đi chịu chết.
Ngự y do hắn sắp xếp trong Thái Y Cục đã báo tin, thân thể Thánh Đức nữ đế như cung tên đã giương hết mức, lý do bà ta vội vàng định ra hôn lễ trong nửa tháng là bởi vì bà ta chỉ còn sống được tối đa nửa tháng nữa. Bà muốn sau khi Triệu Nguyên Lăng thành thân thì lập hắn làm tân đế.
Nếu Triệu Nguyên Tề mềm yếu nghe lời đi đến phong địa, e rằng dọc đường sẽ “bất ngờ” chết không rõ lý do. Còn nếu hắn dã tâm bộc lộ, mưu tính soán vị, thì mụ già kia ắt đã chuẩn bị sẵn đối sách, thậm chí còn đang chờ hắn tự chui đầu vào lưới để làm quà mừng cho tân hôn của Triệu Nguyên Lăng.
Dù lựa chọn thế nào, với tư cách một phế tử nguy hiểm, Thánh Đức nữ đế cũng sẽ không để hắn sống. Chắc gì Triệu Nguyên Lăng đã quên được nỗi nhục năm xưa bị hắn coi là súc sinh, e là đang nung nấu ý định trả thù hắn thật thê thảm.
Đã không còn đường lui, hắn chỉ có thể liều chết mở ra một con đường máu cho chính mình.
Những năm qua, hắn đã âm thầm nuôi dưỡng binh mã, gần đây đang bí mật tập hợp lực lượng. Tộc nhà mẹ ruột của hắn cũng đang ngấm ngầm trợ giúp. Trong triều ngoài triều đều có tai mắt của hắn, không đáng lo ngại, hiện tại chỉ còn một biến số duy nhất là Hàm Ninh Các.
“Từ sau khi trở về từ Tuyết Sơn, Trường Tuệ vẫn luôn bế quan, toàn bộ Hàm Ninh Các đều do Mộ Giáng Tuyết quản lý, người của chúng ta không thể chen chân vào được.”
“Buồn cười.” Triệu Nguyên Tề bực tức nói: “Sao trước chen vào được, giờ lại không? Không biết dùng đầu mà nghĩ cách sao?”
Tư Tinh thấp giọng nói: “Trước kia… phần lớn là hai nha đầu bên cạnh nàng ấy, vẫn còn vài kẽ hở có thể lợi dụng. Nhưng giờ chuyện rơi vào tay Mộ Giáng Tuyết, đám thuật sĩ và thị tòng của Hàm Ninh Các đều là do hắn đích thân chọn lựa, những mật thám chúng ta cài vào lúc trước cũng đều bị Mộ Giáng Tuyết loại bỏ cả rồi.”
“Phế vật!” Triệu Nguyên Tề mắng một tiếng, chẳng rõ là mắng ai.
Hắn vò đầu bứt tóc, bực bội nói: “Bản điện không cần biết các ngươi dùng cách gì, nhất định phải cài người vào nội bộ Hàm Ninh Các, đem mọi hành động của Trường Tuệ báo lại cho ta không sót một chi tiết!”
Bọn họ không còn nhiều thời gian để chuẩn bị nữa. Nếu muốn kế hoạch không có chút sơ suất, vậy thì việc khống chế Trường Tuệ chính là then chốt. Dù không muốn thừa nhận, nhưng sau nhiều lần giao phong, Triệu Nguyên Tề đã e ngại những đòn đánh bất ngờ và thứ tà thuật quái dị của nàng.
“Bản điện không kỳ vọng các ngươi có thể giết được nàng, nhưng ít nhất phải kiềm chế nàng lại, đừng để nàng xuất hiện phá rối khi chuyện của chúng ta sắp thành. Làm được không?”
Tư Tinh sắc mặt khó coi, há miệng định đáp gì đó, thì bên ngoài truyền đến một tiếng cười khẽ, lạnh nhạt vang lên: “E là không dễ vậy đâu.”
“Ai!” Triệu Nguyên Tề biến sắc, “Ai đang ở bên ngoài!”
Trong lúc bọn họ trò chuyện, lại có người lặng lẽ đứng ngoài cửa, chẳng ai biết đã nghe được bao nhiêu. Lưng Tư Tinh toát mồ hôi lạnh, một tay kết pháp ấn, phản ứng cực nhanh, phóng ra một luồng linh quang đánh thẳng ra ngoài cửa. “Bùm” một tiếng, cửa lớn bị chấn động mở bung ra. Người nghe lén kia thản nhiên đứng trước cửa, chỉ hơi nghiêng người liền né được công kích của Tư Tinh.
“Kẻ nào!” Một chiêu không trúng, Tư Tinh lập tức cảm nhận được tu vi người kia sâu không lường được, không khỏi lùi lại hai bước, cảnh giác che chắn trước người Triệu Nguyên Tề.
Đêm khuya tĩnh lặng, tuyết rơi không ngớt. Giữa hoàng cung được canh phòng nghiêm ngặt, kẻ đến lại dám ngang nhiên mặc một thân y phục trắng toát.
Vải gấm trắng bạc như sương, hòa lẫn vào sắc đêm tuyết. Bóng người ngoài cửa cao lớn thon dài, nửa khuôn mặt bị mũ trùm đầu che kín. Khi hắn nâng tay, tay áo rộng trượt xuống, lộ ra con rắn đen quấn quanh cổ tay, toàn thân tỏa ra khí tức âm tà nặng nề.
“Đừng căng thẳng thế.” Hắn khẽ vuốt đầu con rắn đen, rồi bước qua bậu cửa. Khi hắn vào phòng, cánh cửa sau lưng cũng lặng lẽ đóng lại.
“Ngươi muốn tranh ngôi Bắc Lương đế sao?” Giọng nói âm trầm từ trong mũ trùm vang ra, xen chút mê hoặc, “Ta… có thể giúp ngươi đạt được điều ngươi muốn.”
Giống như bị thứ gì đó lạnh lẽo rợn người nhìn chằm chằm, lưng Triệu Nguyên Tề lạnh toát, suýt chút nữa bị kéo mất thần trí. Hắn siết chặt thanh kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn đối phương, bật cười nhạt: “Lời thì nói nghe hay đấy, nhưng ngươi còn chẳng dám lộ mặt thật, bản điện dựa vào đâu mà tin ngươi?”
Con rắn đen phát ra tiếng tê tê uy hiếp, trong điện nổi lên một trận gió vô cớ, hất tung mũ trùm che mặt của nam tử.
Ánh lửa chập chờn, khi trông rõ gương mặt nam nhân kia, đồng tử Triệu Nguyên Tề trợn to, ngay cả Tư Tinh cũng ngập tràn kinh ngạc không dám tin.
“Như vậy… được chưa?”
“……”
—
Trường Tuệ có chút bất an.
Cuộc trò chuyện dưới rừng mai ban ngày, Mộ Giáng Tuyết từ đầu đến cuối đều điềm đạm ôn hòa, dường như đã chấp nhận lời giải thích của nàng. Nhưng Trường Tuệ luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ quặc.
Phần lớn ký ức ở Linh Châu giới của nàng vẫn còn bị phong tỏa, không thể nhớ lại nhiều chuyện, nhưng qua những mảnh hồi ức lẻ tẻ hiện tại, nàng có thể nhận định rằng khi biết tin nàng sắp thành thân với Hoàn Lăng, Mộ Giáng Tuyết từng kịch liệt phản đối.
Trước kia Trường Tuệ chưa hiểu rõ tâm tình của hắn, thậm chí còn tự phụ cho rằng chuyện của mình, đồ đệ không có quyền xen vào. Nay sau khi đi một vòng trong trần thế, nàng đã thông suốt rất nhiều điều. Đặt mình vào vị trí của hắn mà nghĩ, nếu là sư tôn từ nhỏ sống nương tựa cùng nàng bỗng dưng muốn thành thân, mà không hề báo trước, nàng hẳn cũng sẽ buồn bã đau lòng, khó mà chấp nhận trong thời gian ngắn.
Chỉ là… nàng chắc chắn sẽ không phát điên như Mộ Giáng Tuyết mà thôi.
Gần đây vì chuyện thành thân, Trường Tuệ lại càng suy nghĩ nhiều hơn về vấn đề này, càng nghĩ càng cảm thấy áy náy tự trách. Nàng nghĩ, nếu khi ấy nàng biết cách an ủi, dẫn dắt tâm trạng của Mộ Giáng Tuyết, liệu có thể tránh được tai họa ngập trời ấy hay không?
Tội đồ hại thầy, xét cho cùng, nghịch cảnh hôm nay đều do chính tay nàng gây nên, không thể trách ai khác.
Tuyệt đối không được… không được…
Trường Tuệ nhíu chặt mày, suy xét tỉ mỉ về thần sắc cử chỉ của Mộ Giáng Tuyết ban ngày, cố tìm lấy chút manh mối.
Dù Mộ Giáng Tuyết có thực lòng chấp nhận chuyện này hay không, nàng nghĩ mình vẫn nên an ủi và khai thông cho hắn thêm một lần nữa. Nàng phải nói cho hắn biết, cho dù nàng thành thân lấy chồng, địa vị của hắn trong lòng nàng vẫn sẽ không thay đổi. Nàng sẽ không vứt bỏ hắn, vẫn là sư tôn tốt của hắn, chẳng khác gì khi chưa thành thân.
Chuyện này không thể chậm trễ. Nghĩ vậy, Trường Tuệ liền chuẩn bị ra ngoài tìm hắn, dù Mộ Giáng Tuyết đã ngủ, nàng cũng phải lôi hắn dậy nói cho rõ ràng, nếu không cẩn thận lỡ ra chuyện gì, đồ đệ này của nàng lại bị ác hồn nhập vào rồi lệch hướng thì sao?
Két—
Đẩy cửa phòng ra, gió tuyết bên ngoài ùa vào.
Trường Tuệ hắt hơi một cái, xách đèn lồng vội vã bước qua nền tuyết. Nàng ra ngoài gấp gáp, chỉ mặc đồ đơn sơ thanh đạm, quên khoác thêm áo dày, đến lúc tới nơi ở của Mộ Giáng Tuyết thì cả người đã lạnh buốt mất đi hơi ấm, nhất thời không phân rõ là bị lạnh, hay là thần khí trong cơ thể lại đang náo loạn.
“Mộ Giáng Tuyết?” Đứng ngoài cửa, Trường Tuệ gõ nhẹ vài tiếng.
Tính tình Mộ Giáng Tuyết vốn ưa yên tĩnh, thường ngày không thích người hầu hạ, nên trong viện rộng lớn chỉ có một mình hắn ở. Lúc này trong phòng tối om không ánh sáng, yên tĩnh chẳng có động tĩnh gì, e rằng đã ngủ rồi.
Không được, nhất định phải gọi hắn dậy, nói cho rõ ràng mọi chuyện.
“Mộ Giáng Tuyết!” Trường Tuệ lại dùng sức gõ mấy cái lên cửa phòng, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Chuyện này thật kỳ lạ.
Trường Tuệ khẽ nhắm mắt, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh trong phòng, vậy mà lại không cảm nhận được tiếng hô hấp quen thuộc. Sắc mặt nàng trầm xuống, đang định đá cửa xông vào thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng: “Sư tôn?”
Trường Tuệ quay đầu lại, thấy Mộ Giáng Tuyết đang đứng sau lưng nàng, một thân bạch y phủ tuyết, tựa như vừa bước ra từ trong tuyết, hình như đã ở ngoài rất lâu.
Giữa đêm khuya thế này, “Ngươi đi đâu vậy?”
Mộ Giáng Tuyết hơi nhướng mày, giơ tay lắc lắc giỏ trúc trong tay, “Trong hoa thảo viên có mấy đóa U Đàm nở, ta hái về làm điểm tâm cho sư tôn.”
Trường Tuệ tỏ vẻ không tin lắm: “Phải giữa đêm thế này mới hái sao?”
Mộ Giáng Tuyết bật cười: “Chúng chọn nở vào ban đêm, đồ đệ cũng hết cách rồi.”
“Thế sao ngươi biết chúng nở vào đêm nay? Ngươi cho người canh chừng ở đó à?”
“Không có đâu.” Mộ Giáng Tuyết như không nghe ra ý dò xét trong lời nàng, thản nhiên giải thích: “Không ngủ được nên đi dạo, tình cờ gặp phải thôi.”
Hắn xách giỏ trúc bước đến gần, để Trường Tuệ nhìn thấy những đóa U Đàm trong đó, rồi đổi đề tài: “Sư tôn sao lại đến chỗ ta?”
Nếu không có việc gì, Trường Tuệ chưa từng chủ động tìm hắn.
Trường Tuệ như được hắn nhắc nhở điều gì đó, tạm thời gác lại nghi ngờ việc hắn nửa đêm không có mặt trong phòng, ngẩng mặt lên mỉm cười với Mộ Giáng Tuyết: “Ta cũng không ngủ được nên đi dạo một vòng, tình cờ đi đến chỗ ngươi, bèn ghé qua xem.”
Trường Tuệ đổi ý rồi.
Nàng nghĩ, nếu Mộ Giáng Tuyết không lừa nàng, thì việc hắn nói không ngủ được mà ra ngoài dạo, hẳn là vì trong lòng để ý đến chuyện nàng sắp thành thân. Bề ngoài ra vẻ thản nhiên, nhưng thực ra trong lòng chưa chấp nhận nổi. Nếu thật là như thế, mà nàng lại đến trực tiếp nói mấy câu kia, e là sẽ khiến hắn cảm thấy nàng qua loa, Mộ Giáng Tuyết nghe rồi cũng chưa chắc tin.
Phải nghĩ cách khiến hắn cảm nhận được tâm ý của mình.
Thấy trên vai hắn phủ đầy tuyết, Trường Tuệ chớp mắt, bỗng nghiêng người lại gần, chủ động giúp hắn phủi tuyết đi.
“Bên ngoài lạnh lắm phải không?” Nàng quan tâm hỏi.
Mộ Giáng Tuyết khựng người lại, ngẩng mắt nhìn Trường Tuệ, đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh mai của nàng từ trên vai kéo xuống, không buông ra, lại còn mở tay ra bao lấy bàn tay nàng trong lòng bàn tay hắn.
Dưới ánh mắt mờ mịt của Trường Tuệ, Mộ Giáng Tuyết kéo nàng đi vào trong phòng: “Đồ đệ không lạnh, ngược lại sư tôn đợi ta lâu như vậy, hẳn là lạnh cóng rồi.”
“Không… không có.” Trường Tuệ không quen bị người khác nắm tay như thế, hơi vùng vẫy.
Mộ Giáng Tuyết nắm chặt không buông, nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn khiến mu bàn tay lạnh buốt của nàng như bị thiêu đốt: “Thật sự không có sao?”
Hắn ấn nàng ngồi xuống nhuyễn tháp bên cửa sổ, cúi người lại gần, giọng nói nhẹ nhàng: “Tay của sư tôn lạnh lắm đấy.”
Buông tay nàng ra, hắn lại khẽ chạm vào đuôi mắt và má nàng, cười khẽ: “Mặt cũng lạnh, để ta sưởi cho sư tôn.”
“Không cần đâu—” Trường Tuệ nghiêng đầu đẩy hắn ra, nếu không phải vì mục đích an ủi hắn, nàng đã sớm nổi giận bỏ đi rồi vì cái thói tay chân không yên của hắn.
Không biết học cái tật xấu đó từ đâu, bao năm rồi vẫn không sửa được.
Đã đến rồi thì không thể về tay không, Trường Tuệ nghĩ một lát, mượn cớ rủ Mộ Giáng Tuyết chơi cờ để gắn kết tình cảm, lại dụ hắn uống mấy chén rượu.
Bàn cờ trải trên bàn, trắng đen đối đầu, thắng bại khó phân. Trong lò hương là mùi thơm thanh mát của tuyết hải hương. Nhân lúc hơi men dâng lên, Trường Tuệ hỏi Mộ Giáng Tuyết: “Ta sắp thành thân, ngươi có không vui không?”
Khuôn mặt trắng trẻo của Mộ Giáng Tuyết nhuộm một tầng đỏ nhàn nhạt, lan xuống tận cổ, tay cầm chén ngọc bích, khẽ cúi mắt xuống: “Sư tôn sẽ quan tâm đến cảm xúc của ta sao?”
“Đương nhiên là quan tâm rồi.” Trường Tuệ uống cạn rượu trong chén, rõ ràng từng chữ: “Ngươi là đệ tử duy nhất của ta mà.”
“Làm sao ta không quan tâm được chứ?”
Dây dưa cả một đêm, thấy trời gần sáng, Trường Tuệ lảo đảo đứng dậy, chủ động kéo tay áo Mộ Giáng Tuyết: “Đi thôi.”
Mộ Giáng Tuyết vẫn ngồi im: “Đi đâu?”
Hai má Trường Tuệ đỏ bừng, ánh mắt cong cong nở nụ cười: “Dẫn ngươi đi xem bình minh.”
Bên ngoài tuyết vẫn rơi, sương mù mờ mịt, kỳ thực không thấy rõ bình minh. Trường Tuệ dẫn Mộ Giáng Tuyết nhảy lên mái nhà, định dùng pháp thuật xua tan mây mù, nhưng hiệu quả không nhiều.
Nàng thở dài, đành ngồi sát bên Mộ Giáng Tuyết, cùng nhau ngắm ánh sáng mờ mịt phía chân trời ẩn hiện dưới lớp mây mù.
“Đẹp thật đấy.” Tuyết trắng rơi trên người nàng, nàng lại như không hay biết, nhìn về phía chân trời khẽ nói: “Mộ Giáng Tuyết, bất kể là ta của hiện tại, hay là ta sau này, đều có thể cùng ngươi ngồi đây ngắm bình minh. Rất nhiều điều, sẽ không thay đổi.”
Giống như nàng vẫn là sư tôn của hắn, hắn vẫn là đệ tử của nàng.
Dựa vào cảnh đẹp khó nhọc tạo nên này, Trường Tuệ nói ra những lời trong lòng, giả vờ say tựa đầu vào vai hắn, thì thầm: “Ta sẽ không bỏ mặc ngươi đâu…”
“Ta sẽ không rời xa ngươi.”
Cho nên, đừng làm những chuyện tàn ác ở Linh Châu Giới nữa, cứ dịu dàng lương thiện sống hết đời này, để mọi thứ trở về nguyên điểm.
Mộ Giáng Tuyết không nói gì.
Hắn không nhìn Trường Tuệ, cũng không vạch trần lời “chân tâm thật ý” nàng cố ý giả say mà thốt ra, chỉ lặng lẽ nhìn ánh sáng nhàn nhạt bị che khuất trong mây mù, khẽ vươn tay muốn bắt lấy.
Năm ngón tay khép lại, hắn chỉ nắm được một nắm không khí. Hắn không thể giữ lại bình minh vĩnh cửu, cũng không thể níu giữ Trường Tuệ của khoảnh khắc này.
“Thật sao, sẽ không rời xa ta?” Mộ Giáng Tuyết cúi mắt, khẽ phủi đi tuyết vụn trên tóc nàng.
Trường Tuệ khẽ hừ một tiếng, vùi mặt vào cánh tay hắn, giọng nói mơ hồ mà trầm đục: “Không đâu, ta sẽ không… nuốt lời…”
Thật vậy sao?
Mộ Giáng Tuyết chợt nhớ tới rừng mai ngày hôm qua, tiểu sư tôn của hắn nét mặt u sầu, hy vọng hắn có thể hiểu cho nỗi bất đắc dĩ của nàng, còn long trọng thề với hắn rằng, đợi đến khi mọi chuyện kết thúc sẽ hòa ly. Nhưng, thế nào mới gọi là kết thúc? Liệu nàng có lại xuất hiện những bất đắc dĩ khác, cần hắn tiếp tục bao dung?
Không lâu trước đây, tiểu sư tôn của hắn còn từng nói rằng nàng sẽ không gả cho Triệu Nguyên Lăng.
Khẽ nhắm mắt lại, Mộ Giáng Tuyết mơ hồ nhớ lại rất nhiều năm về trước, khi Trường Tuệ vừa nhận hắn làm đệ tử, hắn từng ôm lòng chiếm hữu mà hỏi nàng:
【Sư tôn đối với ta… có thể tốt hơn so với hắn không?】
Hồi đáp của Trường Tuệ là:
【Bất kỳ ai! Trong lòng vi sư, không ai quan trọng bằng ngươi! Sau này ta sẽ xem ngươi như con mắt của ta, để ngươi ngày ngày theo bên cạnh, không rời nửa bước!】
Nếu làm không được thì sao?
【Nếu ta không thể đối xử tốt với ngươi, hay thất hứa với lời thề hôm nay, thì hãy để ta mù cả hai mắt, được không?】
Mộ Giáng Tuyết mỉm cười lặng lẽ.
Đôi mắt của tiểu sư tôn hắn vẫn còn, nhưng lời thề thì đã thất tín hết lần này đến lần khác. Điều hắn mong cầu là duy nhất, nàng lại chưa từng thực hiện được lần nào.
“Cần gì phải phiền phức thế?” Mộ Giáng Tuyết ôm lấy sư tôn của hắn vào lòng.
Cùng hắn diễn suốt một đêm, thật là cực nhọc cho nàng rồi.
Hắn biết nàng sẽ không buông lỏng cảnh giác trước mặt hắn, cũng biết nàng sẽ không thật sự uống say trước mặt hắn, cho nên hắn đã bỏ thêm thứ gì đó vào rượu, lại pha trộn cùng hương liệu mà nàng không thích, ngửi lâu sẽ vô thức ăn mòn thần trí, khiến nàng lờ mờ sinh ra cảm giác say.
Tính theo thời gian, dược hiệu cũng sắp phát tác rồi.
Mộ Giáng Tuyết ôm lấy Trường Tuệ đang say ngã vào lòng hắn, ngón tay mơn trớn hàng mi nàng, khơi gợi, cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm mà móc đi đôi mắt ấy.
Hắn chỉ có thể khẽ thở dài, tự an ủi bản thân: “Sư tôn lòng dạ quá mềm yếu, lại luôn do dự, bị người khác ức hiếp, hết lần này đến lần khác bị trói buộc, đó không phải lỗi của sư tôn.”
“Nếu sư tôn đã không muốn gả… vậy đồ nhi tới giúp người một tay đi.”
Hắn có một cách, vừa có thể hủy hôn sự này, vừa có thể giúp Bắc Lương bình loạn an dân, lại còn khiến sư tôn của hắn có thể ở bên hắn theo cách hắn mong muốn.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ nửa tháng sau, đại hôn đến.
—
Chương 35: Công lược ôn tình 35
“……”
Rõ ràng là muốn giả say, chẳng hiểu sao lại thực sự say mất. Khi tỉnh lại, Trường Tuệ đã nằm trên giường trong phòng, Mộ Giáng Tuyết gối đầu bên cạnh thiếp đi, y phục cũ cả đêm chưa thay, dính đầy mùi rượu nồng nặc, trông cũng say chẳng kém.
Rượu gì mà hậu lực dữ vậy?
Trường Tuệ ngồi dậy từ trên giường, lắc lắc đầu, vẫn còn hơi choáng váng.
Để phòng bất trắc, rượu tối qua là do nàng tự tay chọn, trước đây cũng từng uống qua, nhưng chưa từng say đến mức này. Trong lòng nổi lên nghi ngờ, Trường Tuệ quay sang nhìn người đang ngủ say bên cạnh, vừa định đưa tay chạm vào thì Mộ Giáng Tuyết dường như có cảm giác, hàng mi dài run rẩy, từ từ mở mắt.
“Sư tôn tỉnh rồi?” Hắn chống tay ngồi dậy, tóc xõa bên vai rũ xuống, vướng vào áo choàng nhăn nhúm, dáng vẻ mơ màng lười biếng.
Hắn tự nhiên giơ tay, mu bàn tay đặt lên trán nàng, mang theo chút ngái ngủ mà hỏi: “Còn choáng không?”
Nàng lúc mơ màng đã lẩm bẩm kêu khó chịu mấy lần.
Trường Tuệ quả thực vẫn hơi khó chịu, hơi ngửa đầu tránh khỏi tay Mộ Giáng Tuyết, nàng ôm trán chậm rãi mở miệng: “Sao ta lại say đến mức này?”
“Tất cả là do đồ nhi sơ suất.” Mộ Giáng Tuyết cụp mi nhận lỗi: “Rượu vốn không mạnh, nhưng kết hợp với hương liệu do đồ nhi điều phối… sẽ gây chếnh choáng.”
Trường Tuệ khựng lại, “Ngươi sao lại biết phối hương liệu như vậy?”
“Vì đồ nhi thường xuyên khó ngủ, nên mượn mùi hương này để dễ ngủ.” Thế nên, tối qua là do hai người vừa uống rượu vừa ngửi hương liệu quá lâu, mới bị say nặng như vậy, nghe qua cũng chẳng có gì sơ hở.
Trường Tuệ có chút bực bội, “Sau này ít đụng tới mấy thứ hương liệu đó đi.”
Ngày nào cũng bị xông cho đau đầu, nàng sớm đã ngán ngẩm.
Mộ Giáng Tuyết cúi đầu, khẽ đáp: “Nghe theo sư tôn.”
Hắn đã sớm chuẩn bị sẵn canh giải rượu, luôn để ấm trên lò. Giờ Trường Tuệ đã tỉnh, hắn bưng một bát tới, thổi nhẹ cho nguội, Trường Tuệ thấy hắn cầm thìa như muốn đút tận miệng, vội giơ tay đón lấy: “Ta tự uống.”
“Cẩn thận bỏng.” Mộ Giáng Tuyết nhìn nàng uống vài ngụm liền xong, nhận lấy bát không rồi đưa khăn tay tới. Khi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của nàng, hắn liền cúi người, giúp nàng lau đi vệt canh nơi khóe môi.
“Sư tôn luôn không biết tự chăm sóc bản thân.” Mộ Giáng Tuyết khẽ thở dài.
Trường Tuệ lần này không tránh được, cứ thế để hắn dùng khăn tay lau nhẹ môi mình.
Cảm giác có chút kỳ lạ.
Trên đường trở về, Trường Tuệ cứ chau mày mãi.
Nàng cẩn thận nhớ lại từng chi tiết tối qua hai người chung đụng, lại suy ngẫm hành vi thường ngày của Mộ Giáng Tuyết, thoạt nhìn như không có gì khác biệt, nhưng lại có chút thân mật kỳ quặc hơn xưa. Song ngẫm kỹ lại, lại cảm thấy Mộ Giáng Tuyết xưa nay vẫn như vậy, có lẽ là nàng quá nhạy cảm.
Thật sao, là nàng nghĩ nhiều rồi?
Nàng đưa tay nhìn mặt dây chuyền bông băng trên cổ tay, màu sắc trong suốt như băng tinh, chỉ còn một tầng hồng nhàn nhạt rất mỏng, nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng là màu trắng trong.
Những năm qua tận tâm dạy dỗ, Trường Tuệ tận mắt thấy viên bông băng này từ màu đỏ máu khát huyết dần được thanh lọc, cho thấy ác hồn trong thân xác phàm nhân của Mộ Giáng Tuyết đã gần như tiêu tan, đồ đệ hiện tại của nàng là một người hiền hòa, lương thiện, sẽ không làm chuyện tàn ác nghịch thiên nữa.
Nhiệm vụ của nàng, sắp hoàn thành rồi.
“Thưa tôn tọa.” Thuật sĩ được phái đi điều tra tung tích của Mộ Giáng Tuyết đã quay về, “Công tử Giáng Tuyết quả thực đã ở trong Hoa Thảo Viên suốt đêm qua, chưa từng rời khỏi Hàm Ninh Các.”
Trường Tuệ hoàn toàn yên tâm.
Có lẽ, thật sự là nàng đã nghĩ quá nhiều.
.
Giải quyết xong chuyện của Mộ Giáng Tuyết, Trường Tuệ an tâm chuẩn bị cho đại hôn nửa tháng sau.
Cuộc nói chuyện đêm đó có hiệu quả rõ rệt, có lẽ vì nhận được lời hứa “không bỏ rơi” của nàng, Mộ Giáng Tuyết đã giải được khúc mắc trong lòng, chủ động đảm nhận việc chuẩn bị hôn lễ, thay nàng kết nối với trong cung, giúp nàng bớt đi không ít việc.
Có Mộ Giáng Tuyết thay nàng ứng phó, Trường Tuệ bắt đầu tập trung đối phó với thần khí đang náo loạn trong cơ thể, cuối cùng đã kịp trước ngày đại hôn hoàn thành trận pháp phong ấn Cư Chư Bất Tức.
Trong những ngày qua, hôn sự tiến triển vô cùng suôn sẻ, phía Triệu Nguyên Tề cũng có người theo dõi, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát. Lẽ ra mọi chuyện thuận lợi như thế, Trường Tuệ nên vui mừng mới phải.
Nhưng nàng lại chẳng thể nào vui nổi, thậm chí còn sinh ra cảm giác hoảng loạn.
Bởi vì… nàng phát hiện ra trận pháp phong ấn trong cơ thể đang không ngừng hấp thu linh lực của nàng.
Là nàng đã quá sơ suất.
Thuật phong ấn ở cấp độ cao và quy mô quá lớn, đối với nàng khi còn ở thế giới cũ thì chẳng là gì, nhưng hiện tại thân ở nhân gian, mất đi phần lớn tu vi, trận pháp nàng cưỡng ép xây dựng này đã vượt quá khả năng chịu đựng, bắt đầu mất kiểm soát.
Nàng đã bị trận pháp phản phệ.
Tuy rằng đã phong ấn được Cư Chư Bất Tức trong cơ thể, tuyệt diệt khả năng nó quay lại tay Mộ Giáng Tuyết, nhưng trận pháp phong ấn thần khí ấy cũng đồng thời trói buộc chính nàng. Trường Tuệ cảm nhận rõ ràng linh lực đang không ngừng cạn kiệt, không bao lâu nữa, linh lực trong cơ thể sẽ bị trận pháp nuốt trọn, nàng sẽ biến thành một người bình thường không có chút linh lực nào.
Quá nguy hiểm. Một khi bị người khác phát hiện…
Một luồng khí lạnh dâng lên trong lòng, sắc mặt Trường Tuệ tái nhợt. Trực giác của linh vật mách bảo nàng, tuyệt đối không thể để bất kỳ ai phát hiện ra chuyện này!
Để trừ hậu hoạn, nàng nhất định phải loại bỏ mối đe dọa từ phe cánh của Triệu Nguyên Tề ngay trong ngày đại hôn, nếu không sẽ mang đến nguy hiểm khôn lường cho cả nàng và A huynh.
“ Sư tôn đang vẽ gì thế?” Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Trường Tuệ.
Đầu bút run lên, chu sa lẫn máu và linh lực nhỏ xuống phù giấy, trong chớp mắt làm hỏng lá bùa sắp hoàn thành.
Lại uổng phí một tờ phù.
Trường Tuệ tức giận, đặt bút xuống, quát: “Không biết gõ cửa sao?”
Mộ Giáng Tuyết bị nàng mắng xối xả, thân hình khựng lại, vẫn ôn hòa nhắc nhở: “Sư tôn, đây là rừng mai.”
Trường Tuệ sững lại, đưa mắt nhìn quanh, trong vườn, mai đỏ đang nở rộ, nơi đây tụ hội nhật nguyệt tinh hoa, phù chú được vẽ tại chốn này có uy lực mạnh hơn.
Phải rồi, nàng không ở trong phòng.
Vì bị trận pháp phản phệ, linh lực trong người Trường Tuệ ngày càng yếu. Sáng nay khi ngồi thiền, có một thoáng nàng không thể điều động được linh lực.
Vì tự bảo vệ bản thân và đề phòng bất trắc trong ngày đại hôn, Trường Tuệ chỉ còn cách tranh thủ lúc còn sót lại chút linh lực mà vẽ thêm nhiều phù chú. Nàng hòa huyết và linh lực vào chu sa mực, như vậy dẫu sau này có mất hết linh lực, vẫn còn có những lá bùa này bên người phòng thân.
“Là ta thất thần…” Phát hiện mình trách oan người khác, Trường Tuệ khẽ ho hai tiếng, hạ giọng tỏ ý xin lỗi.
Mộ Giáng Tuyết không để tâm, ngược lại còn quan tâm hỏi: “Sư tôn sao thế?”
Hắn bước lên hai bước, dừng lại bên cạnh nàng, cúi người chạm vào gương mặt nàng, “Ta đã gọi sư tôn mấy lần, sư tôn đều không đáp, đệ tử mới tiến lại gần xem, vừa rồi là làm sư tôn hoảng sợ sao?”
Trường Tuệ mím môi, sắc mặt khó coi.
Không nên như thế.
Là linh thể, năm giác quan của nàng vốn nhạy hơn phàm nhân rất nhiều, ngày thường chỉ cần nàng muốn, dù cách mấy lớp cửa nặng nề, cũng có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài. Nhưng lúc này, ở khoảng cách gần như vậy, nàng lại không hề phát hiện ra Mộ Giáng Tuyết tiến lại, tuyệt đối không thể dùng lý do “thất thần” để biện minh.
Trận pháp phong ấn đang phản phệ nàng ngày một nghiêm trọng.
Giống như một binh sĩ ra trận bị tước mất giáp trụ và vũ khí, Trường Tuệ khó mà giữ được bình tĩnh, lòng đầy sợ hãi.
“Sư tôn.”
“Sư tôn?”
Cảm giác mát lạnh trên má kéo nàng về hiện thực, chẳng biết từ khi nào, tâm trí nàng lại phiêu tán, thất thần lần nữa. Chạm phải ánh mắt lo lắng của Mộ Giáng Tuyết, nàng mấp máy môi, khẽ khàng thốt ra mấy chữ: “Ta không sao.”
Ánh mắt Mộ Giáng Tuyết dừng lại trên mặt nàng không rời, lo lắng nói: “Thật sự, không sao chứ?”
Gần đây Trường Tuệ lại gầy đi, Mộ Giáng Tuyết đưa cả bàn tay áp lên má nàng, gần như che trọn. Ngón tay dịu dàng lướt qua làn da ấm áp của nàng, hắn lại tiến gần thêm một chút, giọng trầm nhẹ hỏi: “Sắc mặt sư tôn không được tốt, có phải là bị bệnh rồi không?”
“Có cần ta dìu người về nghỉ ngơi không?”
“Không cần.”
Lúc này mới chợt nhận ra hành động vượt quá giới hạn của Mộ Giáng Tuyết, Trường Tuệ đẩy tay hắn ra, xoay người chuyển chủ đề: “Ngươi tìm ta có việc gì?”
Mộ Giáng Tuyết biết ý, tự giác lui về sau một bước, buông tay xuống, đáp: “Vừa rồi Dệt Các mang y phục cưới tới, sư tôn có muốn đi xem không?”
Vì ngày đại hôn được định quá gấp gáp nên mọi thứ đều phải đơn giản hóa. Thế nhưng dù có giản lược đến đâu, các thêu nữ của Dệt Các cũng khó có thể hoàn thành hôn phục trong thời gian ngắn. Ngày đêm miệt mài thêu thùa, không ít vấn đề nảy sinh, mấy ngày nay Trường Tuệ đã thử mặc hai lần, cả hai đều bị trả lại để sửa đổi.
“Không xem nữa.” Linh lực trong người nàng đang suy giảm quá nhanh, đầu óc giờ chỉ toàn nghĩ cách tự bảo vệ bản thân, đối phó với Triệu Nguyên Tề, làm gì còn tâm trí để xem mấy thứ này.
Mộ Giáng Tuyết dường như không chắc chắn, ngập ngừng một lát lại nhắc lại: “Không xem nữa?”
Trường Tuệ “ừ” một tiếng, chăm chú nhìn tờ phù lục đã bị làm bẩn, thấy không thể cứu vãn được nữa, đành vò nát rồi ném xuống đất.
“Nay đã cải tạo mấy lượt, hẳn là không còn vấn đề gì lớn.” Trường Tuệ trải một tờ phù mới, vừa bận rộn vừa dặn dò, “Đừng quá rườm rà, mấy món trang sức leng keng đó nếu bỏ được thì bỏ, còn nữa…”
Nàng cầm bút, cụp mắt nghiêm túc phác họa phù chú đồ văn, đầu bút lướt qua tỏa ra linh quang lấp lánh.
Vẽ xong một tờ phù, nàng lại quên mất vừa rồi định dặn gì thêm, liền nhíu mày qua loa nói: “Thôi vậy, ngươi tự liệu lấy, chỉ cần mặc được là được.”
Mộ Giáng Tuyết im lặng chốc lát, thấy Trường Tuệ thực sự chẳng buồn quan tâm đến hôn phục, khẽ cong môi đáp một tiếng: “Được.”
Vậy thì cứ theo sở thích của hắn mà làm.
Trường Tuệ phẩy tay, chuyên tâm họa phù, không muốn nhiều lời, ý bảo hắn nếu không có việc gì thì lui ra đi.
Mộ Giáng Tuyết không nói thêm gì nữa, kín đáo liếc nhìn họa đồ phù chú trên bàn đá, hàng mi cụp xuống che giấu cảm xúc, lặng lẽ rút lui.
Thời gian thấm thoắt trôi, chớp mắt đã đến ngày đại hôn.
Giờ lành chưa tới, Trường Tuệ đã thay xong hôn phục, ngồi trước gương, tay áo nhét đầy các tờ phù đã được rót linh lực.
Nhìn dung nhan diễm lệ trong gương, Trường Tuệ chợt ngây ra trong chốc lát, tựa như quay về Linh Châu giới, ngày nàng cùng Hoàn Lăng thành hôn. Hôm ấy nàng cũng ngồi một mình trong phòng, lòng ôm đầy do dự mờ mịt, chờ đợi lễ cưới sắp đến.
Cũng là nỗi bất an ấy, cũng là gả cho A huynh, dường như… đang tiến vào một kết cục nát bấy như xưa.
Két—
Cửa phòng khẽ mở.
Trường Tuệ quay đầu nhìn người vừa tới, như vớ được cọng rơm cứu mạng, vô thức đưa tay ra, gọi: “Mộ Giáng Tuyết…”
Mộ Giáng Tuyết hơi sững người, không hề do dự, lập tức nắm lấy tay Trường Tuệ, giữ chặt trong lòng bàn tay, dịu giọng trấn an: “Sư tôn làm sao vậy?”
Trường Tuệ lắc đầu, gượng cười: “Chắc là… khẩn trương quá.”
Đã không còn giống như trước nữa.
Trường Tuệ âm thầm tự an ủi.
Hôm thành thân ở Linh Châu giới, Mộ Giáng Tuyết đã phản bội tông môn, cắt đứt với nàng. Khi ấy, bên cạnh nàng chỉ có tiểu sư muội Đường Nhạc, giúp nàng chải tóc, tiễn nàng lên kiệu hoa, ánh mắt nhìn nàng dày đặc cảm xúc khó đoán, khiến nàng đọc không thấu. Trường Tuệ chính là trong ánh mắt ấy mà bước lên con đường tuyệt vọng.
Nay, nàng lại một lần nữa gả cho A huynh, tuy không có Đường Nhạc bên cạnh, nhưng có Mộ Giáng Tuyết.
Mộ Giáng Tuyết không phản bội nàng, cũng không nghịch thiên phản môn, khi hắn cúi đầu nhìn nàng, trong đôi mắt đẹp phản chiếu màu đỏ chói của áo cưới, nhưng lại trong sáng ôn hòa, dịu dàng trấn an nàng: “Thành hôn là chuyện vui, căng thẳng là điều không tránh khỏi.”
Trường Tuệ lại lần nữa thất thần, cảm thấy những lời này thật quen tai, tựa như lúc thành thân ở Linh Châu giới, Đường Nhạc cũng từng nói với nàng như vậy.
Thái tử Bắc Lương quốc thành hôn, vốn nên long trọng náo nhiệt, song vì nữ đế bệnh nặng, nên trong niềm vui ấy lại nhuốm thêm nặng nề đè nén, có lẽ ai cũng hiểu, sau hôn lễ này sẽ là giông bão kéo tới.
Tuy Trường Tuệ đã trở thành Thái tử phi, nhưng thân phận quốc sư đương triều vẫn không thay đổi, lại là trọng thần bên cạnh nữ đế, cho nên khi nàng nói muốn yên tĩnh, chẳng ai dám quấy rầy, mà nàng cũng chẳng có mấy bạn hữu nữ giới muốn gặp.
Trong phòng cưới rộng lớn xa hoa, màn hỉ tầng tầng lớp lớp buông rủ, vì không có người chúc mừng mà mang vẻ lạnh lẽo tiêu điều, so với hôn lễ, Trường Tuệ lại thấy giống tang lễ hơn, giống hệt tâm trạng khi nàng xuất giá ở Linh Châu giới.
“Thanh Kỳ và Tú Cầm đâu?” Bên ngoài đã vang lên tiếng nhạc hỉ, người ra kẻ vào tấp nập.
Mộ Giáng Tuyết đứng sau lưng nàng, tay cầm lược chải tóc cho nàng thật tỉ mỉ, nghe vậy liền nhàn nhạt đáp: “Hôm nay trong các có nhiều người, Tú Cầm cần ở ngoài trông coi. Còn Thanh Kỳ… đã dẫn người đến đại điện trước rồi.”
Nghĩ tới đại sự sắp xảy ra, Trường Tuệ thu lại thần sắc, hỏi: “Đều sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ?”
Mộ Giáng Tuyết cong môi cười: “Cẩn tuân theo lời dặn của sư tôn và điện hạ, tất cả đều đã bố trí ổn thỏa, chỉ chờ Triệu Nguyên Tề ra tay.”
Trong nửa tháng chuẩn bị hôn lễ, phe Triệu Nguyên Tề liên tục lôi kéo thế lực trong triều, thư từ trao đổi với ngoại tộc dày đặc. Vài ngày trước, Thanh Kỳ bắt được nội gián ẩn nấp trong Hàm Ninh Các, biết được một phần kế hoạch của bọn họ, sau đó ám thám của Triệu Nguyên Lăng lại báo về, Triệu Nguyên Tề đã âm thầm tập hợp binh lực, quyết định nổi loạn đúng vào ngày đại hôn này.
Giờ đây, toàn bộ kế hoạch của Triệu Nguyên Tề đều đã bị bọn họ nắm rõ, cả đại điện đã được thay thế bằng thân binh của nữ đế, để phòng bất trắc, Trường Tuệ còn bí mật bố trí một đội thuật sĩ Hàm Ninh Các, giao cho Thanh Kỳ chỉ huy.
Thành hay bại, quyết ở trận này.
Trường Tuệ khép hờ mắt, cảm nhận cơn gió lạnh lùa qua khe cửa sổ, mang theo hơi thở của tuyết, “Bên ngoài đang có tuyết rơi sao?”
Mộ Giáng Tuyết liếc ra ngoài cửa sổ, “Vẫn chưa.”
Hắn nói là “vẫn chưa”, chứ không phải “không có”, như thể đã đoán trước hôm nay sẽ có một trận đại tuyết đổ xuống. Chỉ tiếc Trường Tuệ đang bận lo lắng cho trận chiến sắp đến, chẳng để tâm đến điều đó.
Giờ lành đã tới.
Mộ Giáng Tuyết thay nàng đội mạng che mặt tua rua, nắm tay nàng đỡ nàng đứng dậy.
Tiếng châu ngọc va vào nhau leng keng làm mờ tầm mắt của Trường Tuệ, nàng vốn không ưa mấy món trang sức này, nhỏ giọng oán trách: “Sao mỗi lần thành thân đều phải đeo mấy thứ này, phiền chết đi được.”
Mộ Giáng Tuyết cúi mắt, dìu nàng bước qua ngưỡng cửa, nắm chặt tay nàng, dịu giọng: “Đừng sợ, ta sẽ giúp sư tôn nhìn đường, sẽ không để nàng bị ngã đâu.”
Trường Tuệ đâu phải sợ ngã, nàng chỉ sợ cản trở đại sự sắp diễn ra mà thôi.